Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 58: Basil được tỏ tình

Basil bế Guren quay lại Khu số 4.

"Basil-dono, tôi có thể đi được." Guren ngẩng đầu nói, rất lâu rồi không được bế thế này, cô có chút bối rối.

"Có tôi ở đây, cô đừng gắng gượng." Basil nói, hắn cúi đầu nhìn Guren, "Guren-dono, cô chưa thể tìm ra cách chế thuốc giải độc, vậy sau này vẫn cứ... như thế sao?"

"Ừm."

Basil lại nhíu mày.

Guren giơ tay gõ mấy cái vào giữa chân mày hắn, nói: "Không được chau mày."

Basil thở dài: "Cô bình tĩnh vậy?"

"Tôi quen rồi." Guren nói, "Anh đừng lo lắng nữa, tôi không phải kiểu người yếu ớt."

Basil lại thở dài.

"Anh tiếp tục chau mày với thở dài thì tôi không nói chuyện với anh nữa đâu." Guren liếc hắn.

"Được rồi, tôi biết rồi." Basil đáp, "Guren-dono, về sau mỗi lần đến thời gian tái phát hãy nói với tôi, tôi sẽ ở cạnh cô."

Nói rồi hắn duỗi ngón út ra, nhướng mày với Guren: "Cô hứa đi."

Guren bất lực đành ngoéo tay với hắn: "Rồi, tôi hứa."

Lúc này Basil mới nở nụ cười.

Guren khẽ nhìn Basil, cô dụi dưới mũi, gọi: "Basil-dono."

"Tôi đây."

"Khi nãy tôi lớn tiếng với anh, còn suýt đánh anh nữa." Guren nói, "Tôi xin lỗi."

Basil cười dịu dàng: "Tôi biết cô không cố ý mà."

Hai người đi ngang qua vị trí ban đầu Basil phát hiện Guren và Sui, Guren đảo mắt một cái, vô tình nhìn thấy gì đó.

"Chờ đã."

Basil đứng lại, hỏi: "Sao đấy?"

Guren chỉ một hướng: "Qua đó xem một chút."

Basil không hiểu Guren định làm gì, nhưng cũng nghe lời ẵm Guren qua bên đó.

"Bình thường thời gian tái phát bắt đầu vào buổi tối, nhưng bây giờ chỉ mới buổi chiều." Guren lên tiếng, "Tôi nghĩ tôi biết lí do vì sao hôm nay lại tái phát sớm rồi."

Basil bị câu này của Guren thu hút sự chú ý, hỏi: "Vì sao?"

Guren chỉ vào bụi cây trước mắt họ, nơi đó mọc đầy khóm hoa màu tím chỉ có ba cánh hoa thật to: "Hoa enlif này thuộc loài hoa độc, có lẽ là do lúc nãy tôi nấp ở gần bụi hoa này, vô tình hít phải phấn hoa của nó, kích thích chất độc trong cơ thể dẫn đến độc tính phát tán."

Bảo sao khi ngồi ở đây cô đã ngửi được một mùi hương thoang thoảng, sau đó đầu cô mới bắt đầu choáng váng. Bây giờ tới gần ngửi thử, xem ra nguyên nhân chắc chắn nằm ở chỗ hoa này.

"Cái gì?" Basil nghe xong lập tức ôm Guren lùi lại thật xa, vội hỏi, "Sao cô không nói sớm? Cơ thể có bị đau không?"

Guren trấn an hắn: "Không có, anh yên tâm đi."

Basil thở phào.

Guren nhìn bụi hoa một cách đăm chiêu, ngước lên nói với Basil: "Basil-dono, tôi muốn đem nó về."

Basil phản đối ngay: "Không được, đã biết nó là hoa độc lại còn kích thích chất độc trong người cô, mang nó về làm gì?"

"Nếu nó có khả năng kích thích chất độc trong người tôi, chứng tỏ nó có thể có liên quan đến thành phần của chất độc, mang nó về nghiên cứu một chút, biết đâu tìm ra được phương pháp điều chế thuốc giải?" Guren giải thích.

Basil nghiêng đầu, cảm thấy lời Guren nói cũng có lý. Suy nghĩ ba giây, hắn quyết định quay người, tiếp tục đưa Guren trở lại Khu số 4.

Guren chớp mắt nhìn hắn. Basil nói: "Lát nữa tôi bảo Colonnello đào cho cô, chúng ta vẫn chưa biết rõ mối liên hệ giữa nó với chất độc, chưa kể hiện giờ cơ thể cô còn yếu, nên tránh xa nó thì hơn."

