Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Đe dọa

Reborn ngồi bên cạnh đạp Tsunayoshi: "Có gì mà tự hào?"

Đệ Thập xoa đùi, liếc hắn rồi tiếp tục hỏi Guren: "Em đoán xem Marco nghi ngờ Vongola rồi thì định làm gì?"

Guren lắc đầu, cô không biết.

Gokudera hỏi Tsunayoshi: "Ngài nghĩ sao?"

"Tớ cũng không biết." Tsunayoshi nhún vai, "Cái này phải hỏi Marco chứ."

"Nói đi nói lại một hồi, tôi vẫn thắc mắc làm thế nào để khiến Jester lộ mặt." Reborn nâng tách trà lên uống.

"Giả sử Marco nói chuyện thầy hắn mất tích cho Jester, có lẽ nào hắn sẽ xuất hiện không?" Yamamoto nói.

"Không đâu, có khi hắn còn giả vờ không quen biết để giữ an toàn cho bản thân." Gokudera lắc đầu.

"Hiện tại chúng ta đã điều tra được Riccardo, mục tiêu tiếp theo sẽ là Marco, tóm được hắn rồi thì bắt Jester cũng dễ dàng hơn." Basil nói.

"Tớ cũng nghĩ vậy, nhưng làm sao để hắn khai nhận đây?" Tsunayoshi nghiêng đầu.

"Ném hắn vào nhà giam chung với thầy hắn, đánh một trận là hắn nói thôi." Hibari đáp.

Mọi người nâng cằm, cảm thấy cách này tuy bạo lực nhưng rất thực tế.

Đệ Thập bất đắc dĩ đỡ trán: Mấy người đồng ý với ý kiến của anh ấy thật à?

Chrome im lặng nghe mọi người nói chuyện, con mắt trái to tròn lướt qua phía sau lưng nhóm Đệ Thập, nhỏ giọng nói: "Marco tới."

Basil và Guren nghe cô nói thì hơi liếc mắt qua, thấy được Marco từ phía xa đi tới bên này. Nhóm Tsunayoshi ngồi quay lưng về phía kia nên không thấy, có điều nghe Chrome nhắc nhở bọn họ cũng không quay lại nhìn làm gì, chỉ im lặng uống trà.

Guren và Chrome thì thầm với nhau, đại khái là Guren khen thị lực của Chrome rất tốt, tiếc là bên mắt phải không nhìn thấy. Dạo trước Guren cũng từng hỏi Chrome về mắt của cô, Chrome bảo trước kia gặp tai nạn nên mắt phải bị hỏng, không nhìn được nữa, nhưng nó không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt thường ngày, ngược lại Chrome còn thấy đeo bịt mắt có cảm giác rất ngầu.

Guren tán thành với Chrome, còn kể rằng khi còn nhỏ cô từng thấy một người đeo bịt mắt trông rất ngầu liền tự làm bị thương một bên mắt rồi lấy vải trắng quấn lại, sau đó thì bị mắng một trận, may là có thể trị, nếu không thì con mắt kia coi như bỏ rồi.

Chrome bật cười khúc khích, nói Guren thật kì lạ.

Guren cũng thấy bản thân khi đó quá ngu ngốc, có điều từ nhỏ tư duy của cô đã không giống với mọi người, thỉnh thoảng làm mấy chuyện điên rồ là điều hết sức bình thường, chỉ tội cho người giám hộ của cô khi bé, sơ hở là bị cô dọa cho suýt ngất xỉu.

Tsunayoshi chống cằm nhìn hai cô gái trò chuyện, xét về góc độ nào đó thì tính cách hai người này khá giống nhau. Cả Chrome và Guren đều thuộc dạng hướng nội, không thích nói chuyện với người lạ, chỉ bỏ phòng bị với người thân thiết. Có điều so với Guren, Chrome cười nhiều hơn, biểu cảm trên khuôn mặt luôn rõ ràng, Guren thì ngược lại, gương mặt lúc nào cũng vô cảm, không biết là đang vui hay buồn. Cho tới bây giờ, Tsunayoshi chỉ biết được duy nhất một biểu cảm trên mặt Guren, đó là nhíu mày, khi cô bực bội hay khó chịu về cái gì đó, một cái nhíu mày là xong.

Trong khi Tsunayoshi còn suy nghĩ vu vơ, bóng dáng Marco đã tới gần. Marco vừa đặt chân vào sân, thấy nhóm Tsunayoshi thì hơi khựng lại một chút rồi điều chỉnh lại biểu cảm đi tới chào hỏi.

"Chào Đệ Thập."

Tsunayoshi lịch sự cười đáp lại hắn: "Chào Marco, dạo gần đây công việc vẫn ổn chứ?"

"Vâng, mọi chuyện đều rất tốt." Marco trả lời, "Mọi người đang uống trà chiều sao?"

"Đúng vậy, có chút chuyện cần bàn bạc, Marco tham gia không?"

"Tôi còn có việc bận."

