Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 109: Đau lòng

Guren nằm nghiêng trước cửa phòng, trên tay cầm một quyển sách lật lật, kế bên là ba rương đồ to đùng.

Kotone nói với cô rằng họ đã cất đồ của cô vào trong rương để dễ bảo quản, tất cả món đồ một cái cũng không vứt đi, đều được cất giữ cẩn thận.

Lật vài trang, Guren lấy cuốn khác lật tiếp, xem được vài ba trang lại tiếp tục xem quyển khác.

"Sao em không nằm trong phòng?" Basil ngồi xuống cạnh Guren, cầm một cái chăn phủ lên người cô.

"Em thích nằm ở đây." Guren nói, "Tắm suối nước nóng nhanh vậy sao?"

"Anh trở lại sớm với em. Fon-dono cùng Sui ngâm mình thêm một lát." Basil nói.

Hắn nhìn ba rương đồ, toàn là sách và đồ chơi, còn có vài món đồ trông rất có giá trị. Nhìn những thứ đó, Basil lại càng hiểu rõ, Hideyoshi đã thương yêu Guren đến mức nào.

Cầm một cuốn sổ lên, Basil lật ra xem, là một cuốn sổ viết đầy những chữ viết nguệch ngoạc non nớt, nói thẳng ra là rất khó coi.

"Không cần hỏi, là chữ của em." Guren nói, cô ngước mắt nhìn Basil, "Định cười nhạo em đúng không?"

Basil cười trừ: "Không phải mà, em đừng nghĩ xấu anh được không vậy?"

"Nhìn mặt anh cũng biết anh đang nghĩ gì rồi."

"Thôi nào, trẻ con tập viết chữ đều như vậy."

"Những quyển sổ này đều là sổ tay luyện viết chữ của em." Guren nói, "Thuở Hideyoshi mang em về, em còn không biết nói chuyện, đến cả tên cũng chẳng có, đừng nói đến viết chữ, Hideyoshi đã kiên nhẫn dạy cho em. Nhưng mà vì em học nói và viết quá trễ, cho nên gặp một số hạn chế trong việc biểu đạt, trí nhớ cũng không tốt lắm. Hideyoshi cho em một cuốn sổ, bảo em mỗi ngày viết vào, nghĩ cái gì thì viết cái đó. Nói chuyện cũng vậy, mỗi ngày Hideyoshi đều cùng em nói về chủ đề khác nhau, để em biết nhiều hơn, nói chuyện dễ dàng hơn."

Basil im lặng nghe cô nói.

"Em nhớ, từ đầu tiên mà Hideyoshi dạy em nói và viết, là tên của em." Guren nói, "Hideyoshi đã đặt cho em một cái tên, đó là Guren. Em nghĩ lí do mà ngài ấy đặt cái tên đó là vì vết bớt sau gáy của em, nhưng mà sau này em hỏi thì mới biết, hóa ra ẩn trong hoa sen đỏ, mang một ý nghĩa rất to lớn."

"Hoa sen đỏ được ví như trái tim, mà trái tim thì tượng trưng cho rất nhiều thứ, như sự sống, tình yêu, lòng dũng cảm, nhiệt huyết, thêm nữa là bao dung và từ bi." Guren đặt hai tay lên bụng, chậm rãi nói, "Hideyoshi nói, có lẽ ngay từ đầu, dấu ấn hoa sen đỏ chính là biểu tượng đặc trưng của em, một sự tồn tại có sức sống mãnh liệt, kiên cường và can đảm. Khi nghe ngài ấy nói như vậy, em cảm thấy rất vui, thậm chí còn rất tự hào về cái tên của mình. Nhưng đến sau này, em lại thấy nó giống như một gáo nước lạnh hắt vào mặt em vậy."

"...Em cảm thấy, em giống như một trò đùa của Thượng đế." Vành mắt Guren lại đỏ lên, "Đẩy em vào hố sâu, rồi bảo em cố gắng leo lên, tàn nhẫn cỡ nào chứ..."

