Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 112: Yêu

Phòng khách kéo dài một mảng tĩnh lặng, Nana lau đi giọt lệ lăn trên má, kéo Tsunayoshi vào lòng.

Từ bao giờ, tấm lưng đứa con trai yêu quý của bà lại trở nên to lớn đến thế, lớn đến mức bà không thể ôm hết nữa.

"Con... đã chắc chắn với quyết định của mình chưa?"

"Con chắc chắn."

Nana nhìn năm người Reborn, hỏi lại một lần nữa: "Các con cũng... chắc chắn như vậy sao?"

Gokudera hướng đầu gối sang Nana: "Mẫu thân, con lấy tính mạng của mình ra để thề. Con thật lòng nghiêm túc với Đệ... với Tsunayoshi!"

"Nana-san, chúng con không phải trẻ con, chúng con biết rõ mình đang làm gì. Tất cả chúng con gắn bó với nhau bao năm, chuyện quan trọng như vậy đương nhiên sẽ không tùy tiện." Yamamoto nói.

"Mười năm chúng con ở bên cạnh Tsunayoshi, đã đủ khẳng định tình yêu này rồi. Nana-san, bao năm qua mẹ xem chúng con như người nhà, nên mẹ có thể tiếp tục coi chúng con như con của mẹ hay không?" Mukuro nói.

Reborn cũng lên tiếng: "Mama, trước khi nói cho Tsuna biết thì chúng con đã nhiều lần trở mặt. Nhưng suy cho cùng, chúng con không muốn khiến em ấy bị tổn thương. Cho nên con muốn xin mẹ, nghĩ thoáng cho chúng con một chút."

Hibari thu lại sát khí, cặp mắt xám khẽ nhìn Nana, dùng thái độ chân thành hiếm hoi nói với bà: "Nana-san, xin hãy để chúng cháu chăm sóc cho Tsunayoshi."

Đôi mắt Nana chầm chậm lướt qua từng người, đây đều là những người mà bà không ít lần chăm nom, đã cùng con bà lớn lên, cùng con bà bước qua tuổi thơ, và hơn hết thảy, chúng là những người đã giúp cho con bà thay đổi, trở thành một con người tốt hơn, hoàn thiện hơn.

Trong phút chốc, Nana chợt nhận ra, những thiếu niên ngày nào nay đã thành những người đàn ông chững chạc.

Nana ôm Tsunayoshi, lòng bà lúc này bình thản đến lạ, một sự yên tâm lạ lẫm mà nhẹ nhàng.

"Tsu-kun, mẹ tất nhiên luôn luôn ủng hộ con. Mẹ làm sao mà không ủng hộ chứ? Con hạnh phúc là được, mẹ chỉ cần có thế thôi." Nana thủ thỉ, "Đừng lo lắng, mẹ không giận con. Mẹ là mẹ của con kia mà. Con là máu, là thịt của mẹ. Con đau mẹ cũng đau. Thế nên, chẳng có lý do gì khiến mẹ tổn thương con hết."

"Con xin lỗi. Con không thể đáp lại... mong muốn của ba mẹ." Tsunayoshi nói.

"Thằng bé này, con biết mong muốn của chúng ta là gì mà nói không thể với có thể?" Nana vuốt ve tóc Tsunayoshi, nở nụ cười chua xót, "Mong muốn của ba và mẹ, chính là con được hạnh phúc, con ạ."

Một tay bà dịu dàng xoa đầu Gokudera, rồi mỉm cười với bốn người còn lại: "Đừng sợ. Mẹ nhìn các con lớn lên cũng mười năm rồi, lẽ nào mẹ lại nhẫn tâm như thế? Các con, hòa thuận và yêu thương nhau là rất tốt. Mẹ không đòi hỏi gì hơn."

"Mama..." Reborn lên tiếng, "Chúng con..."

"Mẹ hiểu, không cần nói gì cả." Nana mỉm cười, bà vỗ nhẹ Tsunayoshi, để cậu ngẩng đầu. Thấy vành mắt con trai đỏ ửng, bà nói, "Tsu-kun, mẹ ủng hộ con, con tin mẹ chứ?"

Tsunayoshi mím môi gật đầu.

