Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52: Bắt cóc

Khi Mukuro và Hibari hoàn thành nhiệm vụ tưới cây thuốc xong, cả hai trở lại phòng Đệ Thập. Vừa mở cửa, hai Hộ vệ đã thấy Tsunayoshi ngồi trong lòng Reborn ở bàn làm việc, tay trái Reborn ôm eo cậu, tay phải cầm bút loạt soạt trên giấy. Mà Tsunayoshi thì đặt hai tay lên đầu gối, ngồi yên bất động, mặt mũi đỏ bừng.

"Kufufu, tôi bỏ lỡ điều gì chăng?" Mukuro ngoài cười nhưng trong lòng không vui.

Hibari bước tới, nhanh chóng giải cứu Tsunayoshi khỏi móng vuốt của Reborn.

Reborn buông tay, nói: "Tưới cây xong thì đi làm nhiệm vụ đi."

Đừng làm phiền khoảnh khắc ngọt ngào của hắn với Tsunayoshi.

"Không vội." Hibari nói, hắn muốn dành nhiều thời gian để ở cùng Tsunayoshi hơn.

Mukuro quan sát nét mặt Tsunayoshi, hỏi: "Sao mặt em đỏ quá vậy? Hắn làm gì em rồi?"

Tsunayoshi lắc đầu: Đừng hỏi!

Reborn cười đắc ý, nụ hôn đầu của Tsunayoshi thuộc về hắn!

Hibari và Mukuro nheo mắt, chắc chắn là Reborn chơi đánh lẻ làm gì đó với Tsunayoshi!

Cửa phòng lốc cốc hai tiếng, cả bốn người ngó qua. Reborn nói: "Vào đi."

Quản gia đẩy cửa vào, cúi đầu chào những người trong phòng, nói: "Thưa Đệ Thập, Boss Nhà Ennis đến tìm ngài, đang chờ ở phòng khách."

Nhóm Tsunayoshi nhìn nhau.

"Ennis? Ennis..." Tsunayoshi gõ gõ thái dương, lục lọi trong trí nhớ về cái tên này.

Hibari nhắc nhở: "Nhà đồng minh của chúng ta, gia tộc có quan hệ thân thiết với hoàng tộc Anh."

Tsunayoshi bừng tỉnh: "À, Ennis Eugene, cái người đàn ông ngạo mạn hơn cả Reborn."

"Này, 'ngạo mạn hơn cả Reborn' là sao? Em lại muốn bị đòn?" Reborn nheo mắt.

Tsunayoshi lúng túng ho khan: "Khụ, em đi gặp ông ta, các anh đi chung không?"

Ba người đồng thanh: "Đi."

Tsunayoshi chỉnh lại trang phục và tóc, bước ra cửa. Ba người Reborn theo sát phía sau.

"Các anh nói thử xem, ông ta tìm em để làm gì?"

"Chắc chắn không phải điều tốt đẹp gì." Reborn bâng quơ nói, trừ Simon, Millefiore và Cavallone thì Nhà đồng minh nào tới đều mang mục đích là nhờ vả Tsunayoshi giúp đỡ bọn họ, hắn nhìn quen rồi.

Bốn người tới phòng khách, Tsunayoshi lên tiếng: "Ngày tốt lành, ngài Ennis."

Ennis Eugene đặt tách trà lên bàn: "Ngày tốt lành, Đệ Thập."

Tsunayoshi cùng Reborn ngồi xuống. Hibari và Mukuro đứng sau lưng Tsunayoshi, chắp tay lẳng lặng quan sát Eugene.

"Ngài Ennis tìm tôi có việc gì chăng?" Tsunayoshi hỏi.

Eugene ngập ngừng hồi lâu, nói: "Tôi đến đây để cầu cứu sự giúp đỡ của ngài và Vongola."

"Cầu cứu?" Đệ Thập khó hiểu.

Nhà Ennis vừa lớn mạnh vừa có quan hệ rộng, ai lại động chạm với Ennis? Hơn nữa, tại sao Eugene lại cầu cứu Vongola?

Eugene nhìn ra vẻ thắc mắc của Tsunayoshi, thở dài, tường thuật lại cho cậu nghe: "Là thế này, tuần trước con gái của tôi, Gladys đến Verona du lịch. Ba ngày đầu con bé vẫn gọi điện thoại về trò chuyện với tôi, nhưng ngày thứ tư nó không gọi về. Tôi vốn nghĩ rằng nó ham chơi nên mới không gọi điện cho nên không gọi tìm nó làm gì, ngày thứ năm nó cũng không gọi, ngày thứ sáu cũng không, ngày hôm qua tôi bắt đầu lo lắng, bèn gọi cho Gladys rất nhiều lần, gửi rất nhiều tin nhắn nhưng nó không hồi âm, gọi cho những vệ sĩ theo nó cũng không được. Đến ngày thứ bảy, tức là sáng hôm nay, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ."