Guren hít sâu, cô giơ tay ôm mặt, giọng nói trở nên run rẩy nghẹn ngào.

"Em đã... rất cố gắng để mạnh mẽ, em đã rất cố gắng để vươn lên, chỉ là... chỉ là sau cùng, em cũng là một con người cơ mà. Trái tim em nào phải.... một cục đá hay một khúc gỗ mà không biết đau, không biết khó chịu chứ?"

Guren càng nói càng không khống chế được cảm xúc, cô đã cố gắng đè nén rất lâu, thật sự không thể kiềm hãm được nữa.

"Em chẳng kiên cường chút nào cả, em thật sự... kiên cường không nổi nữa... Em..." Guren bật khóc, "Em đau quá..."

Basil cúi xuống gỡ bàn tay đang che mặt của Guren, nhìn đôi mắt người yêu ngấn lệ, trái tim hắn đau như dao cắt.

"Anh đừng..."

Guren lại muốn che mặt nhưng Basil không cho. Hắn ấn cổ tay Guren lên sàn, cúi đầu hôn nhẹ lên đuôi mắt cô, cảm nhận giọt nước mắt mặn chát.

"Nói anh nghe, em đau ở đâu?"

"Mắt của em đau, tim cũng rất đau..."

Ngón tay Basil quệt đi giọt lệ, dịu dàng hôn mắt Guren, mỗi cái hôn rơi xuống đều nhẹ nhàng và âu yếm.

"Kiên cường không nổi thì thôi, có anh ở đây, em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ." Basil hôn trán Guren, khẽ nói, "Guren-dono của anh, yếu đuối cũng chẳng sao."

Nước mắt Guren lại trào ra, cô vòng tay ôm cổ Basil, vùi đầu vào vai hắn, khóc nức nở.

Bàn tay Basil ôm đầu Guren, tay còn lại vòng qua lưng, vỗ về. Hai lồng ngực áp sát gần nhau đến nỗi có thể cảm nhận nhịp tim của đối phương. Cổ cùng vai của hắn có cảm giác ẩm ướt, nước mắt của Guren đọng bên cổ hắn, lăn xuống hõm vai.

Bên tai là tiếng khóc nỉ non đứt quãng, Basil không ngừng vỗ về bờ vai gầy gò đang run rẩy của người yêu, mỗi một tiếng khóc, mỗi một giọt lệ rơi xuống hõm vai hắn, đều khiến trái tim hắn muôn phần xót xa.

Thời gian trôi qua rất chậm.

Khóc đủ rồi, Guren cảm thấy nhẹ lòng hơn, cô dụi đầu vào cổ Basil, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."

Basil nghiêng mặt hôn lên má Guren: "Anh luôn bên cạnh em."

Hai người ở bên này ôm chặt đến không có khe hở, không để ý phía xa xa có một nhóm người đang ngồi xổm trong bụi cây.

"Ổn rồi ổn rồi. Guren ngừng khóc rồi." Wataru thì thầm vỗ cánh tay Akihiko.

Akihiko thở phào nhẹ nhõm: "Ngừng khóc thì tốt."

Vốn là mấy người họ lo lắng cho tâm trạng của Guren nên đến xem sao, ai ngờ chưa đến gần đã nghe tiếng nói của Guren. Akihiko và Wataru định đến gần, phát hiện Basil đang ở cùng cô, hai người đành trốn một góc nghe một chút, kết quả lại thấy Guren ôm Basil rồi khóc. Mặc dù cả hai rất hoảng loạn nhưng cũng không dám chạy ra, chỉ yên lặng lắng nghe.

Akihiko thở dài: "Con bé này xưa nay vẫn vậy, ngoài mặt nói với chúng ta là không có gì nhưng lại giấu giếm trong lòng."

"Trước kia còn có huynh trưởng, bây giờ anh ấy không có ở đây." Wataru cũng thở dài, "May mắn có Basil, có thể an ủi Guren."

