Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 55: Cứu con tin

Lại qua hai ngày, nhóm Tsunayoshi cuối cùng cũng nhận được tin tức mà Ennis Eugene mang đến.

Trưa hôm nay, chiếc xe có biểu tượng của Nhà Ennis vội vàng chạy vào sân lớn Nhà Vongola. Xe vừa dừng lại, Ennis Eugene lập tức lao ra khỏi xe, nhanh chóng chạy vào trong sảnh.

Mà Tsunayoshi đang uống trà thì được Quản gia thông báo, cậu liền nhanh chân chạy tới phòng khách. Nhóm Reborn cũng theo sau.

Khi họ tới phòng khách thì thấy sắc mặt Ennis Eugene tái mét, hai tay run rẩy nắm chặt điện thoại đi qua đi lại.

"Ngài Ennis."

Eugene vừa thấy Tsunayoshi liền kích động nhào tới, gấp gáp nói: "Đệ Thập, kẻ kia... kẻ kia..."

Ông ta đưa điện thoại cho Tsunayoshi. Tsunayoshi nhìn màn hình hiển thị một tin nhắn dài, kèm theo một bức ảnh.

Nội dung tin nhắn: Khu số 4 rừng phía Đông Bắc. Thời gian hôm nay. Ennis Eugene đến một mình. Nếu mày dám giở trò, tao sẽ giết nó.

Dưới tin nhắn là tấm hình một cô gái mặc chiếc váy vàng nhạt rách bươm ngồi trên ghế, hai tay bị trói ra sau, mắt và miệng bị hai miệng vải đen quấn lại, bên má trái hình như có chút sưng đỏ.

Tsunayoshi cẩn thận quan sát khung cảnh sau lưng cô gái, chỉ thấy được một góc tường cũ kĩ tróc sơn, dưới góc tường còn có vài miếng gỗ ván cùng vài thanh sắt, màu sắc xung quanh là màu xám ảm đạm khiến cậu liên tưởng đến một căn nhà bỏ hoang.

"Khu số 4, rừng Đông Bắc..." Tsunayoshi trầm ngâm, hỏi nhóm Reborn, "Nằm ở chỗ nào?"

"Cách Verona không xa, đi từ chỗ chúng ta tới đó bằng trực thăng chỉ mất khoảng một tiếng rưỡi." Reborn nói.

"Đệ Thập, chúng ta phải làm gì?" Eugene hỏi, âm điệu rất không kiên nhẫn.

"Bình tĩnh, Ennis Gladys vẫn an toàn, chúng ta phải suy nghĩ kế hoạch hành động." Tsunayoshi trấn an ông ta, mình thì đứng một bên suy nghĩ, chưa đầy một phút, cậu hỏi, "Reborn, nơi đó gần Thị trấn E không?"

Reborn đáp ngay: "Gần."

Đệ Thập lấy điện thoại gọi Guren, nhưng qua hai cuộc gọi Guren không bắt máy: "Bình thường Guren luôn giữ điện thoại bên mình, tại sao lại không nghe máy?"

Cậu gọi Basil, Basil nhanh chóng trả lời: "Tôi nghe."

"Basil-kun, cậu có liên lạc được với Guren không?"

Basil đáp lại bằng giọng lo lắng: "Tôi cũng không, cả ngày hôm qua không cô ấy không bắt máy, cũng không trả lời tin nhắn."

"Cậu tới phòng khách nhanh đi, có việc gấp."

Năm phút sau, Basil có mặt. Hắn nhìn thấy Reborn cùng nhóm Hộ vệ, cả Ennis Eugene cũng ở đây thì hiểu được vấn đề.

"Không gọi được cho Guren-dono sao?"

"Đúng vậy, bây giờ chúng ta phải đến Khu số 4 rừng Đông Bắc, tớ định nhờ Guren thăm dò trước." Tsunayoshi nói, "Nhưng em ấy không nghe máy."

Basil cũng lấy điện thoại gọi Guren, mở loa ngoài cho Tsunayoshi cùng nghe, cuộc gọi đầu tiên và thứ hai cô không nghe máy, nhưng đến cuộc gọi thứ ba, chuông đổ một hồi lâu, cuối cùng Guren cũng trả lời.

"Tôi đây."

Basil và Tsunayoshi ngơ ngác hai giây, giọng nói của Guren trầm hơn nhiều, mang theo cảm giác mệt mỏi và uể oải.