Tsunayoshi quan sát hắn, nụ cười thân thiện vẫn giữ trên môi: "Vậy sao? Thật ra thì tôi có vài điều muốn nói với anh, nhưng bây giờ không phải lúc. Anh làm việc của mình đi, tôi sẽ gọi anh sau."

Marco đối diện với ánh mắt sâu xa của Tsunayoshi, bất giác có chút hoảng hốt, sau lưng chợt lạnh buốt, hắn trấn tĩnh chính mình, đáp: "Vâng, tôi xin phép."

Tsunayoshi nhìn theo bóng lưng Marco, trong đầu bỗng nảy ra ý tưởng gì đó: "Xem ra phải tiến lên trước một bước."

"Cậu muốn để hắn tự chui vào lưới?" Dù gì cũng đồng hành với nhau nhiều năm, Reborn đã quá quen với vẻ mặt này của cậu.

"Ừ."

Mọi người nhìn cậu: "Làm thế nào?"

Tsunayoshi nhìn mấy gương mặt đầy vẻ tò mò kia, búng tay một cái: "Đánh vào tâm lý hắn!"

"Đánh kiểu gì?"

Đệ Thập thần bí suỵt một tiếng, nói: "Từ từ sẽ biết!"

Nhóm Hộ vệ liếc qua Reborn, cái nét tỏ ra nguy hiểm này không lệch đi đâu được, đúng là thầy trò!

Reborn âm thầm ngẫm lại trong quá trình uốn nắn học trò, mình đã dạy sai bước nào.
.

Hôm sau, Đệ Thập cho người gọi Marco, dẫn hắn đến nhà giam. Chiều hôm qua Marco vì vài câu nói của Tsunayoshi mà lo lắng cả đêm, bây giờ hắn bị gọi tới nhà giam, nhìn tấm lưng uy nghi chậm rãi bước đi phía trước, trái tim Marco thấp thỏm. Hắn lo sợ suy đoán của mình trở thành sự thật.

Không khiến Marco thất vọng, Tsunayoshi thật sự đưa hắn dừng lại trước phòng giam giữ Riccardo. Qua khung sắt, Marco thấy thầy mình suy yếu nằm trên giường bệnh, ánh mắt biểu lộ sự sửng sốt, hơn nữa là hoảng sợ, ngón tay cũng trở nên run rẩy.

Tsunayoshi liếc mắt theo dõi cử chỉ của hắn, tỉ lệ tự tin nắm thóp đối phương tăng lên gấp bội.

"Đệ... Đệ Thập, đây..."

"Ừm, như anh thấy đấy. Vài ngày trước chúng tôi phát hiện Giáo sư và mười tám bình thủy tinh chứa nội tạng người trong căn cứ ngầm ở rừng phía Bắc, bởi vì Giáo sư có hành vi chống cự nên chúng tôi bắt buộc phải dùng biện pháp mạnh để đưa ông ta về."

Mồ hôi lấm tấm trên trán Marco, trong lòng hắn lúc này bắt đầu dâng lên nỗi khiếp sợ, nhưng ngoài mặt phải cố gắng giữ bình tĩnh: "Cái này, rốt cuộc là như thế nào? Giáo sư sẽ không làm những việc này đâu, có phải là hiểu lầm gì hay không?"

Tsunayoshi không muốn vòng vo với hắn, cậu chỉ Riccardo, nói: "Chúng tôi nghi ngờ ông ta buôn nội tạng trái phép, sau lưng có lẽ còn có tổ chức bất hợp pháp nào đó, có điều ông ta vẫn không chịu thừa nhận. Marco, anh là học trò của Giáo sư, hẳn là nên khuyên nhủ ông ta thành thật khai báo thì hơn, ít nhất chúng tôi sẽ xem xét lại."

Nói tới đây, Tsunayoshi hơi híp mắt, lạnh lùng nói: "Marco, hẳn là anh không liên quan đến sự việc này đâu phải không?"

Marco giật thót, vội vàng đáp: "Không đâu thưa Đệ Thập, chuyện kinh khủng như vậy tôi tuyệt đối không bao giờ làm!"

Đệ Thập thầm cười nhạo hắn, nói dối một cách trắng trợn như vậy không sợ lát nữa bị trời đánh hay sao?

"Ừ, thế thì tốt." Tsunayoshi ngoắc người áo đen, người nọ tiến tới mở cửa, Tsunayoshi giơ tay làm động tác mời, yết hầu Marco động đậy lên xuống một cái, chậm chạp di chuyển bước chân. Hắn tiến gần bên giường, đặt bàn tay lên vai Riccardo lay nhẹ. Riccardo cảm giác được có người lay gã, hơi hé mắt, thấy người trước mặt là Marco, cơ thể gã căng cứng, há miệng muốn nói chuyện lại không thể phát ra tiếng.

