Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 110: Tình yêu thầm kín

Akihiko cầm ly trà một mình ngồi dưới mái hiên trước thư phòng cũ của Hideyoshi mà ngẩn người, chợt vai bị vỗ nhẹ, hắn nghiêng mặt.

"Anh thất thần gì đó?" Wataru ngồi xuống cạnh anh trai, hỏi.

Akihiko đáp: "Anh đang nghĩ tới việc đón Guren về gia tộc."

"Anh sợ cô ấy không muốn về?"

"Masahiko-san bảo, Guren không có ý định trở về gia tộc bằng danh phận chính thống."

"Như vậy đâu được." Wataru phản đối, "Cô ấy đã bị gắn mác vô danh hai mươi mấy năm rồi."

"Anh biết, chỉ là anh cảm thấy... Guren rất muốn tránh xa chúng ta hết sức có thể." Akihiko thở dài, "Nếu như không phải vì Hideyoshi và cha mẹ cô ấy, cô ấy sẽ chẳng bao giờ muốn trở về nơi này nữa đâu. Gia tộc khinh miệt cô ấy ra sao, đối xử với cô ấy thế nào, Guren dù không nói, nhưng ắt sẽ để trong lòng."

Wataru nghe vậy cũng không biết nên nói gì, đành im lặng.

Hai anh em ngồi cùng nhau hồi lâu, chợt đằng xa truyền tới tiếng bước chân.

Guren ngồi xuống: "Đã lâu không cùng nhau tâm sự nhỉ?"

Akihiko và Wataru nhìn nhau, rồi nhìn Guren.

"Những năm qua, hai người hẳn là chịu không ít áp lực." Guren nói, "Mệt không?"

"Có thì có, nhưng so với huynh trưởng, chúng tôi còn kém xa." Akihiko nói.

"Hiện giờ gia tộc chỉ còn hai người chúng tôi, thật sự là rất áp lực." Wataru than vãn.

Bọn họ sinh ra trong gia tộc cao quý, bên cạnh việc ăn ngon mặc đẹp, đương nhiên trách nhiệm gánh vác cũng rất lớn. Huống chi bây giờ gia tộc chỉ có hai người họ cùng nhau hợp sức duy trì, làm sao mà không mệt mỏi?

Có điều thân làm người dẫn dắt gia tộc, Akihiko và Wataru không bao giờ than thở với bất cứ ai. Quanh đi quẩn lại, chỉ có hai anh em an ủi lẫn nhau, tâm sự với nhau, lắng nghe nhau.

Từ sau khi Hideyoshi mất, chẳng có ai động viên họ, đồng cảm với họ nữa.

Nhưng ngoài Hideyoshi, vẫn còn có một người khiến hai anh em có thể thả lỏng mà trút ra hết gánh nặng một cách thoải mái, chính là người đang ngồi trước mặt họ đây.

"Tôi biết, hai người trải qua mấy năm này không dễ dàng. Hideyoshi không còn, chẳng có ai che chở cho hai người nữa." Guren nói, cô duỗi tay xoa đầu hai người, "Akihiko, Wataru, vất vả nhiều rồi."

Con ngươi trong mắt Akihiko và Wataru rung động, đã rất lâu rồi họ mới nghe lại câu nói này.

Wataru chồm lên ôm chặt hông Guren, vùi đầu vào bụng cô.

Một tay Guren nhẹ nhàng vuốt lưng Wataru, tay còn lại dang rộng với Akihiko.

Akihiko cũng tiến gần gục đầu lên vai Guren.

Trong ký ức rất lâu về trước, khi Akihiko và Wataru còn nhỏ, bởi vì phải học tập quá nhiều mà mệt mỏi, lại còn không được một tí đồng cảm từ phụ thân mình, làm sai sẽ bị phạt.

Khi đó cả hai đều buồn bã chạy đến Biệt phủ tìm Hideyoshi, cần hắn an ủi một lúc. Nhưng khi thấy huynh trưởng bận rộn trong thư phòng, hai người đều không dám hé răng, sợ sẽ làm phiền.

Thời điểm đó, chỉ có duy nhất một người phát hiện ra cảm xúc bất ổn của hai người họ, người nọ rất dịu dàng vòng tay ôm lấy cả hai, dùng bàn tay nhỏ bé xoa đầu họ, nhỏ nhẹ nói một câu.

