Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46: Chỉ cần một cái gật đầu

Tại Phòng Y tế, Guren bất đắc dĩ bị bắt ngồi trên giường. Đối diện với cô là Reborn và bốn Hộ vệ, mặt mày ai nấy cũng căng như dây đàn, nhìn Guren chằm chằm.

Sau một hồi im lặng, Guren giơ tay.

"Nói." Reborn hất cằm.

"Tôi phải ở đây bao lâu nữa?" Cô đã bị ép ngồi ở đây mười lăm phút rồi.

"Khi nào chúng tôi bắt được Tsuna." Reborn nói.

"Tại sao phải chờ ở đây?"

"Với suy nghĩ ngốc nghếch của cậu ta, nơi mà cậu ta có thể trốn chỉ có hai, CEDEF và Khu Y tế. Bây giờ sắp tới giờ cơm, Basil sẽ mang đồ ăn tới đây, Tsuna có khả năng sẽ đi theo Basil đến Khu Y tế, chính vì thế mai phục ở đây là đúng đắn nhất." Reborn nói như rất hiển nhiên.

Guren khoanh tay, nói: "Đệ Thập nói với tôi, gần đây ngài ấy nhận ra tình cảm đối với các anh không được bình thường, ngài ấy đã suy nghĩ rất nhiều, không ngờ lúc say rượu lỡ miệng nói mấy lời kỳ cục."

Nhóm Reborn nhìn Guren, ra hiệu cô nói tiếp.

"Tôi bảo ngài ấy nếu thích thì cứ nói thôi." Guren đong đưa hai chân, "Đệ Thập nói, ngài ấy sợ các anh ghét ngài ấy."

Năm người sửng sốt, Gokudera hỏi: "Tại sao?"

"Ngài ấy bảo bản thân ngài ấy cũng không chắc chắn, lỡ đâu chỉ là cảm xúc nhất thời thì sẽ rất rắc rối. Hơn nữa, thích nhiều người cùng một lúc chẳng phải là rất ích kỷ hay sao." Guren đổi tư thế, chống tay lên đầu gối, "Đệ Thập nói thế đó."

Nhóm Reborn nghe xong đều ngây người, rũ mắt trầm ngâm.

"Các anh định nói với ngài ấy thế nào? Bắt ngài ấy lựa chọn sao?" Guren hỏi.

"Chúng tôi giấu tình cảm của bản thân nhiều năm chỉ vì không muốn làm khó cậu ấy, nay cậu ấy đã có một chút động lòng, nếu không liều thử thì quá có lỗi với bản thân." Yamamoto nói.

Những người còn lại đều tán thành.

"Thật ra chúng tôi không mong ngài ấy chấp nhận ngay, chỉ cần ngài ấy cho chúng tôi một cơ hội." Gokudera nói.

"Đệ Thập lo sợ các anh ghét ngài ấy vì ngài ấy ích kỷ." Guren nói.

"Không đâu, ngay từ khi chúng tôi nhận ra đều thích Tsunayoshi thì đã chấp nhận rồi." Mukuro nhún vai nói, "Suy cho cùng, nếu chúng tôi vì tình cảm cá nhân mà tranh đấu, người bị tổn thương nhiều nhất cuối cùng là Tsunayoshi."

Guren nhìn Hibari: "Tôi khá ngạc nhiên về anh, theo hiểu biết của tôi thì anh phải cắn chết cả bốn người họ."

Hibari khoanh tay dựa vào tường, âm điệu nhàn nhạt không nghe ra cảm xúc: "Cậu ấy sẽ buồn."

Guren nhìn năm người trước mặt, hỏi: "Là vì yêu nên mới nhượng bộ sao?"

Reborn cười một tiếng trầm: "Sai rồi, là vì yêu nên mới bao dung."

Chỉ cần trong trái tim người nọ có bóng hình của bọn hắn, bọn hắn sẵn sàng bao dung.

Lúc này, ngoài hành lang lộp độp tiếng giày chạm trên sàn, cửa Phòng Y tế ầm một tiếng bị đẩy ra.

"Guren! Cứu anh!" Tsunayoshi nhào vào trong túm lấy hai vai Guren lắc cô ngả tới ngả lui.

