Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 67: Bốn kẻ đeo mặt nạ

Gokudera đối diện với một người đàn ông ở sân thượng, hai bên giữ khoảng cách nhất định.

Khi trận nổ đầu tiên xảy ra ở trung tâm thương mại, Gokudera vốn còn đang ở điểm cuối đường C, nơi giao nhau giữa trung tâm thành phố với phố F.

Trong đầu Hộ vệ Bão lập tức lóe lên suy nghĩ về vụ khủng bố gần đây, hắn nhấc chân chạy đến trung tâm thương mại. Có điều vừa chạy được vài bước, hắn nghe thấy tiếng súng dữ dội cùng tiếng la hét thảm thiết. Gokudera biết chắc chắn là điều không lành.

Tuy âm thanh ầm ĩ nhanh chóng lắng xuống, ai ngờ nơi khác lại có thêm một vụ nổ vang trời nữa, uy lực còn kinh khủng hơn trận nổ vừa rồi.

Gokudera thầm nghĩ tiêu rồi, cả hai nơi vốn tập trung dân cư, chưa kể còn là nơi có nhiều cơ sở kinh tế, náo loạn như thế này thì không chỉ thiệt hại tài sản mà thương vong tuyệt đối vô cùng nghiêm trọng.

Ngoài ý muốn của Gokudera, hắn nhìn thấy bóng dáng của Guren ở đằng xa đang bay trên trời hướng tới nơi xảy ra trận nổ thứ hai. Hắn thoáng chốc an tâm, có Guren thì như đỡ được phần nào, với lại ở phía kia cũng có Hibari ở đó.

Gokudera nghĩ ngợi phải gọi cho Đệ Thập trước. Tuy nhiên, động tác ấn nút gọi lập tức gián đoạn khi hắn phát hiện ở một góc tối trong con hẻm nhỏ nằm sát sau trung tâm thương mại có một người dáng vẻ rất khả nghi đang lén lút quay lưng đi, trông bộ dáng lắc lư cái đầu như biểu đạt gã đang rất vui, trong tay còn lắc lắc một vật thể nhỏ. Nếu như trong tình huống bình thường, Gokudera chắc chắn không nghi ngờ, nhưng nơi kia vừa có trận nổ kinh hoàng như thế mà người kia còn vui vẻ được, lại còn trốn trong hẻm nhỏ, cộng thêm thứ khiến Gokudera chú ý chính là cái thứ đang đung đưa trong tay kẻ khả nghi kia.

Mắt Hộ vệ Bão nhìn rất tốt, liền thấy được đó là một chiếc điều khiển nhỏ. Gokudera là người chuyên nghiên cứu và chế tạo bom, đối với cái điều khiển đó tất nhiên có hiểu biết, hắn nhanh chóng nhận ra đó là điều khiển kích hoạt bom.

Trong đầu Gokudera suy đoán mười mươi, lập tức đuổi theo, muốn nhân lúc kẻ đó còn lơ là thì bắt giữ ngay.

Nào ngờ kẻ khả nghi kia cũng có chút năng lực, khả năng phòng bị rất cao. Gokudera còn chưa chạm tới, kẻ khả nghi đã xoay người, từ trong tay áo phóng ra một cái phi tiêu về phía hắn.

Gokudera nghiêng người, phi tiêu 'keng' một tiếng va vào bức tường rồi rơi xuống đất.

Kẻ khả nghi kia bật người lùi lại. Nhìn ở chính diện mới thấy rõ dáng người của kẻ khả nghi rất cao, trên mặt đeo một cái mặt nạ mèo che từ mũi xuống dưới cằm. Gokudera quan sát bàn tay người nọ, ngón tay dài và gầy, da tay sần sùi, khô như nhánh cây. Hắn đoán người trước mặt rất gầy, nói đúng hơn là da bọc xương, không biết là do cơ địa bẩm sinh hay do bệnh hoặc nguyên nhân nào khác. Khi nhìn vào mắt kẻ khả nghi, Gokudera đoán đây là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.

Gokudera thấp giọng hỏi: "Mày muốn tự giác đi theo, hay đợi tao lôi mày đi?"

Kẻ khả nghi không trả lời, chỉ quay lưng bỏ chạy.

Gokudera truy đuổi.

Kẻ khả nghi chạy rất nhanh, lợi dụng cơ thể gầy gò mà luồn lách trốn chạy. Dù vậy Gokudera vẫn rất bình tĩnh, từ khi hắn nuôi Uri tới nay thì mỗi ngày đều phải rượt theo bắt nó về vì nó quá ham chơi. Cơ thể Uri dẻo dai, hết nhảy sang chỗ này rồi lại bay sang chỗ kia, Gokudera sớm đã quen với việc truy bắt với tốc độ cùng di chuyển không theo quy luật.

