Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Nô lệ

"Buôn người?!" Tsunayoshi và Basil thảng thốt, Chrome mở to mắt.

"Ừm." Guren chớp mắt, "Đâu cần ngạc nhiên như vậy. Mafia các ngài hẳn là biết rõ hơn chứ?"

"Không, không hề. Anh thậm chí còn chưa từng nghe qua. Basil-kun thì sao?"

"Tôi có nghe nhưng chưa bao giờ thấy."

"Thế giới ngầm có những cuộc giao dịch bí mật, buôn người chính là hình thức mua bán đáng sợ nhất. Người bị bán gọi là nô lệ, hầu hết các nô lệ đều từ năm đến bốn mươi tuổi, trai gái đều có, càng trẻ, đẹp, khỏe thì giá trị càng cao. Nô lệ được mua với những mục đích khác, nhưng cuộc sống chẳng tốt đẹp gì mấy, nếu nô lệ may mắn gặp được chủ nhân tốt, ít nhất bọn họ sẽ không bị ngược đãi. Ngược lại thì sống không bằng chết. Đó chưa phải là tất cả, có những đứa trẻ bị cha mẹ bán đi làm nô lệ, hoặc là con của những nô lệ thì cũng mang chung số phận như cha mẹ của chúng."

"Thật kinh khủng..." Chrome nhỏ giọng thì thầm.

Tsunayoshi nắm chặt tay: "Sao lại có chuyện tàn ác như thế?"

"Đương nhiên là có." Guren nói, "Con người vốn dĩ là loài sinh vật đáng sợ nhất, có cái gì mà không dám làm."

"Vậy, những người mất tích đó sẽ bị bán làm nô lệ sao?" Basil hỏi Guren.

"Tôi chỉ đoán thôi, dù sao bắt cóc một loạt số người nhiều như vậy, ngoài buôn người thì không còn lí do nào hợp lý hơn."

Basil và Tsunayoshi trầm mặc, hai người hoàn toàn hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này.

"Nếu Guren-dono nói đúng, cả hai vụ mất tích kia chắc chắn có liên quan, không chỉ hai nơi đó mà còn những nơi khác xảy ra tình trạng này." Basil nghiêm túc suy nghĩ, hắn nói với Tsunayoshi, "Sawada-dono, chúng ta phải nhanh chóng điều tra chi tiết vấn đề này và cứu những người mất tích!"

"Tớ biết, nhưng có vài điều vẫn còn mờ mịt, chúng ta không biết mục tiêu chính xác của kẻ bắt cóc là ai, nơi mà hắn hành động, và hắn làm cách nào để giấu người đi!" Tsunayoshi vò đầu.

"Tìm kẻ bắt cóc không khó." Guren lên tiếng, "Thông thường những kẻ đó sẽ theo yêu cầu của người mua nô lệ để tiến hành giao dịch tìm được mục tiêu phù hợp."

Tsunayoshi không hiểu, nói: "Em nói dễ hiểu hơn chút được không?"

Guren xoa cằm, tìm kiếm từ ngữ để giải thích: "Ví dụ thế này, ngài muốn đi chợ mua thịt, vậy thì khi đến cửa hàng bán thịt ngài phải nói cho người ta biết ngài muốn mua loại thịt gì, chủ cửa hàng mới biết để bán cho ngài. Tương tự người cũng vậy, ngài phải nói yêu cầu của bản thân về nô lệ, chẳng hạn như, nữ tầm mười sáu đến mười chín, da trắng và vẻ ngoài xinh đẹp. Những kẻ đó sẽ dựa theo tiêu chuẩn của ngài để tìm một người thích hợp cho ngài. Suy ra, muốn tìm kẻ bắt cóc thì chúng ta chỉ cần giả làm người mua nô lệ hoặc người bán nô lệ tiếp cận với hắn."

"Vậy cũng được sao?!" Tsunayoshi há hốc ngạc nhiên.

"Không chắc chắn, tất cả những gì chúng ta đang nói hoàn toàn đều là suy đoán từ một phía. Có điều chưa thử làm sao biết, biết đâu chúng ta may mắn phát hiện ra tổ chức xấu xa nào đó và diệt gọn bọn chúng, thế thì càng hay." Guren nói xong, rót ly nước uống, nghĩ thầm nãy giờ mình nói nhiều quá.

Đệ Thập im lặng, cẩn thận suy nghĩ về những lời Guren nói.

Như nghĩ tới điều gì đó, Basil ngẩng đầu nhìn Guren, hắn hỏi: "Guren-dono, tôi thắc mắc, tại sao cô lại biết rõ chuyện này như thế?"

Lớn lên trong môi trường mafia đầy rẫy tội lỗi và tranh đấu, Basil đã được rèn giũa tính đề phòng và quan sát tỉ mỉ. Ngay từ lần đầu tiên hắn nhìn Guren, người này mang lại cho hắn cảm giác thần bí vô cùng, giống như một tấm rèm trong suốt, rõ ràng nhìn được nhưng không thể hiểu được. Đặc biệt là đôi mắt của Guren, quá đỗi sâu xa, đôi mắt đen kịt chẳng có chút ánh sáng kia khiến hắn không dám nhìn thẳng. Lúc này đây, hắn rất tò mò, một Dược sĩ như Guren sao lại hiểu về buôn người rõ ràng đến thế, không chỉ vậy, Guren dường như có sự hiểu biết về thế giới ngầm và mafia sâu sắc.

