Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 59: Một phần quá khứ

Ba người Guren, Sui và Basil đi theo con đường ngoài bìa rừng để về Thị trấn E. Đi được nửa đường, Sui bỗng nhớ ra gì đó, cậu hỏi Guren: "Guren này, có phải chị đã quên mất chuyện quan trọng không?"

Guren đang gục đầu lên vai Basil, hai mắt lim dim muốn ngủ, nghe Sui hỏi thì hé một con mắt ra nhìn cậu: "Quên chuyện gì?"

"Toto đó." Sui lời ít ý nhiều.

Ngay tức khắc, cơn buồn ngủ của Guren bay mất, cái đầu bật lên như lò xo, nhàn nhạt nói: "Tiêu rồi."

"Bây giờ chị nhớ thì muộn rồi."

"Sao bây giờ cậu mới nhắc tôi?"

"Nhắc chị cũng có được gì đâu, người đòi đi là chị mà."

Guren day trán.

Basil khó hiểu: "Sao đấy?"

Guren hít vào một hơi: "Tôi sắp nghe Toto mắng."

"Không chỉ mắng đâu Guren, có thể tối nay chúng ta phải vào rừng ngủ đấy." Sui thở dài.

"Toto giận vì cô nằng nặc đòi đi trong khi chất độc đang tái phát à?" Basil hỏi.

"Ừm."

"Giận cũng phải, ai bảo cô bướng bỉnh." Basil rất đồng tình với Toto, hắn còn để ý chuyện này lắm đấy.

Guren bất lực nhìn hắn: "Tôi đã xin lỗi rồi mà."

Mặt Trời dần khuất sau núi, ba người cũng về tới thị trấn. Vừa qua cổng, Lancelot đang hút thuốc trước cửa nhà, bên cạnh là Flori đang ngắm khung cảnh bên ngoài, Betty ở trên lầu phơi khăn lên lan can, cả ba người đều đồng loạt nhìn phía cổng lớn, thấy một người đàn ông lạ mặt cõng Guren, bên cạnh là Sui đang ôm hộp thuốc.

Guren lập tức duỗi tay ngăn cản: "Đừng kêu..."

Lời nói chưa hết, Lancelot và Flori đã la lên.

"Trời ơi! Guren bị thương rồi!"

Sau tiếng kêu gần như cùng lúc của hai người, có mấy cánh cửa ở vài căn nhà 'rầm' một tiếng, mở toang. Vài người vụt ra, có người đeo tạp dề tay cầm chảo, có người bưng ly mì ăn liền, có người cầm chai rượu. Căn nhà đối diện với nhà của người đeo tạp dề là hai người một nam một nữ, cả hai ló đầu ra khỏi cửa sổ.

Ai nấy cũng đều đồng thanh lớn tiếng: "Cái gì? Guren bị thương?!"

Bàn tay đang vươn ra của Guren chầm chậm rụt về, vỗ trán một cái.

Sau đó, Basil chứng kiến cảnh tượng một nhóm người vây quanh mình, ai cũng sốt sắng hỏi han Guren, nhất thời hắn cũng bị choáng ngợp theo.

"Guren, bị thương ở đâu?"

"Ai làm? Em nói đi!"

"Nói đi, tôi đào mồ chôn nó!"

"Cháu nói ta nghe đi Guren, đã xảy ra chuyện gì? Thằng chó nào đánh cháu, ta lột da nó!"

Nhóm người mỗi người một câu, Basil ngơ ngác chớp mắt, Guren thì cứ ôm trán không đáp lời, đầu cô lại đau nữa rồi.

Sui đã sớm bị các cô chú anh chị trong trấn đẩy ra khỏi cuộc trò chuyện, lặng lẽ đứng một bên ngắm hoàng hôn, coi mọi chuyện đều không liên quan đến mình.

"Dừng lại!!!!!"