Marco quay ra nhìn Tsunayoshi đứng ngoài cửa, mà Tsunayoshi vẫn luôn ghim tầm mắt lên người hắn, ánh mắt đó khiến hắn thấy toàn thân lạnh lẽo.

"Đệ Thập, thầy ấy... bị làm sao vậy?"

"À, trong lúc thẩm vấn Hộ vệ Sương mù có dùng ảo thuật với Giáo sư, để ông ta cảm nhận nỗi đau mất một tay và một chân, có lẽ bây giờ tinh thần chưa hồi phục. Thật ra nếu ông ta chịu hợp tác, Mukuro cũng sẽ không quá đáng như vậy, anh ta nói rồi, lần tiếp theo nếu Giáo sư còn không chịu nói, anh ta sẽ để ông ta trải nghiệm cảm giác bị moi nội tạng là như thế nào. Tôi gọi anh tới đây làm gì chắc là anh hiểu ý của tôi, Marco nhỉ?"

Marco thầm hít sâu một hơi: "Vâng..."

"Tốt, hay anh thử nói gì đó với Giáo sư xem, bảo ông ta hợp tác với chúng tôi một chút."

Marco nhìn Riccardo, Riccardo yếu ớt lắc đầu với hắn, muốn nói với hắn rằng bọn họ không thể thoát được đâu, Vongola đã biết hết rồi.

Marco thấy Riccardo lắc đầu, còn tưởng thầy hắn vẫn chưa tiết lộ bí mật cho Tsunayoshi, trong lòng mừng thầm, ánh mắt nhìn thầy hắn có chút biến hóa, từ lo lắng đổi thành nụ cười dữ tợn. Do Marco đang quay lưng lại nên Tsunayoshi không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ có Riccardo là nhìn được, gã trợn mắt, lúc này gã mới phát giác tính mạng của mình sắp không giữ được nữa rồi.

Marco nắm chặt vai Riccardo, thầm đưa ra quyết định. Hắn buông lỏng tay, quay đầu nói với Tsunayoshi: "Đệ Thập, hiện giờ tình trạng của thầy ấy không tốt, tôi có thể chăm sóc cho thầy ấy không, biết đâu có thể khuyên thầy ấy vài câu."

"Việc đó tôi đã giao cho Guren phụ trách, anh hãy nói với em ấy." Tsunayoshi đáp, đợi Marco ra khỏi phòng giam, Tsunayoshi giơ tay đặt lên vai hắn, nhẹ giọng nói, "Marco, sự việc này liên quan đến rất nhiều mạng người, chúng tôi bắt buộc điều tra tới cùng, anh là học trò của ông ta, nhưng cũng là Bác sĩ, không thể nhắm mắt mà coi nhẹ chuyện này. Tôi mong anh có thể buông bỏ tình cảm qua một bên và hỗ trợ."

"...Vâng, tôi hiểu."

Tsunayoshi để hắn rời đi, còn mình thì vừa đi dạo vừa nghĩ ngợi.

Trên đỉnh đầu có tiếng huýt sáo, Tsunayoshi ngước lên. Mukuro ngồi trên lan can mỉm cười vẫy tay, sau đó nghiêng người nhảy xuống.

"Anh ngồi trên đó làm gì?"

"Đợi cậu." Mukuro trả lời, "Đánh đòn tâm lý thế nào? Tên kia có phải sợ đến toát mồ hôi không?"

"Còn phải hỏi? Tôi nắm hắn trong lòng bàn tay, chờ thời cơ tới chỉ cần bóp lại như thế này thì hắn tiêu đời chắc rồi." Tsunayoshi giơ tay lên rồi nắm chặt lại.

Mukuro thấy cậu đắc ý như vậy cũng bật cười theo: "Cậu càng ngày càng giống cái tính thích đùa giỡn người khác của Reborn."

"Anh cũng quái gở đâu kém, Riccardo bị anh dọa không thể nói chuyện, gã bây giờ đến ngón tay còn nhấc không nổi."

"Kufufu, cậu không thấy như vậy rất vui sao?"

Tsunayoshi liếc hắn: "Tôi bắt anh chép phạt nhé, coi anh vui được bao lâu."

"Này này, gần đây tôi rất an phận, không đánh nhau với tên kia, cũng không làm hư hỏng vườn hoa hay vườn thuốc, thậm chí còn góp công sức giúp cậu cơ mà."

"Nhìn mặt ghét quá muốn cho chép phạt được không? Anh có ý kiến gì với tôi?"

Mukuro ôm ngực, làm bộ mặt đáng thương: "Tsunayoshi thật tàn nhẫn!"

Tsunayoshi khinh thường hừ một tiếng, không thèm để ý hắn nữa.

Mukuro không đùa giỡn nữa, cùng đi song song với Tsunayoshi: "Tiếp theo cậu định làm thế nào?"

"Không làm gì." Tsunayoshi nói, "Giao việc cho anh này, hãy theo dõi hắn thật kỹ, hắn mà có động đậy gì thì báo tôi ngay."

"Kufufu, tuân lệnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top