Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 62: Trở lại Vongola

Sau một đêm nghỉ ngơi lấy sức, cộng thêm Toto và Sui không gọi Guren dậy sớm nên cô được ngủ một giấc đến tận trưa. Khi thức dậy cơ thể lẫn tinh thần khá thoải mái, Guren xuống phòng khách thấy Toto đang soạn quần áo để vào cái giỏ làm bằng da rồi loay hoay bỏ đồ dùng cá nhân vào ba lô của Sui, dặn dò cậu mấy câu.

"Tới đó rồi phải chào hỏi mọi người đàng hoàng, ngoan ngoãn nghe lời Guren, không được quậy phá. Còn nữa, cháu nhớ trông chừng Guren, nếu nó có vấn đề gì phải lập tức gọi về cho ta, đừng học theo nó mà giấu giếm này nọ."

Sui ngồi ở sô pha ôm Yage đong đưa hai chân, gật đầu đáp: "Cháu biết rồi."

"Ngài yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Guren-dono cẩn thận." Basil nói, chỉnh lại tay áo.

Sáng hôm nay Toto nhờ người trong thị trấn mua giúp Basil bộ quần áo mới, cái áo khoác hôm qua bị Guren bứt hỏng nút gài đã được Betty khâu lại, còn giặt rồi phơi khô cho hắn.

"Ừ, nhờ cậu."

Tiếng dép gỗ bồm bộp ở bậc thang, ba người ngẩng đầu, Guren vịn tay nắm cầu thang đi xuống: "Có gì ăn không?"

"Có có có." Sui đáp, chạy vào bếp lấy bánh mì kẹp thịt cùng một cốc sữa đem ra cho Guren rồi lại chạy về phòng mình lấy đồ.

"Guren-dono, thân thể thấy sao rồi?" Basil hỏi.

Guren cắn một mình bánh mì, gật đầu: "Khỏe lắm, có thể quay lại Vongola sớm."

"Không gấp, cô ăn xong thì thay đồ, sắp xếp hành lý đã."

"Chỉ có mấy bộ đồ thôi, tôi để sẵn trong phòng rồi."

"Để tôi xách xuống giúp cô."

"Cảm ơn anh."

Basil lên lầu lấy giỏ đồ của Guren đặt kế cửa ra vào. Toto cũng soạn đồ cho Sui xong xuôi, để kế giỏ của Guren.

"Đêm qua có gặp ác mộng không?" Toto hỏi Guren.

"Không có." Guren nói, uống ngụm sữa ấm nóng ngòn ngọt.

Toto 'ừ' một tiếng, xoay người đi vào bếp.

Guren nuốt bánh mì, hỏi Basil: "Anh cùng tôi và Sui đi tàu hay sao?"

"Chúng ta sẽ về bằng trực thăng." Basil nói, hắn ngồi xuống cạnh Guren, "Đi tàu mất thời gian, trực thăng thì chỉ khoảng hai tiếng là tới rồi."

"Ừm." Guren bâng quơ đáp trong khi miệng thì gặm bánh mì, suy nghĩ lúc về Vongola phải làm những gì.

Cảm giác dường như Basil ở bên cạnh cứ nhìn mình chằm chằm, Guren liếc sang, quả nhiên hắn đang dựa lưng ghế nhìn cô không chớp mắt: "Mặt tôi dính gì à?"

"Có." Basil nhoẻn miệng cười, đáp, "Dính sự đáng yêu."

Guren ngơ người, trong đầu chợt nảy lên mấy câu Basil nói tối hôm qua.

Cô gãi mũi, lườm Basil: "Nói vớ vẩn."

Cái thói xấu này chắc chắn học từ Mukuro và Reborn.

Basil chỉ cười chứ không nói gì.

Guren ăn no rồi thay quần áo, đồ đạc của cô và Sui được Toto chuẩn bị xong hết. Sui đeo ba lô nhỏ trên vai. Guren chộp sợi dây gắn ở hộp thuốc đeo lên vai phải. Basil một tay xách hai giỏ đồ của Guren và Sui.

Lúc này, ngoài cổng thị trấn truyền tới âm thanh ồn ào, là tiếng lạch xạch vang rầm rộ của trực thăng.

Nhóm Basil ra ngoài, thấy mọi người trong thị trấn đều ngừng hoạt động, tụm ba tụm năm ngắm nghía chiếc trực thăng đang từ từ hạ xuống. Dưới đất nổi lên gió lốc, cát bụi bay mù mịt, mọi người giơ tay che mặt. Đến khi mở mắt, nhìn thấy chữ 'Vongola' ở đuôi trực thăng, vài người thích thú huýt sáo.

