Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56: Basil lo lắng

Hyoki bật thân mình né viên đạn, gầm gừ với gã đàn ông nọ.

Bên ngoài, Guren thấy đã hoàn thành mục đích, ra lệnh cho nhóm Hiou: "Quay lại."

Nhóm Hiou từ từ lùi lại, tốc biến chạy ra ngoài, biến mất trong không khí.

Những người bên trong thở phào.

"Đi rồi, may quá."

"Có bốn con sói mà cũng sợ, đồ nhát gan!"

Một người hỏi gã đàn ông: "Khi nào Ennis Eugene tới nhỉ?"

"Chắc là sắp đến rồi, trong tay chúng ta có con gái ông ta, nếu ông ta không tới, khà khà..." Gã đàn ông cười nham hiểm, khẽ liếc Ennis Gladys, "Tao sẽ gửi xác nó về cho bố nó!"

Ennis Gladys nhỏ giọng nức nở, thầm mong bố mình mau chóng đến cứu.

Nhóm Hiou xuất hiện bên cạnh Guren.

Guren đột nhiên ôm ngực thở dốc, ngồi bẹp xuống đất, cơn đau dịu xuống chưa bao lâu lúc này lại bắt đầu dấy lên.

Sui vội vàng đỡ vai Guren, sốt sắng hỏi: "Guren, chị có sao không? Lẽ nào tới thời gian tái phát rồi?"

Guren đè tiếng ho vào cổ họng, cất giọng khàn khàn: "Tại sao... là lúc này?"

Sui cũng khó hiểu: "Bình thường đều là buổi tối mới tái phát, bây giờ còn chưa đến chiều mà? Guren, hay là về trước đi."

"Sui." Guren cởi nút cổ áo cho dễ thở, dựa vào gốc cây, lấy điện thoại đưa cho cậu, nói những gì mình vừa thấy cho Sui nghe, "Cầm lấy, thay tôi nói lại tình hình cho bọn họ."

Khi nãy cô quên hỏi người tới đây gồm có những ai để tiện liên lạc rồi.

Sui cầm điện thoại, định hỏi Guren muốn gọi ai thì điện thoại đột nhiên rung rung trong im lặng, trên màn hình hiển thị tên của Basil.

Sui nhìn Guren, thấy cô gật đầu, cậu ấn vào nút nghe: "Anh Basil."

"Sui? Guren-dono đâu?" Basil hỏi.

"Chị ấy ở kế em." Sui nói, "Anh tới đâu rồi?"

"Bọn anh đang ở đỉnh đồi mà Guren-dono nói, hai người ở đâu? Anh lập tức qua đó ngay." Basil nói.

Guren ra hiệu cho Sui. Sui vội nói: "Anh Basil, nghe em nói, Guren đã thăm dò trước giúp các anh rồi. Khu số 4 là khu công nghiệp bỏ hoang, kẻ bắt cóc đang ở bên trong tại tầng trệt, bọn chúng có hơn mười lăm người, Ennis Gladys bị trói tại góc tường kế cầu thang, trong tay chúng có súng, các anh hãy cẩn thận."

"Anh biết rồi. Guren-dono đâu? Tại sao cô ấy không nói chuyện?" Basil lo lắng hỏi.

"Guren... chị ấy không tiện nói chuyện. Nói chung thì Guren đã hoàn thành trách nhiệm của mình rồi, còn lại giao cho anh đấy." Sui nói xong liền cúp máy.

Phía bên kia, Basil gần như hét vào điện thoại: "Sui! A lô? A lô!"

"Làm sao đấy?" Lal Mirch hỏi.

"Tôi có cảm giác Guren-dono có gì đó kỳ lạ." Basil nói, đem lời Sui nói lại với Lal Mirch, Colonnello và hai Hộ vệ.

"Không giống mafia?" Hibari hỏi lại.

"Sui bảo cách ăn của họ giống người dân bình thường hơn."

"Dân thường?" Lal Mirch hỏi Ennis Eugene, "Ông có nghĩ ra được gì chưa?"

Eugene trầm mặc.

Mọi người lười nghe ông ta trả lời, chắc chắn đắc tội nhiều người nên không nhớ nổi.

"Bây giờ làm sao đây?" Ryohei hỏi Basil.