Và ngay cả giờ đây, vẫn ý hệt như khi ấy.

Hai bàn tay Guren vỗ nhẹ hai tấm lưng rộng lớn, lại dịu dàng xoa đầu hai người, nói nhỏ: "Đừng buồn, tôi thay Hideyoshi an ủi hai người."

Trong phút chốc, Akihiko cùng Wataru lại được quay về thời thơ ấu, cái thuở bọn họ vô tư được ngày nào thì hay ngày đó, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau nói cười, và cùng nhau chia sẻ những nỗi buồn thầm kín.

Cũng chỉ có họ, mới có thể thấu hiểu được nhau. Bỏ qua cái sự khác biệt về địa vị hay tất cả, bọn họ chỉ là những đứa trẻ ngây thơ cùng khóc cùng cười mà thôi.

Akihiko và Wataru thầm nhoẻn miệng cười, đây chính là cảm giác yên bình mà họ hằng mong nhớ.

Akihiko buông tay, nói: "Cô xưa nay an ủi người khác, cuối cùng cũng tìm được người an ủi mình rồi nhỉ?"

Nghĩ đến người nọ, ánh mắt Guren hóa dịu dàng, khẽ 'ừm' một tiếng: "Hai người cũng tìm đối tượng đi là vừa."

"Thôi đi, phiền phức lắm." Wataru ngẩng đầu nói, sau đó hắn như nghĩ đến điều gì đó, giơ tay đập vai Akihiko một cái, "À phải, Aki có đối tượng này, thích thầm mấy năm trời lận."

"Đau đó thằng nhãi này!" Akihiko xoa vai, trừng mắt với Wataru.

Guren thản nhiên hỏi: "Là Kotone à?"

Akihiko trợn mắt, Wataru thì cười hớn hở: "Đúng đúng đúng, là Koto.... a!"

"Nói nhỏ thôi, định la cho cả cái phủ này nghe hả?!" Akihiko cốc đầu Wataru, hắn hỏi Guren, "Sao cô biết?"

Guren đáp: "Hideyoshi nói."

Akihiko câm nín, đúng là không qua nổi mắt của huynh trưởng.

"Tại sao anh không nói với Kotone?"

"Cô ấy hình như không để ý tôi." Akihiko rầu rĩ nói.

Guren nghiêng đầu nhìn Akihiko.

"Phải rồi Guren, còn một chuyện quan trọng hơn." Wataru xoa đầu nói, "Chúng tôi muốn đón cô về gia tộc, ghi tên vào gia phả."

Nhắc đến chuyện này, Akihiko cũng bừng tỉnh, vội nói: "Đúng vậy Guren, cô về đi, để chúng tôi bù đắp cho cô, có được không?"

Guren chống tay nằm nghiêng, nói: "Đã bảo là, hai người có nợ nần gì tôi đâu mà bù với đắp. Đừng nghĩ nhiều nữa, tôi không cần mấy thứ đó đâu."

Wataru bĩu môi: "Cô vẫn chưa tha thứ cho chúng tôi chứ gì? Ngoài mặt thì nói không cần, thực chất là cô còn giận."

Guren oan ức hết sức, cô bất mãn nói: "Tôi không có mà, nếu tôi giận thì đến mặt hai người cũng chẳng nhìn."

"Vậy vì sao?"

Guren ngồi thẳng lưng, nói: "Tôi chỉ cảm thấy không quen thôi. Với lại, mấy tộc nhân kia từng khinh thường tôi, bây giờ tôi quay về, đã thế còn là... ừm, nghĩ đi, đôi bên nhìn nhau khó xử cỡ nào."

Akihiko và Wataru trao đổi ánh mắt, đúng là khó xử thật.

Nhóm Fon sau khi nấu mì xong thì bưng trên tay đi kiếm Guren, tới thư phòng thì thấy cô lười biếng nằm trên sàn, kế bên là Akihiko và Wataru đang nói gì đó.

"Ăn mì đi." Basil nói với ba người.

Guren bưng tô mì, nói: "Mì thịt bò."

"Lâu rồi không ăn đó." Wataru phấn khích nói, "Tay nghề của Fon-san quá tuyệt vời."

"Quá khen quá khen." Fon cười nói.

