Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 115: Tai nạn

Đông qua xuân tới, trăm vạn hoa nở rộ. Đất trời nhuộm đầy màu sắc rực rỡ, trong làn gió cũng thoang thoảng hương thơm.

Mùa xuân là thời điểm được mọi người mong chờ nhất trong năm bởi sự tươi mới, rạng ngời của nó. Bên cạnh đó, mùa xuân cũng là hồi chuông khởi đầu cho những câu chuyện mới.

Trước cổng chính Vongola, sáu người gác cổng chắp tay sau lưng nghiêm chỉnh đứng thành một hàng, giữ khoảng cách nhất định. Họ bất động và không nói chuyện, chỉ có động thái chớp mắt mới không khiến người ta lầm tưởng thành những bức tượng.

Nghe có tiếng động cơ, một trong sáu người lạnh lùng liếc mắt. Cách đó một khoảng xa, hai chiếc xe một trắng một bạc chạy tới, khi sắp đến gần cổng thì giảm tốc độ.

Người gác cổng nhận ra hai chiếc xe đó, hướng tới góc trái của cánh cổng ra ám hiệu.

Cổng lớn mở ra, hai chiếc xe lần lượt rẽ vào. Sáu người gác cổng tách ra hai bên, cúi đầu. Chờ xe vào, cổng cũng đóng lại thì sáu người họ liền quay lại vị trí ban đầu.

Trong ga ra, Basil bước ra từ chỗ ghế sau của xe màu bạc, tay xách cái túi nhỏ. Turmeric cùng Oregano xuất hiện từ vị trí lái xe và ghế phụ. Basil nói một câu với Turmeric. Turmeric đáp lại rồi trả chìa khóa xe cho Basil, sau đó cùng Oregano quay về Trụ sở CEDEF.

Đồng thời từ chiếc xe màu trắng, Gokudera vòng qua mở cửa, chặn bàn tay ở góc trên của cửa xe. Tsunayoshi cúi đầu giẫm chân lên nền đất, sau đó đứng thẳng người.

"Ôi, mấy người đó nói nhiều quá." Tsunayoshi vừa than thở vừa cởi áo choàng.

"Em với Basil còn chịu ngồi nghe, hai tên này vừa ngồi xuống đã muốn ngủ tại chỗ rồi. Anh mà không gọi chắc hai người họ ngủ thật." Reborn chỉ Hibari với Mukuro.

"Trách sao được, ai bảo năm nào cũng nói y chang, tôi nghe đến nỗi thuộc lòng rồi." Mukuro sờ cổ, "Năm sau họ không cần nói nữa, để tôi nói thay cho."

Hibari che miệng ngáp một cái: "Nhàm chán."

Gokudera liếc hai người: "Một chút uy nghiêm cũng không có, làm mất mặt Đệ Thập."

Tsunayoshi cười cười, để mấy người ở sau lưng nói gì nói, mình thì sánh vai với Basil rời ga ra.

"Cuộc họp ban nãy, cậu nghĩ sao?" Tsunayoshi hỏi.

"Miệng nói tận sức hợp tác, thực chất là có hàm ý tranh giành địa bàn." Basil nói, "Ai mà không biết sau khi Nhà Ennis sụp đổ thì có ba vị trí đắc địa bị bỏ trống. Chúng ta không ham đồ bỏ đi, nhưng mấy kẻ dã tâm không nhỏ như bọn họ ngược lại rất thèm khát."

Tsunayoshi mỉm cười: "Vị thế của họ không giống chúng ta, nóng lòng muốn mở rộng thế lực là chuyện hiển nhiên. Chúng ta có đủ thịt ăn, có đủ rượu uống, không cần tranh chấp."

"Ngài định ngồi xem?"

"Byakuran nói nếu chúng ta nhúng tay, bọn họ sẽ không dám thái độ ra mặt, lúc đó biến thành cuộc đấu ngầm. Thà rằng đừng quan tâm, để bọn họ công khai cấu xé nhau một trận, xem ai mới là kẻ có dã tâm lớn nhất."

"Cũng phải."