Basil đặt tay lên Metal Edge bên hông, nhàn nhạt nói: "Đánh nhanh rút gọn."

Hắn muốn gặp Guren càng sớm càng tốt.

Lal Mirch, Colonnello và Ryohei đáp: "Rõ!"

Năm người cùng Ennis Eugene đến Khu số 4, tách ra ba nhóm. Lal Mirch và Colonnello ở bên trái. Hibari, Ryohei cùng Eugene ở bên phải.

Basil đứng trên cây quan sát xung quanh, người mà hắn muốn tìm bây giờ chính là Guren.

Chỉ là Basil không biết, cách cái cây hắn đứng không xa có một mảng đất bị lõm nằm sau bụi cây, Sui và Guren đều ở đó.

Hơi thở của Guren dần trở nên gấp gáp, cô nhíu mày, cắn răng không để hé ra một tiếng nào, cơn đau bắt đầu lan ra toàn thân khiến trán lấm tấm mồ hôi.

Sui nhìn Guren đầy lo lắng, nhỏ giọng gọi: "Guren..."

Guren khẽ lắc đầu: "Tôi vẫn ổn."

Sui ngó nghiêng xem xét, cậu phải nhanh tìm cách đưa Guren về thôi.

Phía Basil, hắn suy nghĩ một lát, nói vào bộ đàm: "Ngài Ennis, phiền ngài đi trước kéo dài thời gian. Hibari-dono và Sasagawa-dono chờ đợi ở cửa phụ, khi có lệnh lập tức xông vào. Lal, Colonnello, tìm cách đột nhập tầng trên, tấn công khi đối phương sơ hở. Chú ý, tất cả phải sống."

Bốn người đồng thanh: "Rõ."

Ryohei nói với Eugene: "Cứ bình tĩnh, có chúng tôi ở đây, ông và con gái ông đều sẽ an toàn."

Eugene dè dặt gật đầu, ông ta bước tới gần Khu số 4, hướng vào trong mà hô to: "Ta là Ennis Eugene, ta đã tới theo yêu cầu, mau thả con gái ta ra!"

Sau cửa xuất hiện hai người mang súng, thấy Eugene tới một mình, cả hai dáo dác nhìn quanh, xem xem ông ta có dẫn theo người chi viện hay không.

Eugene lên tiếng thu hút sự chú ý của họ: "Ta đã tới theo đúng yêu cầu, con gái của ta đâu? Nó có an toàn không?"

Một người trong đó ngoắc Eugene, ra hiệu ông ta vào trong.

Eugene cũng chẳng sợ hãi, giữ vững phong thái mà bước vào.

Vừa vào ông ta liền thấy Ennis Gladys, vội kêu lên: "Gladys!"

Gladys nghe tiếng bố gọi, mừng rỡ muốn khóc, trong miệng phát ra âm thanh ê a nức nở.

Eugene thấy con gái cưng như vậy thì vừa đau lòng vừa sốt ruột, quát: "Thả con gái ta ra! Các người rốt cuộc muốn cái gì ở ta?!"

"Muốn cái gì? Hừ, tụi tao muốn cái mạng của mày đấy, Ennis Eugene!" Gã đàn ông nhìn Eugene, trong mắt chứa đầy hận thù.

"Ngươi là ai? Ta đã gây thù gì với ngươi?"

Gã đàn ông cười khẩy: "Ha! Mày không nhớ sao? Phải rồi, mày cao quý như thế, làm sao nhớ được đám chuột nhắt nhỏ bé bọn tao chứ? Ennis Eugene, để tao nhắc cho mày nhớ, mày có còn nhớ hai tuần trước mày đã mua lại công trình ở Thành phố M không?"

"Nhớ, thì sao?"

"Nhờ 'chuyện tốt' của mày mà bọn tao mất nhà cửa, không chỉ bị đuổi đi mà tiền bồi thường cũng chẳng có. Chẳng những thế, mày còn đuổi việc toàn bộ các công nhân ở công trình, khiến bọn tao mất việc, không có tiền sinh hoạt, vợ con tao phải nhịn đói đấy!"

Eugene ngẩn người, những người đang nghe qua máy nghe lén Ryohei đặt trên người ông ta cũng ngạc nhiên.

Ryohei nhìn Hibari: Bất lương vậy sao?

Hibari nhún vai.

