Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 60: Thổ lộ

Basil ngước nhìn bầu trời dần tối đen, tối như đôi mắt của người nọ, khẽ hỏi: "Sui, từ khi nào Guren-dono trở nên vô cảm?"

Fon nói với hắn khi Guren sống cùng Hideyoshi, cô là một người rất hay cười. Sau khi Hideyoshi mất, Guren một mình trải qua nhiều chuyện, hẳn là rất suy sụp. Từ khi hắn quen biết Guren cho tới bây giờ, cô vẫn chưa từng bộc lộ cảm xúc lấy một lần.

"Chẳng ai ngờ đột nhiên chị ấy trở nên như vậy. Mọi người trong thị trấn ngạc nhiên lắm, nhưng khi hỏi Guren thì chị ấy chỉ lắc đầu chứ không nói gì cả." Sui nói, "Về sau chị ấy cứ mãi như thế đó, lâu dần mọi người cũng quen cho nên không ai hỏi nữa."

Basil chỉ đáp một thời gian rồi lẳng lặng nhìn ra xa. Trời đã tối, đèn trong thị trấn được thắp sáng thành từng đốm sáng vàng nhạt lung linh.

Nhìn những ánh đèn kia, Basil suy nghĩ mấy chuyện.

"Sui này, nếu anh nói với em rằng anh muốn bảo vệ Guren-dono." Basil gọi, hắn nghiêng đầu nhìn Sui, "Em tin anh không?"

Sui cũng ngước mặt nhìn Basil, nhìn vào đôi mắt xanh ngời toát lên vẻ kiên định kia.

"Anh sẽ bảo vệ chị ấy bao lâu?" Cậu hỏi.

"Cho tới khi anh chết." Basil nghiêm túc nói.

Sui vậy mà đến một giây suy nghĩ cũng không có, cậu gật đầu, giơ ngón út lên: "Em tin, anh phải giữ lời đấy."

Nét mặt Basil giãn ra, cười khẽ móc ngoéo với Sui: "Anh hứa."

Cánh cửa lần nữa mở ra, Basil và Sui quay qua. Guren cầm ly nước bước tới gần, nhìn hai người một lớn một nhỏ ngoéo tay với nhau.

"Hai người hứa hẹn gì vậy?" Guren uống ngụm nước rồi hỏi.

Sui đưa ngón trỏ trước môi, suỵt một tiếng, cười nói: "Bí mật của hai người đàn ông, chị không được biết."

Guren cúi người búng trán Sui một cái: "Cậu mới có mười hai tuổi, chỉ được coi là nhóc con mà thôi."

Sui bĩu môi: "Em sắp mười ba rồi."

"Cũng vẫn là trẻ con."

Sui lại bĩu môi, đứng lên nhéo má Guren rồi chạy vào nhà.

Guren xoa má nhìn theo Sui, nghĩ thầm thằng bé này ngày càng lớn gan.

Khi Guren quay đầu lại phát hiện Basil đang ngẩng mặt nhìn chằm chằm mình.

"Sao vậy?" Cô hỏi.

Basil không đáp, chỉ cứ chăm chăm nhìn cô. Guren sờ mặt, hỏi hắn: "Mặt tôi có gì sao?"

Basil vẫn không trả lời.

Guren bắt đầu hơi bối rối trước thái độ của Basil, cô ngồi xổm nghiêng đầu mắt đối mắt với hắn.

Guren nhìn Basil. Basil nhìn Guren. Hai người cứ như vậy mà im lặng nhìn nhau một hồi. Tới khi Guren cảm thấy cả hai hình như đang làm trò hết sức nhàm chán, cô hơi hé miệng muốn kết thúc khoảng lặng không rõ lý do này, bỗng dưng Basil vươn tay xoa đầu Guren.

Guren ngẩn ngơ.

"Guren-dono." Ánh mắt Basil như mặt hồ ắng lặng, vừa xanh vừa trong vắt, hắn nhìn Guren một cách chân thành, lời nói nhẹ nhàng mà nghiêm trang, "Sau này, tôi bảo vệ cô."