Nhóm Guren bước tới, người lái trực thăng nhảy xuống, kéo kính rồi cúi đầu với Basil: "Môn Ngoại Cố Vấn, tôi đến đón ngài và Dược sĩ Guren trở về Vongola."

Mọi người nghe thấy đều xì xào khen Vongola thật oách, đem cả trực thăng đến rước Guren của bọn họ về.

"Cảm ơn nhé." Basil đáp, quay qua nói với Guren, "Guren-dono, đi thôi."

"Ừm." Guren gật đầu, cô ngoảnh lại vẫy tay với mọi người đang đứng trước cổng.

Mọi người đều giơ cánh tay ra sức vẫy lại.

Betty thấy Sui cũng định leo lên trực thăng, hỏi: "Sui cũng đi sao?"

"Dạ."

"Đi chơi vui vẻ nhé." Flori mỉm cười xoa đầu Sui.

"Dạ, cảm ơn dì."

Toto nhìn xuống Guren, mở miệng định nhắc nhở vài câu, ai ngờ Guren đã giành nói trước.

"Tôi nhớ hết rồi, sẽ chăm sóc bản thân đàng hoàng."

"Hừ, chỉ biết nói suông." Toto cau mày, "Được rồi, lo cho cô mãi cũng thành thói quen, không nói thì ta ngứa mồm lắm. Ta chỉ muốn nhắc nhở cô, đừng có lúc nào cũng nghĩ bản thân chỉ có một mình, thằng già này chưa chết đâu, có gì thì nói, biết chưa?"

"Biết rồi." Guren đáp, nghiêng đầu nhìn Toto, "Toto, lúc đầu ông đưa tôi vào Vongola là vì muốn tôi có nhiều sự giúp đỡ đúng không?"

Toto im lặng mấy giây, đáp: "Ừ, nhưng cô ngu quá, cái gì cũng không chịu nói, làm như mình có thể làm tất cả mọi thứ vậy, thật chướng mắt. Nếu không phải Hideyoshi nhờ ta chăm sóc cô thì ta đã ném cô vào rừng lâu rồi."

Guren ngước nhìn Toto hồi lâu, cô nói: "Cảm ơn, Toto. Tôi và Hideyoshi sẽ không bao giờ quên ân tình này."

Toto trừng mắt, theo thói quen định mở miệng mắng vài câu, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Guren, lời nói ra tới mép đành nuốt lại. Ông vươn tay vỗ nhẹ lên đầu cô, nói: "Lâu rồi không cùng câu cá, lần sau về thì ở lại lâu hơn một chút, chúng ta cùng đi."

Guren đặt tay lên tay Toto, nhỏ giọng đáp: "Ừm."

Basil đứng bên cạnh lắng nghe cuộc đối thoại, bây giờ hắn cảm thấy thật sự thì Toto không đáng sợ tới mức như mọi người nói, ông ấy chỉ là hay quát tháo thế thôi, thực chất Toto là người rất giàu tình cảm.

Toto nhìn Basil, nhàn nhạt nói: "Mặc dù ta rất ghét phải nhờ vả học trò của Sawada Iemitsu, nhưng phiền cậu hãy để ý tới con bé."

Basil trả lời ngay: "Không phiền ạ! Tôi nhất định sẽ trông nom cô ấy tử tế."

Toto giao Guren cho hắn chăm sóc, đây có phải là bước đầu tiên trong việc Toto chấp nhận hắn không?

Trong lòng Môn Ngoại Cố Vấn vui như hoa nở.

Guren nhìn trời, cuộc sống là chuỗi ngày dài bị hết người này tới người khác trông chừng.

"Đi đi." Toto phất tay.

Basil đưa Sui lên trước rồi tới Guren, mình thì lên cuối cùng.

Đây là lần đầu tiên Guren và Sui đi trực thăng nên có hơi bồi hồi, hai người trừng mắt với nhau.

Basil giúp hai người thắt dây an toàn, người lái trực thăng thấy đã ổn định liền khởi động cho trực thăng cất cánh.

Nhìn trực thăng dần xa tới chỉ còn là một cái chấm đen nho nhỏ, Toto thầm nghĩ sắp tới căn nhà sẽ trống trải lắm đây.

"Quả nhiên phải ồn ào một chút mới vui." Ông lầm bầm.

Chợt sau lưng bị chọc hai cái, Toto quay đầu.

Lora cười tủm tỉm: "Toto, nếu chú thấy cô đơn thì để cháu dọn qua ở với chú. Người lớn tuổi cần có người bầu bạn, cháu hiểu mà."

Toto trừng mắt đạp cậu thanh niên bay xa mấy mét: "Bầu bạn với con mẹ mày ấy!"