Nhóm người tách ra hai hướng, Reborn, Gokudera và Mukuro làm việc của mình, Basil, Tsunayoshi và Hibari đi qua khuôn viên, hướng đi là tới Khu Y tế.

Chưa đến gần, nhóm Basil đã thấy hai nhân ảnh đồng loạt nhảy lên cao.

Hai vệt sáng ma sát tạo ra tiếng keng kẻng, một bên là hạ đao chém xuống, một bên là nâng ngang kiếm đỡ.

Mái tóc đen dài của Guren được buộc cao, mặc trang phục truyền thống của quê nhà cùng một cái hakama màu đen. Hai tay cô nắm chuôi naginata đè mạnh, duỗi chân tung một cước.

Tương đồng với Guren, Yamamoto thì mặc hakama màu xanh, một tay hắn giữ katana, tay còn lại giơ ngang đầu đỡ cú đá của cô, sau đó vung tay, hất chân của Guren.

Hai người tách ra một khoảng, chân vừa chạm đất liền vụt tới.

Trong lúc hai người đánh nhau, Yamamoto liếc mắt thấy nhóm Tsunayoshi đang tới gần, hắn cười nói với Guren: "Họ về rồi, kết thúc nhé?"

Guren đảo mắt rồi gật đầu với hắn: "Tới đi."

Vừa dứt lời, chân phải Yamamoto bước lùi, hai tay nắm chuôi kiếm giơ ngang mắt, lửa Mưa bao bọc lưỡi kiếm.

"Shigure Soen Ryuu, thức thứ nhất, Xa Trục Vũ."

Mắt thấy mũi kiếm bừng bừng ngọn lửa xanh đâm thẳng, Guren cũng chẳng ngần ngại lao đến.

"Dạ Lang Thần Vũ, Yểm Nguyệt."

Hai luồng sức mạnh va chạm, cuồng phong nổi lên và lan rộng, làm lay động những khóm hoa bụi cỏ xung quanh.

Ba người Tsunayoshi vừa đến trước sân chợt bị cơn gió mạnh tát vào mặt, tóc cũng bị thổi bay tán loạn.

Cùng thu lại vũ khí, Yamamoto và Guren đối mặt với nhau chỉ cách ba, bốn bước chân.

Guren buông tay, naginata hóa thành khói đen rồi biến mất, cô hỏi: "Vui chứ?"

Shigure Kintoki hóa thành dạng shinai, Yamamoto vác kiếm trên vai, cười ha ha đáp: "Vui lắm. Tôi cực kỳ thích luyện tập với cô đấy, Guren."

"Tôi cũng học được nhiều điều từ anh." Guren với lấy hai cái khăn lau mặt treo trên giá treo bằng gỗ thường dùng để phơi dược liệu, ném một cái cho Yamamoto.

Yamamoto quơ tay bắt lấy, lau mồ hôi trên trán cùng cổ.

"Luyện tập thôi mà, có cần nghiêm túc thế không?" Tsunayoshi vuốt tóc của mình, nói.

Guren và Yamamoto đồng thanh: "Vậy mới vui."

Basil mỉm cười trao cái túi vào tay Guren, lấy đi cái khăn trong tay cô, vừa lau mặt cho Guren vừa nói: "Anh mua trà sữa cho em đấy, uống đi."

Guren thoải mái uống trà sữa, để mặt mình cho Basil lau giùm.

"Ghen tị quá." Yamamoto cười nói, hỏi Tsunayoshi, "Tsuna không mua trà sữa cho tớ sao?"

"Không uống trà sữa thì đừng bày đặt." Tsunayoshi búng trán Yamamoto, cậu giật cái khăn từ tay hắn, "Đây, để tớ, cậu không cần phải ghen tị với hai người họ."

Yamamoto cười tủm tỉm: "Cuộc họp sao rồi?"

"Như năm trước thôi. Có một điểm mới là mấy người kia đang định giành giật vị trí bỏ trống của Nhà Ennis." Tsunayoshi nói.

"Millefiore với Simon có ý định tham gia không?"

Tsunayoshi nhún vai: "Byakuran với Enma-kun không quan tâm lắm, họ chỉ muốn xem kịch vui."

