Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Guren và Mukuro

Rokudo Mukuro đột nhiên xuất hiện trong cơ thể của Guren, đôi mắt đen huyền đổi thành hai màu đỏ và xanh.

Chuyện này phải quay lại cái đêm trước khi Guren rời khỏi Vongola. Nửa đêm cô đến tìm Mukuro, nói rằng ngày mai cô sẽ ra ngoài điều tra, để đảm bảo an toàn, Guren muốn cùng Mukuro lập một khế ước.

Mukuro nghe thế rất buồn cười, xưa nay chưa từng có ai tự đòi lập khế ước với hắn. Có điều hắn vẫn đồng ý, cái gì càng thú vị hắn càng thích tham gia.

Quá trình lập khế ước rất đơn giản, chỉ cần đinh ba của Mukuro dính máu của Guren, ngược lại hắn cũng phải bôi một giọt máu của mình lên mắt phải của Guren, làm xong hai việc này, khế ước coi như hoàn thành. Thông qua khế ước, Mukuro có thể nhập vào cơ thể Guren, chứng kiến những gì cô nghe và thấy được. Đồng thời dùng năng lực của hắn giúp đỡ cho cô.

"Kufufu, thì ra chỉ là côn trùng thôi."

Giọng Guren cất lên trong tiềm thức: "Này, đừng có dùng gương mặt của tôi cười như vậy."

Nếu để người ở Vongola nhìn thấy điệu cười của Mukuro trên khuôn mặt Guren, họ chắc chắn sẽ sốc tới ngất xỉu cho xem.

"Cô không có quyền lên tiếng, vì cô chậm chạp mà ta phải chờ rất lâu đấy."

"Tôi ngủ bao lâu rồi?" Cô và hắn giao tiếp trong tiềm thức.

"Hơn nửa ngày."

"..." Bảo sao toàn thân ê ẩm.

Mặt Nạ Trắng cẩn thận quan sát Guren, đúng hơn là Rokudo Mukuro.

Gì đây? Cảm giác rất lạ, cô gái này dường như trở nên đáng sợ hơn lúc nãy, ngay lúc chạm mắt với con ngươi đỏ tươi kia, ngón tay gã chợt run lên trong vô thức.

Bản năng mách bảo gã rằng người này rất nguy hiểm!

Lửa Sương mù bùng lên mạnh mẽ, màn sương chợt dày đặc hơn, che khuất tầm nhìn xung quanh hai người.

"Có thể hóa giải ảo thuật không?" Guren hỏi Mukuro.

"Có thể, nhưng cô không phải người dùng lửa Sương mù, càng không phải Thuật sĩ nên việc này có hơi tốn sức. Ta sẽ cho cô mượn năng lực giải trừ ảo thuật qua con mắt phải, chỉ là thời gian sử dụng không nhiều, nếu dùng quá lâu cơ thể cô sẽ không chịu nổi."

"Rõ rồi. Bắt đầu đi."

Mắt phải của Guren trừng lên, hành lang méo mó trở lại như bình thường, sương mù cũng tan biến dần. Guren và Mukuro đều thấy rõ gã Mặt Nạ Trắng đang ẩn trong màn sương.

Mặt Nạ Trắng rất bất ngờ, người nọ phá giải ảo ảnh của gã?!

Mặt Nạ Trắng gõ gậy một cái thật mạnh, ngay lập tức có hơn mười người xuất hiện sau lưng gã, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Guren và Mukuro. Gã giơ gậy chỉ về hướng Guren đang đứng, nhóm người kia điên cuồng lao tới.

Hai người nhìn xuống phần bụng của nhóm người nọ, rất nhanh đã nhận ra.

"Thật hay giả?"

"Thật, bị điều khiển bằng dây cót. Tên này đúng là vừa điên vừa biến thái lại còn vô giáo dục, người chết cũng không tha." Mukuro phê phán.

Ngay khoảnh khắc nhóm người sắp bao vây cả hai, Guren trầm giọng: "Đổi người."

Trong phút chốc, Guren khom lưng rút con dao bấm giấu trong ống giày, quơ tay kéo một đường trong khoảng không. Một người phụ nữ ngã xuống. Guren lấy đà xoay một vòng lướt qua, một cô gái trẻ vô lực nằm trên đất, vài lần như vậy, cô gọn gàng cắt hết toàn bộ dây cót.

"Yên nghỉ đi." Nhìn những thi thể đáng thương nằm dưới chân, Guren thấp giọng nói, cô hỏi Mukuro, "Anh dùng Địa Ngục Đạo được không?"