"Ngài bình tĩnh, có gì từ từ nói."

"Bây giờ không có thời gian để bình tĩnh, anh sắp tiêu đời rồi. Khi nãy anh nhờ Basil-kun trông coi Vongola thay anh vài tuần cho anh đi trốn nhưng cậu ấy từ chối. Làm sao đây? Anh nên trốn đi đâu đây?" Đệ Thập kích động lắc lắc Guren, không để ý sau lưng mình còn có người.

Guren ngược lại rất điềm tĩnh đối thoại với cậu: "Tôi đã bảo ngài cứ nói chuyện bình thường với họ là được rồi. Bọn họ chưa phản ứng bất thường, cớ gì ngài lại phản ứng thái quá?"

Tsunayoshi lắc đầu như trống bỏi: "Không được không được! Không ổn!"

"Vì sao?"

Tsunayoshi xoa xoa mặt, điều chỉnh tâm tình, nhỏ giọng nói: "Anh còn chưa nghĩ xong. Anh không biết rốt cuộc anh thích họ hay là không. Hơn nữa, năm người họ đều mang lại cho anh cùng một cảm giác, em nói xem anh phải đối mặt với bọn họ thế nào? Nhất định bọn họ sẽ nghĩ anh tham lam, đáng ghét, và sau đó họ sẽ ghét anh. Đó chính là trường hợp tệ nhất!"

"Vấn đề đó cậu có thể yên tâm, chúng tôi không để ý đâu. Điều mà chúng tôi muốn nghe lúc này là cảm xúc của cậu cơ."

Sau lưng truyền tới giọng nói quen thuộc, toàn thân Tsunayoshi cứng ngắc, chầm chậm quay đầu. Thấy rõ năm người đang nhìn mình, Đệ Thập hét một tiếng thảm thiết, nhảy ra sau lưng Guren.

"Mấy mấy mấy mấy mấy, mấy người tới đây từ lúc nào?!" Đệ Thập hoảng hốt hỏi.

"Kufufu, chúng tôi tới trước cậu nửa tiếng rồi." Mukuro nhẹ nhàng đóng cửa.

"Guren! Tại sao em không nói với anh?!" Tsunayoshi mếu máo hỏi Guren, rồi cậu chợt nhận ra một chuyện, "Chờ đã, nếu họ tới sớm hơn anh, vậy mấy câu khi nãy anh nói họ đều... nghe hết rồi?"

Không chỉ mỗi Guren mà năm người nhóm Reborn cũng đều gật đầu: Nghe thấy hết rồi.

Tsunayoshi khóc không ra nước mắt, cậu muốn tìm một cái hang để chui vào.

"Tsuna, chúng ta nói chuyện một lát được không? Cậu trốn tránh như thế thì được gì đâu?" Yamamoto nói.

Tsunayoshi núp sau lưng Guren, lí nhí nói: "Tớ không có gì để nói hết, tớ uống say nên nói bậy đó. Tớ xin lỗi là được chứ gì. Chúng ta có thể quên đi quá khứ đã qua và tiếp tục một ngày mai tươi sáng không?"

Năm người đồng thanh: "Không!"

"Đệ Thập, ngài không có gì để nói nhưng chúng tôi thì có, ngài nghe chúng tôi nói được không?" Gokudera nài nỉ.

"Không muốn nghe..." Tsunayoshi lầm bầm.

Hibari mất kiên nhẫn với cậu, nói: "Không muốn cũng phải nghe."

Reborn ra lệnh cho Hộ vệ Sương mù, Mưa và Bão: "Bắt cậu ta lại!"

Mukuro, Yamamoto và Gokudera xông lên, tóm lấy Tsunayoshi. Đệ Thập hoảng sợ vội ôm chặt Guren như phao cứu sinh.

"Aaaaa!!! Đừng! Guren cứu anh!!!"

"...Tôi đánh không lại năm người họ đâu." Guren nói, vỗ cánh tay đang siết quanh người mình của Tsunayoshi, "Ngài buông tay trước đã."

Đệ Thập càng quấn chặt Guren không buông: "Oaaaa!!! Tôi sai rồi! Tôi sẽ không bao giờ uống rượu nữa! Làm ơn tha cho tôi đi mà!!!"