"Ồ." Guren đáp, không quên dặn dò Basil, "Anh đừng nói với ai về chuyện tôi trúng độc nhé."

Basil gật đầu: "Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật."

"Cảm ơn anh."

Khi hai người quay về Khu số 4, mọi thứ đều đã được giải quyết xong xuôi.

Đám người bắt cóc bị trói lại, đang bị nhóm vệ sĩ Vongola áp giải. Hibari đứng cùng vài người, chỉ đạo bọn họ đưa bọn bắt cóc đi. Bố con Nhà Ennis ngồi một góc, Sui giúp cô thoa thuốc lên cổ tay do bị trói mà sưng đỏ. Ryohei, Lal Mirch và Colonnello đang thì thầm trao đổi gì đó.

Sui ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Basil bế Guren trở lại, cậu nhanh chóng chạy qua.

Ennis Gladys cũng nhìn theo, thấy người đàn ông kia bế trở lại một cô gái, cô ta trầm ngâm.

Lal Mirch và Colonnello cùng Ryohei đi qua, Ryohei hỏi: "Guren bị làm sao đấy?"

"Khi nãy tôi trượt chân ở vách núi, may là nhờ có Basil-dono giúp." Guren nói dối không chớp mắt lấy một cái, Basil cũng lặng thinh mà gật đầu.

"Có bị thương không?" Lal Mirch hỏi.

"Chỉ hơi chóng mặt thôi." Guren đáp, bảo Basil thả mình xuống.

Basil đặt Guren đứng trên mặt đất, tay vẫn đỡ lấy cô, hắn chỉ hướng ban nãy, nói với Colonnello: "Anh qua đó đào giúp tôi gốc hoa màu tím có ba cánh. Nó là hoa độc, cẩn thận chút, đừng để hít phải phấn hoa của nó."

Colonnello không hiểu: "Đào cái đó về làm gì?"

Chắc không phải trưng trong CEDEF chứ? Cơ mà ai lại trồng hoa độc trong Trụ sở?

"Cho Guren-dono chế thuốc." Basil nói.

Colonnello cho Basil một ánh mắt sâu xa: Basil, cậu thay đổi rồi, vì người tình trong mộng mà bắt anh em đi đào gốc hoa độc?

Basil chỉ cười chứ không đáp.

Lal Mirch hích vào bụng ông xã của mình: "Đứng đó làm gì? Nhanh đi đi."

"Anh nghe rồi mà, em không thể dịu dàng với chồng em một tí sao?"

Lal liếc hắn một cái.

Guren hỏi Sui: "Có ai bị thương không?"

"Cái gã kia bị bắn một phát, nhưng chỉ sượt qua da thôi, em băng bó cho anh ta rồi." Sui nói, hơi liếc mắt nhẹ qua Basil rồi nhìn sang Guren.

"Qua đây một lát." Guren nói với Sui, hai người bước qua một chỗ khác thì thầm nho nhỏ.

Basil để Sui đỡ Guren, hắn tiến qua hỏi Hibari: "Thế nào rồi?"

"Tôi đã nói với động vật nhỏ rồi, em ấy bảo sẽ nói chuyện với Ennis Eugene." Hibari nói, cặp mắt xám khẽ liếc qua Eugene rồi thu lại, nhìn Basil, "Quả thật người gây sự trước là ông ta, công trình ở Thành phố M vốn dĩ là điều kiện để các công nhân mưu sinh, ông ta mua lại nó, các công nhân phải ngừng làm việc, cả chỗ ở lẫn chi phí sinh hoạt đều bế tắc, bọn họ hận ông ta cũng phải thôi."

"Loại người ngạo mạn không coi ai ra gì như ông ta nếu không dạy cho một bài học thì thật uổng phí." Basil đánh giá, hắn cũng chẳng ưa gì Ennis Eugene từ lúc sư phụ hắn vẫn còn là Môn Ngoại Cố Vấn.

"Dù sao anh vẫn thấy tội cho con gái ông ta, bị tật xấu của bố mình liên lụy." Ryohei nói.

"Mấy người ở đây lời qua câu lại không sợ ông ta nghe thấy à?" Lal Mirch khoanh tay.

"Chúng ta đâu có nói sai." Ryohei đáp rất hùng hồn.

Ngay lúc này, sau lưng bọn họ có tiếng gọi.

"Xin chào."

Bốn người cùng quay đầu.

Gladys mỉm cười tới gần Basil: "Anh là Basil phải không? Em tên Ennis Gladys."

