Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Chủ mưu

"Aaaaaaaaa!!!!!!"

Tiếng hét thất thanh từ trong nhà giam truyền ra, Tsunayoshi vừa đặt một chân qua cửa liền lặng lẽ rút về.

"...Chỗ này cách âm không tốt lắm nhỉ."

"Mukuro lại bày trò nữa rồi." Yamamoto gác hai tay sau gáy nói.

"Đừng quên Hibari cũng ở trong đó, hai tên kia mà hợp tác tra tấn người khác thì kẻ đó không chết cũng bị ảnh hưởng tâm lý thôi." Gokudera nói.

Yamamoto chợt hỏi Tsunayoshi: "Tsuna, cậu đã làm xong việc chưa mà chạy tới đây vậy?"

"Xong rồi." Tsunayoshi giơ ngón cái, gần đây công việc giấy tờ khá ít nên cậu tương đối nhàn rỗi, chuyện duy nhất khiến cậu bận tâm là vụ án trước mắt này đây.

Khoảng mười phút sau, Hộ vệ Sương mù và Hộ vệ Mây kẻ trước người sau đi ra. Hibari một tay đút túi quần, một tay cầm bút ghi âm đưa Gokudera.

"Gã còn sống không?" Đệ Thập hỏi.

Mukuro trả lời: "Nửa sống nửa chết."

"...Cần gọi Guren không?"

"Không cần đâu, tôi cá là cậu mà nghe xong đoạn ghi âm trong đây chắc chắn sẽ đòi đi làm thịt gã."

Đệ Thập trầm mặc, nghe có vẻ hợp lý.

"Cứ cho người canh chừng Riccardo, gã ta chẳng còn khả năng chạy trốn nữa đâu." Mukuro nói.

Đệ Thập cùng các Hộ vệ lại về phòng làm việc, trong phòng chỉ có một mình Reborn ngồi đọc báo.

"Thế nào?"

Trừ Mukuro và Hibari đứng kế sô pha, những người còn lại đều ngồi xuống. Tsunayoshi nhận bút ghi âm từ tay Gokudera, ấn nút phát. Mở đầu đoạn ghi âm là tiếng cửa sắt mở ra, kế tiếp là âm thanh bước chân lộp cộp, giọng của Mukuro vang lên trong bút ghi âm.

"Kufufufu, Giáo sư, chúng ta tâm sự một chút đi."

Khoảng lặng kéo dài năm giây, Mukuro nói tiếp: "Cho ông ba giây mở mắt nói chuyện, nếu không tôi bẻ một chân của ông, ba giây sau ông lại không chịu hợp tác, tôi sẽ bẻ cánh tay của ông. Thế nào? Muốn giả vờ ngủ nữa không?"

Áng chừng mấy giây, Riccardo cất tiếng khàn khàn: "Tôi không có gì để nói với các người!"

"Vậy sao? Chúng tôi thì có chuyện để nói đó. Ông giải thích sao về mười tám bình thủy tinh chứa nội tạng người cùng với ba mươi sáu hồ sơ lí lịch nằm trong căn phòng kia?"

Riccardo không trả lời.

Hibari tỏ vẻ không kiên nhẫn, nói: "Này, đừng vòng vo nữa."

"Kufufufu, là ông ép tôi đấy nhé." Mukuro bật cười.

Tiếp đó, Riccardo bắt đầu thở hổn hển, từng tiếng rên rỉ đau đớn phát ra qua kẽ răng rồi biến thành tiếng la thảm thiết.

"Aaaaaaaaa!!!!!!"

Mọi người đồng loạt nhìn Mukuro, hàm ý hỏi hắn đã làm gì gã ta. Mukuro chỉ cười chứ không đáp.

Lúc này, trong bút ghi âm truyền tới tiếng nói đứt quãng của Riccardo: "Đừng... Tôi nói! Tôi nói!"

"Nói ngay từ đầu có phải đỡ tốn thời gian hơn không." Mukuro hỏi hắn, "Nói, mười tám bình thủy tinh kia để làm gì?"