Đôi mắt Guren hơi mở to, con ngươi khẽ động.

Ngón trỏ Basil lướt xuống gò má Guren, ngón cái khẽ vuốt đuôi mắt đối phương.

"Cho nên, đừng chịu đựng một mình nữa, để tôi san sẻ tâm tư cùng cô, nhé?"

Qua một lúc, Guren giống như mới thoát ra khỏi sương mù, hai mắt ngờ nghệch nhìn Basil.

Basil thu tay lại: "Cô không trả lời cũng được, dù sao thì giá nào tôi cũng sẽ không để bất cứ ai tổn thương cô."

"Basil-dono, tôi..."

Basil cắt lời Guren: "Đừng bận tâm, tôi chỉ nói cho cô biết thôi."

Guren không lên tiếng, Basil cũng không nói gì nữa, hắn chống tay lên đầu gối, đứng dậy.

"Cô không cần về Vongola vội, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã. Khi nào cô trở lại tôi sẽ đón." Basil nói, "Tôi đi đây."

Guren giữ góc áo Basil, hỏi: "Anh đi đâu?"

"Về Vongola."

"Giờ này trễ rồi, anh ở lại đi, ngày mai chúng ta cùng đi."

Basil cũng muốn, nhưng chủ nhà cấm hắn đặt chân vào sân rồi, sao hắn dám ở lại?

Guren biết Basil nghĩ gì, cô nói: "Tôi xin phép Toto rồi, vào đi."

"Sẽ không gây phiền toái cho ông ấy chứ?" Basil hỏi.

"Tất nhiên là phiền." Toto bước ra ngoài, mặt mày nhăn nhó, "Có điều để cảm ơn ngươi đã đưa Guren về, ta sẽ cho phép ở lại qua đêm. Nhưng, chỉ được ngủ sô pha!"

Basil ngược lại không cảm thấy có vấn đề.

"Vậy, cảm ơn ngài Toto. Làm phiền ngài." Basil khom người.

Toto 'hừ' một tiếng, đi qua nhà kho lấy một bó củi rồi vòng ra phòng tắm sau nhà.

Guren dẫn Basil vào trong, bảo hắn ngồi sô pha. Kouen, Hyoki và Yage mấy ngày không gặp Basil, chúng hồ hởi quấn quýt quanh hắn. Hiou cuộn mình nằm trên ghế đơn nhìn một người ba sói đùa giỡn.

Sui rót một ly nước đặt trước mặt Basil, cậu bảo Guren: "Chị tắm trước đi."

Guren gật đầu, lên lầu lấy đồ rồi đến phòng tắm.

Yage nằm trên đùi Basil, ngửa bụng cho hắn vuốt ve, hai chân trước quơ quơ chơi đùa với hắn. Basil ôm con sói đen to lớn mà chẳng khác gì cún con, hắn thấy rất buồn cười.

"Anh đã gọi cho mọi người ở Vongola chưa?" Sui hỏi.

"Em không nhắc anh cũng quên mất." Basil lúc này mới nghĩ ra phải báo cho Lal Mirch. Hắn nhắn cho Lal, chưa tới một phút bên kia gửi lại năm dòng tin nhắn.

Cậu là!

Môn Ngoại Cố Vấn!

Cậu!

Có!

Quyền!

Không hiểu sao khi Basil nhìn tin nhắn, hắn có thể nghe rất rõ tiếng nghiến răng của Lal Mirch bên tai.

Một tay Toto xách giỏ đựng rau củ và thịt, một tay xách giỏ thảo dược đi ngang phòng khách.

"Ngài nấu cơm tối ạ? Để tôi giúp ngài." Basil đứng dậy.

Toto nhìn hắn từ đầu tới chân: "Biết nấu cơm?"

Basil tương đối tự tin đáp: "Biết ạ."

Trước đây hắn hay đi đây đó làm nhiệm vụ, thường xuyên phải tự nấu ăn, nói chung mùi vị tạm ổn.

Toto nheo mắt, nghĩ thầm nếu để Sawada Iemitsu biết học trò cưng ở lại nhà ông ăn ngủ, còn phụ ông nấu cơm thì sẽ có biểu cảm thế nào.

