Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Thử thách

Guren gõ lên cánh cửa đang mở, thu hút sự chú ý của hai người trong phòng. Harmon và Cecilia một người nghiêm chỉnh ngồi ghế cúi đầu viết gì đó, một người ngồi trên bàn đong đưa hai chân quan sát, cả hai nghe tiếng gõ cửa thì ngẩng đầu.

"Chị Guren."

"Tôi đến thông báo." Guren quơ tờ giấy trong tay.

Hai bạn trẻ nhìn nhau, hỏi Guren: "Thông báo gì ạ?"

"Khu ngoại ô A đang chiêu mộ bác sĩ thực tập để tổ chức trao đổi kinh nghiệm. Tôi và Đệ Thập bàn với nhau sẽ cho hai người tới đó tham gia, coi như là bài thi cuối cùng, nếu vượt qua thì có thể kết thúc thời gian thực tập trở thành Bác sĩ chính thức của Vongola."

Harmon và Cecilia nghe xong lập tức mừng rỡ, nắm tay nhau lắc tới lắc lui, Guren im lặng để hai bạn trẻ hí hửng một lúc rồi mới nói tiếp: "Chưa hết."

Hai cặp mắt lại nhìn Guren.

Guren đem tờ giấy để trên bàn, nói: "Giám sát viên đi cùng."

Cô chỉ xuống hàng cuối cùng của tờ giấy, Harmon và Cecilia cũng cúi đầu nhìn theo, ở đó đánh một hàng chữ khiến hai bạn trẻ nhìn vào liền nghẹt thở.

Giám sát viên: Marco.

Khóe miệng Harmon run rẩy dữ dội, hắn nhìn thẳng vào mắt Guren, ngón trỏ chỉ tờ giấy, hỏi: "Chị Guren, em không bị hoa mắt phải không?"

Guren gật đầu, còn rất tàn nhẫn bổ sung một câu: "Marco sẽ đi cùng hai người."

"Tại sao?!"

"Vì người đề xuất là anh ta."

Cecilia trượt từ trên bàn xuống, bò qua ôm chân của Guren khóc lóc: "Không!!! Em không muốn đâu hu hu hu!!!"

Guren bị lắc cho chao đảo, cô liếc xuống Cecilia: "Chỉ là đi trao đổi kinh nghiệm thôi mà, có phải đem hai người xử bắn đâu mà khóc?"

"Hu hu, tụi em sợ Marco chị cũng biết mà, em không muốn đi đâu, em thà viết đơn xin kéo dài thời gian thực tập còn hơn!"

"Chị ơi, hay là đổi người được không? Chị đi với chúng em đi." Harmon nài nỉ.

Guren bất lực nhìn hắn: "Tôi là Dược sĩ."

"Nhưng chị có kinh nghiệm thực tế hơn Marco mà."

"Người ta chú trọng bằng cấp, tôi chưa từng được đào tạo qua trường lớp, bọn họ chắc chắn không chấp nhận."

"Chúng em không đi nữa được không...?" Lần này thì cả Harmon cũng ngồi trên đất ôm cái chân còn lại của Guren.

Guren có chút không kiên nhẫn muốn đạp hai con người này ra, nhưng suy nghĩ lại vẫn là hít vào một hơi, chậm rãi nói: "Nghe này, nhiệm vụ của hai người bây giờ là hoàn thành tốt báo cáo cuối cùng và đạt tư cách làm Bác sĩ. Đây là cơ hội để tiến tới thành công của cả hai, tại sao lại vì một kẻ như hắn mà bỏ lỡ cơ hội?"

Hai người ngẩng đầu, Guren đặt tay lên đầu họ, nhẹ giọng nói: "Đi đi, ngoài kia còn nhiều kẻ đáng sợ hơn Marco, nhưng phải gặp để biết người biết ta. Trưởng thành lên, đừng có yếu đuối như thế, nếu hai người không có ý chí kiên định thì thế giới này ai cũng là Marco, nhưng khi hai người trở nên dũng cảm và có năng lực phản kháng thì một ngàn Marco chỉ như mấy hạt bụi thôi, hiểu không?"

Harmon và Cecilia nghe đến ngây ngẩn, Guren kéo hai người đứng dậy, vỗ vào lưng họ: "Chuẩn bị đồ đi, ngày mốt xuất phát."

Sau đó Guren rời đi, để hai người đứng giữa phòng ngẩn người.
.

Harmon và Cecilia đeo ba lô đứng trước cổng.

"Cố lên, hoàn thành xong bài kiểm tra này là có thể trở thành Bác sĩ chính thức rồi." Tsunayoshi cổ vũ hai bạn trẻ.

"Vâng, chúng tôi sẽ làm hết sức mình!" Harmon nói.

"Guren không tới ạ?" Cecilia hỏi Tsunayoshi.