"Chú Fon, mai này chú dạy cháu nấu ăn nhé." Sui nói.

Fon xoa đầu cậu, đáp: "Được."

Wataru xì xụp ăn mì chợt hỏi Guren: "Phải rồi Guren, cô đã học nấu ăn được chưa? Còn phá hỏng bếp nữa không đó?"

Guren lườm hắn.

Sui nhanh nhảu kể cho Wataru nghe thành tích phá hoại của Guren khi cô học nấu ăn, Wataru nghe xong cười đến nỗi không cầm nổi tô mì.

"Há há há há há há há!!! Sát thủ nhà bếp, kẻ thù của Thần bếp núc ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!! Cười chết mất thôi!"

Guren liếc Wataru: "Cười nhiều quá đấy."

"Ha ha ha ha, a, tôi cười mệt quá... Ha ha ha ha ha..."

Akihiko cúi đầu nhịn cười, tay cầm đũa run rẩy.

Guren bất mãn hừ một tiếng.

Fon đẩy Wataru một cái: "Đừng cười nữa."

"Nhưng mà tôi hỏi thật này, Basil, Guren không biết nấu ăn thì phải làm sao đây?" Wataru hỏi Basil.

Basil mỉm cười lau miệng cho Guren, sau đó đút cho cô một miếng thịt bò, nói: "Không sao cả, tôi biết, tôi nấu cho cô ấy ăn."

Guren nhai thịt bò nói với Wataru: "Nghe thấy chưa?"

"Chậc chậc chậc chậc, Aki, anh coi hai cái con người này đi. Đổi chỗ với em, em không muốn ngồi kế hai cái người đáng ghét này đâu." Wataru bày vẻ mặt ghét bỏ dịch sát qua bên Akihiko.

"Do em tự chuốc lấy." Akihiko cười nhạo em trai.

Guren ăn xong mì của mình, cô nói với Akihiko: "Akihiko, đưa tất cả thịt bò cho tôi, tôi nói anh nghe một bí mật."

Akihiko lập tức nghiêng người bảo vệ tô mì, nheo mắt đầy hoài nghi: "Cô tính bày trò gì?"

Guren giơ đũa chỉ hắn: "Bỏ lỡ là hối hận không kịp đấy."

Akihiko nửa tin nửa ngờ nhìn Guren, cuối cùng vẫn gắp hết thịt trong tô của mình bỏ vào tô Guren. Guren lại gắp thịt bò thả vào tô của Basil, bảo hắn ăn, còn mình thì đặt tô xuống, đứng dậy ngoắt Akihiko.

Akihiko bưng tô mì đi theo Guren. Hai người bước qua một góc, Guren để tay bên miệng, Akihiko nghiêng tai.

Bên này, nhóm Basil dõi theo hai người, đều tò mò không biết Guren nói bí mật gì với Akihiko.

Chỉ thấy sau đó mặt mày Akihiko hớn hở, hỏi lại Guren, Guren gật đầu một cái, Akihiko càng vui vẻ hơn.

Wataru hỏi Basil: "Cậu biết gì không?"

Basil lắc đầu.

Wataru nghiêng đầu hỏi Akihiko và Guren đã quay lại: "Chuyện gì vui thế?"

Guren ngó xuống tô mì của Wataru.

Wataru không nói hai lời gắp thịt và mì vào tô của Basil.

Guren hài lòng gật đầu, cũng làm động tác y hệt ban nãy, thì thầm vào tai Wataru.

Wataru nghe xong ngược lại không vui vẻ như Akihiko mà nhăn mặt nói: "Gì chứ? Uổng phí thịt của tôi. Trả đây."

Basil bưng tô mì nhảy ra sau lưng Guren: "Cho rồi là không được lấy lại đâu."

Wataru bất mãn đạp Akihiko một cái: "Biết thế em đã hỏi anh rồi, tức chết mất!"

Akihiko bị đạp cũng không nổi giận mà cười vui vẻ nói: "Tại em ngốc đó. Ha ha ha ha ha."

Ba người Basil cảm thấy không hiểu, bí mật gì mà Akihiko vui còn Wataru thì không vậy?

Guren nhún vai, cái nhà này chỉ có mỗi Hideyoshi thông minh, còn hai người này đều ngốc không chịu được.
.

Trưa hôm sau, trước cổng nhà Ichihara.

