Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 49: Trái ôm phải ấp

Đệ Thập vừa dứt lời, Yamamoto và Ryohei ở giữa hàng lập tức tách ra hai bên. Gokudera, Hibari và Mukuro lùi theo Yamamoto. Lambo lùi theo Ryohei.

Lúc này ba người ngoài cửa mới thấy rõ khuôn mặt âm u đến đáng sợ của Đệ Thập. Cậu chống tay lên bàn, đan hai bàn tay che nửa gương mặt.

Basil nhìn một vòng, bắt gặp một người đang đứng kế bàn làm việc của Đệ Thập, hắn hiểu ra vấn đề, biết điều mà lùi một bước.

Guren ở sau lưng Basil thò đầu nhìn vào, cũng nhanh chóng tiếp thu tình huống trước mắt. Cô gõ hai cái sau vai của Basil, nhỏ giọng nói: "Đóng cửa đi, vờ như chúng ta chưa từng đến đây."

Basil thức thời kéo cánh cửa, hắn cùng Guren rất vô tình mà phớt lờ những ánh mắt cầu cứu của nhóm người trong kia.

"Basil-kun, Guren, hai người vào đi." Đệ Thập lên tiếng.

Cánh tay đang đóng cửa của Basil khựng lại, quay đầu nhìn Guren. Guren chớp mắt, đẩy hắn một cái.

"Sawada-dono, đây là Sui, cháu trai của Toto. Cậu ấy đã một mình lặn lội từ Bắc Ý đến thăm Guren-dono." Basil vào thẳng vấn đề.

Tsunayoshi nhìn Sui ôm cánh tay Guren và dè dặt nhìn mọi người trong phòng, đôi chân mày của cậu giãn ra, nở nụ cười thân thiện: "Vậy à? Chào em nhé Sui, anh là Sawada Tsunayoshi, Đệ Thập Nhà Vongola."

Sui cúi đầu chào cậu: "Chào anh ạ."

"Đệ Thập, tôi có điều muốn nói." Guren lên tiếng, "Nhưng nếu ngài đang bận thì lát nữa nói cũng được."

Tsunayoshi bảo người đang ôm xấp văn bản chờ một lát, người nọ gật đầu. Tsunayoshi ngoắt Guren, ra hiệu cô tiến tới gần: "Em nói đi."

Guren đứng trước bàn làm việc, gật đầu chào người bên cạnh. Người nọ cũng chào cô một tiếng.

Guren nói với Tsunayoshi: "Đệ Thập, tôi muốn xin phép ngày mốt về Bắc Ý ba ngày."

"Về thăm Toto à?"

"Vâng."

"Được, anh cho phép em nghỉ năm ngày, cứ thoải mái về thăm ông ấy." Tsunayoshi cười nói.

"Cảm ơn Đệ Thập."

"Em đưa Sui đi nghỉ ngơi đi, cậu nhóc đi đường xa hẳn là mệt rồi. Xong việc anh sẽ đến." Tsunayoshi nói, nhìn Basil, "Basil-kun, nhờ cậu."

Basil đáp: "Vâng."

Guren cúi đầu, quay lại chỗ Basil và Sui, cô nhìn qua Chrome: "Lát nữa gặp."

Chrome cười gật đầu.

Guren nói với Sui: "Chào mọi người đi."

Sui cúi người: "Em xin phép ạ."

Tsunayoshi mỉm cười: "Đi đi."

Cửa văn phòng mới khép lại, khóe miệng đang cong lên của Đệ Thập chợt kéo xuống, lạnh nhạt nhìn sáu người trước mặt: "Nghiêm."

Ngay tức khắc, sáu Hộ vệ quay lại vị trí, nghiêm túc xếp hàng ngang, dáng đứng thẳng tắp chắp tay sau lưng, thở cũng không dám thở mạnh.

Đệ Thập nói với người bên cạnh: "Kerala, tiếp tục đi."