Betty hét lên, bàn tay vịn vào lan can, bật người nhảy xuống, chỉ vào nhóm người đang vây quanh hai người Guren và Basil như kiến bu đường: "Định làm Guren và khách của chúng ta ngộp thở à? Dạt ra!"

Nhóm người lập tức tách ra, chừa khoảng trống cho hai con người tội nghiệp kia.

Guren thở phào, nói với Betty đang đi tới: "Cảm ơn, cả thị trấn này chỉ có cô là bình thường nhất."

Betty cười tươi nói: "Nếu không thì làm sao ngăn được mấy người này chứ. Cô bị làm sao vậy? Còn vị này là ai?"

"Anh ấy là Basil, Môn Ngoại Cố Vấn Vongola." Guren giới thiệu Basil rồi nói, "Tôi không bị thương, ban nãy chạy đến rừng Đông Bắc bị chóng mặt nên anh ấy đưa tôi về."

"Chào anh, tôi là Betty, cảm ơn vì đã chăm sóc Guren." Betty nói.

Basil gật đầu đáp: "Chào cô, mọi người ở Vongola đều là gia đình, người cùng nhà phải chăm sóc lẫn nhau mà, đừng khách sáo."

"Betty, Toto đâu?" Guren hỏi.

"Sau khi cô đi thì ông ấy giận lắm đó, vẫn luôn đi lòng vòng trong sân chờ cô với Sui về kìa." Betty nói, "Tôi đã nhắc nhở ông ấy rồi, đừng lo."

"Cảm ơn cô, Betty." Guren thấy nhẹ nhõm, quả nhiên Betty rất đáng tin.

Betty ra dấu ok, nói: "Được rồi, cô về nghỉ ngơi đi. Hôm nay nhà tôi nấu canh sườn dê, lát nữa tôi mang qua cho mỗi người một chén."

"Ừm." Guren gật đầu, nói với Basil, "Đi thôi, ngôi nhà đó đó."

Basil cõng Guren về nhà Toto.

Phía sau hai người, nhóm người che miệng thì thầm với nhau.

"Coi kìa, lần đầu tiên thấy Guren dẫn bạn về đó."

"Môn Ngoại Cố Vấn Vongola đó, còn trẻ thế đã làm chức lớn, hẳn là người tài giỏi!"

"Ừm ừm, cậu trai trẻ đó trông cũng được nhỉ, từ khuôn mặt đến dáng dấp không chê chỗ nào được."

"Lại còn ga lăng nữa, cõng Guren về tận nhà."

"Này, thấy cái áo khoác Guren đang mặc không? Cái áo đó quá rộng so với em ấy."

"Chắc chắn là của chàng trai kia."

"Đúng vậy. Trông cậu ta rất quan tâm Guren."

"Sao cô biết?"

"Cảm giác!"

"Xùy!"

"Xùy gì mà xùy! Cảm giác của tôi hay lắm đó!"

Betty đặt tay lên má nhìn theo hai người kia, khẽ nghiêng đầu nói: "Mọi người, có khi nào cậu ta là... bạn trai của Guren không?"

"..."

"Hả?!!!"

Nhóm người đang xì xào lập tức quay ngoắt lại nhìn Betty, trợn mắt đồng thanh.

"Bạn trai??!!!"

"Không phải đâu, đừng nói lung tung." Sui lướt qua Betty, đi qua nhóm người, vừa xua tay vừa nói, "Giải tán, giải tán. Ai về nhà nấy."

Nói rồi cậu nối bước theo sau Guren và Basil.

Đúng như lời Betty nói, khi Basil cõng Guren dừng trước hàng rào, cả hai liền thấy Toto khoanh tay ngồi trong sân.

Cũng đúng như lời Guren nói, Basil vừa mới thò nửa bàn chân qua cửa, cả hai liền được chào đón một trận mắng té tát.