"Nói ở lại hai hôm là ở đúng hai hôm vậy?" Wataru khoanh tay nói, vẻ mặt hết sức không vui.

"Cậu lải nhải nãy giờ không mệt à?" Guren hỏi.

"Nhưng, nhưng mà..."

"Lâu lắm Guren mới về Nhật Bản mà, để cô ấy đi chơi đi, cả ngày ở trong Biệt phủ cũng nhàm chán." Akihiko nói, hắn cười với Guren, "Đi đi, gửi lời chúc của chúng tôi đến Đệ Thập và mọi người. Còn nữa, mang ít quà qua đó cho họ."

Guren nhìn đống quà mà Masao và Natsuki để ở cốp xe.

Ít?

Wataru 'chậc' một tiếng, giọng điệu mỉa mai: "Cô đúng là thiếu tinh tế. Tới nhà người ta sao mà đi tay không được? Tôi với Aki biết cô không nghĩ đến chuyện này nên đã chuẩn bị thay cô rồi, không cần cảm ơn."

Guren chớp mắt hai cái.

"Tôi thay mọi người cảm ơn hai người." Basil cười nói.

"Đừng khách sáo." Wataru phất tay.

"Giữ gìn sức khỏe, thỉnh thoảng nhớ về đây thăm chúng tôi." Akihiko nói.

Guren và Basil gật đầu.

"Guren-sama, người không để chúng tôi đi theo sao ạ?" Kotone hỏi.

"Hideyoshi-sama đã bảo chúng tôi phải hết lòng trung thành và bảo vệ người." Isora nói.

"Guren-sama người không cần chúng tôi nữa sao?" Amaya rơm rớm nước mắt.

"Không phải, tôi có thể tự bảo vệ mình. Ngược lại là ba người, những năm qua chịu không ít cực khổ để giúp tôi, đã làm đủ rồi." Guren nói, sau đó hướng tới ba người cúi đầu, "Kotone, Amaya, Isora, xin cảm ơn."

"Phục vụ cho người và Hideyoshi-sama là niềm vinh hạnh của chúng tôi, xin người đừng làm thế." Kotone đỡ vai Guren.

"Guren-sama, về sau xin hãy sống thật vui vẻ, người hạnh phúc, chúng tôi cũng hạnh phúc." Isora quỳ một chân trước Guren, ngẩng đầu nói, "Chúng tôi cầu nguyện cho người từ nay về sau luôn bình an, mọi điều như ý."

Kotone cùng Amaya cũng quỳ theo: "Chúc người luôn bình an."

Guren nhìn ba người đã ở cùng cô và Hideyoshi từ khi họ còn bé cho đến trưởng thành, mỗi một ký ức bên nhau đều tràn đầy hạnh phúc.

"À phải rồi, Kotone." Guren đỡ cả ba dậy, nói với Kotone, "Tôi để lại cho cô một món quà đặc biệt, nhận được thì báo cho tôi biết."

"Quà ạ? Tôi sao?" Kotone ngơ ngác hỏi.

Wataru, Isora và Amaya nhìn nhau, trong mắt là ý cười tràn ngập.

Cặp mắt Guren khẽ lướt qua Akihiko, cho hắn một cái nhìn ẩn ý. Akihiko yên lặng gật đầu, khóe miệng không kiềm chế được mà nhếch cao.

"Vậy, chúng tôi đi đây. Giao Sui cho mấy người đó." Guren phất tay rồi cùng Basil ngồi vào xe.

Wataru nói với tài xế: "Chở họ đến Namimori."

"Vâng thưa Wataru-sama."

Chiếc xe lăn bánh rời khỏi Ichihara, đưa Basil và Guren đến Namimori thăm nhà nhóm Tsunayoshi.

Trên xe, Basil tò mò hỏi Guren: "Em chuẩn bị quà gì cho Kotone-dono thế? Anh thấy mọi người ai cũng cười hết."

"Em nói cho Akihiko biết bí mật mà Kotone giấu kín bấy lâu, đồng thời báo cho anh ấy một tin vui." Guren nói, "Kotone thích thầm Akihiko từ lâu rồi, nhưng cô ấy e ngại thân phận của mình nên không dám nói."

Basil ngạc nhiên: "Vậy Akihiko-dono...?"

