Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53: Thị trấn E

Buổi trưa, Gokudera, Yamamoto, Ryohei cùng Lambo về Vongola, Gokudera cùng Yamamoto sánh vai gấp gáp đi phía trước.

"Nhanh lên, Đệ Thập đang chờ chúng ta về ăn cơm!"

"Chắc Tsuna nhớ chúng ta rồi."

Khi nãy Gokudera nhận được tin nhắn của Tsunayoshi hỏi hắn với Yamamoto xong việc hay chưa. Gokudera hồi âm rằng bọn hắn sắp xong rồi, đảm bảo sẽ về đúng giờ cơm trưa.

Sau đó Đệ Thập nhắn lại một câu: Ừm, tớ chờ cậu với Yamamoto về cùng ăn cơm.

Dưới dòng tin nhắn là sticker chú mèo ôm trái tim.

Gokudera hít sâu, tay cầm điện thoại run run.

Mà Yamamoto đứng kế bên cũng dòm vào màn hình, cười híp mắt.

Gokudera cất điện thoại, nghiêm túc nói: "Đi về! Trời có sập xuống cũng phải về ăn cơm với Đệ Thập!"

"Ha ha ha, về thôi về thôi!"

Lambo và Ryohei đi sau hai Hộ vệ Mưa và Bão, Ryohei nói: "Anh nói này hai đứa, mới xa Sawada mấy tiếng mà đã vội vã thế rồi, anh với Hana một tháng mới gặp nhau đấy, có khi còn tận hai, ba tháng cơ."

Gokudera quay ngoắt chỉ vào Ryohei nói: "Anh với Hana yêu sớm, bên nhau mấy năm ở Nhật rồi, còn chúng tôi thích thầm Đệ Thập nhiều năm mới kết được quả ngọt. Sao có thể so sánh được?"

Ryohei chớp mắt: "Ừ nhỉ, cậu nói có lí."

Bốn người đến phòng ăn. Reborn, Hibari, Mukuro, Chrome đã có mặt. Gokudera nhìn người đang đưa lưng về phía họ mà gọi một tiếng: "Đệ Thập!"

Tsunayoshi ngoảnh lại, tươi cười: "Mừng các cậu về."

Gokudera kích động nhào tới: "Đệ Thập! Tôi về rồi đây!"

Yamamoto tiến qua xoa đầu Tsunayoshi: "Đói bụng không? Xin lỗi vì để cậu chờ."

"Không sao, ăn chung mới vui chứ." Tsunayoshi cười đáp, "Ngồi đi, tớ rót nước cho hai cậu."

"Không cần đâu Đệ Thập, để tôi." Gokudera ngăn cản, sao hắn có thể để Đệ Thập yêu quý rót nước cho mình.

"Ngồi đi." Tsunayoshi nói, đặt hai ly nước hai bên trái phải, "Đây."

"Cảm ơn nhé Tsuna." Yamamoto cầm ly nước lên uống một hơi, hắn cảm thấy ly nước này so với đường còn ngọt hơn gấp trăm lần.

Gokudera uống một ngụm, thầm nghĩ lát nữa sẽ đem cái ly nước này bỏ vào lồng kính trưng bày trong phòng ngủ.

"Kufufu, tại sao chúng tôi không có?" Mukuro chống cằm hỏi.

"Chrome rót cho anh rồi còn gì?" Tsunayoshi nói.

Chrome đặt hai ly nước xuống trước mặt Ryohei và Lambo.

"Em rót nước cho hai tên kia mà không rót cho chúng tôi, không công bằng." Mukuro nói.

Hibari và Reborn gật đầu.

Tsunayoshi nhìn ba ly nước đầy trước mặt ba người, híp mắt cười rồi cầm bình nước lên: "Được, là ba người các anh đòi đấy nhé. Em rót mà không uống hết thì đừng hòng ăn cơm."

Ngay tức khắc, ba người kia giơ tay che miệng ly. Bọn hắn không muốn uống nước thay cơm.

Ngoài cửa có thêm hai người tiến vào, Basil vào trước, Quản gia cùng năm hầu gái đẩy xe đẩy thức ăn vào sau.

"Kufufu, Basil-kun, lâu lắm rồi mới gặp lại cậu ở đây." Mukuro châm chọc.

"Anh nói quá rồi, đâu tới mức đó." Basil cười đáp, ngồi vào vị trí mình thường ngồi.

Thức ăn được dọn lên bàn, Gokudera vẫn theo thói quen gắp đồ ăn để sẵn trong dĩa cho Tsunayoshi.