"Còn chúng ta?"

"Miếng thịt đó không ngon, chúng ta không cần, ai thích thì cứ lấy mà ăn." Tsunayoshi cười nói, nhét lại cái khăn vào tay Yamamoto.

Basil móc khăn lên cánh tay, nói: "Với tính cách của Byakuran, không chừng anh ta muốn lợi dụng những kẻ đó xâu xé nhau trước, đợi họ yếu đi thì quơ tay bắt một lượt."

Yamamoto gật đầu: "Tôi định nói."

Tsunayoshi cũng cảm thấy Basil nói có lý: "Bàn về dã tâm thì không ai qua được Byakuran, chưa kể anh ta lại còn là một người cực kỳ thông minh."

Guren hút trà sữa chớp mắt nhìn bốn người, cô hỏi Basil: "Các anh đang nói ngôn ngữ bí mật của giới mafia à?"

Basil mỉm cười giải thích: "Nói đơn giản là tranh giành địa bàn. Vongola, Millefiore và Simon đều không xen vào, để cho những kẻ khác giành giật với nhau."

"Ồ." Guren đáp, "Thì ra làm mafia không chỉ biết đánh đấm hay giết người mà còn phải động não sao."

Tsunayoshi bất đắc dĩ bật cười: "Hồi xưa anh cũng nghĩ y chang em."

Nếu có Reborn ở đây thì thế nào hắn cũng sẽ cười nhạo hai người ngây thơ.

"Phải rồi Basil-dono, có chuyện này em muốn nói với anh và Đệ Thập." Guren nói, "Akihiko bảo đầu xuân sẽ tiến hành lễ kế thừa gia tộc, bảo em trở về giúp chút chuyện."

Basil hỏi: "Khi nào em về Nhật Bản?"

"Akihiko nói đang chọn ngày tốt để làm lễ, khi nào chắc chắn rồi thì mới gọi."

Tsunayoshi nói với Guren: "Anh biết rồi, lúc đi em không cần nói lại nữa."

Guren: "Ừm."

"Thôi, anh quay lại phòng làm việc đây." Tsunayoshi vẫy tay.

"Tsuna, cậu với Hibari đi trước đi, tớ thay đồ rồi đến sau." Yamamoto nói.

"Ừm."

Ba người Tsunayoshi rời đi, còn lại Guren uống trà sữa cùng Basil nhìn nhau.

"Uống không?" Guren đưa ly trà sữa cho hắn.

Basil uống một ngụm rồi trả lại, sau đó ôm Guren đi vào sảnh.

"Sức mạnh của em thế nào?" Basil hỏi.

Guren đã quen được hắn bế đi tới đi lui, cô đung đưa hai chân hưởng thụ: "Đã hoàn toàn kiểm soát được. Bây giờ mỗi tháng đều không bị cơn tái phát làm cho khó chịu, toàn thân khoan khoái vô cùng."

Nhớ đến vụ tái phát, Basil lại cảm thấy đau lòng, hắn ôm Guren vào Phòng Y tế, ngồi trên giường, để cô ngồi trong lòng mình.

"Không tái phát thì tốt. Cái lần anh trông thấy em đau đớn, anh cũng rất đau." Ngón tay Basil vuốt ve gò má Guren.

Guren nhìn ra vẻ đau lòng trong đôi mắt của hắn, cô áp tay lên bàn tay đang sờ mặt mình, nói: "Em không đau nữa. Đã qua hết rồi."

"Guren-dono, hứa với anh, bất kể xảy ra chuyện gì, em muốn làm gì, cho dù là điều nhỏ nhất đi chăng nữa, em nhất định phải nói cho anh biết." Basil hôn trán Guren, giọng điệu thâm tình nói, "Đừng giấu giếm anh, cũng đừng lén lút rời đi như lần trước nữa. Anh chịu không nổi đâu."

Guren đáp: "Ừm, em hứa."

Basil tiếp tục nói: "Anh muốn em ghi nhớ, anh luôn là chỗ dựa của em. Thế nên đừng ngần ngại chia sẻ với anh cảm xúc và suy nghĩ của bản thân em. Anh muốn em hoàn toàn dựa dẫm vào anh, nếu em làm vậy, anh sẽ vô cùng hạnh phúc."