Lora lồm cồm bò dậy phủi tay và quần áo, chẳng những không sợ mà còn gãi đầu cười ngây ngô: "Cháu sợ chú nhớ Guren với Sui rồi chú buồn thôi mà."

"Nhớ thằng cha mày! Buồn ông nội mày!" Toto xắn tay áo đuổi theo Lora chạy khắp thị trấn.

"Ấy ấy! Betty cứu tôi!!!"

Betty và mọi người lắc đầu.

"Tên đó sao cứ thích chọc tức Toto thế nhỉ?"
...

Tại Vongola, sân của Khu D.

Tsunayoshi, Gokudera, Yamamoto và Chrome đều ngẩng đầu ngó chiếc trực thăng ở phía xa dần dần bay tới giữa sân rồi hạ cánh.

Nhóm Tsunayoshi đi tới.

Basil kéo cửa trực thăng rồi nhảy xuống, Sui ở sau lưng hắn cũng nhảy theo, chống tay bên cửa há miệng hít thở.

Basil nâng cánh tay, Guren một tay đặt lên cánh tay hắn, một tay che miệng, được Basil đỡ ra ngoài.

Từ khi sinh ra đến nay Guren chỉ đi máy bay một lần, có điều khi đó cô đang hôn mê được Toto đưa đến Thị trấn E, còn lần này là lần đầu tiên cô cùng Sui được trải nghiệm cảm giác ngồi trực thăng. Vốn dĩ ba mươi phút đầu hai người vẫn còn bình thường, nhưng chưa tới một tiếng thì cả hai bắt đầu thấy khó chịu, vừa đau đầu vừa buồn nôn, may mắn Guren là Dược sĩ, cô nhanh chóng lấy hai viên thuốc cho mình với Sui nuốt xuống mới cầm cự được thêm một tiếng tới khi trực thăng hạ cánh ở Vongola.

"Guren, Sui, hai người sao đấy?" Tsunayoshi nhìn một lớn một nhỏ đang hít lấy hít để.

"Hai người họ say trực thăng." Basil vừa vuốt lưng Guren vừa trả lời.

"Có trường hợp này à?" Gokudera nghi vấn.

"Lần đầu ngồi trực thăng nên không quen." Guren nói, sau khi hít thở xong cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn rồi, cô rút bàn tay đang vịn cánh tay Basil, nói, "Được rồi, tôi không sao."

"Xin lỗi Guren-dono, nếu tôi biết cô không quen đi trực thăng thì đã cùng cô đi tàu rồi." Basil hối lỗi. Hắn quá sơ xuất, chỉ lo Guren ngồi tàu lâu sẽ mệt mà quên không hỏi Guren có ngồi trực thăng được hay không.

Guren lắc đầu: "Lần đầu không quen, có dịp ngồi mấy lần nữa là ổn."

Tsunayoshi hỏi: "Thế nào? Về thăm nhà có vui không?"

Guren gật đầu. Basil thầm nghĩ lại Guren nghỉ phép ba ngày nhưng toàn bị chất độc tái phát khiến cho hầu hết thời gian đều nằm trong phòng, có gì vui đâu. Bất quá thấy Guren thản nhiên gật đầu hắn cũng chỉ im lặng.

Sui cũng phục hồi rồi, cậu đứng thẳng chào mọi người.

Tsunayoshi mỉm cười ôm Sui: "Chào mừng Sui, em định ở đây bao lâu?"

"Em có thể ở cùng Guren lâu thật lâu không?" Sui ngẩng đầu hỏi.

"Tất nhiên là được, em muốn ở bao lâu cũng được." Tsunayoshi cười nói.

Sui cong môi lên cười một cái: "Cảm ơn anh!"

Tsunayoshi bị sự đáng yêu của cậu bé đánh gục, cậu ôm Sui lắc lắc: "Đáng yêu quá! Đáng yêu quá! Anh luôn ao ước có một đứa em trai em gái đáng yêu thế này!!!"

Yamamoto cười nói: "Tsuna thích trẻ con quá nhỉ."

"Đúng vậy rồi, cậu quên Lambo và Ipin đều do ngài ấy trông nom à?" Gokudera nói.

Guren hỏi Chrome: "Mấy hôm nay nhà kính của tôi thế nào?"

"Yên tâm, với sự giám sát của tôi và Reborn-san, Mukuro-sama và Hibari-san tưới cây đều đặn, không làm hư hỏng vườn thuốc hay nhà kính." Chrome báo cáo tình hình.

"Vậy thì tốt." Guren gật đầu, "Cảm ơn đã đón chúng tôi."

"Anh được nghỉ giải lao." Tsunayoshi nói.