Tại sao cô biết?

Trừ khi chính bản thân cô đã từng trải qua.

Basil bỗng dưng hơi khựng lại, nếu thật sự là vậy...

Lúc này, Tsunayoshi và Chrome cũng ghim tầm mắt lên tấm lưng gầy gò của Guren, chờ câu trả lời.

Guren nghe Basil hỏi vậy thì quay lại mắt đối mắt với hắn, con ngươi đen huyền như hố sâu thăm thẳm đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

Cô trầm ngâm vài giây rồi chầm chậm cất tiếng: "Nghĩ đúng rồi đấy."

Basil ngẩn ra.

Guren chĩa ngón trỏ về phía mình, nói tiếp: "Tôi, từng là nô lệ của tổ chức buôn người."
.

Tối đó, Đệ Thập và các Hộ vệ cùng ăn tối.

Trong phòng ăn có Tsunayoshi, Gokudera, Yamamoto, Reborn, Hibari, Mukuro, Chrome và Basil.

Gokudera và Yamamoto thuần thục bày trí món ăn lên bàn. Hibari và Mukuro trong lúc chờ đồ ăn được dọn lên đã cãi nhau chí chóe đòi ra sân đánh một trận. Chrome và Basil bất lực ngăn cản hai người. Reborn giơ một ngón tay vuốt lưng Leon coi Hộ vệ Mây và Hộ vệ Sương mù đấu đá với nhau.

Gokudera chăm chú cắt thịt thành những miếng nhỏ vừa ăn, đặt đĩa xuống trước mặt Tsunayoshi.

Yamamoto ngồi xuống, nói với nhóm hai người đang náo loạn ở góc phòng: "Hibari, Mukuro, dừng lại đi. Không khéo lại chép phạt nữa đó."

Hai người bị gọi tên liếc mắt về phía Yamamoto. Sau đó, Hibari thả bàn tay đang túm chỏm tóc của Mukuro ra, Mukuro cũng không siết chặt cà vạt của Hibari nữa.

Basil và Chrome đứng kế bên thở dài.

Mọi người ngồi ngay ngắn.

Tsunayoshi cho miếng thịt vào miệng nhai nhai, đôi mắt rũ xuống im lặng không nói.

"Tsuna?" Yamamoto gọi.

Tsunayoshi nhìn hắn: "Ừm?"

"Cậu làm sao vậy? Tự nhiên không nói gì hết."

Mọi người ngó sang cậu.

Tsunayoshi bỏ nĩa xuống: "Tớ đang nghĩ về một chuyện."

"Nghĩ về chuyện gì?"

"Buôn người."

Trừ Chrome và Basil, những người còn lại đều mở to mắt nhìn Tsunayoshi.

"Ai nói cho ngài biết?" Gokudera hỏi.

Tsunayoshi nói lại cuộc nói chuyện ở Phòng Y tế lúc chiều cho năm người nghe, bọn họ ai nấy cũng bày vẻ mặt đăm chiêu.

"Các cậu đều biết về nó phải không? Buôn người ấy."

Trong số các Hộ vệ, Gokudera là người thành thật với Đệ Thập nhất, hắn gật đầu: "Đúng vậy."

"Sao không ai nói cho tớ biết vậy?"

"Cậu biết để làm gì?" Hibari nói.

"Có một số chuyện cậu không nên biết thì hơn." Mukuro nói.

Tsunayoshi híp mắt.

Muộn rồi! Cậu biết rồi!

Reborn vỗ nhẹ lên đầu cậu, nói: "Được rồi, mau ăn đi. Chuyện đó để nói sau."

Tsunayoshi cúi mặt: "Ừm."

Thật ra Tsunayoshi không còn tâm trạng để ăn nữa, cậu đang nghĩ tới Guren.

Không biết Guren cảm thấy thế nào.
.

Ăn tối xong, Guren từ nhà ăn quay lại Khu Y tế. Dãy hành lang tầng trệt vẫn còn sáng đèn, Guren nhìn căn phòng cuối dãy đã đóng cửa, dưới khe cửa không có ánh sáng, có lẽ Cecilia và Harmon đã về nhà rồi.

Guren vào phòng dọn dẹp lại một chút rồi đóng cửa sổ, tắt đèn phòng. Cô nắm lấy tay nắm cửa, định về phòng ngủ. Có điều chưa gạc tay nắm cửa xuống, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.

Không biết Guren nghĩ gì mà bỏ tay nắm cửa ra, yên lặng đứng đó.

Tiếng bước chân bên ngoài lướt qua phòng của cô, dần dần nhỏ lại, sau đó đèn ngoài hành lang cũng bị tắt đi.

Guren đứng sau cánh cửa trong bóng tối, khẽ nghiêng đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top