Nghĩ vậy, tâm tình Toto đột nhiên vui vẻ, ông nhếch miệng nói: Vào đây."

"Vâng." Basil xắn tay áo đi theo Toto.

Một lúc sau, Guren mang dép gỗ lộp cộp đi ngang qua phòng bếp, thấy Basil đeo tạp dề thuần thục thái khoai tây thành sợi mỏng, cho vào chảo xào tới xào lui.

Toto hầm thịt ở bên cạnh, nhìn động tác đảo chảo của Basil, mở miệng khen một câu: "Không tệ."

"Cảm ơn ngài."

"Thì ra anh biết nấu ăn." Guren vừa lau tóc vừa nói.

Basil nghe tiếng Guren sau lưng, hắn quay lại. Lần đầu tiên thấy Guren mặc yukata trắng, Basil sững sờ mấy giây.

Thật ra hắn thấy Guren rất hợp với màu trắng.

Basil cười nói: "Chỉ biết mấy món đơn giản thôi."

"Ít ra cậu giỏi hơn nó, con nhỏ này ngoài đốt bếp thì chẳng nấu được cái gì ra hồn cả." Toto tặc lưỡi với thái độ khinh bỉ.

"Tôi cũng đâu muốn." Guren bất mãn vô cùng.

"Không biết thì có thể từ từ học mà." Basil nói, hắn tắt bếp, bày khoai tây ra dĩa.

"Vấn đề ở đây không phải nó không biết nấu ăn, mà là nó không thể nấu ăn." Toto nói.

"Ơ, tại sao thế?" Basil cảm thấy khó hiểu.

"Toto..." Guren liếc Toto.

Toto hào hứng nói xấu Guren cho Basil nghe: "Cậu biết biệt danh cả cái trấn này gọi nó là gì không? Kẻ thù của nhà bếp đó. Mười cái bếp là hư hết mười cái, chẳng biết nó đã đắc tội gì với thần bếp núc mà hễ nó nấu ăn là bếp sẽ cháy."

Basil chớp mắt, kì diệu vậy sao?

Guren đỡ trán, mất mặt quá.

Cô chỉ Basil: "Không được cười."

Basil lắc đầu: "Tôi không cười."

Guren liếc hắn.

Thế cái miệng đang cong lên kia là gì?

"Được rồi, nhân lúc nước còn ấm anh đi tắm đi, tôi đi mượn quần áo cho anh."

"Kêu Sui chuẩn bị đồ đi tắm." Toto nói.

"Cháu đây." Sui ôm đồ chạy vào, "Tới lượt ai vậy ạ?"

"Hay là em tắm chung với anh đi." Basil nói.

Sui vui vẻ gật đầu: "Dạ."

Guren chạy qua nhà đối diện đem áo thun trắng và quần tây đưa Basil.

"Đây là quần áo mới, Cosmo chưa mặc lần nào cả."

"Hay tôi trả tiền lại cho anh ta nhé?"

"Đừng lo, Cosmo giàu lắm, một bộ quần áo chẳng là gì đâu."

Sui cũng nói: "Cosmo giàu nhất thị trấn đấy."

Basil và Sui tắm xong vừa lúc Toto cũng làm xong bữa tối. Guren múc canh sườn dê của nhà Betty ra bốn cái chén.

Bốn người ngồi vào bàn, Basil nói với Toto: "Cảm ơn ngài đã cho ở lại, còn nấu cơm cho tôi nữa."

"Đừng khách sáo." Toto xua tay một cách hào phóng, "Dù sao thì cậu vì Guren mà về trễ, nếu ta để cậu ngủ bờ ngủ bụi thì con bé sẽ áy náy."

"Ừm, cho nên anh cứ thoải mái như ở Vongola đi." Guren nói.

"Nhưng cái nhà này vẫn là của ta. Cô đừng quên rằng cô cũng thuộc thành phần ăn ké ở nhờ nhà ta, lại còn tận sáu năm."