"Vâng." Trưởng Bộ phận Tài chính - Kerala hắng giọng nhìn xấp văn bản, nói to rõ từng câu từng chữ, "Ngoài chi phí chúng ta bỏ ra để xây dựng và sửa chữa những tài sản bị phá hoại trong các nhiệm vụ mà tôi đã nêu ban nãy, còn có những khoảng chi tiêu sau, một là xây lại khu B, hai là xây lại khu F, ba là xây lại hai tầng cao nhất của dãy Q, bốn là xây lại sân tập, năm là xây lại sân sau, sáu là xây lại kho vũ khí, bảy là..."

Nói tới đây, Kerala ngập ngừng quan sát nét mặt cáu đến không thể cáu hơn của Đệ Thập, trấn tĩnh bản thân mà nói hết câu: "Bảy là... xây lại nhà kính và... vườn... hoa."

Đệ Thập hít sâu một hơi. Nhóm Hộ vệ nín thở.

"Đây là toàn bộ thống kê." Kerala đặt xấp giấy lên bàn.

Tsunayoshi cầm một tờ lên, xem sơ sơ, sau đó cất tiếng cười trầm trầm: "Tháng này nhiều hơn tháng trước, ha ha ha!"

Nhóm Hộ vệ có cảm giác buốt giá trong tim.

"Cảm ơn cô, Kerala. Cô có thể đi rồi." Tsunayoshi nói.

"Vâng, tôi xin phép." Kerala cúi người, từ từ lùi lại rồi xoay người đi.

Chờ Kerala ra ngoài, Tsunayoshi đứng dậy, đút tay trái vào túi quần, tay phải gõ gõ lên đống văn bản thống kê, giọng nói không nghe ra cảm xúc, nhàn nhạt hỏi: "Tôi tống cổ mấy người ra đảo được chưa?"

Gokudera và Mukuro liếc nhau, tức tốc lao tới mỗi người ôm một chân của Tsunayoshi.

"Đệ Thập, tôi thành thật xin lỗi!"

"Tsunayoshi, tôi xin hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa!"

Tsunayoshi trừng mắt: "Mấy câu này tôi nghe đến nỗi thuộc lòng luôn rồi! Vô dụng thôi!"

"Đệ Thập!!!"

"Tsunayoshi!!!"

"Tsuna, đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe." Yamamoto cũng nhào qua ôm Tsunayoshi, nhẹ giọng nài nỉ, "Chúng tớ không cố ý đâu mà."

"Không cố ý?" Đuôi mắt Đệ Thập giật giật, phẫn nộ chỉ đống giấy trên bàn, "Lũ ngu ngốc các người có biết số tiền chi ra là bao nhiêu không? Số tiền đó là chi tiêu trong một tháng! Một tháng đấy! Một tháng mà đốt hết bấy nhiêu tiền, vậy một năm thì là bao nhiêu? Một, hai, ba, bốn, năm, sáu tên phá của các người tính cho tôi nghe nào! Còn bảo không cố ý, mấy người không cố ý mà phải mất bấy nhiêu tiền đây này, thế nếu mấy người cố ý thì có phải sẽ san bằng cả Vongola này hay không?! Cái lũ không có não kia!!!"

Tsunayoshi chỉ mặt từng người, lớn tiếng chất vấn. Lambo run rẩy trốn ở sau lưng Ryohei. Hộ vệ Mặt Trời lúng túng nhìn trần nhà. Hibari yên lặng chắp tay sau lưng.

Yamamoto vội vàng vuốt vuốt lưng Tsunayoshi: "Thôi mà, đừng giận, đừng giận."

Gokudera ôm chặt đùi phải Tsunayoshi, ngẩng mặt lên: "Đệ Thập, ngài đừng tức giận, đúng thật là tháng vừa rồi chúng tôi đã phá hoại khá nhiều, nhưng tôi dám đảm bảo, tháng này chúng tôi không hề gây hư hại tài sản gì hết!"