Nói tới đây, giọng nói của Eugene trở nên run rẩy, lấy trong túi áo ra chiếc điện thoại, đưa Tsunayoshi.

Tsunayoshi nhận lấy. Reborn, Mukuro và Hibari cũng nghiêng qua.

Trên màn hình điện thoại là một dãy số lạ, thời gian là 8 giờ 37 phút sáng nay, phía dưới chỉ có một dòng tin nhắn ngắn gọn: Bố ơi cứu con!

Bốn người trầm ngâm. Tsunayoshi lại kéo xuống.

8 giờ 47 phút, bên kia gửi qua một bức hình, trong hình là một chiếc vòng cổ quý giá đính đá quý màu tím nằm trên một miếng vải đen, trên vòng cổ còn có biểu tượng của Nhà Ennis.

Dưới ảnh kèm theo một tin nhắn: Ennis Eugene, Ennis Gladys đang ở chỗ tao.

Tiếp đến là tin nhắn của Eugene gửi cho số lạ đó: Ngươi là kẻ nào? Ngươi muốn cái gì? Gladys đang ở đâu? Nếu con gái ta xảy ra chuyện gì thì ngươi đừng hòng sống yên ổn!

Nhóm Tsunayoshi chớp mắt, Eugene đúng là kẻ ngạo mạn, tình huống như vậy mà còn có khí thế đe dọa ngược lại người ta.

Bên kia hồi âm: Muốn con gái mày sống thì đem cái mạng của mày tới đổi!

Eugene: Ngươi ở đâu?

Kẻ kia: Ngày kia mày sẽ biết.

Đoạn tin nhắn kết thúc.

Nhóm Tsunayoshi trầm mặc, trong đầu lập tức nhảy lên hai chữ.

Kẻ thù.

Phỏng chừng Ennis Eugene gây thù chuốc oán với ai đó nên người ta bắt cóc con gái ông ta để trả thù.

Đệ Thập trả điện thoại cho Eugene, hỏi: "Ngài nghĩ ra được đối tượng nào không?"

Eugene lắc đầu.

Đệ Thập lại hỏi: "Là không nghĩ ra hay nhiều quá nghĩ không hết?"

Sắc mặt Eugene ảm đạm: "...Nhiều quá, không nghĩ ra là kẻ nào."

Đệ Thập làm biểu cảm 'biết ngay mà' nhìn Eugene, thầm nghĩ lão Ennis này không chỉ ngạo mạn mà ăn ở cũng bất lương nốt.

Eugene đối diện với ánh mắt đầy soi mói của Đệ Thập thì bối rối ho khan.

"Tôi biết đây là vấn đề của cá nhân tôi, nhưng con gái tôi là vô tội. Tôi muốn cứu con gái mình." Eugene chân thành nhìn Tsunayoshi, "Đệ Thập, xin ngài hãy cứu con gái tôi."

Tsunayoshi lặng thinh, rũ mắt xuống mũi giày, ngón trỏ khẽ gõ lên đầu gối từng nhịp, bắt đầu suy nghĩ.

Eugene không biết Tsunayoshi đang nghĩ gì, chỉ muốn biết liệu Đệ Thập có đồng ý giúp ông ta hay không. Eugene căng thẳng nhìn Tsunayoshi, chờ đợi câu trả lời.

Ông ta đã đắn đo suy nghĩ nhiều lần mới đến đây nhờ vả Vongola. Ai cũng biết Vongola mạnh đến nhường nào, chỉ có nhờ vả Vongola mới là lựa chọn đúng đắn nhất.

Ba người Reborn cũng nhìn Tsunayoshi, bọn hắn đều hiểu rõ tính cách của cậu, Tsunayoshi nhất định sẽ đồng ý trợ giúp cứu con gái Eugene. Tuy nhiên, trong chuyện này còn có điều không rõ ràng, chẳng hạn như đối tượng bắt cóc Gladys là ai? Kẻ đó có thù oán gì với Eugene? Trong mối quan hệ mâu thuẫn này ai là người sai? Nếu kẻ bắt cóc kia sai trước thì việc giải cứu Tiểu thư Nhà Ennis là chuyện tất nhiên.

Có điều...

Ba người khẽ liếc qua Eugene.

Có điều, nếu như người sai là Ennis Eugene, đồng nghĩa với việc Tsunayoshi đã tiếp tay một phần cho ông ta hại người vô tội, đến lúc đó không những không cứu vãn được tình hình mà còn liên lụy đến con tin là Gladys.

Tsunayoshi tốt bụng như vậy, chắc chắn sẽ cắn rứt lương tâm.

Mà Tsunayoshi lúc này cũng có suy nghĩ như ba người kia, cậu thừa biết gây thù chuốc oán là chuyện bình thường, bị trả thù cũng là hiển nhiên. Nhưng nói về thù oán của Ennis Eugene thì vẫn chưa biết đối tượng là ai, người đúng kẻ sai trong vấn đề này. Cậu phải suy xét kỹ lưỡng rồi mới đưa ra quyết định, vì nếu cậu đưa ra quyết định sai lầm, bị liên lụy không chỉ có cậu và mọi người, còn có cả uy tín của Vongola.