Nhóm Yamamoto bất lực nhìn nhau, Gokudera hỏi Reborn: "Giờ sao đây?"

Reborn nâng cằm suy nghĩ, thở một hơi dài, nói: "Thôi, cậu ta không chịu buông Guren thì đừng ép."

Tsunayoshi nghe vậy thì thở phào, xem ra Reborn cũng biết xót thương cho cậu.

Có điều chưa kịp mừng thì Reborn nói tiếp.

"Mang cô ấy theo."

Đệ Thập: !!!

Guren: ???
...

Tay trái Basil xách một cái giỏ đựng ba phần cơm trưa, tay phải xách túi đựng trái cây, thong thả từng bước đều đều trên hành lang.

Vừa quẹo sang hành lang bên phải thì gặp người quen.

"Chrome-dono."

Chrome đi ở phía trước ngoảnh lại, cười với Basil: "Basil-san, chào buổi trưa."

Thấy Basil xách hai cái giỏ, Chrome cười tủm tỉm.

"Tìm Guren ăn cơm sao?"

Basil thoải mái gật đầu: "Đúng vậy. Chrome-dono đi đâu thế?"

"Tôi đi tìm Boss."

"Ban nãy Sawada-dono có đến chỗ tôi, sau đó bảo muốn đến chỗ Guren-dono." Basil giơ cái giỏ đựng cơm trưa lên, "Ngài ấy cũng bảo tôi mang một phần cơm tới."

"Vậy tôi cùng anh đến đó gặp ngài ấy."

"Chrome-dono ăn trái cây không?" Basil đưa túi trái cây cho Chrome.

"Không, cảm ơn nhé."

Hai người vừa trò chuyện vừa đi bộ đến Khu Y tế, vừa vào sảnh đã thấy một tình cảnh hết sức buồn cười.

Tại sảnh Khu Y tế, Reborn và Hibari đút tay vào túi quần đi trước. Mukuro và Yamamoto một người nâng vai Guren, một người nâng chân Guren, khiêng cô trong tư thế nằm ngửa mang ra ngoài, mà ở giữa thân Guren là Tsunayoshi đang dùng cả hai tay lẫn hai chân quấn quanh Guren như gấu koala bám cây. Gokudera giơ hai tay đỡ dưới lưng Đệ Thập, tránh cho cậu ngã xuống.

Sau cửa là Cecilia cùng Harmon đang thò đầu ra dõi theo.

Khuôn mặt lãnh đạm của Guren hiện lên đầy vẻ bất lực, lòng nói đây là tình huống quái quỷ gì?

Nhóm người ở trong sảnh cùng lúc chạm mặt với Basil và Chrome.

"..."

"..."

"Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?" Basil lên tiếng hỏi.

"Chúng tôi có việc cần giải quyết với cậu ta." Hibari chỉ Tsunayoshi, "Nhưng cậu ta sống chết không chịu buông tay, cho nên chúng tôi chỉ còn cách đem cả cô ta theo."

"Basil-kun, Chrome, cứu tớ với!!!" Tsunayoshi hướng tới hai người gào lên.

Guren lên tiếng: "Người cần được cứu ngay bây giờ là tôi mới đúng."

Basil đổi túi trái cây qua tay trái, nói với Yamamoto: "Thả Guren-dono xuống trước."

Yamamoto hạ chân Guren xuống đất, Basil nói với Tsunayoshi: "Sawada-dono, ngài không buông Guren-dono thì cũng bị khiêng đi thôi, hay là trốn sau lưng tôi này."

Tsunayoshi cảm động, vội buông Guren nhảy ra sau lưng Basil: "Basil-kun, cậu đúng là bạn tốt của tớ!"

Nào ngờ Basil chộp cánh tay Tsunayoshi, nhân lúc cậu còn chưa hiểu gì, ném cậu qua chỗ Yamamoto.

Mắt Yamamoto lóe lên tia sáng, nhanh chóng giữ chặt Tsunayoshi.

"Ê! Cái gì...?" Đệ Thập giãy giụa, lời chưa nói hết đã nghe âm thanh cùm cụp, hai cổ tay bị cố định bằng một cái còng. Cậu ngước mắt, bắt gặp nụ cười đầy gian xảo của Hộ vệ Mây.