"Để... để..."

Hibari hỏi thẳng: "Ông thuộc tổ chức mua bán nội tạng người phải không?"

"...Phải..." Dường như Riccardo đang chịu đựng tác động gì đó khiến gã đau đớn vô cùng, bất đắc dĩ phải thành thật mà nói.

"Ba mươi sáu người, còn lại mười tám, ông đã bán mười tám bộ nội tạng?"

Riccardo không trả lời.

Mọi người lại nhìn hai Hộ vệ, Mukuro gật đầu, biểu thị Riccardo thừa nhận. Họ tiếp tục nghe.

"Bán cho ai?"

"Jester."

"Hắn có quan hệ gì với ông?"

"Hắn là... người giúp tôi làm giao dịch... Tôi đưa... nội tạng cho hắn... hắn trả tiền cho tôi..."

"Số nội tạng đó dùng để làm gì?"

"Bán cho... các nhà nghiên cứu... hoặc bệnh viện."

"Bây giờ Jester đang ở đâu?"

"Tôi không biết... tôi chỉ gặp hắn ở địa điểm giao hàng mà hắn yêu cầu."

"Địa điểm nào?"

"Khu ngoại ô A."

"Khi nào ông gặp hắn?"

"Mỗi tháng gặp một lần."

"Học trò của ông, Marco có liên quan trong chuyện này không?"

"...Có, nhưng mà tôi không biết rõ lắm, so với tôi, nó dường như hiểu biết Jester nhiều hơn."

"Ngoài ba mươi sáu người kia thì ông còn hại ai nữa?"

"Không có, hết rồi."

"Còn ai sống sót không?" Hibari lạnh lùng hỏi.

Âm thanh phát ra từ cổ họng Riccardo vừa khàn vừa run: "Đều... chết hết rồi."

Nghe tới đây, sắc mặt Tsunayoshi trở nên âm trầm.

Mukuro hỏi gã: "Thi thể họ đâu?"

"Một số đem thiêu... một số... vứt trong rừng cho sói..."

'Răng rắc' một tiếng, mặt bàn xuất hiện vết lõm. Reborn và nhóm Hộ vệ nhìn Tsunayoshi, người đang nghiến răng, vẻ mặt vô cùng giận dữ. Vừa lúc đoạn ghi âm kết thúc, Đệ Thập lập tức nổi trận lôi đình đòi mượn kiếm của Yamamoto đi chém Riccardo. Gokudera và Yamamoto vội kéo cậu lại. Mukuro nhún vai, tỏ vẻ hắn đã đoán trước được điều này.

"Buông ra, để tớ đi, làm gì làm tớ cũng phải chém gã một nhát rồi tính tiếp!!!"

"Đệ Thập bình tĩnh, tôi biết ngài rất tức giận, nhưng mà chém gã bao nhiêu nhát cũng không đủ đâu. Chúng ta nên tìm cách trừng phạt gã thích đáng." Hộ vệ Bão khuyên nhủ.

"Từ từ nào Tsuna, đợi sau khi kết thúc vụ việc này tớ sẽ treo gã lên cho cậu chém, trước mắt là phải bình tĩnh đã, tức giận không tốt cho sức khỏe!" Hộ vệ Mưa trực tiếp vòng tay qua ôm chặt Đệ Thập từ phía sau, nhấc lên.

Tsunayoshi đạp chân vùng vẫy mấy hồi không thoát ra được, cơn giận dâng trào dữ dội hơn.

"Buông ra!"

Tsunayoshi càng giãy giụa, Yamamoto càng siết chặt, Hộ vệ Mưa trời sinh có lợi thế về chiều cao lẫn thể lực nên dễ dàng tóm gọn Tsunayoshi, Đệ Thập sau một hồi giãy nảy thấy chẳng ăn thua gì với Yamamoto, bắt đầu quay sang Yamamoto phát tiết.

"Làm cái gì vậy hả?! Yamamoto, cậu có tin tớ đóng băng cậu không, buông ra!!!"