Basil cho cà chua vào miệng, hời hợt nhai rồi nuốt, nghĩ thầm không biết lúc này Guren đã ăn trưa chưa? Ăn xong hắn phải quay lại phòng làm việc, tạm thời không thể gọi hay nhắn tin cho cô được.

"Basil-kun, chưa bao lâu mà đã nhớ Guren rồi à?" Tsunayoshi cười hỏi.

Basil lúng túng lắc đầu: "Đâu có."

Mọi người không tin, nhìn mặt của Basil là đủ biết rồi, hiện hẳn câu 'Tôi đang nhớ Guren-dono' kìa.

Basil giả vờ uống nước che giấu sự xấu hổ, bị phát hiện rồi.

"Cậu định khi nào mới nói cho em ấy biết?" Tsunayoshi nghiêng đầu.

Basil nói: "Không vội, Guren-dono đối với chuyện tình cảm nam nữ rất ngây ngô, tôi và cô ấy cần thêm thời gian."

"Cậu chắc phải dụng tâm lắm nhỉ?" Gokudera thắc mắc.

Basil bâng quơ mà gật đầu: "Quả thật rất khó khăn. Guren-dono khá đơn thuần, tôi vẫn đang suy nghĩ phải làm sao để thúc đẩy tiến độ đây."

Hibari suy nghĩ, giơ tay, điềm đạm nói: "Cho cô ta uống rượu, người uống say sẽ rất thành thật, hỏi gì đáp nấy, bảo gì làm đó."

Nói xong còn liếc mắt đầy ẩn ý với Tsunayoshi.

"Ặc! Khụ khụ khụ khụ!!!"

Đệ Thập mắc nghẹn đến đỏ mặt, vừa đấm ngực vừa ho, vừa trừng mắt lườm Hibari.

"Đệ Thập, nước đây!"

Tsunayoshi giật ly nước trong tay Gokudera, một hơi uống hết ly. Cậu đặt cái ly xuống bàn, chỉ Hibari, quát: "Anh anh anh anh anh anh, nói tầm bậy gì đó?!"

Hiếm khi Mukuro đồng tình với Hibari, cười hùa theo: "Tôi thấy hợp lý mà, đối với những người đầu óc ngây thơ quá thì nên áp dụng cách này."

"Tán thành." Reborn nhếch mép.

"Xin lỗi nhé Tsuna, tớ thấy Hibari nói có lý lắm." Yamamoto cười.

Basil lắc đầu: "Không nên, không nên! Làm vậy tội lỗi lắm!"

"Sợ gì chứ? Cậu nhân cơ hội Guren uống say bảo cô ấy hẹn hò với mình, sau đó thu âm làm bằng chứng, cô ấy chắc chắn không thể thoát được." Reborn hiến kế.

Basil lắc đầu dữ dội hơn, không không không, hắn sẽ không bao giờ làm loại chuyện vô liêm sỉ như vậy đâu, Guren sẽ giận hắn mất!

Tsunayoshi vỗ bàn: "Reborn, anh không được dạy hư Basil-kun, cũng không được ức hiếp Guren!"

"Em nghĩ ra cách nào hay hơn mà nhanh hơn không?"

Tsunayoshi hắng giọng, ra vẻ chuyên nghiệp nói: "Chuyện tình cảm không thể vội vàng, phải dựa vào duyên phận, còn có cảm nhận của hai người nữa. Làm theo cách của Hibari-san và anh nói là ép buộc người ta! Kết quả chắc chắn không tốt đẹp gì đâu."

Basil gật đầu cái rụp: Đúng, chính xác!

Nhưng Basil nhanh chóng rầu rĩ, nhưng hắn thì gấp lắm, hắn càng ngày càng thích Guren, mà Guren thì chỉ coi hắn như bạn bè.

Basil thật sự rất khổ tâm!

Ryohei ở kế bên vỗ vai Basil: "Không sao, đợi Guren về thì từ từ lên kế hoạch theo đuổi. Có chúng tôi làm hậu thuẫn cho cậu."

"Cảm ơn Sasagawa-dono."

"Basil-san, Guren có bảo khi nào đến nơi không?" Chrome hỏi.

"Cô ấy nói buổi chiều mới tới."

"Từ đây đến Bắc Ý phải qua ba trạm dừng, Guren về Thị trấn E thì hẳn là phải dừng ở trạm cuối tại Verona đúng không?" Yamamoto hỏi.

Basil gật đầu: "Đúng vậy, Guren-dono nói sau khi đến trạm cuối ở Verona thì phải đi ngược ra ngoại thành, vượt qua rặng núi mới đến Thị trấn E."

"Lái xe đến thẳng Thị trấn E là được rồi, tiết kiệm hơn một tiếng thời gian, cô ta đặt vé tàu đi lòng vòng làm gì không biết." Gokudera nói.