Đệ Thập hít sâu, chết rồi!

Cậu nhìn Basil: Basil-kun, hai ta không phải là bạn tốt à? Có phải cậu ghen vì tớ ôm Guren không?

Basil cười: Không.

Tsunayoshi: Cậu trả lời vế trước hay vế sau vậy?

Gokudera giơ tay, nói với Basil: "Cảm ơn vì đã hỗ trợ."

Basil bắt tay với Gokudera, cười nói: "Không có gì."

Reborn ngoắt tay: "Đi thôi."

Đệ Thập giãy nảy đạp chân, la hét ầm ĩ: "Không! Tôi không đi! Mẹ ơi cứu con!!!"

"Mười mama cũng không cứu nổi cậu." Reborn kéo mũ, cười bí hiểm.

"Chrome! Guren! Cứu anh với! Cứu anh!!!"

Chrome cười tủm tỉm vẫy tay: "Chúc ngài hạnh phúc."

Đệ Thập trợn mắt, câu này liên quan quái gì?!

Guren nói: "Thượng lộ bình an."

Đệ Thập tiếp tục trợn mắt, câu đó có ý nghĩa gì?!

Tsunayoshi bị Yamamoto vác lên vai, nhóm năm người mang cậu rời đi. Khu Y tế vang dội tiếng la thảm thiết của Đệ Thập, thế nhưng chẳng một ai quan tâm.

Cecilia và Harmon đi qua, hỏi: "Kết thúc rồi à?"

"Ừm." Guren xoa lỗ tai, yên tĩnh rồi.

"Chuyện gì vậy?" Basil hỏi Guren.

Guren vuốt lại tay áo bị Tsunayoshi nắm đến nhăn nhúm, đáp: "Vừa ăn vừa nói."
...

Nhóm Reborn mang Tsunayoshi trở lại phòng làm việc, Yamamoto đặt cậu ngồi trên sô pha. Năm người vây quanh Tsunayoshi, không chừa một khe hở nào để cậu chạy trốn.

Tsunayoshi thấy đã hết đường chạy, đành ngoan ngoãn co chân ngồi trên ghế, mếu máo nhìn năm vị 'hung thần' trước mặt.

Gokudera nâng hai bàn tay Tsunayoshi. Hibari mở còng tay.

"Ngồi yên và thành thật cho tôi." Reborn mở miệng đe dọa.

Tsunayoshi khúm núm ngồi yên, không dám ngẩng đầu.

Gokudera quỳ một chân bên ghế, nhẹ giọng hỏi: "Đệ Thập, có phải ngài cũng có một chút... cảm giác với chúng tôi không?"

Tsunayoshi không trả lời, duy trì trạng thái im lặng ôm đầu gối.

"Chẳng sao cả, cứ nói những gì mà cậu nghĩ, được không? Chúng tớ sẽ lắng nghe cậu mà." Yamamoto đặt tay lên đầu Tsunayoshi, dịu giọng dỗ dành.

Tsunayoshi ngước mắt nhìn một vòng, gật đầu một cái.

Trái tim năm người thổn thức, như có niềm hy vọng le lói.

"Chrome nói, các cậu đều thích tớ, là thật sao?" Tsunayoshi nhỏ giọng hỏi Gokudera.

"Đúng vậy Đệ Thập."

"Từ khi nào?"

"Từ rất lâu rồi." Reborn đáp.

Tsunayoshi bối rối gãi đầu: "Là thích như Basil-kun thích Guren?"

"Đúng vậy." Hibari nói.

Tsunayoshi vuốt mặt, cố giấu hai gò má đỏ lựng, mấy người này thẳng thắn quá, cậu không kịp tiếp thu.

"Tsuna, nghe này, chúng tôi thích cậu, thích rất lâu. Chúng tôi không mong cậu chấp nhận ngay, nhưng nếu cậu đối với chúng tôi có một chút cảm giác, vậy thì hãy cho chúng tôi cơ hội được không?" Reborn vuốt tóc Tsunayoshi.

Tsunayoshi nhìn hắn mà ngẩn người, Reborn cũng có lúc dịu dàng thế này sao?

