Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 73: "Tsunayoshi."

Tsunayoshi nhìn chằm chằm Gokudera, trong trí nhớ hiện lên khuôn mặt thiếu niên năm nào, trái tim cậu dâng lên nỗi chua xót.

Gokudera khẽ cười ôm hai bên mặt Tsunayoshi, dùng giọng diệu yêu thương hết mức nói với cậu: "Đệ Thập, đừng làm vẻ mặt đó, tôi sẽ đau lòng lắm."

Tsunayoshi áp lòng bàn tay vào hai tay Gokudera: "Xin lỗi."

Gokudera lắc đầu, cười nói: "Đừng xin lỗi. Ngài đã đáp lại tình cảm của tôi, tôi vô cùng hạnh phúc, không mong muốn gì hơn."

Tsunayoshi tiến tới, cọ chóp mũi của mình vào chóp mũi Gokudera: "Cảm ơn cậu. Tớ xin hứa, tớ sẽ luôn trân trọng cậu, nhất định không để cậu thất vọng."

Trái tim Gokudera dâng lên niềm vui sướng tột cùng, chỉ với một câu nói của người này, hắn liền thấy mười năm chờ đợi vô cùng xứng đáng.

"Tôi cũng xin hứa, yêu ngài bằng cả sinh mạng."

Tsunayoshi mỉm cười, vòng tay qua cổ Gokudera, ôm hắn. Gokudera siết chặt vòng tay quanh hông cậu, chôn mặt vào bả vai Tsunayoshi.

Hắn chỉ cần thế thôi, như thế này là quá đủ.

Bên tai Gokudera nghe được tiếng cười khẽ hòa vào tiếng nói của Tsunayoshi. Cậu vỗ lưng hắn, nói: "Tớ không thở được, cậu ôm chặt quá đấy, Hayato-kun."

"Xin lỗi ngài, tôi..." Động tác nới lỏng cánh tay của Gokudera như bị đông cứng. Hắn trợn tròn mắt giữ hai cánh tay Tsunayoshi, kéo cậu ra đối diện với mình, giọng nói khó kìm nén sự kích động, "Đệ Thập, ngài vừa mới gọi tôi là gì?"

"Gọi tên cậu đó, Hayato-kun."

Gokudera lặng người.

Gì đây? Có phải hắn sắp lên Thiên đường hay không?

Không đúng, ngay lúc này hắn chắc chắn đang ở Thiên đường!

"Đệ Thập..."

Tsunayoshi nhìn biểu cảm của Gokudera, cậu bật cười ôm mặt hắn, cất giọng dịu dàng: "Này, Hayato-kun, cậu luôn gọi tớ là Đệ Thập này Đệ Thập nọ, liệu cậu có muốn thay đổi cách gọi khác không?"

Gokudera làm sao chịu nổi giọng nói dịu dàng cùng gương mặt đang áp gần của người yêu ở trước mặt, trái tim hắn bùm bụp liên hồi, hai gò má đỏ hồng, lắp bắp hỏi lại: "Đổi... đổi như thế... nào...?"

Tsunayoshi cười một cái híp cả mắt: "Gọi tên của tớ, Tsunayoshi ấy."

Gokudera xin thề, có nằm mơ hắn cũng chưa từng dám gọi Đệ Thập bằng tên.

Thấy Gokudera có dấu hiệu lắc đầu, Tsunayoshi bĩu môi giữ đầu hắn lại, nghiêm túc nói: "Có sao đâu. Chẳng lẽ cậu tính gọi tớ là 'Đệ Thập' mãi à?"

"Nhưng, gọi quen miệng rồi, khó mà đổi." Gokudera nhỏ giọng nói.

"Cậu không gọi tớ sẽ lại kêu cậu là Gokudera-kun, thế nào?" Tsunayoshi uy hiếp.

Gokudera bày biểu cảm khổ sở: "Không phải chứ, đừng mà Đệ Thập!"

"Cho nên, mau gọi tên tớ đi nào." Tsunayoshi cười lộ hàm răng trắng. Cậu đè thấp giọng, âm điệu không cao không thấp, giống như đang dụ dỗ người ta, cố ý nói từng chữ, "Nào. Tsu, na, yo, shi."

Gokudera nuốt nước bọt, run run nói theo: "Tsu... na... na... na..."

"Là Tsunayoshi, không phải 'Tsunanana'."

"Tsu... Tsu... Tsu..."

"Nhìn đi đâu đấy? Nhìn tớ này." Tsunayoshi nói, "Tsu, na, yo, shi. Nào, lần nữa."

"Tsu... Tsuna... yo... shi..."

Tsunayoshi vui vẻ xoa mặt Gokudera: "Tiếp tục."

Gokudera hít vào một hơi: "Tsuna... yoshi..."

"Lần nữa, gọi lưu loát."