Nana xoa đầu Tsunayoshi, bà chậm rãi quay đầu nói với Iemitsu: "Anh à, bấy nhiêu thôi."

"Nhưng..."

"Anh hẳn là biết, anh đánh con, đồng nghĩa với đánh cả em, Iemitsu." Nana nói, rất hiếm hoi khi mà bà gọi thẳng tên chồng mình, "Đã thành ra thế này, nếu tiếp tục sẽ không thể cứu vãn đâu. Anh muốn tụi nhỏ sau này sẽ ở luôn bên Ý, mãi mãi không về nhà sao?"

Bàn tay Iemitsu nắm chặt đến nổi gân, ông trừng mắt với nhóm Reborn một lúc, cuối cùng cũng chịu thả lỏng, thở dài một cách chán nản.

"Guren, phiền cô giúp Tsuna bôi thuốc." Iemitsu day thái dương.

Guren đáp một tiếng, tiến đến chỗ Tsunayoshi.

Nana nói với nhóm Mukuro: "Các con đưa Tsu-kun lên lầu đi."

Nhóm Mukuro đáp: "Dạ."

Guren xách hộp thuốc cùng Basil theo sau.

Nhóm Kyoko đã nhìn và nghe hết đầu đuôi sự việc. Kyoko lo lắng hỏi Tsunayoshi vừa mới ra khỏi phòng: "Tsuna-kun, cậu không sao chứ?"

Haru cũng sốt ruột khi thấy vết thương của Tsunayoshi: "Tsuna-san..."

Tsunayoshi lắc đầu với hai người: "Tớ không sao, cảm ơn các cậu. Xin lỗi nhé, chắc là đã làm các cậu giật mình."

Kyoko và Haru lắc đầu.

Họ nhường đường cho nhóm Tsunayoshi lên lầum Hana ngoắt Ryohei rồi nói với mấy người Haru: "Ở đây không có chuyện của chúng ta, về thôi. Để họ yên tĩnh."

Kyoko cùng Haru gật đầu, bảo với Ipin và Chrome: "Chrome-chan, Ipin-chan, chúng tớ về nhé. Có gì nhớ nhắn chúng tớ."

Chrome và Ipin gật đầu.

Ryohei, Hana, Kyoko cùng Haru chào tạm biệt Nana và Iemitsu rồi ra về. Nana thấy vậy cũng bảo Chrome và Ipin về phòng ngủ.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai vợ chồng, Nana rút khăn giấy cúi người lau vết máu trên sàn, lên tiếng trách móc: "Anh thật quá đáng! Đó là con trai của chúng ta đấy!"

"Tại Tsuna nó..." Iemitsu há miệng, song muốn nói lại thôi, ông ngả xuống sô pha than thở, "Nana, em biết anh không hề để ý chuyện Tsuna thích đàn ông mà. Điều làm anh tức giận là mấy cái tên sói đội lốt cừu kia. Còn Reborn nữa, em biết cái tên cáo già đó lớn hơn con trai chúng ta bao nhiêu tuổi không? Tên đó gọi em là mama anh đã không buồn đề cập rồi, đằng này hắn còn... Chết tiệt! Tức chết mất!"

Nana ngồi xuống bên cạnh Iemitsu, bàn tay đặt lên đầu gối ông.

"Tình cảm của con người đâu thể xét bằng mấy cái đặc điểm bên ngoài đó. Anh xem, con trai chúng ta hài lòng là được rồi." Nana vừa nói vừa vỗ lên bàn tay Iemitsu.

"Mấy thằng nhãi kia anh có thể cân nhắc chấp nhận, chỉ riêng Reborn và Rokudo Mukuro là anh vẫn không ưng! Em có hiểu cảm giác của anh không? Rokudo Mukuro là một kẻ không đàng hoàng! Còn Reborn nữa! Rõ ràng ban đầu anh bảo cậu ta dạy dỗ Tsuna nên người, ai mà có ngờ... cậu ta lại... Trước kia Tsuna quý Reborn hơn anh, anh đã có cảm giác bị cướp mất con trai rồi. Vậy mà giờ đây hắn thật sự cướp con trai anh. Thử hỏi anh có nên phẫn nộ không?" Iemitsu vỗ đùi một cái, "A!!! Anh không cam tâm! Tức chết mất! Tức chết mất thôi!!!"