Lúc nãy Gladys đã hỏi Eugene về Basil, hiển nhiên cô biết tên và chức vị của Basil ở Vongola. Trong lòng Gladys vui vẻ, người đàn ông xuất chúng thế này rất xứng với cô.

Basil lịch sự đáp một câu: "Chào cô."

"Em muốn cảm ơn anh vì đã cứu em khi nãy." Gladys cười nói.

"Chúng tôi đã đồng ý hỗ trợ việc giải cứu người, nên làm mà thôi, Tiểu thư Ennis đừng khách sáo."

Gladys bẽn lẽn vuốt tóc ra sau tai, nói: "Anh cứ gọi em là Gladys. Basil này, liệu anh có thể cho em phương thức liên lạc không? Em muốn chọn một ngày mời anh cùng dùng bữa, để cảm ơn anh ấy mà."

Basil thẳng thắn từ chối: "Không cần đâu, cứu cô là chuyện Vongola nên làm, hơn nữa tôi rất bận, không có thời gian."

Ba người nào đó liếc Basil: Bận đi ăn với Guren!

"Vậy, ít nhất thì anh cho em cách liên lạc đi, em muốn kết bạn với anh." Gladys nói.

Basil nói: "Xin lỗi, tôi hiếm khi kết bạn với người khác giới."

Ba người nào đó lại liếc Basil: Ồ, thế ai đã dùng danh nghĩa bạn bè để theo đuổi Guren nhỉ?

Gladys thấy Basil có ý từ chối mình, trong lòng có chút khó chịu, bèn ưỡn ngực nói dõng dạc: "Thế em nói thẳng với anh nhé, thật ra em nghĩ mình đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên rồi, cho nên, em muốn tiếp cận anh!"

Basil ngơ ngác chớp mắt.

Lal Mirch, Hibari và Ryohei nhìn Gladys: Thẳng thắn vậy sao?

Sau đó ba người đều nghĩ đến gì đó, trên mặt xuất hiện biểu cảm thích thú.

Lúc này đến nhìn Basil cũng không nhìn Gladys nữa, thẳng thừng cự tuyệt: "Cảm ơn sự ái mộ của Tiểu thư. Tôi có người mình thích rồi. Mong Tiểu thư hiểu cho."

Nhóm ba người Lal Mirch gật đầu: Đúng vậy, đối tượng cũng có mặt ở đây này.

Gladys từ khi sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên bị người ta từ chối, gương mặt thoáng đỏ lên, không biết là vì ngại hay do giận.

"Nhưng mà..."

Gladys chưa nói hết câu, phía bên kia vang lên tiếng hắc hơi liên tục ba lần.

Guren hấp mũi một cái, đưa ngón trỏ dụi mũi, sao cô thấy ngứa mũi thế nhỉ, sống lưng cũng lạnh nữa.

Chợt một làn gió thổi qua, Guren run một cái, cô ngửa mặt: "Hắc xì!"

Guren bóp mũi, quay lại nhìn nhóm người.

"...Xin lỗi."

Guren cảm thấy kỳ lạ, ban nãy cô còn thấy nóng nực, tại sao bây giờ từ cổ đến sống lưng lại thấy lạnh nhỉ?

Thấy vai Guren run run, Sui nghi hoặc: "Chắc không phải là bị cảm rồi chứ?"

Basil bước qua, cởi áo khoác giơ lên trước mặt Guren: "Guren-dono, mặc áo khoác vào."

"Tôi không..."

Basil híp mắt.

Guren ngoan ngoãn mặc áo khoác.

Sui chớp mắt nhìn Guren.

Hiếm thấy thật, Guren cũng có lúc nghe lời thế này sao?

Ennis Gladys nhìn Basil cởi áo khoác mặc cho Guren, cử chỉ dịu dàng, trong lời nói mang theo sự quan tâm. Gladys khẽ liếc Guren, ánh mắt không hề có chút thiện ý nào.

Mà Guren đang cho tay vào tay áo khoác chợt khựng lại, mới vừa rồi sau lưng cô xoẹt qua một cảm giác lạnh lẽo.

Lúc này, Colonnello đem hoa được đào cả gốc rễ trở lại, đặt kế chân Basil: "Đây này."

Basil nói: "Cảm ơn nhé."

"Làm phiền anh rồi." Guren nói.

"Không phiền." Colonnello xua tay, sau đó hắn có cảm giác bầu không khí dường như có chút biến đổi, "Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

"Không có gì cả." Basil nói, "Lal, cô cùng Colonnello theo Hibari-dono và Sasagawa-dono về trước đi."

"Cậu thì sao?" Lal Mirch hỏi.