Nhịp gõ ngón tay của Đệ Thập chậm lại, cậu khẽ ngẩng lên đối mặt với Eugene, cặp mắt nâu sẫm lóe lên tia sáng.

"Ngài Ennis, tạm thời tôi không nói đến chuyện chấp nhận hay không chấp nhận lời cầu cứu của ngài, nhưng chúng tôi có thể hỗ trợ giúp ngài tìm con gái và kẻ bắt cóc." Tsunayoshi nói, không đợi Eugene mừng rỡ, cậu nói tiếp, "Và, sau khi tìm được kẻ đó, Vongola sẽ tiến hành thẩm vấn tìm hiểu nguyên nhân ngọn ngành của vụ việc lần này. Tôi muốn bảo đảm rằng mình không bỏ qua bất cứ sai sót nào, ngài Ennis, ngài hiểu ý tôi chứ?"

"...Tôi hiểu, chỉ cần Đệ Thập cứu con gái tôi, ngài muốn làm gì cũng được." Eugene nói.

"Tốt." Tsunayoshi thấy ông ta chịu nghe mình thì tương đối thả lỏng, nói, "Kẻ kia bảo ngày kia sẽ nói địa điểm cho ông biết, vậy trước mắt cứ chờ đi, nếu có tin tức gì thì lập tức báo với chúng tôi ngay."

"Nhưng Đệ Thập, lỡ hắn không giữ lời, làm tổn thương con gái tôi thì sao?"

Mukuro cảm thấy câu hỏi của Eugene có tính gây cười, bèn thay Tsunayoshi đáp lại ông ta: "Tôi nói này ngài Ennis, kẻ bắt cóc làm tổn thương con gái ông hay không không chỉ dựa vào suy nghĩ của hắn, mà còn phải dựa vào vận may của con gái ông nữa. Ông hỏi Boss của chúng tôi có ích gì, chẳng lẽ ông muốn em ấy phải đảm bảo con gái ông sẽ không bị rụng mất một cọng tóc nào? Thế khi cứu được cô ta về mà bị trầy xước đâu đó thật thì mỗi người chúng tôi phải nhổ một sợi tóc đền lại à?"

Eugene xấu hổ cúi mặt.

Tsunayoshi giả vờ xoa mũi để che khóe miệng đang nhếch lên của mình.

"Khụ, à thì, ngài Ennis, trước mắt thì cứ như vậy nhé. Ngài trở về nghỉ ngơi và chờ đợi tin nhắn sau đó nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hỗ trợ hết mình." Tsunayoshi nói.

"...Được." Eugene đáp, ỉu xìu ra về.

Tsunayoshi nhìn theo Eugene, cảm thấy thông cảm cho ông ta phần nào. Mặc dù thường ngày ông ta hay kiêu căng khiến mọi người ưa không nổi, nhưng ít nhất ông ta là một người cha rất thương yêu con cái, vì an nguy của con mình mà không ngại cúi đầu cầu cứu bọn họ.

Tsunayoshi thở dài, ngả lưng dựa vào ghế trầm tư.

Hibari ngồi cạnh Tsunayoshi, nắm tay phải của cậu, hỏi: "Tiếp theo định làm thế nào?"

"Em cũng không biết, chúng ta ngoài sáng kẻ kia trong tối, chưa kể địa điểm lại quá rộng, khó mà điều tra."

Mukuro khom người, từ phía sau vòng tay qua ôm cổ Tsunayoshi: "Chúng ta chỉ cần làm những gì chúng ta có thể làm thôi, Tsunayoshi, em đừng có lúc nào cũng ôm hết toàn bộ trách nhiệm vào mình."

Tsunayoshi mỉm cười, vỗ bàn tay Mukuro: "Em biết rồi, lát nữa nhóm Gokudera-kun và Yamamoto về hãy nói với họ xem sao, nhiều người nghĩ nhanh hơn. Reborn, anh nhớ dãy số kia rồi đúng không?"

"Nhớ rồi, lát nữa ghi cho em." Reborn đáp, hướng qua Tsunayoshi cười ranh mãnh, "Đổi lại, tôi muốn có phần thưởng trao đổi."

Tsunayoshi lập tức biết hắn muốn trao đổi cái gì, nhấc chân đạp một cái vào chân Reborn, mắng: "Vô liêm sỉ!"

Reborn cười xấu xa.

Hibari và Mukuro liếc nhau, hình như Reborn với Tsunayoshi đã thân thiết hơn nhiều rồi, bọn hắn cũng không thể bị tuột lại phía sau!

Nhất định phải tranh thủ cơ hội thân mật với Tsunayoshi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top