"Về rồi đó hả đồ não heo kia!!! Ta phải nói bao nhiêu lần nữa thì cô mới chịu bỏ cái thói tùy ý đó hả? Con người cô sao cứng đầu cứng cổ quá vậy? Thay vì lo cho người ta thì cô nên lo cho cái thân tàn phế của mình đi! Bày đặt ra vẻ, sốt suốt cả đêm tới sáng, vừa mới hạ sốt một chút thì đã chạy đi lo chuyện bao đồng, còn dám qua mặt ta, trèo cửa sổ bỏ chạy, cô tưởng mình chịu đau giỏi thì ngon lắm à? Con mèo thằng ranh Cosmo nuôi còn ngoan hơn cô, nghe lời hơn cô! Cô là đồ ngu lỗ tai mọc dưới lòng bàn chân, não của cô không phải ở trong đầu mà nằm dưới đầu gối! Bây giờ thì hay lắm, phải nhờ người ta cõng về đấy. Sao nào? Đi hết nổi rồi? Không còn sức bay nhảy, leo rào hay trèo cửa sổ nữa đúng không? Ha! Đáng đời! Cô giỏi quá sao không nằm trong rừng thoi thóp ấy, đừng có về kiếm thằng già này! Rồi thằng nhãi này là ai? Ai cho phép mi thò cái chân vào sân nhà ta? Mi cõng nó về đây làm gì? Vứt con ranh này vào rừng đi! Cho nó nếm mùi tự sinh tự diệt, đỡ phiền phức thằng già này nấu thuốc cho nó, chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ cho nó!"

Guren đã quá quen với việc nghe Toto mắng nên chỉ im lặng mà nghe. Chỉ tội cho Basil phải ăn mắng chung, hắn lặng lẽ rút chân, lùi lại hai bước.

Sui thấy vậy thì chạy lon ton vào sân, nắm ống quần Toto, mỉm cười lấy lòng: "Toto, chúng cháu về rồi."

Toto chọt ngón trỏ vào trán Sui, nghiêm giọng: "Ta còn chưa mắng cháu vì cái tội hùa theo nó đi suốt buổi chiều đấy Sui! Có phải ta đã quá nuông chiều cháu rồi đúng không?"

Sui ôm chân Toto, ngước cặp mắt long lanh lên nhìn ông: "Toto, đừng la Guren, chị ấy cũng chỉ muốn giúp đỡ thôi. Chị ấy đang mệt lắm, chú để chị ấy vào nhà nghỉ ngơi trước đã."

Toto hừ một tiếng khinh thường, kéo cổ áo Sui tách cậu ra khỏi chân mình: "Nó mà biết mệt gì chứ."

Ông tiến tới gần, nhướng mày hỏi Basil: "Ngươi chính là đệ tử của Sawada Iemitsu?"

Basil căng thẳng đáp: "Vâng."

Toto trừng mắt, duỗi bàn tay túm lấy cổ tay Guren: "Buông nó ra!"

Basil đã nghe về Toto, người này tính tình nóng nảy, lại thêm vừa nãy hắn đã nghe Toto mắng Guren một loạt, bây giờ sắc mặt ông hầm hầm tóm lấy Guren, hắn sợ Toto nắm đau Guren, cũng sợ ông đánh cô, vội nói: "Ngài Toto, có gì từ từ nói, Guren-dono đang bệnh..."

Mắt Toto trừng to hơn, quát: "Ta nuôi nó sáu năm, cần ngươi nói cho ta biết nó có bệnh hay không bệnh à? Buông ra!"

Guren thì thầm với Basil: "Anh cứ thả tôi xuống đi."

Basil nghe Guren nói vậy thì hạ người để chân Guren chạm mặt đất.

Toto dứt khoát kéo Guren một cái, vác cô trên vai. Ông chỉ Basil, gằn giọng nói: "Cấm ngươi đặt một ngón chân vào nhà ta!"

Sau đó xoay người đem Guren vào trong nhà, để lại Basil đứng ở ngoài.

Cửa nhà đóng lại một cái rầm, Basil lắc đầu cười trừ.

