Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28: Khó mở lòng

"A, Guren em vào đi." Tsunayoshi ngoắt Guren.

Guren bước vào, đặt khay đựng hai chén thuốc còn bốc khói lên đầu giường, vừa xoay người lại thì đối mặt với bốn cặp mắt ghim vào mình.

Guren chớp mắt.

"Tsuna-kun, cô ấy là...?"

"Giới thiệu với các cậu, đây là Guren, Dược sĩ Vongola."

Guren gật đầu: "Hân hạnh."

Cô gái tóc nâu cam hơi khom người, nói: "Tôi là Sasagawa Kyoko. Chúng tôi đều là bạn của nhóm Tsuna-kun và Chrome-chan."

Cô gái tóc nâu sẫm cũng cúi đầu: "Tôi là Miura Haru."

Cô gái tóc đen giơ tay chào: "Kurokawa Hana."

"Em là Ipin." Ipin chắp tay.

"Guren là người đã tiến hành phẫu thuật cho Chrome và Squalo đấy." Tsunayoshi nói.

Bốn cô gái ngạc nhiên nhìn Guren. Kyoko cùng Haru tiến tới mỗi người nắm một bàn tay của Guren: "Thì ra là cô! Cô đã cứu Chrome-chan, cảm ơn rất nhiều!"

"Tôi chỉ làm tròn bổn phận của mình, hơn nữa còn có sự hỗ trợ của những người khác, các cô không cần cảm ơn."

"Dù thế nào chúng tôi cũng rất biết ơn cô!"

Guren không biết nên nói gì, đành đáp một tiếng.

"Guren, Kyoko-chan là em gái của anh hai, còn Hana-san là người yêu của anh ấy."

Guren chớp mắt, anh hai nào cơ?

Tsunayoshi thấy Guren nhìn mình ngây dại, cậu vỗ đầu một cái, chỉ Ryohei.

Guren nhận ra, gật đầu.

"Còn Ipin là học trò của Fon." Tsunayoshi nói tiếp.

Guren đảo mắt qua Ipin: "Trước kia có nghe Fon giới thiệu."

"Chị quen sư phụ ạ?" Ipin thắc mắc.

"Ừm, biết nhau khá lâu rồi."

"Lẽ nào chị là...?" Ipin tròn mắt, ngây thơ gọi một tiếng, "Sư mẫu!"

Tsunayoshi, Gokudera, Yamamoto và Ryohei suýt cắn trúng lưỡi, đưa tay che miệng. Lambo đứng một bên khoanh tay lắc đầu. Chrome quan sát nét mặt Guren.

Guren mở to mắt, biểu cảm trên mặt khá đặc sắc.

"Ipin, gọi bậy bạ gì đó!" Fon mang nước tới vừa lúc nghe được liền đi vào.

"Sư phụ, đây là sư mẫu của con sao?" Ipin ngây ngô hỏi.

"Không phải." Không đợi Fon trả lời, Guren đã giành nói trước.

"Guren là bạn của thầy, con đừng gọi loạn." Fon xoa thái dương giải thích.

"Vâng ạ." Giọng Ipin mang theo chút tiếc nuối.

Sư phụ của cô bấy lâu nay chẳng có bạn nào là nữ giới, khó khăn lắm mới gặp được một người, vậy mà lại không phải sư mẫu. Ipin thở dài.

Guren và Fon liếc nhau, đồng loạt đỡ trán.

Guren thở hắt một hơi, cầm chén thuốc lên thổi rồi đưa cho Chrome. Chrome nhận lấy một hơi uống hết, trả chén cho Guren. Guren đưa Chrome một viên kẹo.

"Ngày nào Chrome-chan cũng uống loại thuốc này sao?" Haru hỏi.

"Ừm, mỗi ngày ba chén, uống trong hai tuần." Chrome nói.

"Đắng không?"

"Không đắng. Guren đã bỏ vào thuốc ít đường làm giảm vị đắng rồi, uống xong ăn kẹo vào là ngọt ngay."