"Cô chịu không nổi đâu." Mukuro điềm tĩnh đáp.

"Ừm, thôi vậy." Dứt lời, Guren nhanh như chớp phóng tới trước mặt Mặt Nạ Trắng, tung cước.

Tốc độ bất ngờ khiến gã không kịp phòng thủ, bị một đá này của Guren đạp bay ra sau, đập lưng vào tường. Không để gã có cơ hội chuẩn bị, cô tiếp tục nhấc chân lên, đá một phát thật mạnh vào bụng gã. Vách tường sau lưng Mặt Nạ Trắng bị sức mạnh đáng sợ làm cho nứt ra, khóe miệng gã trào ra dòng máu. Gã từ từ trượt xuống, chiếc mặt nạ cũng rơi theo, lộ ra khuôn mặt trung niên tầm thường đến không thể tầm thường hơn.

Đôi mắt bên đỏ bên xanh lạnh lùng nhìn gã từ trên cao, Guren khom người nhặt cây gậy, bẻ đôi nó, ném xuống.

Mukuro huýt sáo, vui vẻ nói: "Không hổ danh là học trò của người đàn ông mạnh nhất Bắc Ý, đánh chẳng nhân nhượng tí nào. Một cú này có khi hắn phải nằm cả tháng cũng không chừng."

"Lời này đừng để Toto nghe được, ông ấy đánh tôi chết." Guren nói, một tay túm cổ áo gã đàn ông lên, "Hỏi ông một câu, biết Jester là ai không?"

Gã trợn mắt, dường như cơn đau đã khiến gã không thể nói nên lời, chỉ có thể run rẩy ú ớ.

Guren đánh giá: "Mấy tên sử dụng ảo thuật hình như thể lực khá yếu nhỉ?"

"Kufufufu, về Vongola hai ta đánh một trận thử xem."

Chưa kể, với sức đá đó đến gấu còn gãy xương đừng nói tới người.

"Tôi từ chối, anh muốn Đệ Thập chúng ta ném ra ngoài đường à?"

"...Nói cũng đúng."

Guren hỏi gã trung niên lần nữa: "Biết Jester không? Biết thì gật đầu, không biết thì lắc đầu."

Gã lắc đầu nguây nguẩy.

Guren nhìn gã: "Tôi biết ông quen người đó, biểu cảm của ông nói lên tất cả rồi. Hắn là cấp trên của ông?"

Gã đàn ông cúi thấp đầu, từ chối trả lời. Guren cũng không ép gã, một tay bóp cổ gã, một tay giơ con dao lên.

"Không muốn nói thì đừng nói nữa."

Gã đàn ông sợ hãi hỏi: "Cô... Rốt cuộc cô là ai?"

Guren mở miệng định nói tên của Mukuro.

"Roku..."

"Ta đâm cô đấy!"

"...Ông không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết một điều là ông phải trả giá cho hành vi sai trái của mình là được."

Chợt Mukuro lên tiếng nhắc nhở cô: "Có người sắp tới."

Guren hỏi: "Đánh không?"

"...Về Vongola trước đã, đừng phí thời gian."

"Ông ta thì sao?"

"Sao là sao? Cô định đem gã theo? Cắt thành bảy, tám khúc nhét vào túi xách về à?"

"..." Guren câm nín, "Con mồi nằm trong tay rồi, không bắt thì uổng."

"Có nghe qua câu 'Thả con tép bắt con tôm' chưa? Về đi." Mukuro nói.

Guren thả tay, lạnh lùng nói với gã đàn ông: "Hưởng thụ cuộc sống mấy ngày nữa đi, rồi tôi sẽ quay lại làm thịt ông."

Cô đánh ngất gã, nhìn quanh, nói với Mukuro: "Dẫn đường đi."

"Bên trái."

Guren chạy.

Ngay khi bóng dáng cô vừa khuất ở ngã rẽ, đằng xa có vài người chạy tới. Nhìn hiện trường với vẻ mặt ngạc nhiên, vội đỡ gã đàn ông dậy, đưa đi.

Guren nghe theo chỉ dẫn của Mukuro, chạy qua dãy hành lang một lúc rồi đặt chân vào một con đường trắng trải dài như vô tận.

"Ảo thuật che mắt thôi, cứ chạy thẳng." Mukuro nói.

Guren tiếp tục chạy, hơn mười phút sau, cô nhìn thấy một điểm sáng lớn cách mình không xa. Vượt qua điểm sáng đó rồi, trước mắt Guren hiện ra một bìa rừng. Cô dừng lại dựa vào cây mà hít thở.

