Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Đề nghị

Lúc Basil dẫn theo người của Vongola tới nơi, nhóm Đệ Thập đang chụm đầu xì xào gì đó. Guren thì đứng một bên chắp tay sau lưng nhìn trời, dưới chân còn có ba con sói đen nhìn chằm chằm nhóm người.

"Mọi người mới nhận nuôi thú cưng à?" Basil đi tới cạnh Guren, hỏi cô.

"Ừ, nhận nuôi một con mèo." Guren vỗ tay ba cái nhắc nhở mọi người.

Bọn họ dừng việc vây quanh một mèo một sói, nghiêm túc trở lại. Phía xa xa có hai người đi tới, là một nam một nữ, người đàn ông tóc vàng đeo băng đô, mặc trang phục kiểu dáng quân nhân, vai vác súng trường. Người phụ nữ cạnh anh ta khoác áo choàng nâu đất che khuất nửa thân trên, trên đầu đeo một cái mắt kính điện tử.

"Hai vợ chồng chậm chạp quá." Reborn châm chọc.

Lal Mirch liếc hắn: "Cậu tưởng từ bên đồi chạy qua đây nhanh lắm à?"

Colonnello ôm vai Lal Mirch: "Phớt lờ hắn đi."

"Lal, Colonnello, phiền hai người xử lý chỗ này nhé." Tsunayoshi nói.

"Giao cho chúng tôi." Lal Mirch gật đầu, cùng Colonnello dẫn đoàn người vào biệt thự, chuẩn bị thu thập.

"A, xong việc rồi!" Tsunayoshi vươn vai, bỗng có người chọc lưng cậu, cậu quay đầu.

"Đệ Thập, tôi muốn hỏi." Cecilia và Harmon nhìn cậu.

"Hửm?"

"Rốt cuộc chúng tôi vì sao lại tham gia vào nhiệm vụ này ạ? Chúng tôi đã giúp được gì cho mọi người đâu?"

Đệ Thập nghe hỏi thì chớp mắt, sau đó đảo mắt qua Guren: "Em chưa giải thích với họ sao?"

Guren nhìn trời, từ chối trả lời.

Tsunayoshi thì thầm với hai bạn trẻ: "Thật ra Guren yêu cầu kiểm tra hai người, để hai người hiểu rõ tính chất công việc sắp tới của mình. Nếu cảm thấy quá áp lực, Guren và tôi sẽ chuyển cả hai đến Bệnh viện Trung tâm, như vậy đối với hai người tốt hơn."

Harmon và Cecilia nhìn Guren đứng bên kia.

"Bản thân tôi cũng suy nghĩ hồi lâu, nên đã quyết định nghe theo em ấy. Xin lỗi vì để hai người gặp nguy hiểm." Tsunayoshi đặt tay lên vai hai người.

Harmon hít sâu một hơi: "Không ạ, làm việc cho Vongola là vinh dự của tôi. Tôi sẽ tiếp tục ở lại."

Không phải vì cha hắn, mà là vì hắn thật sự muốn ở lại Vongola.

Cecilia nhỏ giọng: "Tôi sẽ cố gắng giúp ích cho mọi người!"

"Vậy sao? Thế thì tốt." Đệ Thập xoa đầu hai người, nói với Guren, "Không khen một chút sao?"

Guren nhún vai đi qua, nhìn Harmon và Cecilia, nhẹ giọng nói, "Hai người làm rất tốt."

Cecilia rưng rưng nước mắt, nhào tới ôm lấy Guren thật chặt: "Guren!!!"

Guren suýt nữa ngã ra sau, may mà giữ được thăng bằng: "Buông ra."

Cecilia nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chị!"

Guren ngẩng mặt sờ cổ, vỗ vỗ bả vai Cecilia, Harmon bên cạnh cũng nghiêng qua: "Guren, em cũng muốn ôm..."

"Tôi đá chết cậu."

"..."

Tsunayoshi mỉm cười, vỗ tay một cái: "Nhiệm vụ hoàn thành, về Vongola ăn mừng nào các cậu!"
.

Kết thúc nhiệm vụ lần này, Harmon và Cecilia đã được duyệt qua thời gian thực tập và trở thành Bác sĩ chính thức của Vongola. Hai bạn trẻ sau khi nhận được thông báo liền vui đến không thể khép miệng, mà vui nhất có lẽ là cha của Harmon. Harmon nghe nói cha mình sau khi biết được hắn vượt qua kì thực tập chính xác gia nhập Vongola thì mở tiệc ăn mừng ba ngày liên tiếp. Còn đặt một khung ảnh thật lớn để khi nào có dịp sẽ tới Vongola chụp ảnh hắn treo trong phòng khách. Harmon nghe xong muốn lập tức chui xuống đất cho rồi.

Cecilia thì gọi về báo tin vui cho mẹ, mẹ cô vui vẻ không thôi, bảo cô tháng sau về nhà tổ chức tiệc chúc mừng.