"Cậu ấy rất đáng tin cậy, để Guren cho cậu ấy chăm sóc thì chúng ta không phải lo lắng nữa, huynh trưởng chắc cũng an lòng." Akihiko nói.

"Akihiko-sama, Wataru-sama, hai vị định ngồi ở đây bao lâu nữa?" Hai tay Amaya đặt trên đầu gối, ngồi xổm sau lưng hai người, lên tiếng hỏi.

Akihiko nói: "Chờ chút đã, không biết Guren đã thật sự ổn chưa nữa."

Phía bên Guren và Basil.

"Đêm rất lạnh, em đừng nằm ở đây nữa. Vào phòng ngủ đi." Basil nói, ngón cái quệt đi nước mắt của Guren, lại hôn thêm một cái.

Guren thẹn thùng nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Anh... có thể ở cùng em không?"

Basil ngây người: "Em nói gì cơ?"

Mặt Guren đỏ ửng: "Em muốn anh... ở bên cạnh em. Một lúc thôi... cũng được..."

Basil chớp mắt hai cái, nhìn Guren, cô đang.... làm nũng với hắn sao?

Guren không chịu được ánh mắt của hắn, cô buông tay: "Không được thì thôi..."

Cô còn chưa quay người, Basil đã ôm cả người lẫn chăn lên, bước vào phòng.

"Mong muốn của em, anh sẽ không từ chối." Basil cười nói, "Guren-dono của anh khóc rồi, sao anh có thể để em một mình được?"

Bây giờ Guren mới ý thức được mình vừa mới nói cái gì, cô kéo tấm chăn qua đầu, lại miệng nhanh hơn não rồi.

Trong bụi cây, Akihiko cùng Wataru ngơ ngác nhìn Basil ôm Guren vào phòng, đóng cửa lại.

Wataru: Ê!

Akihiko: Giờ rút lại câu vừa nói còn kịp không? Tên kia không đáng tin cậy chút nào cả!

"Không được, phải nắm đầu cậu ta ra!" Wataru kéo tay áo.

Akihiko cũng kéo tay áo: "Ngươi chết chắc rồi!"

Ba người Kotone nhìn nhau, sau đó Kotone đứng lên níu áo Akihiko dắt đi, Amaya cùng Isora mỗi người khoác tay Wataru lôi ra khỏi bụi cây, kéo về phòng của hắn.

"Kotone, em buông ta ra!"

"Hai người buông ra, để tôi đấm nát mặt cậu ta!"

"Có những chuyện chúng ta không quản lý được đâu ạ. Nào, ai về phòng nấy thôi." Kotone nói.

Wataru phản bác: "Sao lại không quản được? Hai người họ mới chỉ là..."

"Guren-sama mệt rồi, xin đừng làm phiền người nghỉ ngơi." Isora nói.

"Đi nào đi nào." Amaya đẩy Wataru đi.

"Ơ này, thật sự không thể quản sao? Guren cô ấy..."

Nhóm Kotone đồng thanh: "Đi thôi."

Cuối cùng Akihiko và Wataru bị kéo đi trong sự bất mãn.

Sau khi tắt đèn, trong phòng chỉ còn lại mảng tối đen. Basil âu yếm ôm lấy Guren bên trong tấm chăn, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng cô.

"Em lạnh không?" Hắn khẽ hỏi.

Guren ôm hông Basil, rúc vào ngực hắn cảm nhận vòng tay ấm áp, cô đáp: "Ấm lắm."

Basil mỉm cười, cánh tay lại dùng sức ôm chặt Guren.
.

Mặt bị thứ gì đó ươn ướt chạm vào, Guren hé mắt liền thấy một cái đầu sói to đùng cùng đôi mắt màu xám nhìn mình.

Guren không nói gì, nhắm mắt ngủ tiếp.

Yage lại liếm mặt Guren, ư hừ hai tiếng, cùng cái đầu của mình cọ vào mặt cô.

