Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 74: Họp Đồng minh tại Millefiore

Hôm nay Tsunayoshi dậy sớm, không nhanh không chậm tiến vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo. Bước ra khỏi phòng tắm, Tsunayoshi được Reborn cầm khăn bông mềm mại tới lau mặt. Trong lúc cậu được lau mặt, Gokudera và Yamamoto giúp cậu mặt áo, vì sợ Tsunayoshi lạnh nên động tác hai người vô cùng nhanh nhẹn.

Hibari cầm ly sữa ấm đưa cho Tsunayoshi: "Uống cho ấm bụng."

Tsunayoshi ngồi trên giường uống một ngụm sữa, nhìn xuống Mukuro đang buộc dây giày cho mình, cậu nói: "Những việc này em có thể tự mình làm được, các anh không cần sáng nào cũng dậy sớm làm gì."

"Nói gì đấy." Mukuro cười nói, "Chăm sóc em là trách nhiệm của bọn anh. Em chỉ việc hưởng thụ thôi."

Tsunayoshi chép miệng, nói: "Em không có ý gì, nhưng nhìn mọi người chăm chút cho em thế này, có điều dường như em không làm được gì cho các anh, em lại thấy áy náy."

Reborn duỗi tay, trong ánh mắt khó hiểu của Tsunayoshi, hắn búng trán cậu.

Tsunayoshi đau tới trợn mắt, cậu ôm trán, rướn cổ quát hắn: "Đau quá! Anh làm gì vậy hả?!"

"Đáng đời em, ai bảo sáng ra đã nói lung tung." Reborn trừng cậu, "Anh cảnh cáo em, đừng bao giờ nói mấy câu như vậy nữa."

Tsunayoshi bĩu môi.

Gokudera nhìn mảng đỏ trên trán Tsunayoshi, hắn đau lòng giúp cậu xoa, quay qua mắng Reborn: "Có gì từ từ nói, anh làm đau Đệ Thập đấy!"

Reborn đáp: "Vì em ấy xứng đáng."

Hibari khoanh tay gật gù, nói bậy xứng đáng bị đòn.

"Ha ha, thôi mà." Yamamoto như mọi khi đứng ra làm người hòa giải, hắn nói với Tsunayoshi, "Tsuna, về sau không được nói vậy nữa biết không? Bọn tớ tự nguyện, cho nên cậu đừng nghĩ gì cả."

Tsunayoshi đáp một tiếng, tiếp tục uống sữa.

Mukuro buộc xong dây giày, nói: "Xong rồi."

Tsunayoshi đứng lên kéo cổ áo, hỏi bọn hắn: "Ai giữ tài liệu họp đồng minh của em vậy?"

"Tôi." Hibari đáp.

Mỗi tháng Vongola, Millefiore, Simon và Cavallone sẽ mở cuộc họp đồng minh. Địa điểm được sắp theo thứ tự, đợt này là đến lượt họp ở Millefiore.

"Đi thôi, Basil-kun đang chờ chúng ta." Tsunayoshi nói.

"Ngài không định ăn sáng rồi đi sao?" Gokudera hỏi.

"Chúng ta sẽ ăn sáng tại Millefiore."

Nhóm sáu người đến ga ra. Basil đã có mặt, đang dựa vào xe cúi đầu ngắm chiếc vòng tay.

"Chào buổi sáng Basil-kun." Tsunayoshi cười nói.

Basil rời mắt khỏi cổ tay, mỉm cười đáp lại: "Chào buổi sáng, Sawada-dono, các vị."

"Ăn gì chưa? Bọn tớ định đến Millefiore ăn sáng."

"Tôi đã ăn rồi."

"Vậy thì xuất phát thôi."

Gokudera lái một chiếc xe chở năm người. Basil tự lái xe riêng.

Vongola và Millefiore cách nhau không xa, lái xe khoảng hai mươi phút là tới nơi.