"Đúng vậy Tsunayoshi, tháng này chúng tôi ít nhận nhiệm vụ, tôi cũng không đánh nhau với tên kia nữa, vườn hoa và nhà kính đều an toàn." Mukuro ôm đùi trái của Tsunayoshi, nhìn cậu bằng ánh mắt chân thành, "Tôi xin thề, sẽ không bao giờ tái phạm nữa, em đừng giận."

Reborn khoanh tay, tặc lưỡi: "Đúng là một đám ngốc, tháng nào cũng vậy."

"Anh có tư cách nói bọn họ?" Đệ Thập liếc Reborn, vô cùng tức giận mắng hắn, "Có mấy lần Mukuro và Hibari-san đánh nhau anh chỉ đứng nhìn, thậm chí còn châm ngòi cho hai người họ đánh, cũng không đoái hoài ngăn cản Gokudera-kun và Yamamoto tham gia, còn xúi giục anh hai và Lambo tham chiến. Anh nói xem anh có tội không?"

"Tôi có ý tốt giúp bọn họ rèn luyện thôi mà." Reborn biện bạch.

"Nhờ ý tốt của anh mà bây giờ chúng ta phải tốn một mớ tiền đây. Thôi đừng biện minh, anh cũng đứng vào hàng cho tôi!"

Reborn vẫn giữ tư thế khoanh tay, nhìn Tsunayoshi đầy kiêu ngạo.

Đệ Thập híp mắt: "Anh nghĩ tôi sợ anh sao?"

Thực tế là Tsunayoshi sợ Reborn thật, nhưng lúc này cậu đang bị cơn giận làm cho mờ mắt nên mới dám chất vấn, đổi lại ngày thường cho tiền cậu cũng không dám đâu.

Reborn nhìn chằm chằm Tsunayoshi năm giây, lẳng lặng tiến qua đứng kế Hibari.

Tsunayoshi vuốt mặt, kiềm chế lại xúc động muốn bóp cổ từng người trước mặt, gằn giọng: "Anh hai, Lambo, thiệt hại của hai người ít nhất, tôi sẽ cắt lương hai người nửa tháng, đồng thời cả hai phải tham gia lao động công ích trong ba tuần, có ý kiến gì không?"

Ryohei và Lambo mừng quýnh, nhanh nhẹn đồng thanh: "Không có! Cảm ơn Đệ Thập!"

"Hai người có thể ra ngoài." Tsunayoshi nói với hai người rồi nói với Chrome, "Chrome, ở đây không có việc của em, em cũng có thể đi rồi."

"Vậy em mang cà phê đến chỗ Guren chờ ngài nhé?"

"Được, anh muốn uống cappuccino. À, em ghé qua nhà bếp lấy bánh quy cho Sui nhé."

"Vâng, em đi đây." Chrome nhanh chân rời khỏi phòng làm việc.

Trong phòng còn lại Đệ Thập cùng nhóm người yêu của mình, cậu lạnh lùng lườm ba người đang ôm mình: "Ôm đủ chưa? Buông ra! Thu dọn đồ đạc rồi lên máy bay đi, tôi phải ném mấy tên phá hoại các người ra hoang đảo!"

"Tsunayoshi, chúng ta có quan hệ mật thiết, hãy suy xét lại đi." Mukuro dụi mặt vào eo Tsunayoshi.

Tsunayoshi bị Mukuro cọ nhột, đẩy đầu hắn ra, cười khẩy: "Hờ, chúng ta có quan hệ gì? Cấp trên và cấp dưới hay chủ nợ và con nợ?"

"Cậu đừng vô tình như thế, sáng nay vẫn còn tốt đẹp lắm mà." Yamamoto nói.

"Tình cảm và tiền bạc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau." Đệ Thập nói, "Thả tôi ra."