"Guren-dono?"

"...Ừm, tôi nghe đây."

"Xảy ra chuyện gì với cô vậy? Gọi mãi cô mới nghe máy."

"Có chút việc, anh gọi tôi có chuyện gì? Có phải vụ bắt cóc có tiến triển gì không?"

Tsunayoshi nhìn Basil. Basil gật đầu với cậu. Tsunayoshi nói vào điện thoại: "Guren, anh là Tsunayoshi. Em đã biết chuyện Tiểu thư Nhà Ennis bị bắt rồi thì anh không dài dòng nữa. Ban nãy phía kẻ bắt cóc gửi cho Ennis tin nhắn, bảo ông ta đến Khu số 4 rừng Đông Bắc trong hôm nay, nếu không Ennis Gladys sẽ gặp nguy hiểm. Từ Vongola đến đó bằng trực thăng phải mất hơn một tiếng, anh muốn nhờ em giúp anh thăm dò tình hình bên đó, để bọn anh tiện hành động, được chứ?"

"...Tôi đã hiểu. Bây giờ đi ngay." Guren đáp.

"Guren, anh cảm thấy em đang không ổn. Nếu không thì em có thể từ chối, anh có kế hoạch khác." Tsunayoshi nói, cậu nghe ra giọng Guren có vấn đề.

"Không có gì, mọi người tranh thủ thời gian, tôi sẽ tới đó trước. Còn nữa, rừng Đông Bắc tương đối thưa thớt, không dễ ẩn náu, khi mọi người đến hãy đi đường vòng ở hướng Đông Nam, nép sát trong vách đồi, ở đỉnh đồi có nhiều điểm khuất, có thể ẩn nấp quan sát rừng Đông Bắc."

"Anh đã biết, cảm ơn em!"

Guren cúp máy.

Tsunayoshi nói với mọi người: "Nghe hết rồi phải không?"

Mọi người gật đầu.

"Chuẩn bị trực thăng, chia thành hai nhóm A và B, nhóm A đi trước, nhóm B đi sau."

"Sawada-dono, tôi dẫn Lal và Colonnello thuộc nhóm A đi trước." Basil nói. Hắn có cảm giác Guren hình như có gì đó không bình thường, hắn phải nhanh chóng đến đó hỗ trợ, không muốn để cô hành động một mình.

Tsunayoshi đồng ý ngay: "Được. Nhóm B gồm Hibari-san và anh hai. Ngài Ennis sẽ đi cùng hai người."

Ryohei: "Rõ!"

"Tôi sẽ theo dõi tình hình qua bộ liên lạc." Đệ Thập phất tay, nói, "Đi đi!"

Nhóm người lập tức chạy đi.

"Đệ Thập, ngài cảm thấy thế nào?" Gokudera hỏi.

"Siêu trực giác không mách bảo cảm giác xấu, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thỏa."

"Vậy thì yên tâm rồi." Yamamoto thở phào.

Tsunayoshi thì thở dài: "Tớ muốn đi cơ, nhưng bị Basil-kun giành mất rồi."

"Chỉ là một vụ bắt cóc nho nhỏ, cần gì Đệ Thập và Môn Ngoại Cố Vấn cùng lúc ra mặt? Tôi thấy Basil-kun muốn gặp Guren thì có." Mukuro nói.

"Bởi vậy em có ngăn cậu ta đâu."
...

Sui đứng nép ở cửa, dè dặt nhìn Guren đang cúi đầu ngồi trên giường. Bộ yukata trắng tinh nhàu nhĩ nhăn nhúm, bàn tay Guren nắm chặt điện thoại, nghiến răng hít thở từng hơi.

"Guren, hay là thôi đi, thời gian còn chưa hết, với lại, hôm nay là lúc tái phát mạnh nhất, nếu chị đi bây giờ thì sẽ chịu không nổi đâu." Sui lo lắng tiến tới gần.

Guren hít sâu rồi thở ra mấy hồi, nói: "Không sao, đi một lát rồi về, phải giúp nhóm Đệ Thập dò đường trước, địa hình ở đó phức tạp, lỡ như họ sập bẫy thì rất nguy hiểm."

Sui bất mãn đến nỗi mếu máo: "Chị lúc nào cũng nghĩ cho người khác, còn chị thì sao? Chị cũng đang rất khó chịu kia mà!"