Yamamoto ngược lại không sợ mà còn cười tươi, bảo: "Thôi mà, giờ cậu bình tĩnh lại thì tớ mới buông tay, nhé?"

Tsunayoshi bất lực buông lỏng cơ thể, lườm hắn. Bấy giờ Yamamoto mới nới lỏng vòng tay, thả cậu xuống. Tsunayoshi vừa đáp đất liền nhấc chân lên, đạp một cái vào chân Yamamoto, mắng: "Cậu càng ngày càng giống mấy người họ, một chút cũng không nể nang tớ, đừng quên tớ mới là Boss đấy nhé!"

"Xin lỗi mà." Yamamoto ngây ngô cười, "Đúng rồi, chẳng phải cậu có hẹn với Chrome và Guren cùng uống trà sao? Tớ đi cùng cậu nhé."

"Phải đó Đệ Thập. Việc này cứ để Reborn sắp xếp, nào, đi thôi."

Reborn cau mày: "Tại sao việc gì cũng đến tay tôi hết vậy? Rốt cuộc cậu ta là Đệ Thập hay tôi là Đệ Thập?"

"Tôi từ chức được là tôi tặng anh cái vị trí đó ngay!" Tsunayoshi chân thành bày tỏ.

Reborn thiếu điều muốn kêu Leon biến thành cái búa để đập cậu một phát.

"Hay là chúng ta cùng đi đi." Tsunayoshi thấy ở đây không còn việc gì nữa nên rủ cả nhóm tới chỗ Guren. Vườn hoa cách Khu Y tế không xa, tụ tập ở đó uống trà cũng không tệ lắm, bọn họ còn phải bàn bạc về vụ việc kia nữa.

Thế là Đệ Thập, Reborn và các Hộ vệ tới Khu Y tế.

Khi mọi người còn cách nhà kính một đoạn thì Đệ Thập đột nhiên dang hai tay.

"Dừng!"

Reborn và Gokudera bị cánh tay của cậu ngăn lại liền dừng bước, nhưng ba người phía sau thì dừng không kịp. Sáu người đâm sầm vào nhau. Yamamoto xoa ngực vừa bị cùi chỏ của Gokudera ở đằng trước hích cho một phát, rướn cổ xem là chuyện gì.

"Đệ Thập, sao vậy?" Gokudera hỏi.

Reborn bực bội càu nhàu: "Kêu dừng là được rồi, cậu dang tay cản làm gì?"

Tsunayoshi quay lại đặt ngón trỏ lên môi: "Suỵt!"

Năm người nhìn cậu. Tsunayoshi chỉ tay ra đằng kia, họ nhìn theo. Trong sân nhỏ trước Khu Y tế, Guren ngồi trên băng ghế, tay cầm trái táo đưa lên miệng, cắn một cái. Ngồi cạnh cô là Basil cũng đang ăn táo, hai người từng ngụm từng ngụm nhai táo, không nói gì.

Reborn và nhóm Hộ vệ đảo mắt sang Tsunayoshi: "Rồi sao?"

"Mọi người không cảm thấy gần đây bầu không khí giữa hai người họ có chút khang khác sao?"

"Có gì khác?" Năm người không hiểu.

Ánh mắt Đệ Thập nhìn họ như nhìn năm tên ngốc: "Rõ ràng khác. Nhìn đi, trông hai người thân thiết vậy mà."

Năm người nhìn Guren và Basil bên kia im lặng ăn hết nửa trái táo mà chẳng nói với nhau câu nào, đồng loạt bày tỏ thái độ khó hiểu.

"Trông có khác gì hai đứa câm ngồi chung với nhau đâu?"

Tsunayoshi trợn mắt, chỉ vào mặt bọn họ, thẳng thừng nói một câu: "Bảo sao tới giờ vẫn còn độc thân!"

Trong lòng năm người dậy sóng: Cậu có tư cách nói câu đó à?!

Hibari hừ một cái, khinh bỉ ra mặt.