"Cô ta hay làm những điều ngược ngạo mà, kệ đi." Mukuro nói, "Nhưng mà, trạm cuối Guren dừng lại là Verona? Thế thì trùng hợp quá phải không, Tsunayoshi?"

Tsunayoshi gật đầu, hết sức trùng hợp.

Trừ Reborn và Hibari, những người còn lại đều đưa cặp mắt tò mò nhìn Tsunayoshi và Mukuro.

"Cái gì trùng hợp?" Lambo hỏi.

"Chuyện là khi nãy Ennis Eugene, Boss Nhà Ennis đến tìm tôi..." Tsunayoshi đem sự việc kể lại cho nhóm người kia nghe.

Basil nuốt miếng thịt, nói: "Xem ra vấn đề này nằm ở Ennis Eugene."

Tsunayoshi thấy Basil có cùng suy nghĩ với mình, liền nhìn hắn: "Cậu cũng nghĩ như vậy sao?"

Basil nói ra suy đoán của mình: "Theo tư duy cơ bản của kẻ bắt cóc là sẽ đòi tiền từ người nhà nạn nhân, chưa kể người bị bắt là Tiểu thư nhà giàu có, thế nhưng hắn không đòi tiền mà lại đòi mạng của Ennis Eugene, có thể thấy ông ta cùng kẻ kia có thù oán. Lại suy nghĩ sâu xa hơn, loại người như Ennis Eugene thì không thiếu kẻ thù, có điều, kẻ bắt cóc phải giữ con tin để uy hiếp Ennis Eugene, chứng tỏ hắn chỉ là hạng tép riu không đủ sức để trực tiếp làm gì Ennis. Tôi nghi ngờ, kẻ bắt cóc kia có thể thuộc giai cấp thấp hơn hoặc không có địa vị trong xã hội và bị khi dễ bởi Ennis, từ đó nảy sinh lòng hận thù. Với lại, theo tận Verona để bắt Ennis Gladys, tôi nghĩ hẳn là kẻ bắt cóc đã theo dõi và có kế hoạch từ trước."

Tsunayoshi hài lòng gật đầu: "Tớ cũng có suy nghĩ như cậu, thông qua suy đoán của chúng ta, tạm thời đã có hai đặc điểm nhận dạng của kẻ bắt cóc."

"Nhưng mà trước mắt vẫn phải chờ tin tức từ phía Ennis Eugene, chúng ta cần được cung cấp địa chỉ cụ thể mới có thể tiến hành tiếp cận và giải cứu con tin." Hibari nói.

"Phải chờ đến ngày mốt mới có thể biết được." Yamamoto nói.

"Kẻ kia muốn mạng của Ennis Eugene, chắc chắn sẽ bắt ông ta đi tới địa điểm đã sắp xếp sẵn, đến lúc đó chúng ta cứ âm thầm theo sau, hễ bên kia có sơ hở là lập tức hành động." Reborn nói.

"Guren cũng sắp tới Bắc Ý rồi, hay là thông báo cho cô ta đi, biết đâu cô ta có thể giúp chúng ta dò đường." Gokudera nói.

Tsunayoshi ngăn cản: "Khoan đã, vẫn chưa biết tình hình cụ thể thì đừng nói với Guren làm gì, tớ đã hứa cho em ấy nghỉ năm ngày mà. Trước mắt là cứ chờ Ennis Eugene, ngày mai khi có tin thì tính tiếp, nếu gấp thì hẵng nhờ Guren."

"Vâng, thưa Đệ Thập." Gokudera đáp.
.

Guren ngước nhìn đồng hồ to bằng cái bàn treo trong nhà ga, ngồi tàu sáu tiếng, cuối cùng cũng đến trạm cuối, nhà ga tại Verona.

"Sui, mệt không?" Guren cúi đầu hỏi Sui đang che miệng ngáp.

Sui dụi mắt: "Em đói, buồn ngủ nữa."

Ở trên tàu cậu mới ngủ có một chút thì bị Guren kéo tay ra đây rồi.

"...Tôi cũng đói."

Buổi trưa cô cùng Sui chỉ ăn hai cái bánh ngọt thôi, lúc này bụng lại bắt đầu cồn cào.

"Mới 3 giờ chiều thôi, không biết Toto có chừa lại cho chúng ta ít đồ ăn không nữa." Sui nói.

"Đi thôi, chúng ta ăn lót dạ trước, buổi tối ăn cơm Toto nấu."

"Dạ."

Một tay Guren xách giỏ đồ, một tay dắt Sui băng qua đường, vào một cửa hàng thức ăn nhanh mua cho mỗi người một phần. Hai người vừa đi trên phố vừa ăn.