Không hổ danh là Người đàn ông mạnh nhất Bắc Ý, khí thế áp đảo hoàn toàn.

Có điều, Guren sẽ không sao chứ?

"Không sao đâu, anh yên tâm đi. Toto ngoài miệng la mắng thế thôi, chú ấy thương Guren lắm." Sui ngồi trước hàng rào, cậu để hộp thuốc lên đùi, khuỷu tay chống lên mặt hộp, tay phải chống cằm, tay trái vỗ vị trí bên cạnh, "Anh ngồi đi, chờ Toto với Guren nói chuyện xong rồi chúng ta vào sau."

Basil nói: "Em vào nhà đi, anh đưa Guren-dono về rồi đi ngay."

"Không, anh một chút cũng không muốn đi." Sui nói, cậu ngước lên nhìn Basil, "Nếu anh lo lắng thì cứ ở lại đi, dù sao trở về trong tâm thế không yên lòng thật tình chẳng dễ chịu là bao."

Basil mỉm cười, ngồi xuống cạnh Sui, hỏi: "Em nhìn ra sao?"

"Mặt anh viết rõ rành rành."

Basil sờ mặt, có à?

"Em thật sự rất ngạc nhiên khi anh có thể ở cùng Guren trong khoảng thời gian chị ấy tái phát." Sui hỏi, "Anh làm cách gì hay thế?"

Basil hồi tưởng, lúng túng sờ lỗ tai đáp: "Không... làm gì cả. Cơ mà em nói vậy là sao?"

"Vậy là Guren chưa nói anh biết rồi. Guren thường đánh mất khả năng khống chế bản thân trong lúc tái phát, khi đó chị ấy trở nên giận dữ và muốn giết chóc." Sui nói, "Đó là lý do mỗi lần tái phát chị ấy phải trốn một mình."

Basil nghe Sui nói thì cũng nhớ lại, quả thật lúc đó Guren suýt nữa đã tấn công hắn.

"Em có biết lý do tại sao không?"

Sui mấp máy môi ngập ngừng.

Đầu óc Basil thông minh, đem những gì hắn biết ghép nối lại là có thể tự suy luận, nhưng vì để chắc chắn, hắn hỏi: "Có phải liên quan đến người tên Ichihara Hideyoshi không?"

Sui giật mình, quay sang nhìn Basil.

"Sao anh...?"

"Anh nghe Fon-dono nói, em biết anh ấy không? Vị võ sư Trung Quốc mặc trang phục màu đỏ ấy."

"À, em biết." Sui gật đầu, hỏi Basil, "Vậy anh... biết chuyện trước kia của Guren sao?"

"Anh biết cô ấy từng bị bán làm nô lệ, sau đó được Ichihara Hideyoshi cứu, sau khi anh ta mất thì cô ấy rời Nhật Bản sang Ý." Basil nói.

"Dạ." Sui khẽ đáp.

"Sui, em có thể nói cho anh nghe về chuyện Guren-dono bị trúng độc không?"

"Em không rõ lắm, chỉ nhớ mùa đông năm năm trước, em đang ở trong sân chơi cùng chị Betty thì Toto trở về, ôm theo một người đang thoi thóp, cả người đầy máu." Sui nói, "Đó là lần đầu tiên em gặp Guren. Khi đó Toto vội vàng đưa Guren vào nhà, lớn tiếng bảo Betty gọi chú Lancelot và dì Flori. Họ kiểm tra vết thương của Guren, rất nghiêm trọng, em nghe Betty nói, cánh tay trái của Guren gần như bị đứt lìa, lưng bị chém một đường dài, cổ cũng có vết dây siết, lại còn trúng độc, là một loại độc hung hiểm. Em đứng bên ngoài nghe Toto nói với chú Lancelot rằng khi chú ấy đến thì đã muộn rồi, Hideyoshi đã chết, Guren thì bị người ta nhốt trong một cái lồng sắt, họ còn... đánh Guren rất dã man."