"Anh ấy chắc chuẩn bị hành động rồi." Guren nói đầy ẩn ý, "Fon từng nói với em một câu, trước kia em không tin, nhưng bây giờ thì tin rồi."

Basil đan bàn tay mình vào tay Guren, cười hỏi: "Câu gì?"

Guren nhìn Basil, cũng đem ngón tay đan chặt.

"Người có tình, nếu đủ chân thành và dũng cảm, cuối cùng đều sẽ ở bên nhau."
...

Kotone nghiêng đầu hỏi Isora và Amaya: "Guren-sama tặng quà cho chị? Để ở đâu vậy?"

Amaya nói: "Akihiko-sama giữ thay chị đấy."

Kotone nhìn qua Akihiko.

Hắn cười nói: "Ta để ở trong phòng, em theo ta đến đó lấy đi."

Kotone gật đầu: "Vâng."

Hai người cùng nhau rời đi, để lại ba người phía sau che miệng cười nham hiểm.

"A, đầu năm nay có nhiều chuyện vui quá." Wataru nói, sau đó hắn liền nhận ra một vấn đề, "Ơ, thế là trong ba người chỉ có tôi còn độc thân ư?"

Isora cười nói: "Wataru-sama, ngài cũng nên tìm bạn gái đi thôi."

Amaya cũng nói: "Không thì là bạn trai cũng được."

Wataru bày vẻ mặt ghét bỏ xua tay: "Xùy xùy, bạn gái bạn trai gì chứ, tôi yêu độc thân, độc thân khiến tôi tự do và hạnh phúc."
...

Kotone giữ khoảng cách ba bước chân theo sau Akihiko, cúi đầu suy nghĩ Guren tặng quà gì cho mình. Cơ mà vì sao lại tặng cho cô? Amaya và Isora cũng được tặng chăng? Lại nói, tại sao Guren không nhờ Amaya hay Isora giữ thay mà lại giao cho Akihiko?

Kotone lén nhìn Akihiko, kết quả phát hiện hắn đang ngoái đầu nhìn mình.

Kotone tỏ ra như không có gì cúi đầu, mà Akihiko thì cười rất vui vẻ.

Đến thư phòng của Akihiko, hắn mở cửa bước vào, nói: "Vào đi."

Kotone nghiêng đầu nhìn vào phòng, tò mò hỏi: "Akihiko-sama, Guren-sama tặng quà gì mà thần bí thế ạ?"

Akihiko quay người bước lại gần Kotone, tay phải hắn vươn ra phía sau cô, kéo cánh cửa khép lại.

Tầm mắt Kotone chạm vào vai Akihiko, cô giật mình lùi lại. Có điều vừa lùi một bước liền chạm lưng vào cửa. Hai cánh tay Akihiko chắn ở hai bên, đem Kotone giam lại một chỗ.

"A A A A Akihiko-sama, có có có có có chuyện gì vậy ạ?!" Kotone sợ tới mức nói lắp bắp.

Akihiko cười một cái, nói: "Món quà đặc biệt mà Guren tặng cho em, chính là ta."

"Akihiko-sama, xin ngài đừng đùa. Tôi muốn lấy quà rồi quay lại làm việc, ngài làm ơn đưa cho tôi đi." Trong lòng Kotone căng thẳng, hơn nữa là ngại ngùng, cô rất muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

"Kotone, em biết tối qua Guren đã nói gì với ta không?" Akihiko híp mắt nói, "Cô ấy bảo em thích ta."

Kotone sững sờ ba giây, đại não 'ầm' một cái, mặt mũi đỏ bừng.

"Không không không không không, không phải đâu. Tôi không có! Ngài đừng nghe lời Guren-sama, không phải vậy đâu!" Kotone lắc đầu như trống bỏi, xua hai tay liên tục, "Tôi tôi tôi tôi tôi... Tôi chỉ là một người hầu, làm sao dám có suy nghĩ quá phận như vậy. Tôi tuyệt đối không dám có ý nghĩ đó với ngài, tuyệt đối không có ạ!"

Akihiko nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Kotone, hắn cúi mặt áp sát gần mặt cô, bàn tay mạnh mẽ nâng cằm Kotone, bắt cô phải mắt đối mắt với mình.

"Kotone, nhìn vào mắt ta, trả lời cho ta biết, em thích ta bao lâu rồi?"