"Em đã nhớ." Guren cọ cọ chóp mũi mình với cằm của Basil, "Basil-dono, có anh thật là tốt."

Basil hài lòng mỉm cười, nghĩ lại chuyện cũ, hắn chợt nghĩ đến một vấn đề: "Guren-dono, anh có một câu hỏi."

"Ừm?"

"Em thích anh từ lúc nào vậy?"

"..."

Song phương nhìn nhau một hồi, Guren chớp mắt hai cái, cô điềm tĩnh rời khỏi vòng tay của Basil. Có điều gót chân còn chưa chạm đất, cô vụt một cái, bỏ chạy.

Tốc độ của Guren rất nhanh, nhưng phản ứng của Basil còn nhanh hơn, giây phút cô vừa đứng dậy thì hắn đã lường trước rồi.

Tay Guren chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, thắt lưng chợt bị kéo lại, người ở sau lưng bắt cô trở về, chống hai cánh tay lên cạnh bàn, giam cô trong lồng ngực hắn.

Thân trên khẽ nghiêng về trước, Basil nở nụ cười của kẻ chiến thắng trong trò chơi đuổi bắt này, hắn nhướng mày hỏi: "Bé cưng, em định chạy đi đâu?"

Thấy hắn nghiêng tới, Guren cũng chống tay lên bàn, ngả người về sau một chút, giả vờ bình tĩnh nói: "Em... đi làm việc."

Tay trái Basil đỡ lưng cô: "Em chưa trả lời câu hỏi của anh."

Guren giơ tay để lên ngực Basil, dùng sức đẩy hắn ra: "Câu, câu hỏi gì? Lại nói, giờ này sao anh không quay lại CEDEF đi?"

"Em mà không nói thì hai ta sẽ giữ thế này đến tối, anh xem em trốn bằng cách nào."

"Em có quyền từ chối."

"Anh có cách khiến em nói."

"Chuyện đó quan trọng vậy sao?"

"Rất quan trọng."

"Chúng ta đã thế này rồi, anh còn thắc mắc vấn đề nhỏ đó làm gì."

"Anh không chịu, hôm nay anh nhất định phải biết từ khi nào em thích anh, bằng không anh và em đừng ai ra khỏi căn phòng này."

"Anh..."

Có tiếng mở cửa.

"Guren, chị kê hộ em đơn... thuốc..."

Cecilia với Harmon mới mở cửa phòng liền bị tình huống bên trong làm cho kinh ngạc đến há hốc.

Trông thấy hai người, Guren cảm thấy như bắt được hai cọng dây cứu mạng, cô lập tức nói: "Đơn thuốc nào?"

Harmon lẫn Cecilia không nói gì, đồng loạt giơ điện thoại lên, bấm tách tách liên tục.

Guren bất đắc dĩ nói: "Đừng chụp nữa, mau cứu tôi."

Harmon cùng Cecilia chớp mắt: Cứu?

Hai người nhìn Basil, chỉ thấy hắn cười một cái, giọng nói nhẹ nhàng: "Chúng tôi có chuyện phải nói với nhau, nếu hai người không gấp thì chờ một lát nhé?"

Harmon và Cecilia lại chớp mắt, nhìn cái tay đang ôm eo Guren của Basil rồi nhìn tới đôi tay áp vào ngực Basil của Guren.

Cái đầu lập tức nhảy số, Cecilia vừa lắc đầu vừa xua tay: "Không không không! Không gấp ạ!"

Harmon cũng lắc đầu: "Không gấp, không hề gấp!"

Basil cười nói: "Vậy, làm phiền hai người đóng cửa giúp tôi. Cảm ơn."

Guren lắc đầu với Harmon chuẩn bị kéo tay nắm cửa, thấy hắn không để ý mình, cô duỗi tay.

"Khoan..."

Rầm!

Hai người trong phòng nghe tiếng hét phấn khích của hai người ngoài phòng từ từ xa dần, từ từ nhỏ dần.