Basil đặt tay lên vai Guren: "Tôi đưa Guren-dono và Sui về thị trấn."

Guren nhìn Basil: "Không cần đâu, tôi và Sui tự về, anh về Vongola cùng mọi người đi."

"Đưa cô về rồi tôi mới yên tâm." Basil cười với Guren rồi quay sang nói với Lal Mirch, "Lal, cứ vậy đi."

Lal gật đầu: "Hiểu rồi."

"Basil, anh không đi cùng chúng em sao? Nhỡ đâu lại có nguy hiểm...?" Gladys nói.

Basil chỉ hai Hộ vệ và vợ chồng Colonnello: "Có họ thì bố con cô sẽ không có chuyện gì đâu."

"Basil, chúng ta..." Gladys vội bước tới gần Basil, muốn nói với hắn vài câu.

Basil ngắt lời cô ta: "Xin lỗi Tiểu thư Ennis, tôi không có gì để nói với cô."

"Em..."

"Gladys, con làm gì đó? Về thôi." Ennis Eugene đi tới, vô ý cắt ngang lời nói của Gladys.

Gladys liên tục không được nói hết câu, tâm tình trở nên bực tức.

Lal Mirch và Ryohei nhìn nhau, tiến lên chắn ngang tầm nhìn của Ennis Gladys. Ryohei nói: "Ngài Ennis, chúng tôi sẽ hộ tống hai người."

"Cảm ơn." Eugene đáp.

Sui hỏi Guren: "Chị đem hoa này về làm gì?"

"Có chút chuyện cần tới nó. Trước hết phải mang về trồng trong nhà kính." Guren vừa kéo tay áo khoác vừa nói, suy nghĩ xem liệu nhóm Ryohei có thể giúp cô chuyển nó về Vongola trước được hay không.

Có điều, không cần Guren mở miệng, Basil đã lên tiếng trước: "Colonnello, đã giúp thì giúp cho trót, anh đem nó để trong Khu Y tế giúp Guren-dono nhé."

Colonnello lại vác hoa lên vai, đáp: "Không thành vấn đề."

Guren nhắc nhở: "Anh nói với Harmon và Cecilia hãy đem nó trồng trên sân thượng của Khu Y tế, để nó tiếp xúc ánh Mặt Trời thường xuyên."

Colonnello gật đầu: "Tôi biết rồi."

Hibari nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình điện thoại, nói: "Không còn sớm nữa, mau về thôi."

Hắn nhớ động vật nhỏ của hắn rồi.

"Hướng đó đi nhanh hơn." Guren chỉ tay.

"Chúng ta cũng đi hướng đó à?" Basil hỏi.

"Chúng ta đi hướng ngược lại." Guren chĩa ngón cái ra hướng sau lưng.

Basil gật đầu, hỏi tiếp: "Guren-dono, cô muốn tôi bế cô về, hay là cõng cô về?"

Guren nhanh miệng đáp: "Tôi muốn đi bộ."

Basil gật gù: "Ừm, Guren-dono thích được bế hơn sao? Tôi hiểu rồi."

"..." Sao cô có cảm giác Basil càng ngày càng hay trêu mình ấy nhỉ?

Guren day trán, lầm bầm một câu: "Cõng đi."

Basil nhếch khóe miệng trông rất ranh mãnh như đạt được mục đích: "Được."

Hắn đưa lưng về phía Guren, hạ thấp người xuống. Guren vòng hai cánh tay ôm cổ Basil, dựa vào lưng Basil. Hai tay Basil vòng qua dưới đầu gối Guren, nâng cô lên.

"Bám chắc nhé Guren-dono."

"Ừm."

Colonnello, Lal Mirch và Ryohei nhìn hai người bằng ánh mắt thích thú.

Mặc dù không biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà... Có tiến triển! Có tiến triển rồi! Khi về phải báo cho mọi người biết thôi!

"Vậy, chúng tôi đi đây, hẹn gặp lại ở Vongola." Guren nói với mọi người.

Nhóm Lal Mirch gật đầu.

Ba người Basil, Guren và Sui đi ở con đường khác để trở về Thị trấn E, nhóm người còn lại cũng nhanh chóng rời rừng Đông Bắc lên trực thăng về nhà.

Trước khi bị bố mình kéo đi, Ennis Gladys quay đầu nhìn theo bóng lưng của Guren và Basil ở xa xa, trong đầu lóe lên ý nghĩ kiên định.

Cô ta nhất định sẽ không bỏ cuộc, người đàn ông đó phải là của cô ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top