Guren bưng chén thuốc còn lại, nói với mọi người: "Tôi đưa thuốc qua cho Squalo, mọi người nói chuyện đi."

"À đúng rồi, phải đi thăm Squalo-san nữa." Kyoko nói.

"Giờ này chắc anh ta còn ngủ. Tớ khuyên các cậu đợi chiều hãy tới, Xanxus cũng ở bên đó." Tsunayoshi nói.

"Chẳng phải cô Dược sĩ vừa qua đó sao? Cô ấy sẽ không sao chứ?" Hana hỏi.

"Khỏi lo, cô ta chẳng biết sợ là gì đâu." Gokudera nói.

Mọi người trò chuyện với nhau rất lâu đến tận chiều. Mukuro hoàn thành công việc đến thăm Chrome, trên đường gặp Reborn đang tìm Tsunayoshi nên hai người đi chung, đúng lúc gặp mọi người ở phòng của Chrome.

"Reborn-san, Mukuro-san." Các cô gái chào hai người.

"Chào." Reborn nói.

"Kufufu, đến thăm Nagi à? Cảm ơn nhé."

Đoàn người tụ tập ở phòng của Chrome cho đến chập tối, Kyoko, Haru và Ipin mới qua phòng Squalo thăm anh. Hana không đi cùng vì hai lí do. Thứ nhất, cô không quen với Varia. Thứ hai, Ryohei đã bắt cô tay trong tay đi dạo tâm sự bù đắp tình cảm rồi.

"Squalo-san, anh vẫn khỏe chứ?" Kyoko là người vô tư nhất nên lá gan cũng lớn nhất, tiên phong mở cửa.

Haru núp sau lưng Kyoko ngó vào trong, thấy Xanxus ngồi đó thì rụt cổ lại.

Ipin từ tốn đi theo sau, nhẹ nhàng đóng cửa rồi cúi đầu chào hai người trong phòng.

"Khỏe." Squalo đáp, "Tôi nằm bên đây nghe mấy cô ồn ào bên đó cả buổi rồi."

"Tsuna-san bảo chúng em để anh nghỉ ngơi, nên đợi anh dậy rồi qua thăm sau." Haru nói.

"Ngồi đi." Squalo chỉ vào sô pha, hỏi, "Định qua đây bao lâu?"

"Đầu tháng sau chúng em về Nhật ạ."

"Công việc cũng ngừng lại tới lúc đó à?" Squalo hỏi.

Xanxus ngồi cạnh anh, im lặng nghe.

"Vâng, chúng em nghe nói Chrome-chan nằm viện hai tuần, tuần trước chúng em không kịp bay sang, cho nên dời lại công việc để chăm sóc cậu ấy một tuần sau này. Lúc cậu ấy hoàn toàn bình phục là lúc chúng em về nước." Kyoko nói.

"Ờ."

"Squalo-san khi nào được xuất viện? Có cùng thời điểm với Chrome-chan không?"

"Khoảng ba, bốn ngày nữa là được về rồi. Tôi chỉ có vấn đề về tim, còn con bé kia là tất cả cơ quan nội tạng, thời gian kiểm tra tất nhiên nhiều hơn tôi."

Kyoko đưa cho Squalo một cái áo, nói: "Em và Haru-chan tặng anh một cái áo khoác, để khi lạnh thì mặc vào."

Squalo nhận lấy: "Cảm ơn."
...

Buổi tối, sau khi ăn xong, nhóm Kyoko cùng nhau quay lại Khu Y tế, Ipin cầm khay đựng thức ăn cho Chrome.

Đến trước sân, họ nhìn thấy Fon đang ngồi xổm đặt dĩa thịt lớn xuống đất, dưới ánh đèn nhàn nhạt từ bên trong sảnh chiếu ra, họ thấy được con vật nào đó đang cắn miếng thịt. Lúc tiến gần thì mới thấy rõ đó là sói đen, lại có tận bốn con.

Trừ Ipin, ba người còn lại đều mở to mắt nhìn qua bên đó.

"Sư phụ, người nuôi sói ạ?" Ipin hỏi.