Hai người rượt đuổi tới tận đường cùng của con hẻm nhỏ. Ánh sáng hầu như không thể chiếu tới bởi trung tâm thương mại và tòa nhà cao tầng ở hai bên che khuất, chỉ le lói một ít vệt sáng nho nhỏ chen chúc qua kẽ hở của những tòa nhà gần như nối liền.

Kẻ khả nghi thấy bản thân đã chạy vào ngõ cụt, gã đạp chân lên những vật thể xung quanh, dùng nó lấy đà bật lên cao, nhảy qua những điểm tựa để phóng người lên cao hơn.

Gokudera ngước mặt cười gằn: "Tưởng chỉ có mình mày biết bay thôi à?"

Nói rồi hắn khởi động nòng pháo ở cánh tay trái bắn ra luồng sáng đỏ, lợi dụng hỏa lực của lửa Bão bật người lên không trung, đạp lên những điểm nhô ra từ các tòa nhà xung quanh.

Gokudera đã học được chiêu này từ Tsunayoshi, thông qua phản lực của lửa ở mức độ cao tạo thành sức đẩy, nguyên lý hoạt động tương tự như tên lửa.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Gokudera đã đuổi kịp kẻ khả nghi nọ lên tận sân thượng của một tòa nhà cao mười mấy tầng.

Gokudera không có kiên nhẫn để nhiều lời với kẻ kia, hắn trực tiếp duỗi thẳng cánh tay trái, hướng nòng pháo vào kẻ khả nghi, cái đầu lâu ở nòng pháo há miệng, như tử thần đang cười khoái chí khi sắp sửa thu thập linh hồn mới dưới lưỡi hái của mình.

"Trò đuổi bắt kết thúc, đừng làm mất thời gian của tao, tên khốn."
...

Basil chạy theo hướng Guren vừa chỉ, Hiou chạy trước hắn một khoảng, nó dựa theo mùi của Hibari mà tìm kiếm.

Khi một người một sói chạy qua một đoạn liền thấy Hibari đang giao đấu với một người. Kẻ đó khoác chiếc áo choàng tối màu, đeo mặt nạ mỏ chim, đầu quấn khăn, chỉ để lộ đôi mắt thâm quầng, hai tay đeo găng tay móng vuốt sắc nhọn.

Hibari giơ tonfa ở tay phải chắn đôi vuốt của đối phương, tonfa bên tay trái nhắm vào kẻ nọ đánh tới. Mặt Nạ Mỏ Chim bật lùi về sau tránh đòn.

Hibari liếc thấy Basil bèn nói: "Còn hai tên chạy hướng kia, một đeo mặt nạ gấu đen, một đeo mặt nạ gấu trắng. Mau đuổi theo."

Basil không đáp lời, chạy lướt qua Mặt Nạ Mỏ Chim.

Mặt Nạ Mỏ Chim duỗi thẳng móng vuốt nhọn hoắt hướng tới Basil nhằm ngăn bước chân của hắn. Môn Ngoại Cố Vấn vẫn điềm nhiên tiếp tục chạy ngang qua, đến liếc cũng chẳng thèm liếc một cái.

Móng vuốt kia không chạm được tới Basil, vì một sợi dây xích vút tới quấn chặt cổ tay Mặt Nạ Mỏ Chim. Kẻ đó quay mặt sang, chỉ thấy sợi dây xích gắn liền với đuôi tonfa, mà Hibari ở bên kia thì nhếch nhẹ khóe miệng, thấp giọng nói một câu.

"Lo cho cái thân mày trước đi."
...

Basil cảm thấy việc cứ chạy rồi truy đuổi thế này thật mất thời gian, chưa kể đã qua một khoảng thời gian thế này thì biết đâu mà tìm hai kẻ kia.

"Hiou, tìm được không?" Basil cúi đầu hỏi Hiou.

Hiou kêu một tiếng, chạy trước dẫn đường cho hắn. Cả hai chạy qua con hẻm chật hẹp, khi ra khỏi điểm sáng ở cuối hẻm thì Basil mới biết Hiou dẫn hắn tới công viên.

Giữa trung tâm công việc diễn ra trận đấu của ba người. Hai người một nam một nữ, nam mang mặt nạ gấu đen, vũ khí trong tay là súng, nữ mang mặt nạ gấu trắng, vũ khí là hai con dao, cả hai liên tục tấn công người áo đỏ. Người áo đỏ nhanh nhẹn tránh đòn, nhấc chân trái đá một phát vào bụng Mặt Nạ Gấu Đen rồi lại bật người xoay một vòng dùng chân phải hất bay con dao trong tay Mặt Nạ Gấu Trắng.

Điều khiến Basil ngạc nhiên là, người áo đỏ này là người quen khá lâu không gặp.