"Guren có việc đột xuất, có điều em ấy cũng nhờ anh chuyển lời cho hai đứa." Tsunayoshi đặt tay lên vai họ, bắt chước vẻ mặt vô cảm của Guren, nói, "Thẳng lưng lên."

Cecilia và Harmon vô thức ưỡn người, nghiêm chỉnh đứng thẳng. Tsunayoshi thấy hai người như vậy thì mỉm cười hài lòng: "Được rồi, đi đi."

Cecilia và Harmon tươi tỉnh hẳn lên, cất cao giọng: "Vâng!"

Họ vào trong xe, không nhìn tới Marco ở vị trí phó lái. Tsunayoshi khom người nói với Marco: "Phiền anh chiếu cố hai em ấy."

Marco gật đầu: "Vâng, thưa Đệ Thập."

Sau khi tài xế lái xe đi xa, sau lưng Tsunayoshi xuất hiện một người.

"Bọn họ sắp xếp xong rồi." Reborn khoanh tay nhìn theo chiếc xe đã mất bóng kia.

"Ừ." Tsunayoshi đáp, xoa khớp vai, "Chúng ta cũng nên chuẩn bị thôi, tôi nhất định phải đánh cho tên khốn đó một trận nhớ đời."
.

Không khí trên xe vô cùng yên tĩnh, tài xế tập trung lái xe, Cecilia và Harmon không hó hé một lời, Marco thì quay đầu nhìn ra ngoài.

Có điều Marco này không phải Marco thật, người đi chung với hai thực tập sinh là Mukuro. Tsunayoshi đã lệnh hắn cải trang thành Marco để trà trộn vào địa bàn của Jester. Còn về hai thực tập sinh, lần trước thẩm vấn Marco, hắn nói rằng phía Jester đang tìm kiếm bác sĩ trẻ phục vụ cho gã, người trẻ tuổi chưa biết về sự đời sẽ dễ dàng cho gã điều khiển. Khi đó Guren cũng có mặt, cô đưa ra yêu cầu để Harmon và Cecilia đi, sẵn tiện thử thách bọn họ một chút. Theo Guren quan sát một thời gian, Harmon và Cecilia điểm nào cũng tốt, chỉ thiếu mỗi tư duy phản kháng, có lẽ là vừa bước vào đời đã bị Marco tác động dẫn đến tâm lý hình thành nỗi sợ vô thức, cho nên Guren muốn lợi dụng nhiệm vụ này để giúp hai bạn trẻ có thể tự tin và quả quyết hơn.

Đệ Thập không phản đối, dù sao cũng là một công đôi chuyện. Chỉ là cậu hơi lo lắng, kéo hai người vào có khi nào sẽ khiến họ gặp nguy hiểm không? Guren không trả lời.
...

Chiếc xe dừng trước cổng biệt thự, ba người Mukuro ra khỏi xe.

Chợt Mukuro nhớ ra gì đó, nói với hai thực tập sinh: "Phải nghe theo lời tôi, biết chưa?"

Hai người ngoan ngoãn gật đầu, thầm trao đổi ánh mắt, cảm giác Marco có chút kì lạ nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào.

Trước cổng có một người đàn ông trung niên ăn mặc như quản gia, nhìn thấy ba người thì khom lưng chào.

"Ông chủ đang đợi." Người kia nói.

Mukuro gật đầu: "Phiền ông dẫn đường."

Quản gia đưa họ vào trong sảnh biệt thự, giữa sảnh có một cái bàn lớn, người đàn ông đeo nhiều trang sức quý giá lắc ly rượu vang trong tay.

Người nọ liếc mắt nhìn Cecilia và Harmon, dáng vẻ lười biếng nói: "Tìm được rồi?"

"Vâng, họ là Bác sĩ thực tập của Vongola, năng lực làm việc rất tốt." Mukuro nói.

"Ồ, không sợ Vongola nghi ngờ sao?"

"Ngài yên tâm, hai đứa nhóc này rất nghe lời."

"Ừ, thế thì tốt." Jester nhấp ngụm rượu một cách tao nhã.

Cecilia xích lại gần Harmon, nắm tay áo cậu: Bọn họ nói gì ấy nhỉ?

Harmon nhỏ giọng hỏi Mukuro: "Anh Marco, rốt cuộc chúng em phải làm gì ở đây ạ?"

Mukuro nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên: "Làm những gì cần làm."

Jester tỏ ra hài lòng với câu trả lời của Mukuro, gã đứng dậy, nói: "Nể mặt hai cô cậu là người mới, dẫn cô cậu đi xem một chút để dễ làm quen."