Colonnello đu cửa sổ quay qua nhìn bà xã: Sao giờ? Có tiếp viện nữa không?

Lal Mirch lườm hắn: Con tin còn bị trói ở đó mà!

Basil thì khoanh tay, thì ra lỗi lầm bắt nguồn từ Ennis Eugene, làm mất thời gian của hắn quá, hắn còn phải đi tìm Guren nữa.

Gã đàn ông chĩa súng vào Eugene: "Chỉ cần mày chết thì công trình sẽ ngưng lại, bọn tao sẽ không phải sống chui nhủi nữa!"

Eugene lùi lại một bước.

Ngay lúc gã đàn ông định bóp cò, vách tường bị một lực tác động lớn đánh vỡ. Gã ta giật mình, đổi hướng sang Hibari và Ryohei.

"Mẹ kiếp!"

Tất cả những người khác cũng rút vũ khí đồng loạt tấn công, có điều họ chỉ là những người bình thường, sức mạnh không thể so bì được với Hộ vệ của Nhà mafia mạnh nhất. Chỉ trong thời gian ngắn, những kẻ ở cự li gần nhất đều bị Hộ vệ Mây và Hộ vệ Mặt Trời quật ngã.

Eugene nhân cơ hội chạy đến chỗ Gladys, gỡ vải bịt mắt và miệng cho cô: "Gladys, con có sao không? Bố tới rồi đây."

"Bố ơi..." Gladys nghẹn ngào nấc một tiếng.

"Đừng sợ, đừng sợ. Bố đây, bố đưa con về!"

Gã đàn ông gầm lên: "Giết Ennis! Chỉ cần ông ta chết thì mọi chuyện sẽ kết thúc!"

Nói rồi gã chĩa súng vào hai bố con Ennis, ba người khác cũng giơ súng nhắm vào cùng mục tiêu.

Eugene ôm chặt con gái. Gladys sợ hãi nhắm chặt đôi mắt.

Mà Hibari và Ryohei chỉ đứng yên bất động, trên gương mặt chẳng có biểu cảm lo lắng nào, bởi vì hai người đã thấy được vợ chồng Colonnello ở tầng trên nâng súng hướng về phía gã đàn ông nọ. Đồng thời, hai Hộ vệ cũng nhận ra bóng người ở ngoài cửa sổ gần với vị trí của bố con Ennis.

Đùng đoàng!

Bốn viên đạn được bắn ra, lao thẳng tới Ennis Eugene và Gladys.

Ngay thời khắc đó, thân hình cao lớn của người đàn ông vụt tới, trong tay cầm vũ khí hình tam giác. Hắn nắm chặt thanh đao, vung tay quơ một cái, âm thanh leng keng của hai vật kim loại va chạm vang vọng. Người nọ chỉ nhẹ nhàng chuyển động cổ tay, xoay thanh đao vài vòng đã đánh bật được hết bốn viên đạn.

Gã đàn ông cùng đồng bọn sững sờ. Ngay lúc này, tiếng súng lại vang lên, tiếp đến là tiếng la hét thất thanh. Gã đàn ông bị bắn vào tay phải, gã bị giật mình đánh rơi khẩu súng. Lal Mirch từ tầng trên nhảy xuống đè lên lưng gã đàn ông, bẻ cánh tay trái gã ra sau, mạnh mẽ áp chế.

"Đừng cử động!"

Ba người còn lại hoảng loạn quay người định bỏ chạy, nào ngờ vừa nhìn ra cửa đã bị dọa sợ.

Ngoài cửa, bốn con sói đen vốn đã rời đi ban nãy, lúc này lại đứng chắn ngang cửa ra vào từ khi nào, cả bốn con sói đều nhe răng hung tợn nhìn chằm chặp những kẻ đó.

Hiou dẫn đầu nhóm sói, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ hậm họe, như muốn nói rằng nếu những kẻ đó dám tiến một bước, chúng nó sẽ không tha.

Ba kẻ kia ngồi bệt xuống sàn, không dám động đậy.

Basil giơ tay ra hiệu với Colonnello trên tầng, ngoảnh lại nói với Ennis: "Ngài Ennis, không sao rồi."

Trùng hợp hắn phát hiện, Ennis Gladys đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn hỏi: "Cô không sao chứ?"

Gladys ngơ ngác lắc đầu, trái tim đột nhiên phập phồng một cách kỳ lạ.