Nhóm Vongola vừa tới liền thấy Kikyo và Genkishi đứng chờ ngoài cổng.

"Byakuran-sama lệnh chúng tôi đón các ngài." Kikyo nói.

"Cảm ơn anh." Tsunayoshi đáp.

Tsunayoshi cùng mọi người xuống xe trước cho Gokudera và Basil đậu xe vào ga ra.

Yamamoto hỏi Kikyo: "Bữa sáng hôm nay có gì vậy?"

"Theo yêu cầu của Irie-sama, hôm nay chúng tôi chuẩn bị bữa sáng kiểu Nhật."

"Tuyệt vời, đã lâu tôi không ăn bữa sáng kiểu Nhật." Tsunayoshi hớn hở vỗ tay, cơm trắng thơm ngon là tuyệt nhất.

Kikyo mỉm cười làm động tác mời: "Đoán trước mọi người sẽ tới đây ăn sáng nên tôi đã dặn nhà bếp làm nhiều phần ăn rồi. Đi nào."

"Kufufu, vẫn chu đáo như mọi khi."

Nhóm Vongola theo Kikyo và Genkishi đến phòng ăn. Họ gặp Byakuran, Shouichi, Uni và Gamma đang dùng bữa sáng.

Hai bên chào hỏi, Kikyo bảo Quản gia mang tới thêm bảy phần ăn.

Mọi người quen biết nhau nhiều năm, đương nhiên không có gì phải ngại ngùng. Trừ Tsunayoshi, những người còn lại đều ngồi một dãy đối diện Uni và Gamma.

Tsunayoshi rất tự nhiên kéo ghế ngồi giữa Uni và Shouichi, nói chút chuyện vặt.

"Chào buổi sáng Shouichi-kun, cậu lại thức trắng đêm đấy à?" Tsunayoshi thấy dáng vẻ mệt mỏi cùng cặp mắt thâm quầng như gấu trúc của Shouichi, biết ngay là người này lại vì nghiên cứu mà mất ngủ.

Shouichi uể oải gật đầu, tay trái xoa rồi ấn sau gáy: "Tôi và Spanner đang chế tạo thiết bị mới, mải mê trong phòng nghiên cứu nên quên mất thời gian. Nếu không phải Byakuran-san nằng nặc lôi kéo tôi ra thì tôi cũng chẳng biết trời đã sáng."

Spanner từng là bạn học của Shouichi, hai người một cuồng nghiên cứu một cuồng máy móc, kết hợp thành đôi bạn. Hiện tại Spanner đảm nhiệm việc sửa chữa và chế tạo các thiết bị máy móc cho Millefiore, thỉnh thoảng cũng làm việc cho Vongola.

"Nói tới Spanner, anh ấy đi ngủ bù rồi à?" Tsunayoshi hỏi Shouichi.

"Ừ, ngủ trong phòng nghiên cứu."

"Lâu rồi không gặp anh ấy, tiệc cuối năm gọi anh ấy tới Vongola chơi đi."

"Tôi sẽ chuyển lời với cậu ta."

Nhắc tới chuyện ban sáng, Byakuran một tay đưa chén xúp cho Shouichi, một tay chống cằm thở dài, giọng điệu trách móc: "Anh đã nói với em rồi, nghiên cứu vẫn ở đó có mất đi đâu. Dạ dày và mắt của em không khỏe, vậy mà dám thức xuyên đêm, đã thế hôm qua còn bỏ bữa tối. Anh rất giận đấy."

Shouichi gãi đầu, chột dạ nói: "Em không để ý thời gian, ai ngờ mới ngồi một lát mà trời sáng rồi."

Byakuran hờn dỗi hừ một tiếng. Shouichi ở phòng nghiên cứu cả đêm không về, bỏ hắn chăn đơn gối chiếc hiu quạnh một mình, trong khi anh thì tụ tập một chỗ với người bạn cuồng máy móc kia.