Ăn táo xong, Basil lấy trong túi áo ra một gói kẹo đủ loại màu sắc đưa cho Guren, nói gì đó. Guren nhận gói kẹo, gật đầu đáp một câu.

"Ái chà, tặng kẹo kìa." Đệ Thập xoa tay.

Mukuro chọc vai Tsunayoshi: "Tsunayoshi, tại sao chúng ta lại lén lút đứng ở đây theo dõi người khác chứ?"

"Tại vì vui."

"Vui cái đầu cậu, qua đó nhanh." Reborn gõ đầu Tsunayoshi, đẩy cậu ra khỏi bụi hoa.

Basil và Guren nghe tiếng động thì quay đầu lại, thấy mọi người đi tới. Basil vẫy tay chào.

"Sawada-dono, chúng tôi chờ ngài nãy giờ."

"Chrome đâu?" Tsunayoshi hỏi.

"Đi pha trà." Guren nói, mở gói kẹo ra, giơ lên trước mặt mọi người, "Ăn kẹo không?"

Tsunayoshi lấy một viên: "Kẹo trái cây?"

Guren chỉ Basil, nói: "Anh ấy mua đó."

"Trưa nay tôi vào trung tâm thành phố mua đồ giúp Lal, tiện đường mua cho Guren-dono gói kẹo."

"Guren thích ăn kẹo à?" Tsunayoshi ngậm kẹo hỏi.

"Không thích lắm, chỉ là có thói quen mang kẹo theo thôi."

"Hôm nay mọi người thẩm vấn Riccardo sao rồi, điều tra được gì mới không?" Basil hỏi.

Không nhắc thì thôi, nhắc đến Đệ Thập lại bực mình. Cậu đưa bút ghi âm cho Basil, để hắn và Guren nghe. Hai người nghe xong cảm thấy tên Riccardo thật sự không xứng với hai chữ 'y đức', chuyện kinh khủng như thế cũng làm được.

Guren ngẩng đầu: "Tôi chém hắn được không?"

Đệ Thập gật đầu cái rụp: "Được, hai ta qua nhà bếp mượn hai con dao rồi đi làm thịt gã!"

Nói rồi quay lưng đi thật, Gokudera và Yamamoto tiếp tục nắm áo lôi cậu về.

Reborn lên tiếng nhắc nhở: "Đừng kích động, có thể hắn còn tác dụng. Tạm thời để hắn sống, kết thúc chuyện này xong cậu muốn luộc hay hấp gã cũng chưa muộn."

"Boss, Mukuro-sama, mọi người." Chrome bước ra từ trong sảnh khu y tế, cầm khay đặt tách trà và ít bánh quy. Chrome nhìn đám người đối diện, rồi nhìn bốn tách trà trong khay, nghĩ thầm phải đi lấy thêm năm tách nữa.

Guren đứng dậy nói: "Tôi vào lấy ghế ngồi."

Tsunayoshi, Basil, Gokudera và Yamamoto tự giác theo sau Guren, đâu thể để con gái người ta bưng ghế cho đám đàn ông bọn họ được. Riêng ba người còn lại đứng đó khoanh tay chờ, hiển nhiên là kiêu ngạo thành thói rồi. Lát sau Tsunayoshi đặt hai cái ghế gỗ xuống đất, một cái cho mình, một cái cho Reborn, Yamamoto đưa hai cái ghế cho Hibari và Mukuro, hai tay Gokudera cũng xách hai ghế gỗ, đẩy một cái qua cho Yamamoto. Basil và Guren thì ngồi trên băng ghế dài. Chrome ngồi cạnh Guren, Guren đưa gói kẹo cho Chrome bảo cô lấy vài viên.

Thời điểm xế chiều, ánh nắng không còn gay gắt, bầu trời xanh xanh pha thêm chút màu vàng nhạt, những áng mây trắng như những đóa hoa bồng bền nở rộ, dưới bầu trời là vườn hoa màu sắc sặc sỡ bắt mắt cùng hương thơm thoang thoảng của thiên nhiên kết hợp với mùi trà dịu ngọt, lại thêm có nhiều người tụ họp thế này, tạo nên khung cảnh bình yên và ấm áp.