Vào ít phút trước, khi cô còn nghĩ rằng mình sẽ bị bắn trúng, nhưng mà tiếng đạn qua đã lâu mà cô và bố mình vẫn bình an vô sự. Gladys vội ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt mình là một tấm lưng cao lớn, người nọ để tay phải sau lưng, tay trái cầm vũ khí, dáng dấp toát ra khí chất uy phong.

Đến khi người kia quay lại, cô mới thấy rõ khuôn mặt điển trai cùng cặp mắt xanh biếc, lại thêm giọng nói trầm ấm dễ nghe.

Basil hơi nghiêng đầu nhìn Gladys, thầm nghĩ chắc không phải là sợ tới ngây người chứ? Nếu sau này bị chướng ngại tâm lý thì nguy lắm.

Có điều nghĩ tới đây hắn lại nghĩ đến chuyện Guren bị bắt làm nô lệ khi còn rất nhỏ.

Basil rũ mắt nâng cằm, Guren có khi cũng gặp chướng ngại tâm lý, hôm nào hắn phải tìm hiểu kỹ xem có thể chữa lành cho cô được không.

Gladys thấy Basil nghiêng đầu nhìn mình rồi lại cúi mặt suy tư, cô thẹn thùng nhanh chóng cúi đầu.

Ennis Eugene cởi trói cho Gladys: "Con có sao không, Gladys?"

Gladys nhỏ giọng đáp: "Con... con không sao."

Cô ngước mắt, lén lút quan sát người đàn ông kia.

Basil nhìn nhóm Hiou, đoán chắc Guren vẫn còn ở quanh đây bèn ngoắt Hiou. Hiou tiến tới, Basil hỏi: "Guren-dono ở đâu?"

Hiou đứng yên ba giây, quay đầu chạy ra cửa, ba con sói còn lại cũng chạy theo. Basil vội đuổi theo, nhưng ra đến cửa thì nhóm Hiou đã biến mất.

Basil vò đầu, đây là sao vậy?

Lúc này, Basil nhận được tin nhắn của Guren: Basil-dono, tôi có việc phải rời đi trước, đừng tìm tôi.

Guren không nhắn thì thôi, cô nhắn một câu này mới khiến Basil lo lắng hơn.

"Hibari-dono, tôi giao chỗ này lại cho anh được chứ?" Basil hỏi.

Hibari hiển nhiên đoán ra Basil muốn làm gì, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nói: "Đi đi."

Basil nói với Lal Mirch: "Lal, ống nhòm."

Lal Mirch ném ống nhòm chuyên dụng của mình cho hắn.

Basil bắt lấy đặt lên mắt quan sát một vòng, đột nhiên hắn dừng lại ở một hướng, vì hắn đã thấy bóng dáng Guren cùng Sui ở phía xa xa. Theo tầm nhìn của Basil, hắn thấy Guren dựa vào Sui bước đi khập khiễng, mà Sui thì đỡ thân mình ngả nghiêng của Guren. Basil nghĩ rằng Guren bị thương, vội chạy qua bên đó.

Phía bên kia, Guren cắn răng đặt tay vòng qua vai Sui, nương tựa vào cậu để bước đi. Tầm nhìn của Guren dần mờ mịt bởi cơn đau như hàng trăm mũi dao đâm da thịt, trong cơ thể như có ngọn lửa thiêu đốt.

Sui nhìn Guren nhịn đau đến nổi gân cổ, cậu hoảng sợ giữ chặt Guren: "Làm sao bây giờ? Không kịp về nữa."

Guren hít vào một hơi như muốn kiềm nén cơn đau lại, khẽ nói: "Không sao đâu Sui..."

Guren lúc này đang cực kì nghi vấn, rõ ràng thời gian tái phát luôn là từ chạng vạng đến đêm, tại sao lần này lại tái phát sớm?

Sui mếu máo: "Sao mà không sao được? Guren, hay là quay lại tìm anh Basil đi."

Guren lắc đầu: "Không nên để bất cứ ai biết chuyện này, giải thích sẽ rất phiền phức."

"Tôi thì không ngại phiền phức." Basil ở phía sau chậm rãi đi tới, sắc mặt nghiêm túc hiếm thấy, "Cho nên cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô không, Guren-dono?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top