Guren: "..."

"Giờ thì, trở lại chủ đề chính." Basil lên tiếng, "Guren-dono, em nói thật cho anh biết, em thích anh từ hồi nào?"

Guren hít vào rồi thở ra, hỏi hắn: "Anh nhất định muốn biết?"

"Nhất định."

Nhìn thái độ nghiêm túc của Basil, Guren biết nếu mình không nói thì hắn sẽ không buông tha, cô đành thành thật nói: "Dạ Lang Tộc có một cảm giác đặc biệt đối với tình yêu định mệnh của mình, nhờ vào nó mà xác định bạn đời, ngay từ lần đầu tiên gặp nhau."

Basil ngẩn người.

Guren ngước nhìn hắn, ngữ điệu thản nhiên: "Nói ra có lẽ anh không tin, lúc em nhìn thấy anh ở phòng Đệ Thập, dẫu em chưa biết anh là ai, nhưng linh tính mãnh liệt đó không ngừng mách bảo em rằng, anh chính là nửa kia định mệnh của em."

Basil lặng thinh, mắt đối mắt với Guren, cảm thấy điều này hết sức kỳ diệu.

"Cho nên, em..."

"Basil-dono, nếu anh hỏi em thích anh từ khi nào, em chỉ có thể nói, em thật sự không biết. Bởi vì đã chắc chắn anh là định mệnh của em, vậy thì về sau em chỉ thích một mình anh mà thôi." Guren nói, "Thực chất khi nghe anh nói rằng anh thích em, em đã thấy vui lắm, song, em cũng sợ hãi. Anh biết mà, khi đó em có chuyện phải làm, hơn nữa em cũng rõ chính mình không thể sống lâu. Nếu em đáp lại tình cảm của anh, chúng ta đương nhiên sẽ ở bên nhau, nhưng là trong thời gian ngắn ngủi. Điều đó quá mức tàn nhẫn với anh, và em không muốn như thế. Nên là, em mới nói dối, bảo anh, đừng thích em nữa..."

"Đủ rồi, anh đã biết." Ngón trỏ Basil ấn nhẹ lên môi Guren, cắt ngang đoạn sau, hắn thở hắt ra, nói, "Anh không ngờ lại có chuyện này."

"Kỳ cục nhỉ? Trên đời này vậy mà có chuyện hoang đường thế kia." Guren nói.

"Không kỳ cục chút nào, phải nói là kỳ diệu." Basil ôm chầm Guren, hai vai thả lỏng, "Guren-dono, đấy có được tính là tình yêu sét đánh không?"

Guren ôm thắt lưng Basil, không phản đối: "Ừm, cứ cho là vậy."

"A, anh hạnh phúc chết đi được." Basil cười nói, "Bây giờ anh càng không muốn xa em dù chỉ một giây, muốn buộc em lại với anh."

Guren vỗ bộp bộp vào lưng hắn, nói: "Môn Ngoại Cố Vấn, em khuyên anh nên làm việc đi thôi. Coi chừng Lal lại mắng anh đấy. Hôm qua cô ấy đã mắng một trận còn gì."

"Dù sao cũng bị mắng, cứ ôm thêm ba mươi phút nữa đi." Basil vùi đầu vào cổ Guren, tâm tình vui sướng không sao tả được.

"Anh quá tùy ý rồi đó."

"Chẳng phải là tại em sao? Em chịu trách nhiệm đi."

Guren câm nín, chẳng lẽ hắn muốn cô nghe Lal mắng chung với hắn?
...

Ở CEDEF, Lal Mirch khoanh tay nhịp chân, mặt mũi tối sầm.

"Nói qua một tiếng sẽ quay lại, bây giờ qua hơn một tiếng rưỡi rồi mà đến cái bóng cũng chẳng thấy!"

Colonnello đấm vai cho vợ, cười nói: "Chắc chắn là ve vãn ở chỗ Guren rồi, ngày nào chẳng vậy."

"Tên ngốc này thật tình!" Lal Mirch nghiến răng, "Chi bằng trói Guren với cậu ta đi, như vậy không cần chạy đi tìm cô ấy nữa."

