Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 76: Tuyệt đối tự nguyện

Bàn chân vừa mới chạm đất, Byakuran bị Dino nắm cổ áo kéo một cái.

"Tên điên này, cậu nghĩ gì mà để cái thứ nguy hiểm kia ở trong vườn vậy hả?"

Byakuran không tỏ ra tức giận hay bất ngờ, chỉ cười hề hề đặt Shouichi xuống rồi hỏi Dino: "Làm sao đấy?"

Enma nói lại chuyện quả gai dại, Byakuran nghe xong thì gật gù: "À, cái cây đó. Dạo trước buồn chán nên tôi với Shou-chan bay một vòng đi chơi, vô tình thấy cái cây này ở trong rừng, trông thú vị nên tôi kêu Genkishi đào nó về trồng. Cơ mà tôi đã giăng vòng ngăn chặn rồi mà."

Dino buông cổ áo Byakuran, lùi lại một bước mà gãi đầu, từ chối nói rằng hắn bị trượt chân lao vào cây.

"Anh dẹp cái thói thích đem mấy thứ kỳ lạ về nhà đi." Tsunayoshi chỉ vào mặt Byakuran.

"Phải rồi, Guren đâu? Gọi cô ấy tới khám cho Shou-chan của tôi đi." Byakuran nói.

Mọi người đều nhìn Basil.

Fon nói: "Con bé bỏ chạy rồi."

"Ơ, sao lại chạy ạ?" Uni không hiểu.

Chrome kéo Uni, che miệng nhỏ giọng thì thầm mấy câu.

Uni ôm mặt hớn hở: "Thật sao?"

Chrome gật đầu: Những người ở đây đều thấy.

Cecilia và Harmon tạm gác chuyện khi nãy, tiến qua hỏi Byakuran: "Anh Irie bị làm sao vậy?"

"Em ấy bị đau dạ dày."

"Vậy theo chúng tôi đến Khu Y tế đi."

Byakuran và Shouichi theo sau hai Bác sĩ. Sui và Fon thấy vậy cũng cùng ba chú sói theo sau.

Basil cũng phải quay lại phòng làm việc nên tách khỏi nhóm người, hắn vừa đi vừa nghĩ chốc lát nên mua loại bánh ngọt nào cho Guren. Nhớ lại biểu cảm khi nãy của người nọ, lòng Basil trở nên rạo rực khó tả.

"Thế, bây giờ mọi người định làm gì?" Tsunayoshi thấy người đã đi bớt, cậu hỏi những người còn lại.

"Anh chỉ ghé chơi một lát thôi." Dino nói, "Bây giờ anh về."

"Tớ cũng vậy, thư giãn bấy nhiêu thôi, còn phải kí mớ giấy tờ trong phòng nữa." Enma nói.

"Ok."

Simon và Cavallone đi rồi, còn lại Tsunayoshi cùng nhóm người yêu của mình nhìn nhau.

Tsunayoshi ngó xuống vạt áo dính bụi bẩn của mình, nói với nhóm Mukuro: "Mọi người đi làm việc đi, em đi thay áo khác đã."
...

Guren dựa vào cửa, hai tay không ngừng vuốt mặt, chỗ thùy tai phải vừa mới bị chạm vào lúc này vẫn còn nóng ran, cảm giác mềm mại cùng hơi thở âm ấm dường như vẫn còn lưu lại.

"Không được rồi..." Cô ôm khuôn mặt đỏ bừng của mình trượt xuống cánh cửa, nhịp đập nơi lồng ngực dao động kịch liệt, "Thế này thật sự không ổn..."

Guren vuốt mặt tới khi da mặt có chút đau mới dừng lại, cô đặt tay lên ngực, nhớ lại tình cảnh ban nãy.

Không biết qua bao lâu, sau lưng vang lên tiếng gõ cửa.

Guren giật mình, thầm mong người nọ đừng có xuất hiện vào lúc này.

Như Guren mong muốn, ngoài cửa là tiếng nói của Cecilia: "Chị Guren, anh Irie đau dạ dày, cần chị kê đơn thuốc."

Guren ở bên trong thả lỏng, vội điều chỉnh cảm xúc của bản thân, qua nửa phút mới mở cửa ra.

"Mấy người bệnh?" Guren hỏi.

Nhóm người bên ngoài vừa gặp đã thấy màu đỏ hồng chưa kịp nhạt đi trên lỗ tai Guren, trong lòng khẽ cười thầm. Bọn họ đều ăn ý không hỏi.

Harmon trả lời Guren: "Một người."

"Hai người khám cho anh ta trước, tôi qua Phòng Điều chế xem thuốc."

Guren làm động tác vuốt tóc để tỏ ra như mình đang điềm tĩnh, nhưng thực chất hành động này của cô chỉ càng làm nhóm Harmon nhận ra cô không tự nhiên.

Harmon và Cecilia gật đầu, bảo Shouichi theo hai người lên lầu, những người còn lại thì ra sảnh đợi.

Guren kiểm tra nguyên liệu điều chế thuốc một hồi thì đi ra.

"Mọi người chờ ở đây, tôi đi lấy dược liệu." Guren nói, nhân tiện ngoắt Fon đi cùng.