Nana nhìn chồng kích động, bà không tiếng động thở dài.

Nói huỵch toẹt ra là ghen tị với Reborn.

"Thôi, anh đừng nhọc lòng vì chuyện đó nữa." Nana sờ mặt Iemitsu, "Nói cho cùng thì tụi nhỏ đều tìm được người để yêu thương rồi, chúng ta làm ba mẹ nên mừng cho chúng mới phải."

"Nana, anh tuyệt đối không chấp nhận Reborn gọi anh là ba! Tuyệt! Đối! Không! Ôi, tưởng tượng hắn gọi anh như thế, anh có cảm giác như râu mình dài ra mấy thước, xương cũng cong queo!" Iemitsu giãy nảy.

Nana bị thái độ trẻ con của Iemitsu chọc cho bật cười, bà hôn lên má ông một cái, nói: "Được rồi mà."

Iemitsu vòng cánh tay săn chắc ôm eo Nana, bày ra dáng vẻ đau lòng: "Nana, trái tim của anh tổn thương rồi, em hãy an ủi anh đi."

"Em không rảnh đâu, em phải đi xem con trai." Nana nói, sau đó để lại Iemitsu một mình trong phòng khách.

Iemitsu khóc không ra nước mắt, con ông không thương ông, vợ ông cũng hờ hững với ông nốt.
...

Phòng ngủ của Tsunayoshi.

"Áu áu áu, nhẹ thôi..." Tsunayoshi ngồi trên sàn, dựa lưng vào giường rên la, "Guren, em nhẹ tay chút đi."

Ngón trỏ Guren quệt một ít thuốc, cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể thoa lên mặt Tsunayoshi.

"Tôi đã nhẹ tay lắm rồi đấy. Ngài cố nhịn một chút."

Tsunayoshi nhịn không nổi giữ cổ tay Guren: "Thôi thôi, đừng bôi nữa, cứ để nó tự lành cho rồi."

"Ngồi yên." Guren ra lệnh, "Tôi khẳng định ngài sẽ không bao giờ muốn nghe hậu quả của việc không chịu bôi thuốc đâu."

Basil đứng ngoài cửa phòng nói: "Sưng như thế chắc phải bốn, năm ngày mới hết."

"Bôi thuốc sẽ nhanh lành hơn. Xong rồi đây." Guren nói, đánh lên tay Tsunayoshi, "Đừng có chùi."

Cô đặt hộp thuốc nhỏ lên bàn, nói với nhóm Reborn: "Mỗi ngày bôi ba lần."

Bọn hắn gật đầu.

Guren xoay người đi ra. Basil giúp mấy người trong phòng đóng cửa lại, trả lại họ không gian riêng.

Nhóm Reborn vây quanh Tsunayoshi. Trông thấy má bên trái của cậu sưng vù bầm tím, Gokudera đau lòng muốn chết, bàn tay định chạm vào mặt cậu nhưng rồi lại rút về, xót xa hỏi: "Đệ Thập, đau lắm không?"

Yamamoto cũng xót ruột, hắn thà rằng người bị đánh là mình.

Tsunayoshi chỉ cười chứ không đáp.

"Em bị ngốc à? Iemitsu muốn đánh anh, em nhảy vào làm gì?" Reborn lo quá hóa giận mắng cậu, "Anh cần em bảo vệ ư? Sao em không nhìn lại năng lực của em thế nào?"

"Anh không thấy có mẹ ở đó sao? Nếu đánh nhau thật thì mẹ sẽ buồn lắm. Em biết mẹ mềm lòng, ba thì thương mẹ, cho nên em chỉ cần giả vờ đáng thương một chút thì mẹ sẽ bênh vực chúng ta, ba cũng sẽ không làm khó các anh." Tsunayoshi cười nói, cậu vươn tay sờ mặt Reborn, "Hơn nữa, anh đẹp trai thế này, em không nỡ để mặt anh bị đánh đâu."