Oregano đi ngang qua bật ngón cái, nói: "Tôi sẽ nói ý tưởng này của cô với Basil."
...

Yamamoto mặc áo sơ mi xanh cùng quần âu mà hắn mặc mọi ngày, tay phải nhét vào túi quần, tay trái xách áo khoác đen, điệu bộ ung dung huýt sáo.

Sau khi trở về từ Nhật Bản, Guren lại một lần nữa tập trung vào việc tập luyện, một là để kiểm tra sức khỏe của bản thân đã hồi phục tới đâu, hai là để kiểm soát sức mạnh.

Tập luyện một mình không hiệu quả bằng có người trợ giúp, Guren muốn nhờ ai đó rèn luyện cùng cô. Fon đã về Trung Quốc, vậy nên người mà Guren nghĩ đến chỉ còn có mỗi Basil. Tuy nhiên công việc của Basil quá nhiều, Guren không muốn lãng phí thời gian nghỉ trưa và buổi tối nghỉ ngơi của hắn, dù cho Basil đã bảo không sao nhưng Guren vẫn kiên quyết bỏ qua.

Sau đó Guren lại nghĩ đến những người khác, phân tích rồi phân tích. Tsunayoshi cũng giống như Basil. Gokudera thân là cánh tay phải của Đệ Thập hiển nhiên luôn bận tối mặt tối mày, chưa kể hắn con phải chăm Uri. Lambo đi học. Ryohei hầu hết đều ra ngoài làm nhiệm vụ. Mukuro với Chrome nghiêng về đánh tâm lý, Guren không cần tới phương thức luyện tập đó. Còn Reborn với Hibari...

Nghĩ đến hai người này, gáy của Guren lạnh toát. Quả thật Reborn có kinh nghiệm hướng dẫn lẫn chiến đấu vượt bậc, nhưng hắn cực kỳ nghiêm khắc, cô chỉ cần rèn luyện ở mức độ vừa phải chứ không nhất thiết bán mạng. Hibari thì luôn muốn đấu với Guren một trận, vấn đề là hắn muốn đấu, không phải muốn luyện tập, vậy thì khả năng Guren bị 'cắn chết' rất là cao.

Suy đi nghĩ lại, Guren cảm thấy Yamamoto là đối tượng thích hợp để hỗ trợ cô. Hai người đều có cùng cách thức chiến đấu, đều sử dụng vũ khí tương tự nhau, luyện tập cùng Yamamoto có lẽ là một điều đúng đắn.

Guren tìm đến Yamamoto, nói ra yêu cầu của mình với hắn. Hộ vệ Mưa nghe xong không nghĩ ngợi nửa giây liền gật đầu, hắn thường xuyên tập luyện một mình nên thấy rất buồn chán, nay có người luyện cùng thì còn gì vui hơn.

Thong thả đi bộ qua lối đi nối liền khuôn viên đến Tổng bộ Yamamoto khẽ ngâm nga giai điệu. Khi sắp đến dãy hành lang, sau lưng hắn vút qua hai bóng người, một trong hai người nọ ôm một cậu bé chạy như bay về hướng mà Yamamoto mới đi qua.

Yamamoto quay đầu, liếc mắt một cái nhận ra cậu bé đó, nét mặt vui vẻ của hắn chuyển sang hoảng hốt, chạy theo hô lên: "Sui!"

Hai người đàn ông đều mặc suit đen, người đang ôm Sui vẫn mặc trang phục chỉnh tề, còn người chạy cùng hắn thì lột chiếc áo khoác móc ở cánh tay, tay áo sơ mi trắng tinh bên còn bên mất. Cả hai đang chạy, nghe tiếng hô thì ngoái nhìn, nhận ra đây là Hộ vệ Mưa.

"Có chuyện gì vậy?" Yamamoto vừa chạy theo vừa hỏi.

Người đang ôm Sui trả lời: "Khi nãy chúng tôi đi ngang qua Khu Chế tạo, phát hiện cậu bé này ngất xỉu, cánh tay cậu bé chảy rất nhiều máu, vết thương có hình dấu răng động vật."