Guren trở mình kéo chăn lên, vừa quay sang phải thì bất ngờ gặp một khuôn mặt thân quen.

Cô mở to mắt, hồn vía tức khắc bay lên mây, trong đầu vụt qua một hàng dấu chấm hỏi.

Tại sao Basil lại ở đây?!

Guren bật dậy nhích qua bên trái, thần trí hoang mang. Cô từ từ hồi tưởng, đêm qua mình ôm hắn khóc một trận, sau đó... sau đó...

Là mình kêu hắn ở lại!

Lén nhìn Basil còn đang ngủ, Guren ôm trán không tiếng động thở dài, cô cẩn thận đắp chăn cho hắn, sau đó chống cằm ngắm gương mặt của Basil.

Người đàn ông này, liếc mắt một cái cũng biết ngay là hắn rất đẹp, khi nhìn gần và lâu hơn thì lại càng đẹp bội phần.

Guren chăm chú nhìn Basil một lúc, cô tiến gần, duỗi tay chạm vào mặt hắn, sờ một chút chắc không sao đâu nhỉ?

Guren nhẹ nhàng xoa xoa mặt của Basil một lúc, thấy hắn không có dấu hiệu tỉnh dậy, cô lại chọt chọt vào má hắn.

Nào ngờ Basil đột nhiên mở mắt, chộp ngón tay cô, khóe miệng cong lên: "Không hôn anh một cái sao? Chờ em nãy giờ đó."

Guren vội rụt tay: "...Anh thức từ khi nào?"

"Yage kêu anh dậy trước mà."

"Vậy sao anh không dậy?"

"Xem em định làm gì với mặt của anh." Basil chống tay ngồi dậy, hỏi, "Em ngủ có ngon không?"

Guren gật đầu, hỏi: "Anh thì sao?"

"Em ngủ rất ngoan, lại ôm chặt anh, anh đương nhiên là ngủ ngon." Basil vươn vai, vén tóc Guren ra sau lưng, cười nói, "Chào buổi sáng, Guren-dono."

Guren cũng bắt chước vén tóc hắn, nói: "Chào buổi sáng, Basil-dono."
...

Rửa mặt và thay đồ xong, Guren và Basil đến một căn phòng, trong phòng lúc này đã có đủ mặt nhóm Fon.

"Chào buổi sáng." Guren và Basil đồng thanh.

"Chào buổi sáng." Fon cười đáp.

"Guren-sama, Basil-sama, chào buổi sáng." Amaya tươi cười cúi đầu, "Xin chờ một lát, tôi sẽ mang bữa sáng đến."

Kotone trước tiên là rót nước cho Guren và Basil, sau đó theo Amaya chuẩn bị bữa sáng.

Basil vừa ngồi xuống cạnh Guren liền bắt gặp hai cặp mắt trừng trừng quét thẳng lên người mình.

Akihiko và Wataru nheo mắt nhìn Basil, đồng thanh hừ một tiếng.

Basil tự biết điều mà im lặng, thái độ này của hai người họ chắc là biết tối qua hắn với Guren ngủ chung rồi.

Guren hỏi Sui: "Tối qua tắm suối nước nóng thế nào?"

Sui nói: "Ấm lắm, cảnh cũng rất đẹp, tối nay em muốn đi nữa."

"Vậy cùng đi đi, cũng đã lâu tôi không đến đó."

Sui vui vẻ gật đầu.

Amaya và Kotone nhanh chóng đem thức ăn tới đặt xuống trước mặt mỗi người. Mọi người cùng nhau ăn sáng, Akihiko và Wataru vừa ăn vừa nhìn Guren, trong lòng cảm thấy vui vẻ.

"Guren, ăn xong cô định làm gì?" Akihiko hỏi.

Guren suy nghĩ: "Ừm... Chắc là đi thăm Nadeshiko-san và Masahiko-san."

Akihiko gật gù: "Ừ, hai người họ mong gặp lại cô lắm."