Hộ vệ Bão lại hít sâu, hạ quyết tâm phải gọi tên Đệ Thập đàng hoàng: "...Tsunayoshi!"

Một tiếng gọi này vừa dứt, Gokudera lập tức trợn mắt, đôi đồng tử giãn ra. Trên môi bất chợt mềm mại, loại cảm giác này Gokudera chưa từng trải nghiệm bao giờ.

Không bao lâu, môi hai người tách ra, Tsunayoshi nhéo cằm Gokudera, cười nói: "Phần thưởng cho cậu."

Gokudera mấp máy môi, thế này làm sao mà đủ?

Một tay hắn đặt vào lưng Tsunayoshi, tay còn lại vuốt ve gò má cậu: "Tsunayoshi, tôi có thể... hôn ngài lâu hơn chút nữa không?"

Tsunayoshi mỉm cười dịu dàng: "Tất nhiên."

Gokudera vân vê đôi môi người thương, động tác nhẹ nhàng như nâng niu báu vật dễ vỡ trong tay. Đôi mắt xanh như ngọc lục bảo trìu mến nhìn vào đôi mắt nâu sáng ngời.

Mười năm không ngắn không dài, nhưng đủ để chứng minh rằng, tình yêu này to lớn đến nhường nào.
.

Tại biệt thự sang trọng, Ennis Eugene xoay ly rượu trong tay, hỏi người đứng ở đối diện: "Thế nào?"

"Thưa ngài, theo người của chúng ta báo cáo, Ennis Crystalia vừa đến Ý vào hôm qua, sáng nay sau khi dự tang lễ đã chạy đến Vongola."

Tay Ennis Eugene khựng lại, ông ta híp mắt: "Tới Vongola?"

"Vâng."

"Nó tới Vongola làm gì?" Ennis Eugene thì thào tự hỏi, sau đó nói với người kia, "Để ý nó cẩn thận. Với lại, đừng để Gladys biết."

"Vâng." Người kia cúi đầu rồi rời đi.

Qua không lâu, Ennis Gladys đẩy cửa phòng chạy vào: "Bố! Con muốn gặp Basil!"

Cô ta đã chờ đợi rất lâu, cố gắng theo dõi từng hoạt động của Basil, nhưng phần lớn thời gian Basil chỉ ở trong Vongola không ra ngoài, cô muốn vào gặp hắn lại bị chặn ở cổng. Khó khăn lắm mới gặp được Basil bên ngoài, thế nhưng trong hai lần đó, một lần là Basil lại thẳng thắn từ chối cô ta, mà lần thứ hai thì trực tiếp phớt lờ cô ta.

Ennis Gladys giận đến nghiến răng.

Từ xưa đến nay bất cứ ai cũng đều nghe lời cô ta, nhưng Basil lại từ chối cô ta tận ba lần, điều này không những không khiến Gladys chán nản mà bỏ cuộc, ngược lại còn làm cho cô ta quyết tâm phải có được người đàn ông kia.

Ennis Eugene nhìn con gái, khẽ thở dài: "Bố đâu có cách nào, bây giờ nhà chúng ta và Vongola xảy ra chút mâu thuẫn. Gladys, ngoài kia thiếu gì người, hay là con đừng để ý Môn Ngoại Cố Vấn Vongola nữa được không?"

Gladys kích động gào khóc: " Con không chịu! Con muốn Basil! Con chỉ muốn Basil! Dù chết con cũng phải có được anh ấy!"

Eugene thấy con gái khóc lập tức nhượng bộ: "Được được được, bố hiểu rồi, bố sẽ tìm cách. Con đừng khóc."

Gladys nghe thế thì ngừng khóc, lập tức nở nụ cười ôm cánh tay Eugene: "Con biết bố thương con nhất mà."

Eugene vỗ về Gladys, đôi mắt ông ta đảo một vòng, trong đầu lóe lên suy nghĩ gì đó.
.

Đan vòng tay từ trưa đến tận chiều tối, lưng Guren có chút mỏi. Mấy tiếng trước cô di chuyển đến Phòng Y tế, tập trung gần nửa ngày cũng làm được gần hai mươi thành phẩm.

"Sắp xong rồi." Guren xoay cổ tay, đem đồ bỏ vào trong giỏ, có lẽ cô nên nghỉ một lát, buổi tối lại tiếp tục.

"Guren." Sui ngấp nghé ngoài cửa, "Nghỉ tay ăn tối thôi, chị ngồi nửa ngày rồi."

"Ừm, tôi định nghỉ đây." Guren nói, "Nhóm Chrome đâu?"

"Đi ăn tối rồi. Khi nãy họ có ghé qua đây, nhưng chị lo tập trung vào vòng tay nên không để ý."

"Vậy à?"

"Còn một chuyện nữa."

"Ừm?"

"Anh Basil và chú Fon đang chờ chị."

Guren chớp mắt: "Ở đâu?"

"Ngoài sảnh, hai người ngồi ngoài đó hơn bốn mươi phút rồi."