"Tôi... Các anh không cảm thấy, điều đó rất ích kỷ sao?" Tsunayoshi hỏi. Tính cách của những người này cậu hiểu rất rõ, bọn họ chấp nhận chia sẻ tình yêu sao? Quá khó.

Mukuro bật cười, vươn hai bàn tay xoa xoa hai bên mặt Tsunayoshi: "Thế cậu nói xem, nếu phải chọn một trong năm người chúng tôi, cậu chọn ai?"

Tsunayoshi lập tức lắc đầu: "Không chọn! Ai tôi cũng không chọn đâu!"

Mukuro cười: "Đấy, thế nên cậu chỉ có thể chấp nhận hết chúng tôi thôi."

"Nhưng mà..."

"Tsunayoshi, chúng tôi thích cậu bao nhiêu năm, vì cậu mà đánh nhau đổ máu mấy lần, chỉ vì muốn đấu tranh để làm người duy nhất ở bên cạnh cậu." Mukuro nói, "Thế nhưng, trước khi yêu cậu, chúng tôi đứng cạnh cậu với tư cách là Hộ vệ, nếu cậu biết chúng tôi vì cậu mà trở mặt, cậu sẽ đau khổ trong lòng. Chúng tôi không muốn như thế, điều mà chúng tôi mong muốn nhất chính là cậu được vui vẻ, càng mong muốn người khiến cậu hạnh phúc là chúng tôi."

Tsunayoshi lặng người.

"Đệ Thập, cho chúng tôi một cơ hội được không?" Gokudera nhìn cậu đầy mong chờ.

"Cậu chỉ cần gật đầu một cái, những chuyện khác không cần phải bận tâm." Yamamoto nói.

Tsunayoshi thả chân xuống đất, nhìn năm người đã luôn đồng hành cùng mình từ khi còn là những thiếu niên, bây giờ đã trở thành những người đàn ông tài giỏi và mạnh mẽ hơn bất cứ ai. Lồng ngực cậu bất giác thổn thức, từ khi nào bọn họ thay đổi? Thì ra bọn họ đã cùng nhau bước qua nhiều năm như vậy sao?

Mà năm người vẫn luôn chờ đợi người trước mặt hồi đáp.

Căn phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập mãnh liệt của sáu người.

Tsunayoshi tần ngần giây lát, lại hỏi: "Các cậu cảm thấy điều này ổn sao?"

Gokudera nói chắc nịch: "Không có vấn đề gì cả Đệ Thập, ngài không cần phải lo lắng!"

Tsunayoshi hít vào một hơi, suy tư một lúc. Năm người không thúc giục cậu, chỉ lặng yên nhìn Tsunayoshi, nhưng nhịp tim khó kiềm chế mà đập nhanh.

Tsunayoshi nghĩ xong rồi, cũng đưa ra quyết định, cậu ngẩng đầu nhìn bọn hắn, mỉm cười: "Vậy... về sau mong mọi người chiếu cố tớ nhé."

Lời vừa dứt, Tsunayoshi đã được bao bọc trong vòng tay của Gokudera, cái ôm chứa đựng tình yêu đơn phương của những tháng năm dài, cái ôm mà hắn luôn ấp ủ, nay đã được thỏa lòng.

Yamamoto mỉm cười, một nụ cười tươi nhất trong cuộc đời của hắn. Hắn nâng bàn tay trái của Tsunayoshi, khẽ hôn lên mu bàn tay, trái tim tràn ngập cảm giác hạnh phúc vô bờ.

Chờ Gokudera buông Tsunayoshi, Mukuro nghiêng người hôn lên tóc cậu, dịu dàng và say mê, yêu thương không dứt: "Tôi chờ giây phút này lâu lắm rồi, Tsunayoshi."

Hibari kéo Tsunayoshi quay đầu sang, một tay vuốt ve gò má Tsunayoshi, nhẹ nhàng cọ trán hắn với trán của cậu, khóe miệng không thể ngừng cong lên.

Reborn hôn vào lòng bàn tay phải của Tsunayoshi: "Tôi sẽ không bao giờ để cậu thoát đâu, Tsuna."

Tsunayoshi bật cười.

Đôi khi, hạnh phúc không nhất thiết phải đến vào ngày đặc biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top