"Tiếp theo là hướng nào?"

"Đằng trước."

Guren đi thêm mấy bước, dừng lại sát vách đá nhìn dòng nước chảy xiết bên dưới, nói: "Đường cùng rồi."

"Không, đó là đường về Vongola."

"Hả?" Guren không hiểu, đột nhiên cơ thể mất tự chủ nghiêng về phía trước, rơi vào dòng nước.

Tên khốn kiếp!

Guren thầm mắng.

Mukuro thậm chí còn không hỏi cô có biết bơi hay không đã đẩy cô xuống.

Guren thử gọi Mukuro trong tiềm thức nhưng hắn không trả lời, cô càng giận hơn. Mối thù này cô nhất định ghi nhớ!

Tay và chân Guren vùng vẫy, ngoi lên mặt nước, vừa há miệng hít được một hơi lại chìm xuống, bị nước cuốn trôi.

Nước chảy không quá nhanh, thế nhưng đối với Guren bấy nhiêu đây cũng đủ làm khó cô. Toàn thân vô lực không có điểm tựa, muốn hít thở cũng không dễ dàng, nếu cô không mau chóng lên bờ, bản thân có thể sẽ chết đuối.

Bây giờ Guren mới thấy hối hận vì trước kia không chịu học bơi.

Tay trái Guren che mũi và miệng, tay phải giơ lên, một đường xoắn màu đen quấn quanh từ trên khuỷu tay đến cổ tay, một phần của nó tách khỏi tay cô, vươn ra.

Đúng lúc này, Guren nghe được trong nước có âm thanh, giống như có thứ gì đó cũng rơi xuống nước.

Thứ màu đen kia rụt lại, biến mất. Guren hé mắt, thấy được bóng người mờ ảo bơi lại chỗ mình, bắt lấy cổ tay cô, người nọ vươn một tay vòng qua eo Guren, nửa ôm nửa kéo đưa cô ngoi lên mặt nước.
.

Tại Vongola.

Đôi mắt Mukuro mở ra, thả lỏng bờ vai rồi lại thở ra một hơi dài.

"Thế nào?" Bên cạnh hắn, Tsunayoshi đang dán mắt vào giấy tờ, không hề nhìn vào Mukuro.

"...Không sao rồi, sẽ được đón về sớm thôi."

"Ừm."

"...Tsunayoshi, cô bé Dược sĩ kia đã an toàn rồi."

"Tôi biết rồi."

"Cho nên, tôi có thể đứng lên chưa...?"

"Chưa, quỳ tiếp đi, khi nào Guren về mới được đứng dậy!"

Mukuro khóc không ra nước mắt, có phải hắn bày trò đâu mà bị phạt quỳ chứ?!
.

Bên này, sau khi được kéo lên, Guren chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, bám vào vai đối phương ho một trận.

Người nọ lập tức đưa cô vào bờ, nhẹ nhàng bế Guren lên đi tới một hốc đá nhỏ, đặt cô ngồi trên tảng đá.

"Guren-dono, cô không sao chứ?"

Guren hít sâu rồi thở ra, ngẩng mặt lên hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Basil cởi áo khoác ướt nhẹp của mình ra vắt khô, trả lời: "Sawada-dono bảo tôi tới đón cô về."

"Ngài ấy biết rồi à?"

"Vâng, Sawada-dono thấy Mukuro có biểu hiện lạ nên ép hỏi, Mukuro đã khai hết."

Sau đó Tsunayoshi gọi hắn đến phòng làm việc, kêu hắn đón Guren về, địa điểm sẽ để Mukuro cung cấp. Basil nghe xong liền chạy tới chỗ Mukuro chỉ, yên lặng chờ đợi. Quả nhiên không bao lâu sau, hắn nhìn thấy Guren chạy tới bên vách đá rồi ngã xuống. Basil vội vàng nhảy xuống theo, cứu cô lên bờ.

Guren nhìn Basil: "Đệ Thập có giận không?"

Basil đang giũ áo thì khựng lại: "Cái đó, Guren-dono về thì sẽ biết."

Nội tâm Guren chắc như đinh đóng cột, trở về nhất định sẽ bị phạt.

"Tóc của cô làm sao thế kia?" Basil nhìn cái đầu vàng chói lóa của Guren, hỏi.

"Tôi nhuộm tóc cải trang."