Đệ Thập nhấp ngụm trà, vui vẻ nói: "Đúng là uống trà giúp tâm tình tốt hẳn lên."

Mọi người đều đồng ý với cậu. Chỉ có Hibari không hiểu nổi tại sao mình lại ngồi đây tụ tập với mấy người này.

"Quay lại chuyện chính chúng ta cần bàn bạc." Đệ Thập nói, sau đó ngó nghiêng một vòng, nhỏ giọng hỏi Guren, "Mấy người kia có ở đây không?"

"Cecilia và Harmon xin phép đi thăm bạn." Guren đáp, "Marco đã rời khỏi Vongola lúc trưa, giờ vẫn chưa về."

Tsunayoshi nghe vậy thì cảm thấy yên tâm, hỏi tiếp: "Em quan sát Marco thế nào?"

"Không có gì kì lạ."

"Có khi nào hắn đi tìm Riccardo không?" Yamamoto nhìn mọi người.

"Có thể lắm."

"Nhưng mà Riccardo còn đang nằm trong phòng giam kia mà."

Đệ Thập xoa cằm suy nghĩ vài giây rồi hỏi mọi người: "Nếu Marco có ý định đến gặp Riccardo, nhưng lại phát hiện gã cùng các bộ nội tạng kia biến mất, hắn sẽ làm gì?"

"Nếu tôi là Marco, tôi sẽ đi tìm Riccardo." Mukuro đáp.

"Tìm thế nào?"

"Ừm..." Mukuro suy nghĩ.

"Marco chắc chắn sẽ đến căn cứ nọ để tìm người, thế nhưng lúc này nơi đó chỉ còn là khu vực hoang tàn thôi. Nếu Marco thông minh, hắn sẽ đoán được nơi đó bị tấn công, Riccardo có khả năng đã bị bắt, số nội tạng kia cũng có thể là bị lấy đi. Tình huống vừa bắt người vừa tịch thu vật chứng biểu đạt hành vi của bọn họ đã bị lộ rồi, đối với Marco đây là một mối đe dọa. Nếu hắn đủ sáng suốt để nghĩ sâu hơn, hắn sẽ tìm ra đối tượng có đủ khả năng làm việc này, nếu mọi người là Marco, mọi người sẽ nghĩ tới ai?"

Đám người nhìn nhau, thầm đoán nếu là Marco, hắn có thể sẽ nghĩ đến một đối tượng.

Chrome nghi hoặc: "Cảnh sát?"

Tsunayoshi xua tay giải thích: "Cảnh sát không đủ khả năng làm việc này, Riccardo là kẻ dùng lửa Sương mù để tạo ảo thuật, gã vô cùng tự tin về ảo ảnh của mình. Hơn nữa gã đã dùng ảo thuật để bắt và sát hại hơn ba mươi người mà chưa từng bị cảnh sát phát hiện, nếu thật sự là cảnh sát thì bây giờ báo chí đang rầm rộ rồi, suy ra có thể loại bỏ đối tượng này."

"Nếu tôi là Marco, tôi sẽ nghĩ tới một đối tượng khả nghi nhất." Guren nói.

Tất cả mọi người nhìn cô, hỏi: "Ai?"

Guren chỉ vào Tsunayoshi, đáp: "Vongola."

Tsunayoshi không ngạc nhiên, hỏi Guren: "Tại sao?"

"Khắp nước Ý này ai cũng biết Vongola là Nhà mafia thực thi công lý chuẩn mực nhất, ngoài ra còn ai dám kiêu ngạo đem người lẫn vật đi mà không để lại một vết tích nào?"

Đệ Thập ưỡn ngực đầy tự hào: "Anh thích vế đầu trong câu của em! Guren nói đúng rồi đấy, đối tượng Marco sẽ nghi ngờ nhất chính là chúng ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top