Guren xoa đầu Sui, đứng dậy tiến qua tủ đồ lấy bộ đồ màu đen mình hay mặc mọi ngày, nói: "Ra ngoài, tôi muốn thay đồ."

Sui mím môi, nhỏ giọng đáp một tiếng rồi quay đi, đóng cửa lại.

Thay đồ xong, Guren bước ra khỏi phòng, phong thái không khác ngày thường là mấy, chỉ có sắc mặt tương đối nhợt nhạt.

Sui đứng chờ ngoài cửa, thấy Guren ra liền nói: "Em cũng đi, em phải trông chừng chị. Nếu xảy ra chuyện em sẽ đưa chị về."

"Ừm." Guren đáp.

Hai người xuống lầu, Toto thấy Guren thay đồ định ra ngoài thì ngăn cản: "Chờ đã, cô muốn đi đâu?"

"Tiểu thư Nhà Ennis bị bắt cóc, kẻ bắt cóc yêu cầu người nhà đến Khu số 4 rừng Đông Bắc. Vongola đang trên đường tới đó, tôi đi trước thám thính." Guren nói, theo thói quen đeo hộp thuốc trên vai.

"Thám thính cái con khỉ! Cô nghĩ mình bây giờ có thể chạy nhảy giống như mọi ngày à? Cô quên hôm nay là ngày gì sao mà đòi đi? Đi nổi không mà đi? Chưa kể cô đang nghỉ phép, mấy đứa kia làm gì thì kệ tụi nó, cô tham gia làm gì? Lên phòng cho ta!" Toto quát.

Guren lặng im nhìn Toto: "Được rồi, không cho thì thôi."

Nói rồi thì lên lầu, Sui cũng theo sau.

Toto 'hừ' một tiếng, quay vào nhà bếp, nhưng sau đó ông nhận ra có điều kỳ quặc, Guren chẳng bao giờ nghe lời vậy đâu.

Toto dường như nghĩ tới gì đó, vội vã chạy lên lầu, đá văng cửa phòng ngủ của Guren, chỉ thấy trong phòng không có người, mà cửa sổ thì mở toang. Toto chạy tới bên cửa sổ nhìn ra, thấy Guren cùng Sui sắp chạy ra cổng thị trấn, ông phẫn nộ gầm lên.

"Con nhỏ ngu ngốc kia!!!!!!"
...

Rừng Đông Bắc cách Thị trấn E không quá xa, Guren và Sui thường xuyên đi lòng vòng các rừng núi quanh thị trấn nên đã sớm rành đường. Hai người nương theo con đường nhỏ sát chân rặng núi, rẽ sâu vào rừng. Vượt qua khu rừng rộng lớn chạy lên ngọn núi cao, lại lợi dụng địa hình đồi núi nhấp nhô, Guren cõng Sui nhảy từ núi này qua núi khác, đi theo con đường tắc mà Guren tự nghĩ ra, hai người nhanh chóng có mặt tại rừng Đông Bắc.

"Quả nhiên tôi đã đoán đúng." Guren lầm bầm.

"Đoán đúng cái gì?" Sui không hiểu.

"Nơi thích hợp để giấu con tin thường là những nơi vắng vẻ và có địa hình hiểm trở, chưa kể nếu con tin bị bắt ở Verona, kẻ bắt cóc không thể di chuyển xa được. Xung quanh dãy núi có rất nhiều thôn làng và thị trấn lớn nhỏ, phần lớn người dân thường đi săn, nếu bất cẩn sẽ bị phát hiện ngay, thế nên cách tốt nhất là đến khu rừng hoang vu ít người qua lại." Guren nói, "Đáp ứng điều này chỉ có hai nơi, rừng Tây Bắc và rừng Đông Bắc. Có điều rừng Tây Bắc tập trung nhiều thú dữ, không an toàn, rừng Đông Bắc không có, suy ra chỉ có nơi đó là thích hợp nhất."

Vốn dĩ buổi tối hôm trước cô định nói với Basil, nhưng đột nhiên Toto xen vào khiến cô quên mất, ngày hôm qua lại vì chút vấn đề mà không thể hồi âm cho Basil.

Sui chỉ tay vào một hướng, nói: "Guren, khu số 4 nằm trong rừng, là khu công nghiệp đã bỏ hoang nhiều năm."

Guren gật đầu: "Kẻ bắt cóc và Ennis Gladys ở đó."