Mặt Nạ Gấu Đen giơ súng, nhân lúc người áo đỏ đang quay lưng mà bắn một phát.

Viên đạn xuyên qua không khí, lại bị Metal Edge xoay tròn phóng tới với tốc độ cao ngăn chặn.

Mặt Nạ Gấu Đen ngạc nhiên quay sang.

Metal Edge trở về trong tay chủ nhân, Basil tiến tới nhìn người áo đỏ, cười nhẹ: "Lâu rồi không gặp, Fon-dono."

"Basil-san, lâu rồi không gặp." Nụ cười của Fon vẫn luôn thân thiện, khẽ cúi đầu chào Basil, thấy đi cùng Basil còn có cả Hiou bèn nói với nó, "Hiou, khỏe không?"

Hiou kêu một tiếng đáp lại câu hỏi của Fon.

Basil thắc mắc hỏi Fon, "Tại sao anh lại có mặt ở đây?"

"Guren nhờ tôi làm chút việc vặt, nhân tiện đến thăm cô ấy." Fon nói, hắn chỉ hai người kỳ quặc kia, nói ngắn gọn cho Basil nghe, "Khi nãy tôi đang trên đường đến Vongola chợt nghe tiếng nổ rầm rộ, sau đó thấy hai người họ chạy ra từ trong hẻm, bộ dạng rất đáng nghi cho nên tôi mới giữ chân cả hai lại."

Basil gật đầu: "Hibari-dono cũng đang đánh nhau với một người đeo mặt nạ mỏ chim, có lẽ cả ba người họ là một nhóm."

"Thế à?" Fon vào tư thế, "Vậy thì bắt về trước nói chuyện sau."

Hai người đeo mặt nạ tiến lên, Nặt Nạ Gấu Đen bắn hai phát súng. Basil giơ đao chém hai đường đánh bật hai viên đạn, hắn chém một đường ngang, lửa Mưa màu xanh nhạt như cánh cung tốc biến hướng tới Mặt Nạ Gấu Đen. Mặt Nạ Gấu Đen vừa nghiêng người né tránh thì Basil cũng tức tốc xuất hiện bên cạnh, nhấc chân lên đá vào bên hông. Đối phương ăn trọn một cú đá uy lực cực mạnh thì nhíu mày, gã chĩa súng cách thái dương Basil một khoảng ngắn, bóp cò.

Basil nghiêng đầu, viên đạn sượt qua tóc, hắn nhìn Mặt Nạ Gấu Đen, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Tay trái của hắn chộp cổ tay Mặt Nạ Gấu Đen, nâng đầu gối vào dưới cằm kẻ kia, sau đó hắn lách người, bẻ tay của đối phương ra sau lưng, đạp lên vai đè mạnh xuống đất.

Basil kề lưỡi đao bên cổ mặt nạ gấu đen, trầm giọng: "Thử cử động xem, sẽ mất đầu đấy."

Mặt Nạ Gấu Đen ngạc nhiên, thầm nghĩ người này quá mạnh, sức mạnh lẫn tốc độ hiếm có ai có thể so bì được.

Basil đảo mắt sang Fon.

Fon không hổ danh là Võ sĩ mạnh nhất, mỗi đòn đánh ra tuy nhẹ nhàng như đang múa, thực chất ẩn chứa uy lực không nhỏ. Mặt Nạ Gấu Trắng hướng lưỡi dao từ trên xuống. Fon nhấc chân đạp vào cánh tay cô ta, ngăn con dao chỉ cách mình một khoảng ngắn, sau khi đạp vào cánh tay đối phương, hắn lấy đó làm điểm tựa, chân còn lại cũng nhấc lên khỏi mặt đất, tung ra một cú đá ngay vai trái đối thủ.

Basil quan sát, trong đầu lóe lên nghi hoặc, nãy giờ hắn chỉ thấy Fon tấn công bằng chân, cả hai tay vẫn luôn giữ nguyên tư thế ôm một thứ gì đó được bọc vải trắng ở trong ngực.

Trong lúc Basil đang suy nghĩ, Fon ở bên kia đã tung đòn dứt điểm, chỉ thấy Mặt Nạ Gấu Trắng đột nhiên bất động trong tư thế giơ dao.

"Chiêu này gọi là điểm huyệt." Fon cười nói, "Cứ đứng yên một lát nhé."

Nói rồi hắn vươn tay tháo mặt nạ, sau mặt nạ là một gương mặt nữ xinh đẹp, trông như chỉ ngoài hai mươi một chút. Cô ta trừng mắt nhìn Fon, cơ thể muốn cử động lại không thể động đậy dù chỉ là một ngón tay.