"Chúng tôi muốn đi cùng cô nhưng tiếc là lát nữa tôi với Aki có việc rồi." Wataru nói.

"Hai người lo việc của mình đi, không cần lo lắng cho tôi." Guren nói, "Không có Hideyoshi, tôi chẳng cần thiết phải nể mặt đám người đó."

Akihiko nói: "Nếu họ chọc giận cô thì cô cứ đánh tùy ý."

"Là anh nói đấy nhé." Guren chỉ hắn.

Akihiko cười một cái.

Kết thúc bữa sáng, Akihiko và Wataru bận việc của mình. Còn bốn người Guren, Basil, Fon và Sui cùng nhau đi thăm hai vị Trưởng lão.

Trên đường đi, bọn họ gặp qua không ít tộc nhân Ichihara, ai cũng nhìn chằm chằm Guren, có mấy người thì thầm gì đó.

Cô ngược lại không quan tâm, dắt tay Sui đi phía trước, hết chỉ chỗ này đến chỉ chỗ khác cho Sui thấy, cũng nói cho cậu nhóc biết mình từng làm gì ở những nơi này. Sui há miệng trầm trồ không ngớt với mức độ đồ sộ của gia tộc Ichihara.

Guren giải thích: "Cả vùng này được gọi bằng cái tên Ichihara không phải vì gia tộc này cao quý thôi đâu, còn vì toàn bộ đất ở khu vực này đều thuộc về Ichihara nữa."

"Ichihara... lớn lắm sao?" Sui hỏi.

Guren nhún vai đáp: "Bằng hai Vongola gộp lại."

Sui há hốc, này là lớn tới cỡ nào chứ?!

Cậu lắp ba lắp bắp nói: "Vậy vậy vậy vậy vậy vậy... Guren, chị là con nhà giàu rồi!"

Guren cho rằng câu nói này của Sui hết sức buồn cười, cô búng trán cậu một cái: "Con nhà giàu gì, nói vớ vẩn."

Basil và Fon đi sau hai người, nghe cuộc đối thoại của Guren với Sui, Basil ngạc nhiên hỏi Fon.

"Ichihara giàu thế sao?"

Fon cười đáp: "Đúng vậy, không thể xem thường độ giàu có của gia tộc này đâu."
...

Đi một lúc, nhóm Guren dừng lại trước một căn nhà nhỏ, trên cửa gắn một cái bảng đề một câu.

Basil nghiêng đầu: "Lòng người sâu như đáy biển, đừng cố đoán, cũng đừng cố thăm dò."

Sui cũng nghiêng đầu: "Sâu sắc nhỉ."

Guren đập cửa: "Masahiko-san, có ở trong không? Tôi là Guren."

Cánh cửa bật mở, thứ gì đó từ trong nhà bay ra.

Guren giơ tay bắt lấy, sau đó há miệng cắn một cái, nhíu mày: "Chua."

"Phản xạ rất tốt, tiến bộ hơn rồi." Nadeshiko cầm tẩu thuốc bước ra, mỉm cười nói.

"Lê chẳng ngon tí nào." Guren nhai lê nói.

"Gì cơ? Không thể nào, ta đã bảo họ chọn mấy quả ngọt nhất cho cháu mà." Nadeshiko phản bác.

Guren giơ trái lê lên, Nadeshiko cũng há miệng cắn một miếng rồi phun ra, giậm chân.

"Thằng oắt con đó dám lừa ta, lần tới ta sẽ đánh gãy tay nó!"

"Đừng đứng trước cửa ồn ào." Masahiko đeo mặt nạ từ phía sau Nadeshiko đi tới, nói với nhóm Guren ngoài cửa, "Vào nhà đi."

Masahiko dẫn bọn họ đến phòng khách, rót trà cho mọi người.

"Sức khỏe thế nào?" Ông hỏi Guren.

Guren lại cắn miếng lê, đáp: "Bình thường."