"Đệ Thập, tôi sẽ chịu phạt, ngài đừng giận mà." Gokudera từ ôm đùi chuyển sang ôm eo Tsunayoshi.

"Phạt mấy người là chuyện tất nhiên. Tôi đang suy nghĩ nên trừng phạt thế nào đây." Đệ Thập nâng cằm suy nghĩ, "Đuổi mấy người đi làm nhiệm vụ một tháng thì sao nhỉ? Nếu vậy thì tôi có thể yên tĩnh một thời gian."

"Không được." Cuối cùng Hibari cũng lên tiếng.

Mukuro cũng nói: "Đừng mà, tôi không muốn xa em đâu."

Mới xác định quan hệ không lâu thì bị người yêu đuổi đi, bất hạnh lắm!

"Tôi thì rất muốn." Tsunayoshi liếc hắn.

"Tsuna, đổi cái khác đi, đừng đuổi chúng tớ đi mà." Yamamoto cọ cọ mặt mình với gò má của Tsunayoshi.

"Bị phạt mà cũng dám đòi hỏi à?"

"Đệ Thập, xin hãy thương xót!"

"Tôi thương xót mấy người vậy ai thương xót tôi? Tôi làm việc kiếm tiền để các người đốt như đốt lá cây ư?"

"Đệ Thập, chúng tôi xin hứa sau này sẽ không tùy tiện phá phách nữa, thề luôn!" Gokudera giơ ba ngón tay.

"Lần thứ mấy cậu nói câu này cậu còn nhớ không?"

"Không ạ, lần này là lần cuối."

Đệ Thập híp mắt: "Thật không?"

Gokudera, Yamamoto và Mukuro đồng thanh: "Thật!"

Tsunayoshi lại chỉ Hibari và Reborn: "Nói câu gì nghe mát tai đi."

Hai kẻ kiêu ngạo nhất đám nhìn Tsunayoshi, khí chất ngạo mạn gì đó bị Đệ Thập lườm cho xẹp xuống.

Người yêu của mình là Boss thì sức đe dọa nhân đôi.

Reborn: "...Tôi xin hứa, sẽ không xúi giục bọn họ đánh nhau nữa."

Hibari: "...Xin hứa..."

"Còn tái phạm nữa thì tôi sẽ thay Hộ vệ mới, cũng không thèm nhìn mặt gia sư nữa." Tsunayoshi lạnh lùng nói, "Thay cả người yêu, tìm ai đó ngoan ngoãn đáng yêu hơn đám ngốc các người."

Hibari và Reborn không dám hó hé, ba người còn lại ôm chặt Tsunayoshi hơn.

"Đừng đừng, chúng tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời em, sẽ không phá hoại tài sản, cũng không đánh nhau!" Mukuro hứa hẹn.

"Đệ Thập, ngài đừng bỏ tôi!" Gokudera mếu máo nhìn Tsunayoshi bằng ánh mắt long lanh.

"Hứa mà, hứa mà. Cậu đừng thay người khác." Yamamoto vuốt lưng Tsunayoshi.

Tsunayoshi hừ một tiếng, kéo cánh tay hai người đang quỳ kia: "Gokudera-kun, Mukuro, đứng lên đi."

"Vâng."

"Kufufu, tôi biết em thương chúng tôi mà."

"Vậy mà các anh có ai thương tôi đâu, tháng nào cũng vì số tiền chi trả thiệt hại của mấy người mà đau đầu tận ba, bốn ngày." Tsunayoshi thở dài.

"Không hề, tôi yêu ngài nhất!" Gokudera vừa đấm vai phải cho Tsunayoshi vừa nịnh hót.

"Đúng đúng, yêu cậu nhất trên đời!" Yamamoto xoa xoa vai trái của Tsunayoshi, nở nụ cười lấy lòng.