Đối diện với khuôn mặt gần kề của Akihiko, Kotone run rẩy không nói nên lời.

"Em cứ nói, ta cho phép em nói." Akihiko nửa ra lệnh nửa dỗ dành.

Kotone run run hé môi, tiếng nói nhỏ xíu: "Đại... Đại khái là... mười... mười hai năm... ạ..."

Akihiko chớp mắt: "Mười hai năm?"

Khi đó hắn đã mười tám rồi, còn Kotone mới mười lăm thôi.

Người này còn nhỏ thế mà đã thích hắn rồi ư?

"Mười hai năm... Vậy mà em thích ta mười hai năm..." Akihiko lầm bầm.

Kotone dứt khoát cúi thấp đầu nhắm tịt mắt nói: "Tôi thật lòng xin lỗi vì đã không biết thân biết phận, tôi rất xin lỗi... Tôi..."

Từ khi cô biết mình thích người này, cô đã hoảng sợ. Cô biết mình đã sai rồi, Akihiko là ai mà sao cô có thể nghĩ đến chứ? Cô là ai chứ?

Cứ ngỡ là rung động nhất thời có thể mau chóng qua đi, ai mà ngờ tình cảm lại day dưa tận mười mấy năm.

Kotone đã sớm đem tình cảm không nên có với người đàn ông này cất lại, một lòng làm một người hầu trung thành tận tụy với Hideyoshi và với Guren. Cứ như vậy mà ngày này qua ngày khác, dẹp đi cảm xúc cá nhân, đặt chủ nhân lên trên, hết lòng phục vụ.

Thậm chí khoảnh khắc cô cùng hai người Isora đứng ra giúp đỡ Guren vạch trần Ichihara Jiro, cô cũng hoàn toàn biết rõ, mình cùng Akihiko có lẽ khó mà nhìn mặt nhau.

Thế mà tình cảm chôn vùi bấy lâu cứ ngỡ đã sớm phai nhạt, lại một lần nữa bị đào lên.

"Kotone..." Akihiko ngồi xuống, dịu dàng nâng mặt Kotone, "Đừng khóc."

Hắn kéo Kotone, để cô tựa vào lồng ngực, khẽ nói: "Ta còn chưa nói gì mà. Ta chỉ đang nghĩ, mười hai năm em thích ta, lâu hơn thời gian ta thích em rồi."

Kotone sửng sốt ngẩng đầu: "Ngài mới nói..."

Akihiko lau nước mắt cho Kotone, cười nói: "Trùng hợp quá, ta cũng thích em, Kotone."

Kotone mở to mắt ngây dại, cô không nghe nhầm đúng không?

"Chờ, chờ đã! Không được đâu!" Kotone lắc đầu, "Không thể! Tuyệt đối không thể! Tôi chỉ là người hầu, ngài thân phận cao quý như vậy. Không được đâu Akihiko-sama."

"Có gì không được? Kotone, sao em quan trọng chuyện thân phận quá vậy?" Akihiko nói, "Ta không quan tâm đâu, ta thích em, em thích ta. Hai chúng ta thích nhau là được."

"Nhưng, gia tộc...."

"Tên nào ý kiến ta tống cổ ra khỏi gia tộc." Akihiko hừ một tiếng, càng ôm chặt Kotone.

Kotone bị Akihiko chọc cười, cô che miệng cười hai tiếng: "Làm gì có gia chủ nào như ngài chứ?"

Akihiko vỗ vỗ Kotone: "Còn em, sau này đừng có suy nghĩ linh tinh chuyện địa vị gì đó nữa."

"Vâng..." Kotone đáp, "Akihiko-sama, ngài trước tiên có thể buông em ra không?"

"Ôm chút nữa đi, chờ mãi mới được ôm em thế này." Akihiko ôm Kotone lắc qua lắc lại. Kotone cười khúc khích.

"Akihiko-sama, vậy chúng ta bây giờ có tính là giống như Guren-sama cùng Basil-sama không?" Kotone hỏi.

"Còn phải hỏi sao? Tất nhiên rồi." Akihiko thẳng thắn đáp, hắn cúi đầu nghiêm túc nhìn Kotone, nói, "Kotone, làm phu nhân của ta đi."

Mắt Kotone rưng rưng, mỉm cười đáp: "Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top