Nhìn Tsunayoshi như vậy, Reborn muốn cáu giận cũng không được, chỉ đành thở dài: "Em còn có tâm trạng nói đùa ư?"

Tsunayoshi nhìn từng người, nói: "Các anh thích em nhiều năm như vậy, em cũng muốn làm chút gì đó để đáp lại tình cảm của các anh. Em cũng muốn vì chúng ta mà đối mặt một lần."

Nói đoạn, cậu lật ngửa tay phải, nói: "Nào, năm người đưa tay cho em."

Lần lượt Mukuro, Gokudera, Yamamoto, Reborn và Hibari để bàn tay chồng lên nhau. Tsunayoshi đặt tay trái lên bàn tay Hibari, mỉm cười.

"Kyouya, Reborn, Takeshi, Hayato-kun, Mukuro. Tình yêu của các anh, em đã cảm nhận được rồi, thế nên em cũng muốn để các anh cảm nhận tình yêu của em." Tsunayoshi nói, "Em yêu các anh."

Chỉ là một câu bày tỏ ngắn gọn, lại như dòng nước ấm chảy vào tim năm người, khiến cho lồng ngực bọn hắn rộn ràng nhịp đập.

Gokudera mỉm cười nâng bàn tay phải Tsunayoshi, hôn lên: "Tôi yêu ngài, Tsunayoshi."

Yêu bằng cả sinh mạng.

Trong mắt Yamamoto là ý cười lan rộng, hắn hôn vào lòng bàn tay trái Tsunayoshi: "Tớ yêu cậu, Tsuna."

Yêu bằng cả sự nhiệt huyết.

Mukuro hôn vào gò má bên phải của Tsunayoshi, khóe miệng nhếch cao: "Anh yêu em, Tsunayoshi."

Yêu bằng cả linh hồn.

Đến cả Hibari luôn lạnh lùng lúc này cũng có nét mặt dịu dàng hiếm thấy, hắn hôn lên trán Tsunayoshi, khẽ nói: "Anh yêu em, Tsunayoshi."

Yêu bằng cả niềm kiêu hãnh.

Ngón tay Reborn lướt qua khóe miệng rướm máu của Tsunayoshi, cúi đầu hôn thật nhẹ lên môi cậu: "Anh yêu em, Tsuna."

Yêu bằng cả lòng tha thiết.

Tsunayoshi khẽ cười hai tiếng, vậy là đủ rồi.

Nhưng chưa qua giây thứ ba, cậu ôm mặt, nhíu mày rên rỉ: "Ư... đau..."

Gokudera kéo tay Tsunayoshi xuống: "Ngài đừng chạm vào nữa."

Tsunayoshi đau đến ứa nước mắt, mếu máo nói: "Còn đâu gương mặt đẹp trai nữa."

"Đừng khóc mà." Yamamoto dỗ dành Tsunayoshi.

"Hồi nãy em để Iemitsu đánh Reborn là được rồi. Da mặt hắn dày như thế thì sợ gì cú đấm của Iemitsu." Mukuro nói.

"Anh đừng có nhắc nữa, nhắc tới em lại đau."

"Anh thấy em đừng nói chuyện nữa thì hơn." Hibari nói.

"Bây giờ trông em buồn cười lắm phải không?" Tsunayoshi sụt sịt hỏi.

"Không có, em lúc nào cũng đẹp hết." Reborn đáp, "Lên giường nằm đi, anh đi hỏi Guren thuốc giảm đau cho em."

Hibari ôm Tsunayoshi đặt lên giường, ba người còn lại thu dọn đồ, trải chăn nệm.
...

Trong thời gian nhóm Tsunayoshi nói chuyện trong phòng thì Basil cùng Guren đang ngồi ở cầu thang.

"Ừm, tốt. Chúc mừng nhé... Không cần cảm ơn, tôi chỉ giúp nói vài câu thôi... Được... Ngủ ngon." Guren nói mấy câu vào điện thoại, sau đó cúp máy, nói với Basil, "Đều trong dự đoán, Akihiko với Kotone thành đôi rồi."

"Đầu năm nay nhiều người có tình yêu nhỉ." Basil cười nói.