"Trước mắt đưa hai người họ tới chỗ mọi người đã." Basil nói, đập vào gáy Mặt Nạ Gấu Đen. Đối phương trợn mắt một cái rồi ngất đi.

Cô gái hé miệng, muốn kêu mà không thốt thành lời.

"Tôi nghĩ cô nên giữ tâm trí lo lắng cho bản thân mình thì hơn." Basil nói, "Cả hai vụ nổ đều gây thiệt hại đáng kể, cô hãy chuẩn bị tinh thần đối mặt với Vongola đi."

Fon hỏi Basil: "Guren có ở gần đây không?"

"Có, cô ấy ở phố F hỗ trợ cứu người."

"Tới đó thôi, không chừng tôi có thể giúp đỡ được gì đó."
...

Gokudera kéo cái chốt nhỏ bên thân pháo, nâng tay lên, nòng pháo bắn ra một loạt viên đạn dạng ống to cỡ ngón tay, bên trong chứa chất nổ. Những ống đạn vừa lao tới gần Mặt Nạ Mèo liền phát nổ, khói trắng mịt mù bao quanh. Dẫu vậy Gokudera vẫn không hề lơ là, cặp mắt xanh lục sáng quắc chăm chăm vào vị trí của đối phương.

Khói trắng chưa tan đi, bên trong đã có một bóng đen vụt tới, nhắm vào Gokudera mà giơ cao vũ khí, chém xuống.

Hộ vệ Bão nghiêng người lăn sang phải, tay phải đặt lên thân pháo lần nữa gạt cái chốt nhỏ, lửa Bão xuất hiện trên mặt chiếc nhẫn ở ngón giữa tay phải, truyền vào nòng pháo. Đầu lâu há miệng thụt về sau, lộ ra đầu pháo tụ lại một điểm sáng đỏ như viên bi, dần dần biến lớn.

Khi đã tích tụ đủ, nó bắn ra một nguồn lửa đỏ sức mạnh cực đại. Mặt Nạ Mèo bắt chéo hai cánh tay, nhưng nào trụ được đòn này, kết quả bị lửa Bão của Gokudera tấn công thẳng tới. Mặt Nạ Mèo kêu một tiếng, ngã lăn ra sau, phần tay áo cùng mảng áo trước ngực cũng có dấu vết bị đốt cháy.

Không để cho kẻ nọ có cơ hội phản kháng, Gokudera lập tức bắn thêm mấy ống đạn. Sau tiếng nổ lớn, làn khói trắng lại lần nữa ngấu nghiến lấy kẻ khả nghi kia.

"Gokudera-kun!"

Trên trời vang dội một tiếng gọi, Gokudera vừa nghe liền nhận ra ngay giọng nói này là của Đệ Thập yêu quý của hắn.

"Đệ Thập!!!" Gokudera ngẩng đầu, hướng về người đang bay tới gần vẫy tay điên cuồng.

Tsunayoshi đáp xuống, quan tâm hỏi han Gokudera: "Cậu không sao chứ? Có bị thương không?"

"Không thưa Đệ Thập." Gokudera rất hưởng thụ cảm giác được Tsunayoshi quan tâm, nhưng vẫn không quên kể công, "Đệ Thập, ngài nhìn đi, tôi đã bắt được một kẻ khả nghi đây này."

Tsunayoshi quay qua nhìn theo ngón tay Gokudera, thấy sát góc sân thượng có một người đeo mặt nạ mèo nằm đó, quần áo tả tơi thì không nói, trọng điểm là đối phương thoi thóp như sắp chết.

"...Cậu đã nương tay với người ta chưa vậy, Gokudera-kun?"

"Thưa Đệ Thập, tôi biết phải bắt sống hắn về cho ngài thẩm vấn, thế nên chỉ dùng có một nửa sức mạnh thôi." Gokudera ngửa mặt lên, chống nạnh nói đầy tự hào, "Thế nào Đệ Thập kính yêu của tôi, có phải cánh tay phải của ngài rất giỏi không?"

Tsunayoshi cười trừ, nhưng lại thấy biểu cảm của Hộ vệ Bão nhà mình chờ được khen ngợi có chút đáng yêu, cảm giác khó chịu ban nãy dường như phiêu đi đâu hết. Cậu vươn tay chạm vào trán Gokudera, mỉm cười nói, "Làm tốt lắm, người yêu của tớ."

Biểu cảm trên mặt Gokudera hớn hở, trái tim hắn lâng lâng cảm xúc hân hoan, chỉ thiếu mỗi nhảy cẫng lên.

Đệ Thập gọi hắn là gì?

'Người yêu của tớ'! 'Người yêu của tớ' đấy!

Hộ vệ Bão nghe mà lòng sướng rơn.

Tsunayoshi khẽ cười, trông Gokudera giống hệt trẻ con vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top