"À." Basil gật đầu, lịch thiệp khen một câu, "Trông cô đẹp lắm."

"Cảm ơn."

Lúc này Basil mới để ý đến chiếc áo trắng che kín cổ của Guren vì bị ướt mà bó sát thân người, dưới ánh nắng chiều tà, dường như thấy được xương quai xanh và bờ vai mảnh mai trắng nhợt nhạt. Guren không cao lại rất gầy, thân hình trông rất nhỏ bé và mảnh khảnh, thế nhưng khuôn mặt cô lại sắc sảo mang nét lạnh lùng theo hướng trưởng thành, đôi mắt đen như đêm mưa rào, bình thường Guren mang cho người ta cảm giác u buồn, toàn thân là màu đen ảm đạm, nhưng lúc này, trước mắt Basil là Guren với mái tóc vàng óng ánh ướt đẫm, làn váy xanh thẫm với áo trắng cổ kín đơn giản lại xinh đẹp, những lốm đốm trắng nhỏ phản chiếu từ ánh sáng trong đôi mắt đen huyền như đêm đầy sao, vừa dịu dàng vừa mỹ lệ.

Basil sững sờ vài giây, gương mặt đỏ ửng vội nhìn hướng khác, cánh tay cứng nhắc giơ áo khoác ra, nói: "Mặc dù còn hơi ướt nhưng Guren-dono cứ khoác vào đi."

Guren nhận lấy đắp lên người.

"Ra khỏi bìa rừng này sẽ tới đường lộ lớn, ở đó có người đang đợi chúng ta. Guren-dono đi được không?"

Guren gật đầu tỏ ý mình rất ổn. Mặc dù vậy, Basil vẫn đưa tay đỡ cô đứng dậy.

"Cảm ơn anh đã cứu tôi." Guren nhìn hắn.

Basil mỉm cười: "Đừng khách sáo."

Basil dìu Guren băng qua đường mòn sát bìa rừng, hai người đi khá lâu mới ra đường lớn. Bên đường có một chiếc xe, người đàn ông khoanh tay đứng tựa vào xe, nhìn xung quanh. Người này có khuôn mặt khôi ngô, dáng người cường tráng nhờ rèn luyện thường xuyên, tỏa ra khí chất mạnh mẽ vô cùng.

Người đàn ông vừa thấy Basil và Guren đi ra từ bụi cây, người nào người nấy đều nhếch nhác ướt nhẹp liền lo lắng hỏi: "Hai người không sao chứ? Sao bộ dạng lại ra thế này?"

"Bị một tên khốn đánh lén." Guren vẫn còn ghi hận.

Basil cười bất đắc dĩ.

"Hai đứa vẫn an toàn là anh hết mình vui rồi. Lên xe, anh đưa hai đứa về." Hộ vệ Mặt Trời Vongola - Sasagawa Ryohei tràn trề năng lượng nói với hai người.

Basil mở cửa cho Guren vào trước, an vị rồi hắn mới chào hỏi với người ngồi ở vị trí phó lái: "Lambo-dono, lâu rồi không gặp."

Thiếu niên được gọi là Lambo là Hộ vệ Sấm sét của nhà Vongola, cũng là Hộ vệ nhỏ tuổi nhất trong nhóm Hộ vệ.

Lambo quay lại, chất giọng có vẻ lười biếng đáp: "Chào hai người, đi bơi ở đâu mà mình mẩy ướt hết vậy?"

"Nhìn chúng tôi giống đi bơi lắm à?" Quanh Guren nổi lên sát khí.

Basil xua tay với Lambo: "Không phải đâu, do tôi thấy Guren-dono rơi xuống nước nên mới nhảy theo."

"Ồ."

"À phải rồi, nhiệm vụ của hai người xong rồi sao?" Basil hỏi.

"Xong rồi, đúng lúc bọn anh đang chạy về thì nhận được cuộc gọi của Sawada nên anh ghé rước hai đứa về chung." Ryohei nói, "Guren điều tra chuyện gì vậy?"

"Bắt cóc." Guren trả lời, "Người mất tích bị moi nội tạng để trưng bày."

"Gì cơ?! Hết mình không có nhân tính!" Ryohei phẫn nộ.

"Kinh tởm!" Lambo đánh giá.

"Không ngờ lại có chuyện tàn nhẫn thế này." Basil cũng cảm thấy tức giận.

"Bởi vậy chúng ta phải nhanh chóng về nói với Đệ Thập, để ngài ấy tới đánh chết mấy tên bất lương đó." Guren nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top