Người còn lại cũng nói: "Lúc trước tôi đến Phòng Y tế đã gặp qua cậu bé, biết cậu ấy là em trai của Dược sĩ nên mang cậu ấy tới đó."

Yamamoto nghe xong thì cúi đầu nhìn xuống tay trái của Sui. Vì đã tới mùa xuân, khí trời không còn lạnh lẽo nên Sui chỉ mặc quần jean dài màu xám cùng áo thun ngắn tay màu trắng sọc ca rô xanh lá, để lộ ra cánh tay nhỏ quấn vải trắng lốm đốm vết máu.

Yamamoto trầm mặc.

Ở trước sảnh Khu Y tế, Harmon cùng Cecilia dán mắt vào điện thoại, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn không ngừng đẩy nhau ngả qua nghiêng lại.

Nghe tiếng sầm sập, hai người ngẩng đầu. Trông thấy Sui sắc mặt trắng bệch nằm trong lòng một người lạ mặt cùng cánh tay quấn vải nhuốm màu đỏ thẫm, nét mặt cả hai không khác Yamamoto lúc nãy là bao.

"Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?" Cecilia hoảng sợ hỏi.

Harmon quay đầu hét ầm lên: "Guren! Sui bị thương rồi! Guren!!!"

Trong Phòng Y tế, Basil đang mè nheo với Guren để được ôm thêm năm phút thì nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Harmon.

Hai người sửng sốt một giây, tức khắc buông nhau ra. Nếu Basil mà không mở cửa trước thì có khả năng Guren đã trực tiếp đạp bay cánh cửa.

Cửa mở, người đàn ông đặt Sui lên giường rồi lùi lại.

Guren sốt sắng hỏi nhóm người: "Vì sao cậu ấy bị thương?"

Người đàn ông lần nữa nói lại tình huống lúc nãy. Guren vừa nghe vừa cẩn thận tháo lớp vải quấn cánh tay Sui, trầm mặc.

Trên cánh tay nhỏ có hai cái lỗ to bằng đầu chiếc đũa cách nhau ba, bốn centimet, ở khoảng giữa hai cái lỗ in rõ vài vết hằng ngang và ngắn đỏ chói, nhìn sơ liền biết là do thú cắn.

Guren tiến hành băng bó vết thương cho Sui. Harmon và Cecilia chạy tới hỗ trợ. Basil, Yamamoto và hai người đàn ông thì đứng ngoài phòng.

"Ngày thường Sui hay đi chơi khắp Vongola nhưng đâu có chuyện gì, hôm nay vì sao lại bị cắn đến mức đó?" Yamamoto vò đầu.

Basil nói: "Vongola không nuôi thú dữ kia mà."

Yamamoto gật đầu: "Nếu kể thì chỉ có sói của Guren. Nhóm Hiou có đi cùng Sui hôm nay không?"

Guren trong phòng dán mắt vào vết thương của Sui, lên tiếng trả lời: "Không, chúng nó ở trong cái bóng của tôi."

Basil suy nghĩ, sau đó nói với Yamamoto: "Đừng quên, trong Vongola, ngoài nhóm Hiou thì còn một con thú nữa."

Yamamoto đã sớm đoán ra, hắn lập tức móc điện thoại gọi cho Gokudera, bên kia vừa bắt máy hắn liền hỏi ngay: "Uri có ở chỗ cậu không?"

Gokudera trả lời: "Không có, hồi nãy tôi thấy Sui dắt nó đi chơi rồi."

Trong lòng Yamamoto thầm đoán mười mươi, hắn thở dài khe khẽ.

"Làm sao đấy?" Gokudera hỏi, "Nó lại gây chuyện gì à?"

Yamamoto nói: "Người ta phát hiện Sui ngất xỉu ở Khu Chế tạo, cánh tay cậu nhóc đã bị thương, là bị thú cắn."

Đầu dây bên kia im lặng ba giây, Gokudera trầm giọng hỏi: "Ở đâu?"

"Sui được đưa đến Phòng Y tế. Tớ đang ở đây, Uri thì không thấy."

"Tôi đến ngay." Gokudera nói rồi cúp máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top