Đôi lúc Byakuran bất mãn, rốt cuộc ai mới là người yêu của Shouichi? Là hắn chứ ai!

Lúc này, Shouichi đặt đũa xuống, để tay lên bụng, mặt mày nhăn nhó: "Hình như dạ dày lại đau nữa rồi."

"Đau sao? Đau nhiều không?" Byakuran vừa nghe người yêu than đau lập tức vươn tay xoa bụng cho Shouichi, hắn liếc sang Kikyo, nói ra một chữ, "Thuốc."

Kikyo nhanh chóng chạy đi lấy thuốc.

Basil nói với Byakuran: "Xem tình trạng tệ quá thì tìm Guren-dono thử xem."

Byakuran gật đầu, Shouichi mắc bệnh dạ dày đã lâu, dù bao năm qua hắn luôn cố gắng để người này ăn uống đầy đủ, nhưng đôi khi do bận rộn khó tránh khỏi lơ là với Shouichi, dẫn đến anh vì tập trung vào nghiên cứu mà bỏ bê chuyện ăn uống, sau cùng là bị đau dạ dày.

Nói đến chuyện này Byakuran có phần tự trách.

Shouichi xua tay: "Không cần, chốc lát là ổn. Với lại dạo trước đã khám rồi mà, chỉ cần uống thuốc và điều chỉnh chế độ ăn uống thôi."

Gokudera ở đối diện chen vào một câu: "Chi bằng để Guren thay cho anh một cái dạ dày mới đi."

Shouichi bất lực nhìn hắn: "Tôi đang ăn đấy nhé."

Byakuran cảm thấy tháng trước khám là chuyện của tháng trước, bây giờ cũng cần phải khám lần nữa, biết đâu phương pháp trị bệnh của Guren có thể giúp Shouichi đỡ hơn?

Byakuran nghĩ ngợi không lâu, bảo Shouichi: "Ăn xong em hãy về phòng ngủ một giấc, sau cuộc họp chúng ta sẽ đến Vongola tìm Guren."

Thấy Shouichi định mở miệng từ chối, Byakuran mỉm cười nói một cách cương quyết: "Không thương lượng gì hết."

Shouichi thấy Byakuran cười nguy hiểm bèn đem lời định nói nuốt ngược vào, ngoan ngoãn húp hết chén xúp, ngoan ngoãn uống thuốc Kikyo đưa tới.

Sau khi dùng bữa sáng xong, Byakuran đưa Shouichi về phòng ngủ rồi đến sau.

Uni và Gamma nắm tay nhau ra ngoài đi dạo.

Kikyo cùng Genkishi một lần nữa dẫn nhóm Vongola đến phòng họp.

Trên lối đi đến phòng họp ở tầng ba, Tsunayoshi và Basil vừa đi vừa quan sát hai bên bức tường treo rất nhiều bức tranh. Có điều những bức tranh này rất kì lạ, trông nét vẽ không nhìn ra là vẽ cái gì, có tấm thì nguệch ngoạc vài đường không theo quy luật, có tấm thì màu sắc lộn xộn đè lên nhau, có tấm thì được chia thành hai trường phái, nửa bên kia vẽ hồ nước đẹp bao nhiêu thì nửa bên còn lại trông như cái hố đen vũ trụ.

Trong số đó có bức tranh được vẽ bằng bút chì, nó khác với những bức tranh kia ở chỗ mọi người nhìn vào liền biết được nó là cái gì, nhưng mà...

"Một cái máy tính..." Tsunayoshi nghiêng đầu.

"Có tám cái miệng...?" Basil chớp mắt.

"...Mỗi nút phím là một con mắt?" Reborn, con người có sở thích thưởng thức tác phẩm nghệ thuật khi nhìn bức vẽ này cũng không nhịn được mà nhíu mày.