"Ừ, thế thì tốt." Masahiko nói.

Đôi bên chào hỏi vài câu, Guren liền giới thiệu Basil với hai Trưởng Lão. Vừa nghe Guren bảo Basil là bạn trai của mình, tay cầm tẩu thuốc của Nadeshiko run lên, Masahiko đang rót trà cũng khựng lại.

Trong lòng Basil sướng rơn, câu 'bạn trai của tôi' nghe mới êm tai làm sao.

Fon và Sui nhìn nhau cười.

Nadeshiko và Masahiko quan sát Basil, âm thầm đánh giá hắn, thầm nói trông Guren vậy mà có mắt nhìn rất tốt.

Mọi người nói chuyện một lúc, chủ yếu là hỏi han Guren và ôn lại chuyện cũ.

Nhắc đến chuyện xưa, ánh mắt Masahiko và Nadeshiko không giấu nổi sự thương xót, bảo rằng Nagaharu và Miyuki đều là người tốt, thế mà lại bị trời cao bạc đãi, đến cả Guren cũng chịu khổ suốt hai mươi mấy năm.

Guren an ủi hai người, chuyện đã qua cô cũng không muốn nhắc lại, cô nợ ơn cứu mạng của nhóm Tsunayoshi, nợ ân tình của Toto và mấy người Lancelot, Hideyoshi cũng muốn cô tiếp tục sống, cho nên cô không muốn phụ lòng của những người đã hết lòng quan tâm cô.

Huống chi, bây giờ cô đã có Basil, người khiến cô có thêm niềm tin vào cuộc đời này.

"Vậy, chuyện quay về gia tộc thì sao?" Nadeshiko hỏi, "Cháu không thể cứ không danh không phận mà về nhà."

Guren lựa ra ba quả lê ngon trên bàn đưa Basil, Fon và Sui, nói: "Tôi không quan tâm lắm, người trong cuộc chúng ta biết là được."

Nadeshiko định nói tiếp, Masahiko liền đẩy bà một cái.

"Thôi, cháu thấy thoải mái là được." Masahiko nói.

Trò chuyện đến tận trưa, nhóm Guren chào hai vị Trưởng lão rồi quay lại Biệt phủ.

Để tránh tiếp xúc với tộc nhân, Guren dẫn ba người còn lại đi con đường khác ít người hơn. Đi gần nửa đường thì Sui bảo muốn dạo phố, thế là cậu cùng Fon ra ngoài, để Basil và Guren về trước.

Khuôn viên vào thời điểm buổi trưa rất vắng vẻ, Guren và Basil sánh vai đi cùng nhau.

"Ngồi cả buổi mà anh chỉ nói mấy câu." Guren nói, "Sao vậy?"

"Không có gì, anh chỉ lắng nghe em cùng hai vị Trưởng lão nói chuyện thôi, nhân tiện nghe mấy câu chuyện cũ của em." Basil nói.

"Thật ra nếu hai người kia không nhắc thì em cũng quên mất. Có rất nhiều chuyện dường như em chẳng thể nhớ nổi nữa." Guren nói, "Em hay tự hỏi lúc mình trở về nơi này liệu sẽ có cảm giác như thế nào, em cũng thử tưởng tượng một chút. Nhưng mà lần này quay về lại khác với suy nghĩ của em."

"Khác thế nào?"

"Em bình tĩnh hơn em nghĩ." Guren đáp, "Em cho rằng mình sẽ nổi giận hay gì đó, chỉ là em lại thản nhiên ngoài tưởng tượng. Có lẽ là thời gian trôi qua quá lâu, cảm xúc của em đối với nơi này đã sớm chai sạn rồi."

"Guren-dono, em thật sự cảm thấy nhẹ nhõm chưa?" Basil chợt hỏi.

Guren hít sâu rồi thở ra, ngước mặt nhìn lên trời: "Em chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như bây giờ."

Basil quan sát nét mặt của Guren, cũng nhìn lên trời cao: "Vậy là được rồi."