Từ sau khi xác định quan hệ, nhóm Reborn đã thể hiện tình cảm với cậu một cách công khai, tất nhiên là yêu chiều Tsunayoshi hết mức, công việc gì đó đều giành làm để Tsunayoshi có thời gian thư giãn vui vẻ."

"Sui, đi chơi không?" Tsunayoshi hỏi.

Sui nhìn Guren. Guren nói: "Đi đi, tôi chuẩn bị bận rộn rồi, cậu theo tôi cũng không có gì vui."

Sui thấy Guren cho phép liền nói với Tsunayoshi: "Đi ạ."

Basil hỏi Guren: "Vừa trở lại đã bắt tay vào việc sao?"

"Ừm, tranh thủ nghiên cứu thứ kia càng sớm càng tốt."

"Tôi cũng phải về CEDEF xử lý công việc thôi, chiều sẽ ghé qua chỗ cô."

Guren gật đầu, nói với nhóm người một tiếng rồi xách ba lô và hai giỏ đồ đi. Basil tất nhiên không để Guren làm việc này, hắn giành lấy hành lý, đề nghị cầm thay cô. Guren chỉ gật đầu đưa giỏ đồ cho hắn.

Nhóm Tsunayoshi đi phía sau nhìn theo hai thân hình chênh lệch nhưng đứng chung một chỗ lại xứng đôi đến không ngờ, ai nấy cũng thấy có gì đó mới lạ.

"Sao tớ có cảm giác... khoảng cách giữa hai người họ hình như gần hơn chút ấy nhỉ?" Tsunayoshi nghiêng đầu.

"Có tiến triển bức phá gì đó chăng?" Gokudera nói, "Tôi nghe tên đầu rễ tre nói, hôm qua Guren rơi xuống núi bị trật chân, Basil đã bế cô ấy quay lại, còn để Guren mặc áo khoác của mình rồi cõng cô ấy về Thị trấn E."

Hôm qua vừa về tới, Ryohei vội kể cho nhóm người nghe, nhưng khi đó Tsunayoshi đang nghe Hibari và Lal Mirch báo cáo lại tình huống nên không chú ý chuyện này.

Hai mắt Tsunayoshi sáng lấp lánh, phấn khích hỏi Gokudera: "Thật sao?"

Sui thầm nghĩ: Đúng đoạn sau thôi, đoạn đầu trật lất.

"Anh ta nói thế đó." Gokudera nói, "Đệ Thập, còn một chuyện đặc sắc hơn cơ."

"Ơ? Chuyện gì? Tại sao tớ không nghe anh hai nói nhỉ?"

"Hôm qua cậu chú tâm nghe Hibari nói nên có để ý bên này đâu."

Được Yamamoto nhắc, Tsunayoshi mới nhận ra.

"Vậy, chuyện đặc sắc kia là gì?"

"Là..." Gokudera che miệng thì thầm với Tsunayoshi.

Yamamoto cũng ghé sát phụ họa với Hộ vệ Bão. Chrome nghiêng tai nghe cùng.

Tsunayoshi nghe xong thì ôm má hào hứng: "Ennis Gladys thẳng thắn thế sao?"

"Đúng vậy, nhưng Basil còn thẳng thắn hơn, trực tiếp nói rằng cậu ấy có người mình thích, còn ở trước mặt cô ta khoác áo cho Guren cơ." Yamamoto nói.

"Ồ, đúng là Basil-kun!" Tsunayoshi phấn khích vỗ tay.

Guren cùng Basil đi phía trước hơi ngoảnh lại, không biết nhóm người đằng sau đang xầm xì chuyện gì mà hưng phấn như thế.

"Nhưng mà tớ có cảm giác Ennis Gladys không dễ dàng bỏ cuộc đâu, tính cách cô ta thế nào nhìn một lần là biết. Với lại bố cô ta là Ennis Eugene kiêu kỳ ngạo mạn, hẳn là cô ta cũng sẽ ảnh hưởng cái tính đó, một khi đã nhắm vào cái gì là sẽ muốn cho bằng được." Yamamoto khoác vai Tsunayoshi.

Tsunayoshi lo lắng: "Thế chẳng phải Guren của chúng ta nằm không cũng trúng đạn à?"

Bọn họ đều giao tiếp với Gladys đôi ba lần, người kia gian xảo, xấu tính không thua gì bố cô ta. Guren thì quá ngây ngô, họ lo Dược sĩ của mình sẽ chịu thiệt thòi.

"Đệ Thập đừng lo, Basil nào để cho Guren bị ăn hiếp chứ." Gokudera nói.

"Cậu nói có lý." Tsunayoshi gật gù, thoáng cái liền an tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top