"Chịu thôi, nếu ông bỏ đói tôi thì ông sẽ gặp ác mộng." Guren nói, bưng chén canh lên húp một ngụm.

Toto nheo mắt: "Đừng lấy Hideyoshi dọa ta, ta mà gặp nó dù là trong mơ thì ta cũng đánh nó gãy chân thôi."

Guren nhún vai, gắp món khoai tây thái sợi xào mà Basil làm ăn thử. Guren chưa ăn món này bao giờ, cô khá bất ngờ vì dù món này trông đơn giản nhưng vị của nó lại ngon không thể tả.

Guren lại gắp thêm một đũa.

Basil ngồi bên cạnh thấy Guren ăn liên tục món khoai tây liền cười hỏi: "Guren-dono, ăn ngon sao?"

Guren gật đầu: "Rất ngon."

Sui cũng tấm tắc khen ngợi: "Món này thật sự ngon lắm. Anh Basil, nó gọi là gì vậy?"

"Khoai tây sợi xào."

"Anh học món này ở đâu?"

"Một ông lão dạy anh đấy, trong làng ông ấy trồng nhiều khoai tây lắm, họ dùng khoai tây chế biến rất nhiều món." Basil nói.

"Phải rồi, Guren thích ăn khoai tây, nên để chị ấy đến đó nếm hết tất cả các món ăn từ khoai tây mới đúng, nhỉ, Guren?"

Guren gật đầu, vô cùng có hứng thú với đề nghị này của Sui.

"Có dịp tôi sẽ dẫn cô đi." Basil nói, thầm nghĩ Guren thích ăn khoai tây, vậy hắn có nên mua một ruộng khoai để cô ăn thỏa thích hay không?

"Ừm." Guren đáp, cô hỏi Basil, "Basil-dono, khi trở lại Vongola anh dạy tôi nấu món này được..."

Câu hỏi chưa thốt ra hết, Toto cùng Sui ở đối diện đồng thanh phản đối.

"Không!"

"Guren, chị đừng phá phách nữa." Sui lắc đầu nguây nguẩy.

"Cô quậy nát bếp của ta và nhà Betty chưa đủ hay sao mà còn đòi nấu ăn ở Vongola?" Toto nói, ông chỉ ngón trỏ vào Basil, "Ta khuyên cậu, đừng bao giờ để nó bước chân vào bếp, xảy ra hỏa hoạn thì ta không chịu trách nhiệm bồi thường đâu."

Guren lười cãi nhau với ông, tập trung ăn khoai tây và húp canh.

Basil thắc mắc: "Guren-dono không thể vào bếp thật sao?"

"Thật! Toàn bộ mọi người trong thị trấn đều đã chứng kiến, Toto và em cũng kiểm chứng rất kĩ càng. Tóm lại là đừng bao giờ để chị ấy vào bếp!" Sui nghiêm túc nói.

Guren bất mãn đến không nói nên lời. Con người ai cũng có khuyết điểm mà.

Basil thấy Guren mất hứng thì nói: "Đừng giận, cô muốn ăn thì cứ nói với tôi, tôi nấu cho cô."

"Vậy thì cảm ơn anh trước."

Ăn tối xong, Guren theo lệnh của Toto lên phòng nghỉ ngơi. Sui rửa chén, Basil cũng phụ cậu một tay. Toto thì đến lò bếp sau nhà nấu thuốc cho Guren.

Basil giúp Sui rửa chén xong thì ra cửa sau đứng nhìn Toto đun nước thuốc.

"Ngài Toto, Guren-dono phải uống thuốc mỗi ngày sao?" Basil hỏi.

"Bỏ 'ngài' đi, gọi Toto là được rồi." Toto ngồi xổm vừa nhóm lửa vừa nói, "Trước kia thì phải uống thường xuyên, nhưng bây giờ nó quá yếu, uống nhiều sẽ gây tác dụng phụ nên ta chỉ cho nó dùng ba ngày thôi."

"Cô ấy nói rằng chưa tìm ra thuốc giải, có phải do dược liệu hiếm có không?"