Guren vòng tay dưới đầu gối Sui, nâng cậu trên vai, nhanh nhẹn chạy đến địa điểm đã xác định.

"Guren, chị có thể thả em xuống." Sui sợ Guren mệt nên lên tiếng nhắc cô.

"Không sao, như vậy nhanh hơn."

"Dạ. Nhưng Guren, phải mất khá lâu Vongola mới tới đây, chẳng lẽ chúng ta phải chờ sao?"

"Tạm thời phải xem ở đó có bao nhiêu người, nếu có thể thì một mình tôi sẽ giải quyết." Guren nói.

"Chị đừng có mạnh miệng." Sui lo lắng nói.

Guren và Sui nấp trong bụi cây, nhìn khu công nghiệp cũ kĩ. Khu công nghiệp có ba tầng, diện tích không lớn, đã bị bỏ hoang nhiều năm nên trông rất u ám.

Guren gửi tin nhắn cho Đệ Thập, yêu cầu cậu gửi ảnh của Ennis Gladys.

Tsunayoshi gửi ảnh từ máy Eugene qua cho cô, kèm theo tin nhắn: Cẩn thận!

"Chị đừng nói với em là chị định xông vào đó nhé?" Sui hoài nghi nhìn Guren.

Guren gật đầu: "Tôi muốn xác định vị trí của đối phương."

"Đừng! Nhỡ trong đó có bẫy thì chết đấy." Sui chộp cánh tay Guren, ngăn cản cô làm trò liều lĩnh.

Guren xem thời gian, những người kia có lẽ sắp tới rồi.

"Được rồi, tôi không đi." Guren nói, "Ra đây."

Nhóm Hiou liền xuất hiện bên cạnh Guren.

"Tìm vị trí của người này." Guren giơ điện thoại lên cho bốn con sói nhìn, ra lệnh, "Đi."

Nhóm Hiou hóa thành bốn cái bóng đen nhanh nhẹn lướt trên mặt đất vào trong tòa nhà.

"Chị không sợ đánh rắn động cỏ à?" Sui hỏi.

"Đúng ý của tôi." Guren đáp, đặt tay phải lên mặt đất, đôi mắt phát ra luồng sáng xanh nho nhỏ như làn khói.

Sui yên lặng nhìn vào khu công nghiệp nọ, Guren đang sử dụng sức mạnh của bản thân, thông qua cặp mắt của nhóm Hiou để quan sát những gì mà chúng nhìn thấy.

Chẳng bao lâu, bên trong truyền tới tiếng la hét cùng âm thanh đồ đạc va chạm ầm ĩ.

"Sói! Có sói!"

"Tại sao ở đây lại xuất hiện sói? Chẳng lẽ nơi này không có thú hoang sao?"

"Giết nó! Mau giết nó!"

Lúc này, thông qua mắt của nhóm Hiou, Guren nhìn thấy có nhiều người đàn ông ở trong sảnh, đều ăn mặc rất dân dã.

Guren thầm đếm, có hơn mười lăm người.

Cô thấy có một người đang cầm chiếc ghế ném về phía mình, nói đúng hơn là ném vào Kouen. Có vài người khác chộp lấy thanh sắt hoặc mảnh gỗ ném vào Yage và Hyoki.

Nhóm Hiou nhanh thoăn thoắt hết nhảy sang chỗ này lại lách qua chỗ kia, những người đó hiển nhiên không thể chạm vào chúng, cũng không thể tổn thương chúng.

Hiou liên tục đảo mắt, Guren nhìn thấy được nhiều cảnh tượng bên trong.

Hiou bất chợt dừng tầm mắt tại một nơi, Guren cũng thấy rõ.

Tại góc tường kế bên cầu thang, có một cô gái mặc chiếc váy màu vàng sang trọng, trên người đeo trang sức đắt tiền bị trói trên ghế, cả mắt và miệng đều bị bịt lại bằng vải đen. Cô ta không thể nhìn chỉ có thể nghe, nghe tiếng náo loạn có người hô có sói ở đây, cô gái sợ hãi run rẩy liên tục, trong miệng phát ra tiếng nức nở khe khẽ đáng thương.

Một tiếng đoàng vang lên, Hiou lạ liếc mắt. Guren thấy được ở trên cầu thang, một gã đàn ông đang giơ súng chĩa vào Hyoki, bóp cò.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top