Trừ những đặc điểm ba người vừa nói, phía sau cái máy tính trong bức tranh có một cái đầu người được vẽ hết sức chân thật, cứ như ai đó đang nhô ra từ bức tranh nhìn những người ở đây vậy.

Gokudera, Yamamoto, Hibari, Mukuro khoanh tay, cũng nghiêng đầu theo Tsunayoshi.

Đây là cái quái gì vậy?

Quái vật máy tính?

Tsunayoshi chà xát cánh tay, cậu nổi da gà rồi.

Kikyo giải thích: "Hôm nọ Irie-sama phác họa máy tính trên bàn làm việc, vẽ gần xong thì ngủ gật, sau đó Byakuran-sama thấy liền vẽ thêm một số chi tiết vào, và cuối cùng thành tác phẩm mà chúng ta đang chiêm ngưỡng đây."

Nhóm Basil lắc đầu: Tư duy của Byakuran không phải ai cũng có thể hiểu được.

Shouichi và Byakuran có cùng một sở thích chính là vẽ, những khi rảnh rỗi hai người sẽ cùng nhau vẽ tranh, sau đó Byakuran sẽ lệnh cho nhóm Kikyo đóng khung treo đầy trên hành lang. Nhưng có một vấn đề lớn gây ra mâu thuẫn, Shouichi vẽ rất đẹp, phần lớn tranh do anh vẽ đều là phong cảnh hoặc tĩnh vật. Ngược lại với người yêu thì Byakuran có phong cách không phải ai cũng có, đó là cách vẽ quái dị không thể nào hiểu nổi.

Thực tế năng khiếu hội họa của Byakuran rất tốt, nét nào ra nét đó, hơn nữa là rất sống động. Tuy nhiên, 'tác phẩm' của hắn mang những đặc điểm hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của người thường.

Chẳng hạn như Shouichi vẽ một cái thìa, Byakuran cũng có thể biến nó thành một cái thìa kinh dị nhất.

Basil nhìn 'Quái vật máy tính' ba giây vội đổi tầm nhìn, thật sự là xem không nổi. Hắn hàng ngày phải cặm cụi làm việc với máy tính, xem xong bức vẽ này hắn chợt muốn vứt máy tính trong phòng đi.

Không chỉ riêng Môn Ngoại Cố Vấn, những người khác cũng từ chối tiếp thu bức tranh này.

"Hay thật, thế này thì mở một triển lãm tranh cũng không tồi đâu." Mukuro xoa cằm, rất thưởng thức tác phẩm của Byakuran.

Basil, Tsunayoshi, Gokudera, và Yamamoto nhìn nhau: Chỉ có người điên mới hiểu nổi người điên.

Mukuro híp mắt bất mãn: Mấy người nói ai điên?

"Cơ mà một dãy hành lang toàn những bức tranh kỳ quặc thế này tương đối đáng sợ đấy." Yamamoto nói với Genkishi, "Uni có đi ngang chỗ này không?"

Genkishi đáp: "Uni-sama không bao giờ tới đây."

Kikyo bổ sung thêm cho Genkishi: "Gamma cũng không cho Uni-sama tới đây, nói là nhìn những thứ này lâu sẽ ảnh hưởng tâm lý."

Sau đó nhóm người quyết định không nhìn nữa, một mạch theo Kikyo đến phòng họp.

Vì Kikyo đã căn dặn người hầu nên nhóm Đệ Thập và Môn Ngoại Cố Vấn vừa ngồi xuống, trước mặt liền được đặt xuống các loại thức uống họ yêu thích.

Basil, Reborn và Hibari nghĩ: Kikyo không hổ danh là con người của sự hoàn hảo, độ tinh tế phải chấm điểm tuyệt đối.

Kikyo liếc màn hình điện thoại trong tay một cái rồi cất vào túi, nói với mọi người: "Nhà Simon và Cavallone cũng tới rồi, tôi đi đón họ."

Sau đó cùng với Genkishi ra ngoài.