"Đây là sói của Guren." Fon nói, chỉ vào từng con giới thiệu, "Hiou, Kouen, Hyoki và Yage. Mọi người đừng sợ, không có lệnh của Guren chúng nó sẽ không làm tổn thương ai đâu."

"Guren-san nuôi cả sói sao? Ngầu quá!" Haru ôm mặt.

Kyoko nhìn nhóm Hiou, nở nụ cười: "Xin chào các cậu!"

Hiou không đoái hoài gì tới họ, Kouen và Hyoki ngước lên kêu một tiếng như đáp lại lời chào của Kyoko. Yage vẫy đuôi đi qua ngồi trước mặt nhóm Kyoko, giơ chân trước.

Fon giải thích: "Đây là hành động chào hỏi của Yage, cũng như muốn kết bạn với con người đấy."

"Ôi, thông minh quá!" Kyoko thốt lên, vươn tay nắm chân trước của Yage, "Yage-kun, hân hạnh làm quen!"

Haru cũng vươn tay: "Chúng ta kết bạn nha!"

Hana cũng thích thú 'bắt tay' với Yage.

Ipin cũng tham gia.

Kết bạn xong rồi, Yage quay lại tiếp tục phần ăn của mình.

"Đột nhiên muốn có một con." Haru nói.

"Thôi đi, cậu định làm mồi cho nó à?" Hana nói, "Sói không phải cún đâu mà nói nuôi là nuôi."

Ipin nhớ ra mình phải mang đồ ăn cho Chrome, nói: "Sư phụ, con mang thức ăn cho chị Chrome đây ạ."

"Chúng ta cũng đi thôi. Fon-san, gặp anh sau nhé."

Fon vẫy tay.

Bốn người lên lầu, trong phòng còn có Guren đang bắt mạch cho Chrome.

"Đêm nay các cậu định ngủ ở đây thật sao?" Chrome hỏi.

"Ừm, lâu rồi không ngủ cùng nhau." Kyoko cười.

Guren nghe thế thì ngẩng lên: "Chỉ còn một giường trống và một sô pha, các cô có bốn người thì phải làm thế nào?"

"Đừng lo! Haru đã có chuẩn bị!" Haru đi tới góc tường, lấy trong va li ra một cái túi ngủ, "Tớ sẽ ngủ bằng cái này."

"Tớ ngủ sô pha, Ipin cùng Kyoko ngủ trên giường cạnh Chrome đi." Hana nói.

Guren nói với Chrome: "Vậy hôm nay tôi về phòng ngủ."

"Ừm."

"Những ngày vừa qua Guren-san ngủ ở đây cùng chị Chrome sao?" Ipin hỏi.

"Ừm." Guren nói, "Chăn ở Khu Y tế đã dùng hết rồi, tôi đi lấy thêm cho các cô."

"A, phiền cô quá." Kyoko nói, "Hay là tôi đi cùng?"

"Một mình tôi đi là được."

Guren đóng cửa.

Hana nhỏ giọng nói với Kyoko: "Có vẻ như cô ấy không thích chúng ta?"

Chrome vội giải thích: "Không phải đâu, Guren chỉ là không thể thể hiện cảm xúc qua khuôn mặt thôi."

"Là bệnh về tâm lý ư?" Haru hỏi.

Chrome chần chừ gật đầu: "Có thể coi là vậy."

"Thế nguyên nhân là gì?" Hana cũng tò mò.

Chrome ngó ra cửa, chắc chắn rằng Guren không ở ngoài, nhỏ giọng kể tóm gọn về vấn đề của Guren mà Fon nói cho họ nghe lúc trước.

"Cho nên, các cậu đừng hiểu lầm cô ấy."

Haru xúc động rưng rưng nước mắt: "Sao lại... sao lại bất hạnh như vậy?! Haru đau lòng quá!"

"Thật tội nghiệp cho cô ấy..." Kyoko rũ mắt.

Nét mặt Ipin cũng buồn theo, sư phụ của cô rất coi trọng tình nghĩa, hai người bạn một người mất, một thì như vậy, hẳn là sư phụ cũng rất khó chịu.