Guren chợt dừng bước, quay sang đối mặt với Basil, nói: "Cảm ơn anh vì đã lắng nghe em, Basil-dono. Cũng cảm ơn anh vì đã kiên trì ở bên em."

Basil nhìn Guren, nở nụ cười đầy yêu thương, hắn nghiêng thân mình về phía trước, tiến lại gần khuôn mặt cô: "Bởi vì là em, anh luôn luôn sẵn lòng."

Trong cơn gió lành lạnh của mùa đông, hai người nắm tay nhau bước đi trên con đường dài.

"Basil-dono, trước kia em né tránh anh, anh có buồn không?"

"Có chứ, lúc em bỏ đi anh buồn lắm đó. Càng buồn hơn là em cùng Fon-dono đi nữa, chứng tỏ em không hề tin tưởng anh, anh cảm thấy tổn thương rất sâu sắc."

"...Em xin lỗi."

"Nhưng mà chẳng sao cả, bây giờ chúng ta đã khác rồi. Em đang ở đây và nắm tay anh, anh sẽ không bao giờ buông ra, cũng không cho em cơ hội trốn đi nữa đâu."

"Em sẽ không trốn nữa. Basil-dono, hay là lần này đổi lại, em theo đuổi anh nhé?"

"Ha ha, em nói gì thế? Em không cần làm gì anh cũng tự động yêu em thôi. Với lại theo đuổi thì nên là anh theo đuổi em chứ, em cứ để anh yêu em là được rồi."

"Vậy, em sẽ đối xử với anh thật là tốt, yêu thương anh như anh yêu thương em vậy, có được không?"

"Thế thì còn gì bằng."
...

Đến buổi tối, Guren cùng Basil, Fon và Sui đến suối nước nóng. Suối nước nóng nằm ở phía sau ngọn núi cách Biệt phủ không xa. Vì nó ẩn sâu trong núi, thế nên đi ban đêm sẽ không có nhiều ánh sáng, cần phải mang đèn theo để soi đường.

Dọc theo lối đi được lát đá bằng phẳng, không hề khó đi. Guren bảo khi còn nhỏ cô rất thích vừa tắm suối vừa ngắm trăng, cho nên thường xuyên tắm vào buổi tối. Nhưng vì khi đó đường trong núi khó đi cho nên không tránh khỏi việc té ngã. Sau đó Hideyoshi đã cho người sửa lại con đường, lát phiến đá cho dễ đi.

Đi qua lối đi tối mù trong núi sẽ tới ngay suối nước nóng có ánh trăng chiếu xuống, xung quanh có rào chắn, có mái che, còn có vách ngăn chia thành hai bên, thuận tiện cho tắm riêng.

Hồ nước bốc lên hơi sương mờ ảo, quanh đó là cỏ cây tĩnh lặng, lại thêm trăng sáng trên cao, nhìn qua cũng khiến cho người ta khơi dậy cảm giác thư thái.

Guren búi tóc lên, trên người quấn một cái khăn bước vào ôn tuyền, dựa lưng vào vách, ngửa mặt.

Bên kia vách ngăn truyền tới tiếng lõm bõm, tiếp đến là tiếng nói của Fon.

"Sui, coi chừng trượt chân như hôm qua đấy."

"Cháu sẽ cẩn thận."

Guren im lặng nhắm mắt, thả lỏng cơ thể hưởng thụ cảm giác khoan khoái đã lâu không có này. Cô hé miệng, thoải mái mà thở ra một hơi.

Trái ngược với ba người hai lớn một nhỏ vui vẻ bên kia, Guren ở bên này không lên tiếng.

"Guren-dono, em đừng ngủ quên nhé." Basil chợt nói vọng qua.

"Em biết rồi." Guren đáp.

Bốn người ngâm mình một lúc thì tuyết bắt đầu rơi, thấy ngâm mình đã đủ lâu, Fon liền đề nghị tất cả quay về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top