Guren nhảy xuống giường bước nhanh ra sảnh, thấy Basil và Fon ngồi ở bậc thềm, trên đùi Fon còn để một cái hộp khá to, không biết hai người nói gì mà Basil che miệng cười tít mắt.

Cả hai nghe đằng sau có tiếng bước chân thì quay đầu, Fon cười nói: "Chịu nghỉ tay rồi à?"

"Sao không gọi tôi sớm hơn?"

"Thấy cô tập trung quá nên không muốn làm phiền." Basil nói, "Không sao cả, trong thời gian đợi cô tôi và Fon-dono nói đến rất nhiều chuyện thú vị."

"Guren, xem tôi có gì cho cô này."

Fon mở hộp, một mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, kèm theo là làn khói mờ nhạt.

Guren nghiêng đầu nhìn: "Bánh bao?"

"Dạo trước nghe cô nói qua điện thoại là lâu rồi không được ăn bánh bao, lần này có dịp nên tôi mang theo một ít nguyên liệu làm bánh bao." Fon nói, "Cái hộp này là tôi đem từ nhà qua đây, giữ nhiệt rất tốt. Bánh còn nóng hổi đấy."

"Có nhân gì vậy chú?" Sui hỏi.

"Nhân thịt heo, nhân thịt gà, với nhân đậu đỏ." Fon cười nói.

Guren nhìn bánh bao trong hộp, vươn tay.

Fon đóng hộp lại, nói: "Rửa tay trước."

Guren và Sui chạy vào trong rửa tay.

Đến khi hai người chạy ra, Fon dịch người qua bên trái, để trống một khoảng ở giữa hắn và Basil, "Đến đây, ngồi xuống đi. Sui, ngồi đây này."

Sui hiểu ý Fon, lập tức đi tới ngồi xuống cạnh hắn, chừa một khoảng trống nhỏ bên trái Basil, cậu ngoắt Guren.

Giờ thì, bên trái hay bên phải Guren cũng ngồi cạnh Basil thôi.

Guren nhìn một lớn một nhỏ với vẻ mặt hiện rõ ý đồ kia, bất đắc dĩ ngồi xuống. Basil xê dịch sang phải một tí để Guren ngồi.

Fon đưa bánh bao nhân đậu đỏ cho Guren: "Nhân đậu đỏ cô thích nhất."

"Cảm ơn." Guren nhận lấy.

"Sui muốn nhân nào?"

"Thịt heo ạ."

"Basil-san."

"Đậu đỏ. Cảm ơn Fon-dono."

Guren cắn một miếng bánh bao, hương vị vừa quen vừa lạ, quả thật đã rất lâu rồi cô mới được nếm lại hương vị này.

"Ngon không?" Fon hỏi.

Guren gật đầu: "Rất ngon."

"Bánh bao Fon-dono làm đúng là ngon không thể tả." Basil khen ngợi.

Sui im lặng gật đầu, quả thật rất là ngon.

Guren hỏi Basil: "Anh thích nhân đậu đỏ sao?"

Basil đáp: "Đúng vậy, vừa thơm vừa ngọt.

"Trùng hợp quá, Guren cũng thích nhân đậu đỏ, món nào có đậu đỏ cô ấy đều thích." Fon nói.

Sui nghe vậy thì xen vào một câu: "Anh Basil nấu món khoai tây sợi xào rất ngon, trùng hợp Guren cũng thích ăn khoai tây nữa."

Fon cười híp mắt.

Guren liếc Fon và Sui bên cạnh: Hai người đang làm trò gì vậy?

Basil mỉm cười, xem ra Fon và Sui đang giúp hắn.

Guren đột ngột đổi chủ đề, hỏi Basil: "Khi nãy anh bảo anh và Fon nói chuyện gì thú vị?"

Basil nuốt bánh bao, nói: "Fon-dono kể cho tôi về cô lúc nhỏ..."

"Khụ!" Guren cúi thấp đầu vỗ ngực.

"A.." Basil vội vàng vuốt lưng Guren, "Cô không sao chứ?"

Sui cũng vươn tay vỗ vỗ lưng Guren.

Guren che miệng ho hai tiếng, ngẩng đầu hỏi lại: "Kể cái gì?"

"Chuyện hồi nhỏ của Guren-dono." Basil nói.

Guren nhìn Fon: Tự nhiên nói chuyện đó cho anh ấy làm gì?

Fon nhún vai: Cậu ấy hỏi nên tôi mới nói mà.

Guren ngó qua Basil: "Anh... biết được bao nhiêu rồi?"

Basil cười nói: "Chỉ biết từ chuyện chín tuổi cô chọc tổ ong tới chuyện mười bốn tuổi cô đốt nhà bếp."

Guren liếc Fon: Tôi đánh anh được chưa?

Fon: ...Ăn thêm cái bánh bao nữa nhé?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top