Guren ngoắt một chiếc taxi, nói: "Xin chào, chúng tôi muốn ra ngoại thành."

Tài xế mở cửa cho hai người: "Mời lên xe."

Xe bon bon chạy ra ngoại thành rồi dừng lại, Guren trả tiền xe, cùng Sui bước xuống.

"May mà chúng ta đã nạp năng lượng rồi, nếu không đợi đến lúc vượt qua mấy ngọn núi kia về Thị trấn E chắc em teo lại mất." Sui nói.

"Ừm." Guren đáp.

Hai người dần dần cách xa Verona, đi qua con đường dài vắng vẻ để tới chân của rặng núi nhấp nhô hẻo lánh.

Guren quay đầu nhìn lại thành phố hoa lệ xa xa, cảm giác nơi đó cùng nơi mình đang đứng khác nhau một trời một vực. Cô cúi đầu nhịp chân, khẽ nói: "Ra đây."

Nhóm Hiou chui từ trong cái bóng của Guren ra ngoài, ngó nghiêng khung cảnh núi non hùng vĩ. Dường như đã lâu không được trở lại với núi rừng, ba con sói hào hứng chạy vòng vòng, chỉ có Hiou đứng yên cạnh Guren.

Guren đặt tay lên đầu Hiou: "Cái nét kiêu ngạo này là giống ai vậy?"

Sui nói: "Chẳng phải bốn chúng nó sinh ra từ sức mạnh của chị sao, chắc chắn là giống chị."

Guren chớp mắt, cô kiêu ngạo sao?

Hiou liếc Guren đầy khinh thường, nhấc chân đi trước.

Hai người bốn sói đi qua đường mòn dưới chân rặng núi nối liền nhau, đi bộ gần hai mươi phút cuối cùng cũng nhìn thấy mấy cột khói trắng ở phía xa.

Càng đến gần càng thấy rõ thị trấn, trước thị trấn là một cái cổng lớn, hai bên cổng là các cộc gỗ quấn năm hàng dây kẽm gai, kéo dài thành một rào chắn quanh thị trấn. Trong trấn không có nhiều nhà cửa, những ngôi nhà nằm cách xa nhau một khoảng, đất trống rộng mênh mông, cây cối sum sê một mảng xanh biếc.

Guren cùng Sui vào trong thị trấn, lập tức được đón chào bởi vài người.

"Ô kìa, Guren về rồi." Người phụ nữ cười hiền lành nói.

"Guren, một tháng không gặp, tôi nhớ cô lắm!" Một cô gái trẻ ôm bình hoa chồm lên cửa sổ, vẫy tay với Guren.

"Guren, vẫn khỏe chứ? Sao trông phờ phạc thế kia? Có phải bị ngược đãi không, nói cho tôi biết đi, tôi vác súng xử lý mấy tên đáng chết kia!" Người đàn ông trung niên lớn tiếng nói.

Ngay sau có hai người đàn ông chui ra khỏi bụi cây, trong tay cầm kéo cắt cỏ.

"Cái gì? Guren về rồi?"

"Ai ngược đãi cô? Nói đi, chúng tôi làm thịt kẻ đó!"

Guren đối diện với nhóm người, bất lực nhún vai, đáp: "Không có, tôi vẫn khỏe, không bị sao cả. Mấy người đừng ồn ào nữa."

Mọi người thở phào.

Người đàn ông trung niên nói: "Cháu khỏe là chúng ta vui rồi, cháu ở xa có khó khăn gì thì cứ gọi về, chúng ta sẽ giúp đỡ hết mình."

"Cảm ơn ông, Lancelot."

"Thôi đừng đứng đây, mau vào nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi, Toto đang chờ đó." Flori cười dịu dàng.

Guren gật đầu, cùng Sui đến căn nhà có ba tầng duy nhất trong thị trấn.

Trong sân có một người đàn ông trung niên thân hình vạm vỡ, chỉ mặc một chiếc áo thun cộc tay, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, trên cánh tay còn có những vết sẹo chằng chịt. Người đàn ông nắm chặt cây rìu lớn, vung lên rồi bổ xuống, khúc gỗ to như cái cột bị chặt thành bốn chỉ trong một nhát.

Người nọ nhặt bốn khúc gỗ nhỏ kia ném sang đống gỗ chất cao như núi, kéo cái khăn treo trên cổ lên lau mặt.

"Toto." Guren gọi.

Người đàn ông nghe tiếng gọi thì quay đầu, cặp mắt hung hãn trừng trừng Guren, cất lên chất giọng trầm trầm: "Vác mặt về rồi à, Guren?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top