Quản gia Rabaul khom người, giơ tay mời ba người đi theo. Gã đưa họ tới một nơi được bày trí như khu thí nghiệm, hai bên là tường trong suốt, nhìn xuyên qua có thể thấy căn phải nhỏ bên trong, ở đó có vài người mặc áo blouse đang tụ lại làm gì đó. Đến khi ba người tới gần mới thấy rõ, những người kia đang cầm ống tiêm nhìn xuống bàn phẫu thuật, mà trên đó là mấy phần nội tạng còn dính máu, xung quanh họ có bảy bình thủy tinh chứa chất lỏng màu xanh, bên trong đều là nội tạng động đậy như đang sống.

Cecilia che miệng lùi ra sau, Harmon mở to mắt như không thể tin nổi.

Cái quái gì đang diễn ra vậy?!

"Anh Marco... Bọn họ đang làm gì vậy?"

"Thí nghiệm nội tạng." Mukuro đáp, giọng nói trầm thấp không đoán ra được cảm xúc, "Đây là việc sắp tới hai người phải làm."

"Thí nghiệm như vậy có ích lợi gì chứ?"

"Có, để chọn ra những phần nội tạng tốt nhất rồi bán với giá cao." Jester nở nụ cười quái dị.

Harmon chợt bừng tỉnh, quay ngoắt sang 'Marco', âm điệu mang theo kích động: "Các người bán nội tạng?! Đó là buôn bán bất hợp pháp! Anh lừa Guren và Đệ Thập đưa chúng tôi tới đây để làm loại chuyện vô lương tâm thế này sao?! Chúng tôi không làm!"

Cecilia giữ chặt cánh tay cậu, gương mặt hiện lên vẻ sợ hãi.

"Marco, hai đứa cậu đưa tới có vẻ khá bướng bỉnh, muốn dạy dỗ thì phải tốn chút sức." Jester lạnh nhạt liếc Mukuro đứng đối diện, vẻ mặt biểu lộ sự không vui.

"Đừng tức giận, trẻ con mà, đánh vài roi là nghe lời ngay thôi." Mukuro nghĩ đã diễn thì diễn cho trót, nhưng lời ra tới bên mép hắn lại thấy mình giống một kẻ gian ác.

Harmon không nghĩ nhiều, kéo Cecilia bỏ chạy.

"Bắt chúng lại!" Jester ra lệnh, Rabaul lập tức rút súng đuổi theo, ngón tay bóp cò súng.

Theo tiếng súng, Harmon đè vai Cecilia, cùng cô ngã sấp xuống, viên đạn đúng lúc sượt qua đỉnh đầu.

"Harmon!" Cecilia rơm rớm nước mắt.

Harmon không trả lời mà vội kéo cô dậy chạy tiếp, ngay lúc hai người vừa khuất ở ngã rẽ cũng là lúc viên đạn thứ hai vụt tới, ghim vào bức tường. Harmon và Cecilia điên cuồng chạy, đến khi đặt chân vào một khu vườn thì mới dừng lại.

"Cắt đuôi chúng được chưa?"

"Tạm thời thôi, phải tìm cách gì đó..."

Cecilia thở dốc, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt cũng đỏ bừng: "Harmon, tớ sợ...!"

Harmon an ủi cô: "Đừng sợ, mau gọi Guren!"

Cecilia vội mở điện thoại, cô thầm nghĩ bây giờ có gọi cũng muộn mất rồi, đợi Guren tới có khi hai người họ đã bị bắn cho mấy phát. Nhưng Cecilia vẫn ấn nút gọi, cho dù có chết cũng phải báo về Vongola.

"Hu hu, tại sao chị ấy không nghe máy...?" Cecilia nức nở. Lời chưa nói hết, tiếng súng lại lần nữa vang lên, lần này viên đạn nhắm vào điện thoại trên tay Cecilia, giữa màn hình bị nứt vỡ ra.

Cecilia sợ đến ngây người, Harmon vội vàng kéo cô sát vào mình, dùng thân che chắn cho Cecilia.

Cách hai người một đoạn, Jester và Rabaul đi tới, sau lưng là đám người cao to, kẻ nào cũng trông rất dữ tợn.

"Làm sao đây Harmon?!" Cecilia rúc vào ngực Harmon, sợ hãi hỏi.

"Tớ không biết!"

Harmon nghiến răng, bọn họ không có cách nào để thoát cả, trừ khi bây giờ có Vongola hoặc cha cậu ở đây. Harmon không sợ bị giết, nhưng cậu lo cho Cecilia, càng hận trước khi chết không thể báo cho Vongola biết bộ mặt thật của Marco.

"Tớ thề, nếu chúng ta sống sót sau chuyện này, tớ sẽ về nhà cùng cha huấn luyện!" Để không phải rơi vào tình huống này lần nào nữa.

"Chúng bây suy nghĩ kỹ chưa? Hoặc là ngoan ngoãn nghe theo tao, hoặc là chết."