"Bên cạnh đó cũng không ít chông gai." Guren nói, cô mở tin nhắn mà Toto gửi cho mình lúc trưa, nói, "Em vẫn chưa trả lời tin nhắn của Toto."

Basil nghe tới tên Toto là tóc gáy dựng lên, hắn hỏi: "Ông ấy có nói gì nữa không?"

"Không có." Guren tắt điện thoại, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, cô nói, "Hay là cứ để Toto đánh em, ông ấy mềm lòng lắm, đánh một cái là xong thôi."

"Guren-dono, đàn ông chẳng ai đứng nhìn bạn gái mình bị đánh cả." Basil nói.

Guren lập tức nói: "Em cũng không muốn đứng nhìn bạn trai mình bị đánh."

Basil nâng cằm Guren, cười nói: "Anh cực kỳ thích em nói chữ 'bạn trai' đấy. Nói một câu 'Basil-dono là bạn trai của em' cho anh nghe nào."

Guren đập tay hắn: "Em đang nói nghiêm túc."

"Anh cũng đang nói nghiêm túc." Basil nựng cằm của Guren, "Được rồi, em đừng nghĩ nữa. Anh nói anh làm được thì sẽ làm được."

Guren nghe vậy cũng không nói gì nữa.

"A, sao hai đứa lại ngồi ở đó?" Nana đứng dưới cầu thang nhìn lên.

"Chúng con đang trò chuyện thôi ạ." Basil nói.

Nana bước lên hỏi: "Tsu-kun thế nào?"

"Guren-dono đã bôi thuốc cho ngài ấy rồi, nhóm Reborn-san đang ở trong phòng."

Nana nhìn về phía phòng ngủ của Tsunayoshi. Chợt cánh cửa hé mở, Reborn bước ra.

"Reborn-kun, Tsu-kun sao rồi?" Nana hỏi.

Reborn nói: "Mặt của Tsuna sưng rồi, em ấy bảo rất đau nên con ra đây tìm Guren lấy thuốc giảm đau cho em ấy."

Guren mở hộp thuốc lấy thuốc giảm đau đưa Reborn. Reborn nhận lấy rồi vào phòng, đóng cửa.

Nana lo lắng nhìn theo, cuối cùng đành thở dài.

"Vết thương không nghiêm trọng, ba ngày là hết thôi." Guren nói.

"Cảm ơn cháu." Nana gượng cười, "Dì chỉ lo sợ thằng bé buồn thôi."

"Có sự cho phép của người cùng sư phụ, Sawada-dono sẽ vui mà." Basil trấn an Nana.

Nana gật đầu, nói: "Thật ra, nếu đối tượng là nhóm Reborn-kun thì mẹ thấy rất yên tâm. Lấy sự hiểu biết của mẹ về tụi nhỏ, mẹ nghĩ chúng nó sẽ ổn thôi."

Basil mỉm cười: "Đúng vậy ạ."

"Thôi, không nói nữa." Nana nói, bà xoa xoa mặt mình, nói với Basil, "Basil-kun, mẹ đã chuẩn bị phòng ngủ cho hai con rồi. Mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Nói xong bà vỗ vỗ Basil, mắt khẽ nhìn qua Guren một cái, mỉm cười.

Basil hiểu ý của sư mẫu mình, hắn cười một cái, đáp: "Vâng, chúc người ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon." Guren nói.

"Ừm, các con ngủ ngon." Nana nói rồi đi xuống cầu thang.

Basil kéo tay Guren: "Đi nào."

"Chúng ta... lại ngủ chung sao?" Guren hỏi.

Basil quay đầu: "Em không muốn?"

"Không phải, chỉ là..." Guren giơ tay che mặt, "Có chút... nhanh."

Basil dứt khoát bế Guren lên, cười nói: "Là em chủ động kêu anh ở lại trước, hôm qua chính em cũng cho phép anh ngủ ở phòng em. Hôm nay em lại bảo nhanh? Guren-dono, em làm vậy với bạn trai là không được đâu."

Guren giấu mặt trong hõm vai Basil, nhỏ giọng: "Anh đừng nói..."

"Được được, anh không nói. Vậy hôm nay đến lượt anh kêu em ở lại, được không nào?"

Guren đáp một tiếng nhỏ xíu: "Ừm."