Bàn tay Basil nắm chặt đến nổi gân xanh, cặp mắt xanh ngời ngùn ngụt sát khí.

"May mắn là, nhờ có mọi người trong trấn nên cánh tay của Guren có thể được nối lại, các vết thương khác cũng được chữa trị. Chất độc kia cũng không giết được chị ấy, sau khi trải qua mấy ngày liên tục, Guren đã vượt qua cơn nguy kịch mà dần dần khôi phục ý thức. Tuy nhiên, nhóm Toto không thể tìm ra cách giải độc, cho nên Guren mới phải chịu đựng nó cho tới bây giờ."

Basil nhìn chằm chằm mặt đất như muốn khoét nó thật sâu, hắn trầm ngâm hỏi Sui: "Trước kia, khi độc tố tái phát, Guren-dono có cảm giác như thế nào?"

"Chị ấy đau lắm, trong một năm đầu, Guren đau đến bò cũng bò không nổi, toàn thân giống như bị tê liệt vậy, chỉ có thể nằm ở đó mà gào thét thảm thiết, hét đến khi nào cổ họng trở nên khản đặc, hoặc tới khi chị ấy chịu không nổi mà ngất xỉu mới thôi." Sui rũ mắt, nhỏ giọng nói, "Khi nãy em cũng có nói, lúc tái phát Guren sẽ nổi điên muốn giết người, có lẽ là vì quá đau, hoặc có thể là liên quan đến Hideyoshi nên chị ấy nhất thời mất khống chế. Em nhớ, khi chất độc tái phát Guren đã tấn công em và Toto, sau đó Toto đã áp chế chị ấy. Sau hai, ba lần như thế, cả Guren và Toto đều nhận ra vấn đề, cho nên hai người mới tính toán thời gian tái phát, tranh thủ sắp xếp nơi cho Guren ở một mình, như vậy sẽ an toàn hơn. Có điều sang năm thứ hai trở về sau, Guren quen với chất độc nên khả năng chịu đựng cũng tăng lên, dần dần chị ấy không khóc không hét gì nữa, chỉ lặng thinh chờ cơn đau qua đi thôi."

Tâm trạng Basil lúc này ngổn ngang chưa từng có, trong lòng dâng lên nỗi xót xa vô cùng, hắn thấy tim mình thật đau nhói.

"Vậy vào lúc tái phát, cô ấy sẽ đi đâu?"

"Trốn sâu trong rừng, trong hang núi, hoặc nằm ở trong phòng ngủ nếu chị ấy mệt không đi nổi."

"Cô ấy... luôn chỉ có một mình sao?"

"...Dạ, Toto và em từng đề nghị ở cùng chị ấy trong khoảng thời gian đó nhưng Guren từ chối, chị ấy thường tự trốn đi, đợi sau khi cơn đau qua rồi thì nhóm Hiou sẽ đưa chị ấy về." Sui rầu rĩ nói, "Thật lòng mà nói, Guren luôn bảo rằng chị ấy không muốn khiến người khác lo lắng cho mình, em lại nghĩ phần lớn là do chị ấy không tin tưởng bất cứ ai thì đúng hơn. Có lẽ ngoài Hideyoshi, trên đời này chẳng còn ai để Guren tin tưởng vô điều kiện nữa."

"Guren-dono rất quý Ichihara Hideyoshi." Basil nói, hắn hiểu rõ đối với Guren, người kia quan trọng đến mức nào.

"Đúng vậy." Vẻ mặt Sui buồn bã.

Cậu nhớ khi ấy Guren như phát điên chạy trong gió tuyết, giày cũng không mang, áo khoác cũng không mặc, chỉ chạy trong sự cuồng dại với gương mặt đầm đìa nước mắt, không ngừng thét lên rằng cô muốn về nhà, cô muốn về nhà, về với Hideyoshi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top