"Nịnh nọt vô dụng, tôi sẽ trừ lương tháng này của năm người. Gokudera-kun và Yamamoto lao động công ích một tháng, Mukuro và Hibari-san phụ trách tưới tiêu vườn hoa với cây thuốc trong nhà kính hai tuần, Reborn giám sát. Nếu còn xảy ra hư hại gì nữa thì tự giác lăn khỏi Vongola, nghe rõ chưa?"

"Tuân lệnh!"

Tsunayoshi thở ra một hơi, cơn giận đã nguôi ngoai một phần. Suy đi nghĩ lại thì cậu đúng là quá lương thiện, hết lần này tới lần khác tha thứ cho bọn người vô lương tâm này.

Tsunayoshi lại liếc tài liệu thống kê, nhìn hàng loạt con số được liệt kê chi tiết, cậu hít sâu một hơi, lắc đầu ngán ngẩm: "Tôi thật sự không biết mình đã phạm phải ác nghiệt gì nữa."

Nói rồi cậu chắp tay sau lưng, vừa lắc đầu vừa đi ra cửa. Năm người trong phòng nhìn nhau, âm thầm trao đổi có nên đi theo hay không.

Tsunayoshi mở cửa, quay đầu nhìn lại nhóm người, nói: "Đứng đó làm gì? Đi uống cà phê cho khuây khỏa đầu óc đã."

Mukuro là người đầu tiên chạy tới, nắm tay Tsunayoshi cười xán lạn: "Đi thôi."

"Ê! Buông tay ra, ai cho phép anh nắm tay Đệ Thập?!" Gokudera tách bàn tay hai người, lườm Mukuro bằng nửa con mắt.

"Tôi là người yêu của Tsunayoshi."

"Không chỉ có mình anh đâu Mukuro." Yamamoto tiến tới, cùng Gokudera chắn ngang Mukuro.

"Này, người một nhà tại sao lại đấu đá nhau?" Mukuro thương lượng.

"Xin lỗi, giữa chúng ta xưa nay chỉ có hai mối quan hệ kẻ thù và tình địch."

"Ơ kìa, chúng ta đều là người yêu của Tsunayoshi, chia sẻ với nhau đi chứ?"

"Chưa tới lượt anh, tôi là cánh tay phải của Đệ Thập, tôi nắm tay ngài ấy trước." Gokudera nói như hiển nhiên.

"Tôi tay trái." Yamamoto nói hùng hồn.

Tsunayoshi bất lực: "Mấy người bao nhiêu tuổi mà ấu trĩ quá vậy?"

"Tsunayoshi cậu nói đi, cậu muốn nắm tay ai?" Mukuro hỏi.

Tsunayoshi chưa kịp trả lời, cả hai bàn tay đều được bao bọc trong cảm giác ấm áp. Cậu nhìn Reborn và Hibari đứng hai bên, mỗi người nắm một tay mình.

Reborn và Hibari giơ hai bàn tay của Tsunayoshi lên, đồng thanh: "Không cần hỏi."

Mukuro lườm nguýt Hibari: "Không lên tiếng mà đòi hưởng thụ à? Ai cho phép? Cậu mau bỏ tay Tsunayoshi ra."

"Reborn, làm vậy là không công bằng." Yamamoto nói.

"Ai nhanh thì được hưởng, đó là quy luật." Reborn nhếch mép.

Tsunayoshi thấy bầu không khí dần trở nên căng thẳng, bèn co ngón tay, nắm lại hai tay của Reborn và Hibari, kéo đi: "Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Đi thôi."

Hibari và Reborn hướng về phía ba người kia mà nở nụ cười đắc ý: Trận này chúng tôi dẫn đầu.

Ba Hộ vệ Bão, Mưa và Sương mù nghiến răng: Hai tên khốn kiếp!

Trên hành lang, tay trái Tsunayoshi nắm tay Hibari, tay phải nắm tay Reborn, thong dong bước đi. Mukuro, Yamamoto và Gokudera ở phía sau xô đẩy nhau trong im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top