Basil ôm Guren đến căn phòng ở cuối hành lang, hắn mở đèn rồi dùng chân đóng cửa phòng.

Guren ngẩng đầu nhìn căn phòng bày trí đơn giản, hỏi: "Đây là phòng ngủ của anh?"

"Có thể xem là vậy." Basil đáp, "Anh ít khi về đây, cho nên không dùng căn phòng này nhiều. Chủ yếu để ngủ thôi, có giường là được."

Guren nhìn cái giường, nói: "Giường hơi nhỏ, nếu anh ngại chật, em sẽ xuống sàn ngủ."

Basil nói: "Không hề, anh ôm em là vừa vặn rồi."

Guren gật đầu.

"Em có muốn thay đồ không? Mặc bộ này ngủ sẽ không thoải mái lắm đâu." Basil chỉ giỏ đồ ở trên bàn, "Đồ của em ở đó."

Guren nhìn một vòng, nghiêng đầu hỏi: "Thay ở đây?"

Basil chớp mắt hai cái, sau đó ho một tiếng: "Anh ra ngoài chờ, em thay xong thì gọi anh."

Guren để ý hai tai Basil có chút đỏ, cô bất giác xoa lỗ tai. Chờ Basil đóng cửa rồi, cô nhanh chóng thay bộ đồ đen bằng yukata trắng, sau đó mở cửa bảo Basil vào.

"Anh có cần thay đồ không?" Guren hỏi.

"Anh chỉ thay áo thôi, em không cần ra ngoài đâu." Basil quay lưng nói, sau đó thản nhiên cởi áo sơ mi.

Mắt thấy tấm lưng trần của người nọ, Guren vội vàng quay mặt ra cửa, dùng hai tay che mắt.

Chớp mắt là Basil thay xong áo thun, nhìn lại thì thấy dáng vẻ kia của Guren, hắn không nhịn được mà bật cười.

Khẽ khàng tiến đến sau lưng cô, Basil giơ tay tắt đèn, chỉ mở mỗi đèn ngủ.

Guren nghe một tiếng 'bụp', đồng thời cánh tay Basil quấn quanh eo mình, nhẹ nhàng nhấc cô lên.

Bên tai cô là tiếng thở trầm bổng cùng tiếng cười khẽ: "Sao thế?"

Guren bỏ tay xuống, hỏi: "Trước kia bảo anh cởi áo khám bệnh anh sống chết cũng không chịu cởi, bây giờ sao lại tự nhiên quá vậy?"

"Không trách anh được, anh phải giữ thân mình cho bạn gái của anh chứ." Basil nói, sau đó lại thở dài tiếc nuối, "Ài, nếu khi đó anh biết em sau này là bạn gái của anh, anh nhất định sẽ cởi áo cho em xem, sau đó bắt em chịu trách nhiệm."

Guren ngại ngùng quay đầu nói: "Anh... Anh thật vô liêm sỉ."

"Sao em lại mắng anh? Rõ ràng em kêu anh cởi mà."

"Anh... Anh không được nói nữa. Thả em xuống." Guren đạp chân. Người này chắc chắn đã bị mấy người Reborn dạy hư.

Basil ôm Guren bước qua giường ngủ, nhẹ nhàng đặt cô ngồi trên giường, nghiêm túc nói: "Hay là tìm một cơ hội để em khám cho anh lần nữa nhé? Anh nhất định sẽ ngoan ngoãn, không phản kháng đâu."

Guren dứt khoát nghiêng người nằm xuống, trùm chăn, không nói với hắn nữa.

Chọc Guren mấy cái, Basil thấy cô bất động thì cười khẽ. Hắn nâng đuôi tóc Guren, hôn nhẹ.

Khứu giác ngửi được mùi hương đặc trưng thoang thoảng, Basil chợt nghĩ đến gì đó, hắn chồm lên kéo chăn xuống ngực Guren, cất giọng thầm thì: "Guren-dono, anh muốn hôn em."

Đột nhiên nghe Basil nói vậy, Guren ngây người, gò má ửng hồng. Có điều chưa lên tiếng, ngón trỏ Basil đã ấn lên môi cô.

"Anh muốn, hôn ở đây."