Hana cũng im lặng.

Các cô gái bỗng trỗi dậy lòng thương cảm với Guren.

"Trước mặt Guren đừng nói tới chuyện này nhé." Chrome nhỏ giọng nói.

Bốn người gật đầu, chắc chắn không nói!

Các cô gái ổn định tâm trạng một hồi, Guren mang theo bốn cái chăn trở lại đặt lên giường, hoàn toàn không để ý mấy cặp mắt nhìn chằm chằm mình.

Guren dặn dò: "Nhớ phải ngủ trước 12 giờ."

"Tôi biết rồi, cảm ơn nhé." Chrome nói, Guren gật đầu.

"Guren-san, thời gian còn sớm, hay là cô cũng ngồi lại trò chuyện với chúng tôi một chút?" Kyoko đề nghị.

"Đúng đó." Haru vỗ tay một cái rồi vỗ lên sofa, hớn hở nói với Guren, "Qua đây qua đây!"

Guren nói: "Xin lỗi, tôi còn việc phải làm."

Kyoko cười gượng, sau đó liền nói: "Vậy ngày mai cô có rảnh không? Chúng ta cùng uống trà."

Guren gật đầu: "Được."

Đợi Guren đóng cửa lại, tiếng bước chân cũng nhỏ dần, Kyoko nắm chặt hai bàn tay, nghiêm túc nói: "Tớ quyết định rồi! Chúng ta hãy kết bạn với cô ấy!"

Haru cũng làm động tác y hệt Kyoko: "Haru đồng ý!"

"Tớ cảm thấy việc này khá khó khăn." Hana thở dài.

"Không, chúng ta sẽ làm được!"

"Sao cậu chắc chắn vậy?"

Kyoko mỉm cười: "Chẳng phải trước kia Chrome-chan cũng trốn tránh chúng ta đó sao? Sau đó vẫn trở thành bạn của nhau đó thôi."

Được Kyoko gợi ý, mọi đều nhớ về chuyện cũ. Haru bật cười: "Cậu nhắc tớ mới nhớ, quả thật nhìn Guren-san tớ lại nhờ Chrome-chan khi đó, cậu ấy đã tự nhốt mình trong phòng và chẳng chịu ăn uống gì cả."

Bị nhắc lại chuyện xưa, gò má Chrome hơi đỏ lên: "Đừng nói mà..."

Khi đó Mukuro đột nhiên mất tích trong cuộc chiến khiến cô lo lắng không thôi, chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện ăn uống nữa.

"Dù sao thì, nhờ có Ipin-chan giúp Chrome-chan mở lòng kết bạn với chúng ta." Kyoko nói.

Lúc đó, Ipin chỉ là một cô bé năm tuổi, chạy đến phòng Chrome, cầm một cái bánh bao. Cô bé cứ chị một miếng em một miếng chia bánh cho Chrome cùng ăn, nhờ thế mà hôm sau Chrome chịu ra khỏi phòng.

"Phải rồi, Ipin-chan, sao em không áp dụng cách đó với Dược sĩ nhỉ?" Hana nói.

Tay phải Ipin nắm lại, đập vào lòng bàn tay trái: "Ý kiến hay! Em sẽ thử!"

Chrome lắc đầu, nở nụ cười buồn bã: "Cách đó không được đâu."

Bốn người nhìn cô: "Tại sao?"

Chrome nhìn xuống hai bàn tay đan vào nhau, xoay hai ngón cái, thấp giọng thì thào: "Tớ của quá khứ và Guren của hiện tại không hề giống nhau, dù tưởng chừng đã đánh mất người mình yêu quý, nhưng cuối cùng Mukuro-sama đã an toàn trở về bên tớ và Boss, còn Guren thì mãi mãi không thể gặp lại người kia nữa. Tớ nghĩ, cảm giác đó không đơn thuần là đau khổ nữa, đó là sự tuyệt vọng. Mà đã là tuyệt vọng, thì làm sao có thể dễ dàng mở lòng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top