Tsunayoshi gõ mặt bàn, nói với Basil: "Basil-kun, đây là lần đầu tiên cậu tham gia họp đồng minh nhỉ?"

"Đúng vậy. Nhưng mà, tại sao lần này tôi phải đi?" Basil cảm thấy khó hiểu, họp đồng minh chỉ cần Đệ Thập đi là được, hắn theo làm gì?

Tsunayoshi vỗ vai hắn: "Vì cậu nằm trong những gương mặt tiêu biểu."

"Nhưng trước kia sư phụ đâu có tham gia?"

Reborn uống cà phê, nói: "Thế hệ khác nhau nên không thể ngồi chung được ấy mà."

"Anh mà có tư cách nói câu đó?" Hibari lên tiếng.

Mukuro nhếch môi. Tsunayoshi che miệng nhìn trần nhà.

Reborn - người đàn ông ngoài ba mươi duy nhất trong nhóm lặng lẽ tặng cho Đệ Thập và hai Hộ vệ một cái nhìn sắc lẻm.

Kikyo và Genkishi đi không lâu liền trở lại, sau lưng là Nhà Simon gồm Enma, Adelheid, Kouyou, Kaoru và Nhà Cavallone gồm Dino cùng Romario.

"Tsuna, anh nói em nghe, tranh của Byakuran càng ngày càng biến chất. Cái máy tính kia trông gớm chết đi được, sắp tới anh không dùng máy tính nữa đâu!" Dino nhào tới bên Tsunayoshi kể lại chuyện bức tranh ngoài hành lang.

Enma kéo ghế ngồi xuống phía đối diện, cười nói: "Hay thật, cả một dãy hành lang đầy tranh vẽ, tớ nghĩ anh ta nên mở triển lãm tranh mới đúng, biết đâu kiếm được chút lợi nhuận."

Tsunayoshi và Basil nhìn hắn: Byakuran và Mukuro có vấn đề thì thôi đi, cả cậu cũng vậy à?

Romario và Hộ vệ Nhà Simon trước tiên là chào mọi người, sau đó yên lặng đứng sau ghế của Boss của mình.

"Cơ mà, Varia lại như cũ không tới à?" Dino hỏi Tsunayoshi.

Tsunayoshi đáp: "Bọn họ chẳng bao giờ chịu họp đâu, Xanxus chê chúng ta phiền."

Dino cười trừ, nói cũng đúng.

Enma quan sát nhóm Vongola, hỏi: "Chrome-chan, Lambo-kun và Sasagawa-san không đi cùng các cậu sao?"

"Anh hai đi tập huấn chưa về, Chrome thì ở nhà chơi với nhóm Guren. Còn Lambo hả?" Tsunayoshi quay qua hỏi Gokudera và Yamamoto, "Hayato-kun, Takeshi, hai cậu biết Lambo đi đâu không?"

"Thằng nhóc đó tới trường rồi thưa Đệ Thập." Gokudera nói.

Yamamoto hỏi: "Hôm nay câu lạc bộ của nhóc ấy tổ chức cuộc họp cuối năm đó, cậu quên rồi à Tsuna?"

Tsunayoshi gõ gõ cái đầu, hình như Lambo có nói với cậu, nhưng cậu lại quên mất.

Mọi người trò chuyện một lúc thì Byakuran tới, mới bước vào đã tươi cười hớn hở.

Mọi người vừa nhìn liền để ý cái đốm tròn nhỏ đo đỏ lộ liễu trên cổ Byakuran, ai nấy đều câm nín.

Cái tên này một tí liêm sỉ cũng chẳng có.

Byakuran mặc kệ những ánh mắt có soi mói lẫn bất mãn của mọi người, vuốt vuốt áo đi tới vị trí chủ vị, chống tay lên bàn, cười nói: "Ok, đủ mặt rồi thì họp nha. Ai nói trước đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top