Guren bối rối không biết trả lời hắn thế nào, cô im lặng một lúc, cuối cùng chỉ có thể nói ra hai chữ nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Tùy... anh."

Được Guren cho phép, Basil chống tay bên gối, tay còn lại nắm tay cô, mười ngón tay đan chặt. Hắn cúi xuống, chóp mũi hai người chạm nhẹ, khoảng cách giữa hai đôi môi rất gần, gần đến nỗi hơi thở như muốn quyện hòa.

Những sợi tóc rơi xuống mặt Guren, đôi mắt xanh ngời dưới ánh đèn yếu ớt toát lên một sự ma mị thần bí. Cô căng thẳng nắm góc chăn, nhìn hắn không chớp mắt.

Basil nhìn vào đôi mắt đen láy của Guren, cũng nhận thấy sự bối rối trong mắt cô. Chính hắn lúc này cũng hồi hộp không kém, nhưng hơn cả sự hồi hộp đó, là phấn khích cùng khao khát.

"Thả lỏng nào, bé cưng của anh." Basil dỗ dành, "Ngoan, nhắm mắt lại."

Guren nghe lời, chậm rãi nhắm mắt.

Basil dịu dàng hôn lên môi Guren, bắt đầu bằng cái chạm nhẹ nhàng và lớt phớt. Xúc cảm mềm mại khiến hắn có cảm giác như môi đang chạm lên cánh hoa.

Rất lạ. Xúc cảm rất lạ. Cũng vô cùng mới mẻ. Tựa như sự xoa dịu. Cũng tựa như sự cám dỗ.

Hắn thấy mình đang dần say.

Tay hắn luồn dưới gáy Guren, để cô ngửa mặt. Hắn nhâm nhi đôi môi Guren như một ly rượu vang nồng nàn. Dẫu biết rằng mình say, nhưng lại không khống chế được mà uống tiếp.

Hóa ra đây chính là lý do khiến cho người ta chìm đắm trong cái gọi là yêu, hắn thầm nghĩ.

Hắn nghĩ, hắn muốn nhiều hơn nữa.

Basil kéo hai tay Guren vòng qua cổ mình: "Ôm anh."

Guren ôm cổ hắn, thân mình được nâng lên một chút.

Một tay Basil luồn qua eo cô, tay kia ấn vào gáy. Hắn nhếch khóe miệng, trong giọng nói dịu dàng lại có phần dụ dỗ: "Bé cưng, mở miệng."

Guren không hiểu gì nhưng cũng làm theo. Cánh môi vừa hé, Basil bỗng mạnh mẽ hôn xuống.

Guren giật mình mở to mắt, trong miệng va chạm với lạ lẫm và ướt át, lồng ngực cô bất chợt loạn lên.

Hai đôi môi quấn quít, hơi thở hoàn toàn hòa tan. Hai trái tim gần kề bên nhau, nóng rực cùng nồng cháy. Basil hôn Guren thật sâu, cũng thật lâu, môi lưỡi dây dưa không rời. Guren túm chặt áo hắn, phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, cô chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác này, vừa xấu hổ vừa có chút bồn chồn.

Môi hai người tách ra. Guren chưa kịp hít thở, Basil lại một lần nữa điên cuồng gặm nhấm.

"Basi... ưm..." Guren bị hôn đến nỗi thần trí mơ hồ, dùng bàn tay mềm nhũn đập vai hắn. Cô không thở được.

Đầu lưỡi Basil quét qua cánh môi mềm của Guren, tham lam không muốn dừng lại: "Ngoan nào, để anh hôn em thêm chút nữa..."

Hắn hôn lên trán Guren, dọc xuống sống mũi, hôn từ đôi mắt sang đôi gò má, cuối cùng quay về bờ môi âm ấm mềm mại.

Người này, chính là tình yêu của hắn, là trái tim của hắn, cũng là sinh mệnh cùng linh hồn của hắn. Hắn muốn nâng niu người này từ từng sợi tóc đến từng đầu ngón chân, tuyệt đối không để người này chịu bất cứ một thương tổn nào nữa.

"Anh yêu em, Guren, anh yêu em. Em là báu vật của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top