"Xin lỗi nhé, từ nhỏ cha tôi đã dạy chỉ trung thành với Vongola mà thôi, nếu tôi làm trái lời ông ấy sẽ giết tôi, thế nên không cần phải chọn!" Harmon ôm chặt Cecilia, ánh mắt kiên định nhìn thẳng Jester.

Cecilia mím môi, nối tiếp câu của Harmon: "Chúng tôi làm bác sĩ để cứu người, sẽ không bao giờ làm chuyện xấu xa như các người đâu!"

Jester nghe vậy thì cười khẩy: "Vậy thì chết đi!"

Rabaul nhắm súng vào Harmon và Cecilia, đang lúc hắn chuẩn bị bóp cò, chợt dưới mặt đất bốc lên sương mù, vây quanh hai người.

Jester cau mày: "Chuyện gì thế này?!"

"Kufufufufu." Mukuro không biết làm cách nào xuất hiện trước Harmon và Cecilia.

"Marco?" Cecilia lẩm nhẩm.

"Không phải Marco." Harmon nói.

Làn khói tím bao quanh 'Marco' rồi dần tản đi, sau lớp khói là Mukuro với hình dáng thật của mình, tay cầm đinh ba.

"Anh Mukuro!" Cả hai mừng rỡ.

"Kufufu, nhiệm vụ của hai người đã xong."

Cecilia và Harmon tròn mắt nhìn bóng lưng Mukuro, nhiệm vụ?

"Rokudo Mukuro!"

"Ngươi bị bắt vì tội buôn bán nô lệ và nội tạng trái phép." Mukuro cười.

Jester nhếch mép, kiêu ngạo hất cằm: "Một mình mày thì làm được gì? Giết chúng!"

Theo lệnh Jester, Rabaul và đám người kia đồng loạt giơ súng. Mukuro hướng mũi đinh ba xuống đất, quét ngang một đường, vòng lửa bừng lên lan rộng tạo thành ranh giới giữa hắn và Jester.

Mukuro chỉ tay về một hướng, nói với Harmon: "Ở đó."

Harmon và Cecilia lập tức quay lưng chạy.

"Đuổi theo!" Jester gằn giọng.

"Lo cho chính mình đi." Mukuro nói, lao tới tấn công gã. Jester tránh né mũi đinh ba nhọn hoắt, sợi dây chuyền của hắn phát ra ngọn lửa màu đỏ.

Mukuro híp mắt.

Lửa Bão.

Bên phía Harmon và Cecilia, hai người chạy đằng trước, sau lưng là Rabaul truy đuổi. Cả hai chạy đến phát mệt, tốc độ dần chậm lại, lúc này trước mặt lại xuất hiện thêm hai tên vệ sĩ, chẳng mấy chốc hai người bị bao vây.

Trong lúc nguy cấp, Cecilia lấy trong túi áo ra hộp phấn Guren cho cô, phất tay một cái, bột phấn màu tím bay ra, dính vào mặt hai kẻ kia, nhân lúc đó, hai người chạy tiếp, nhìn thấy đằng xa có một cánh cửa, cả hai vui mừng chạy nhanh hơn.

Đúng lúc này, sau lưng chợt đùng một tiếng, Cecilia nghe được âm thanh rên rỉ đầy đau đớn, cô đảo mắt qua thì phát hiện vai phải ướt một mảng máu của Harmon.

"Harmon!"

"Tớ không sao, Cecilia, cậu chạy trước đi! Nếu Mukuro ở đây tức là Đệ Thập cũng tới, cậu mau tìm họ đi!"

"Không được, tớ không bỏ cậu lại đâu!"

"Giờ nào rồi còn đọc lời thoại vớ vẩn này, đi nhanh!"

"Không đi, cùng lắm thì chết chung!"

Harmon trừng mắt nhìn cô, lời tiếp tục chưa kịp nói, Rabaul và đám vệ sĩ đã tiến gần, chĩa súng vào hai người.

"Hết đường chạy rồi, chịu chết đi!"

Harmon ôm lấy Cecilia, bao bọc cô trong lòng, hai người nhắm mắt chờ giây phút cái chết cách không còn xa.

"Hiou."

Giọng nói lạnh lùng cất lên, bốn cái bóng lao ra chớp nhoáng từ phía sau hai người họ, nhảy lên giữa không trung, bốn con sói đen hung hãn há hàm răng sắc nhọn cắn vào tay những kẻ kia, máu tươi tuôn ra rơi trên mảnh cỏ xanh. Đám vệ sĩ gào lên, đánh rơi súng trên mặt đất ôm cánh tay rướm máu, bốn con sói kia đáp xuống đất, đứng chắn trước Harmon và Cecilia, gầm gừ.

Harmon cùng Cecilia quay đầu, ngước mặt lên, chỉ thấy sau lưng họ, Guren với biểu cảm lạnh như băng, âm trầm nhìn Rabaul.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top