"Không phải, chất độc đó có rất nhiều thành phần, trong đó có các thành phần mang độc tố gần như không thể giải. Vốn dĩ khi uống thuốc độc Guren phải chết ngay, nhưng không biết vì sao năm đó nó vẫn có thể trụ nổi qua ngày thứ hai, còn có thể sống sót."

Basil bâng quơ nói: "Có lẽ Ichihara Hideyoshi đã làm gì đó chăng?"

Toto tán thành: "Ta cũng nghĩ như vậy."

"Vậy Toto, kẻ đã ép Guren-dono uống thuốc độc là ai? Tại sao Ichihara Hideyoshi chết?" Basil thấp giọng hỏi, hắn hơi liếc ra sau lưng, đề phòng Guren chạy xuống bất chợt.

Toto không trả lời, chỉ nói: "Ta khuyên cậu, đừng nên tìm hiểu sâu hơn về chuyện của Guren."

"Ít nhất tôi có thể giúp Guren-dono." Basil nói.

Toto hỏi lại: "Cậu nghĩ nó cần không?"

Basil im lặng.

Toto nói tiếp: "Guren cứng đầu như thế nào chắc cậu cũng biết, một khi nó muốn làm gì thì không ai có thể ngăn cản nó."

Basil dựa vào cửa trầm mặc.

Toto đổ thuốc ra chén, để vào cái khay gỗ, định bưng lên phòng cho Guren.

"Tôi đi cho." Basil nói.

Toto truyền khay, chỉ phòng Guren cho hắn biết.

Basil bưng thuốc nóng hổi còn nghi ngút khói lên lầu. Đứng trước cửa phòng Guren, hắn gõ cửa hai cái.

Guren mở cửa, thấy người bên ngoài là Basil không phải Toto thì chớp mắt, dịch bước chân, giơ tay làm động tác mời.

"Vào đi."

Basil đặt chén thuốc lên bàn, dặn dò: "Thuốc còn nóng, thổi nguội hẵng uống."

"Ừm." Guren đáp, cô ngước lên nhìn Basil.

Basil đứng yên cúi đầu nhìn lại Guren, chờ cô nói.

Guren im lặng một lát, khẽ nói: "Basil-dono, cảm ơn anh. Tôi thật sự rất vui vì gặp được một người tốt như anh."

Khóe môi Basil cong lên một nụ cười dịu dàng, hắn cầm chén thuốc thổi cho nguội, đưa Guren.

Guren giơ hai tay nhận lấy chén thuốc, từng ngụm uống hết. Cô vừa hạ chén xuống, vị đắng chát trong miệng ngay tức khắc bị lấn át bởi vị ngọt thanh. Guren ngẩng đầu, nụ cười của Basil vẫn giữ nguyên độ cong nhàn nhạt, không chỉ ôn nhu mà còn thâm tình, ngón cái không biết là vô tình hay cố ý mà ấn nhẹ lên môi cô rồi lặng lẽ thu tay.

Đầu lưỡi Guren đảo viên kẹo trong miệng, nói: "Ban đêm ăn kẹo sẽ sâu răng đấy."

"Ăn xong đánh răng sau." Basil nói. Hắn tiến tới một bước, ở khoảng cách chỉ cần tiến bước nữa là có thể ôm gọn thân hình nhỏ bé kia vào lòng, Basil rũ mắt ngắm nghía người mà hắn đem lòng yêu say đắm, muốn từng chút nâng niu, yêu chiều, bảo vệ từng li từng tí.

"Guren-dono, mong cô ghi nhớ rằng, tôi luôn sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho cô. Thay vì cảm ơn, tôi chỉ hy vọng cô sẽ tin tưởng tôi nhiều hơn một chút, chia sẻ với tôi nhiều hơn một chút, cũng như cho tôi một cơ hội..."

Basil ngừng lại, thân hình cao lớn hơi nghiêng về trước, áp sát gương mặt của đối phương. Nhìn người nọ vì ngạc nhiên mà tròn mắt nhìn hắn một cách ngây dại, nụ cười của Basil càng sâu hơn.

"Một cơ hội, để tiến vào trái tim của Guren-dono."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top