Hai thực tập sinh bây giờ đã là Bác sĩ của Vongola, mà Marco cũng đã bị cách chức, cho nên hai người sẽ chuyển phòng làm việc lên lầu, so với căn phòng cuối dãy tầng trệt thì phòng kia rộng rãi hơn. Hai Bác sĩ trẻ hào hứng di chuyển hai bàn làm việc đặt đối diện nhau, sắp xếp lại cách trang trí trong phòng, kéo rèm mở cửa sổ đón ánh nắng. Hai người cảm thấy cuộc sống chưa bao giờ rực rỡ hơn thế.

Sau khi cả hai chuyển lên lầu, tầng trệt yên ắng, Guren thầm nghĩ rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi.

Mọi người tiếp tục quay lại công việc hàng ngày, chỉ có Gokudera bỗng dưng phải bận rộn vì phải chăm mèo. Hắn đặt tên cho nó là Uri. Tính cách của Uri rất bướng bỉnh lại còn hung hăng, không chịu để ai tiếp cận, hễ có người đến gần là nó sẽ giơ móng vuốt cào loạn xạ. Có điều sau khi ở Vongola vài ngày, được mọi người chăm sóc, nó không tỏ ra dữ dằn nữa, ngoan ngoãn nằm trên vai Gokudera khi hắn đang làm việc, mọi người có thể vuốt ve nó mà không bị cào, thỉnh thoảng nó cũng chạy tới Khu Y tế chơi với lũ sói của Guren.

Buổi trưa, sau khi ăn xong, Tsunayoshi thay Gokudera tới Khu Y tế tìm Uri, đúng lúc gặp Guren ngồi trong sân ăn trưa.

"Guren."

Guren nghe có người gọi thì quay đầu: "Đệ Thập, đến tìm Uri à?"

"Ừm, Gokudera-kun sợ nó chạy lung tung gây phiền phức nên anh thay cậu ấy đem nó quay lại."

Guren gắp miếng cà rốt bỏ vào miệng: "Nó rất nghe lời, ăn xong thì đùa giỡn với Yage bên kia kìa."

Cô chỉ tay qua cái cây. Dưới bóng cây, Hiou và Kouen nằm cạnh nhau nhìn Hyoki cùng Yage dùng mũi đẩy Uri lăn qua lăn lại. Uri đứng lên lấy hai chân trước nhảy lên bám vào cổ Yage, sau đó bị rớt xuống đất.

Tsunayoshi bật cười: "Uri có vẻ rất thích Yage."

"Yage rất hòa đồng, hầu hết các động vật nhỏ đều thích nó."

"Phải rồi, lúc trước em bảo Yage bị sao cơ?"

"Hồi nhỏ nó ham chơi, đi lạc vào nhà có nuôi một còn chó mẹ vừa sinh xong, nó tưởng đó là mẹ nó nên ở cùng gần hai tháng liền, lúc tôi và Hiou tìm được Yage về thì nó đã bị lây tính cách giống loài chó rồi. Sau khi nó trưởng thành thì khôi phục chút bản tính của sói, chỉ là một chút thôi, bình thường nó chẳng khác gì một con cún con cả."

Tsunayoshi nhìn Yage le lưỡi liếm mặt Uri, hai mắt tròn xoe chớp chớp, cậu cảm thấy nó rất đáng yêu: "Các anh của Yage thì ngược lại với nó nhỉ."

"Ừm, ba đứa nó đáng tin hơn Yage."

Tsunayoshi búng tay một cái, gọi: "Uri, Yage!"

Một mèo một sói lon ton chạy tới, Uri nhảy lên đùi Tsunayoshi kêu một tiếng, Yage ngoắc đuôi đặt hai chân trước lên đầu gối cậu. Tsunayoshi xoa đầu Yage rồi vuốt lưng Uri, cậu nghiêng đầu nhìn ba chú sói, ngoắc tay, chúng nhìn chằm chằm cậu nhưng không đi qua. Đợi Guren lên tiếng chúng mới đứng dậy từ từ bước tới gần đứng cạnh cô.

"Ngầu quá." Tsunayoshi khen ngợi, đây mới đúng là dáng vẻ kiêu hãnh của sói.

Ăn xong, Guren đặt hộp qua một bên, lấy giấy lau miệng: "Chuyện kia ngài sắp xếp xong chưa?"

"Rồi, nhưng còn một vấn đề khá rắc rối." Tsunayoshi nói, Guren cũng hiểu vấn đề đó là gì.

"Chưa biết nên xử lý những nội tạng kia thế nào sao?"

Tsunayoshi gãi đầu: "Đúng vậy. Một số lượng lớn nội tạng như vậy nhất thời chưa biết phải làm sao. Thi thể của nạn nhân thì không còn nữa, không thể giúp bọn họ an táng."

Guren ngồi cạnh không nói gì, trong đầu dường như có suy nghĩ gì đó, cô nói: "Để tôi nghĩ giúp ngài."

"Em có ý tưởng gì sao?"

"Ừm, nhưng phải đợi, tôi cần thời gian chuẩn bị."

Ánh mắt Tsunayoshi nhìn Guren đầy tò mò, không biết cô sẽ làm gì.

"Đệ Thập, Guren!" Từ xa xa vọng tới giọng của Cecilia, hai người bốn sói cùng một mèo quay lại.

"Nhà bếp mới mua dâu về, chúng em lấy vài quả ngon cho chị này." Cecilia thò tay vào túi áo blouse lấy ra mấy quả dâu tây vừa to vừa đỏ mọng, để vào tay Guren.

"Của tôi đâu?" Tsunayoshi hỏi.

Cecilia lắc đầu: "Phần của Đệ Thập đã được mang riêng đi rồi, tôi chỉ lấy cho Guren thôi."

Guren cầm một quả lên cắn, dâu rất ngọt, cô hỏi Cecilia và Harmon: "Ăn chưa?"

Cả hai lắc đầu: "Cho chị phần của tụi em đó."

Guren chớp mắt, cô đưa cho hai người bốn quả dâu: "Cảm ơn, hai người cũng ăn đi."

Hai người cầm lấy bỏ vào miệng, rất hưởng thụ vị ngọt trong miệng. Guren đưa cho Tsunayoshi một quả, còn ba quả dâu cô cho Yage và Uri hai quả, nhóm Hiou không thích trái cây nên không cần cho.

"Chào buổi trưa." Basil bưng đĩa đựng năm quả dâu tây đi tới.

"Chào Basil-kun."

"Chào anh Basil!" Cecilia và Harmon vẫy tay, "Anh ghé nhà bếp lấy dâu tây rồi ạ?"

"Ừm, vừa lúc ăn trưa xong thấy có dâu tây tráng miệng nên tôi lấy đi."

"Anh có năm quả dâu sao? Khi nãy chúng em xin ba phần cho ba người mà chỉ được chín quả."

"Vậy à? Tôi đề nghị hai người nên tới nhà bếp lấy thêm, họ phát cho mỗi người tận năm quả dâu đấy."

"Gì cơ?! Mỗi người năm quả?!" Harmon mở to mắt.

Cecilia vỗ cánh tay hắn: "Chúng ta bị ăn gian sáu quả rồi. Đi! Đi đòi thêm!"

Hai người dắt tay nhau hùng hổ chạy đến nhà bếp đòi thêm dâu tây. Tsunayoshi đứng lên nói với hai người kia: "Tớ cùng Uri quay về phòng làm việc nhé."

Tsunayoshi ẵm theo Uri đi rồi, Basil ngồi vào vị trí của Tsunayoshi vừa ngồi, đưa đĩa dâu tây cho Guren: "Cho cô."

Guren nhìn đĩa dâu trong tay, khó hiểu hỏi hắn: "Anh không ăn à?"

"Nghe nói Guren-dono thích ăn trái cây, cho cô hết đấy."

"Nghe ai nói?"

"Lúc nãy ở nhà bếp nghe Harmon và Cecilia nói." Basil xoa đầu Yage.

Guren cầm ba quả dâu giơ lên trước mặt Basil. Hắn mỉm cười chỉ lấy một quả. Guren thấy vậy thì thả một quả vào đĩa, cầm một quả lên miệng cắn một miếng: "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo." Basil nói, "Sắp tới tôi có nhiệm vụ cần người hỗ trợ, Guren-dono có thời gian không?"

"Nhiệm vụ gì?"

"Khám sức khỏe định kỳ ở cô nhi viện."

"Chẳng phải có Harmon và Cecilia sao?"

"Không đủ người, cho nên mới gọi cả Guren-dono theo."

Guren suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được, tôi sẽ sắp xếp thời gian."

"Cảm ơn cô." Basil mỉm cười.
.

Hai ngày sau đó, Guren hết chạy xuống tầng ngầm lại chạy lên lầu, nghiêm túc nghiên cứu các nội tạng, tập trung đến quên cả bữa trưa, trên tường dưới tầng ngầm còn dán các tờ giấy được đánh dấu đỏ. Harmon và Cecilia thỉnh thoảng nhìn theo Guren, thắc mắc cô đang làm gì, nhưng nhìn mặt Guren nghiêm túc đến nỗi họ không dám tiến gần để hỏi.

Đến buổi chiều ngày thứ ba, Guren đứng trước cửa phòng làm việc của Đệ Thập, giơ tay gõ cửa. Đợi bên trong đáp một tiếng cô mới mở cửa bước vào.

Trùng hợp trong phòng tập trung đầy đủ tất cả Hộ vệ.

"Guren, em làm sao vậy? Hai mắt thâm quầng thế kia, đêm qua không ngủ à?"

"Vâng, bận chút việc." Guren nói, "Mọi người tập trung đông đủ vậy?"

"Anh cùng mọi người bàn bạc chuyện xử lí mớ đồ dưới tầng ngầm."

"Vậy thì vừa lúc, tôi có một đề nghị."

Tsunayoshi chờ cô nói tiếp.

"Tôi muốn tiến hành phẫu thuật ghép nội tạng."

Tất cả mọi ánh mắt đều dồn về Guren.

"Ghép nội tạng?!" Tsunayoshi tròn mắt, "Cho ai?"

Guren đáp: "Chrome."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top