Uni đang nhỏ giọng nói chuyện với Chrome, tầm mắt vô thức nhìn tới tấm lưng Guren và Fon đang đi ra cửa. Trong phút chốc, đôi đồng tử của Uni co lại, cặp mắt mở to đầy nét kinh ngạc.

"A..." Uni cất tiếng khe khẽ.

Gamma ở bên cạnh nhận ra thái độ khác thường của Uni, vội hỏi: "Em sao vậy?"

Chrome nhìn Uni.

Byakuran ngược lại rất điềm đạm nhìn theo hướng Uni vừa nhìn, nhàn nhạt hỏi: "Thấy cái gì rồi phải không?"

Uni hít vào một hơi, gật đầu.

Byakuran không bảo Uni nói cho hắn biết cô thấy cái gì, chỉ nói: "Cân nhắc một chút."

"Em biết rồi." Uni đáp.

Gamma và Chrome cũng không hỏi nhiều, theo hiểu biết của họ thì hai người đoán có lẽ Uni đã thấy được điềm báo gì đó.

Hai bàn tay Uni nắm lại, nhìn phía xa, đôi mắt sâu xa không nhìn ra được ý tứ.
...

Nhóm Byakuran chờ không lâu lắm, Cecilia và Harmon đã khám cho Shouichi xong, Guren cũng đã lấy dược liệu trở lại.

Harmon đưa hồ sơ sức khỏe của Shouichi cho Guren, nói: "Viêm dạ dày mãn tính."

Guren lật ra xem, sau đó nhìn Shouichi một cái, lạnh nhạt nói: "Với tư cách là một Dược sĩ, tôi cảnh cáo anh, nếu không chịu bảo vệ dạ dày của chính mình thì để tôi thay anh cắt bỏ nó cho."

Harmon và Cecilia khoanh tay gật đầu cái rụp, cực kỳ đồng tình.

Shouichi sượng sùng gãi đầu.

Byakuran và Uni nhìn nhau, tìm đúng người rồi.

Guren cầm hồ sơ sức khỏe của Shouichi vào Phòng Điều chế lấy thuốc, nhân tiện đưa cho Byakuran một tờ giấy ghi chú.

"Cái gì nên ăn và không nên ăn tôi đều ghi trong đây, anh nhớ trông anh ta cẩn thận." Guren nói.

"Tôi sẽ ghi nhớ, cảm ơn nhé." Byakuran cười đáp, lấy trong túi ra một sấp tiền toàn là tờ có mệnh giá cao nhất, nói, "Tiền thuốc."

Harmon và Cecilia trợn mắt.

Guren chớp mắt hai cái, nói: "Đem một cọc tiền dày cộp ra ngoài, anh không sợ bị người ta cắt cổ à?"

"He he he, kẻ đó chắc chán sống rồi." Byakuran cười cợt, nhét tiền vào tay Guren, "Ba người chia nhau đi."

Guren trả lại cho hắn: "Chỉ là chút thuốc thôi, với lại chúng ta đều quen biết, đừng khách sáo."

Cô thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của mấy tay nhà giàu.

Byakuran thấy vậy thì cất tiền, cười rất vui vẻ: "Thế tôi để lại làm tiền mừng tuổi cho ba cô cậu vậy."

Tiễn nhóm Byakuran đi rồi, Cecilia và Harmon lại lên lầu. Chrome có việc nên đến phòng Đệ Thập. Fon và Sui nhàn rỗi rủ nhau đi chơi.

Guren lại che miệng ngáp lần thứ ba, vừa xoa cổ vừa quay người vào Phòng Y tế.

Tranh thủ lúc đang rảnh thì ngủ một lát vậy.
...

Tsunayoshi thay bộ đồ khác xong thì định trở lại văn phòng làm việc, nhưng đi nửa đường cậu chợt nhớ tới chút chuyện nên rẽ sang con đường khác, hướng đến nhà riêng của Hibari.

Hai người của Hội Kỷ luật đứng trước cửa thấy Tsunayoshi tới thì khom người cúi chào.

"Hibari-san ở đâu vậy?"

"Thưa Đệ Thập, Hội trưởng ở thư phòng."

"Tôi biết rồi, cảm ơn nhé." Tsunayoshi cười nói, tiến vào trong, tới thư phòng của Hibari tìm hắn.

Tsunayoshi dừng lại trước một cái cửa, cậu lên tiếng: "Hibari-san, em vào được không?"

Bên trong truyền ra âm thanh nam trầm: "Vào đi."

Tsunayoshi kéo ngang cánh cửa, tiến vào.

"Có việc gì?" Hibari hỏi, mắt vẫn chăm chú dán vào bàn làm việc.

"Định hỏi anh về Đội Trị an, hôm nọ những người kia đề nghị với anh chuyện gộp Đội Trị an của anh vào Tổ chức An ninh Thành phố không phải sao?" Tsunayoshi tự rót cho mình ly trà.

"Tôi từ chối rồi."

"Hửm? Từ chối rồi?" Tsunayoshi hỏi lại.

"Ừ."

"Cũng đúng, với tính cách của anh, làm sao có chuyện để kẻ khác ra lệnh cho mình chứ. Cơ mà anh từ chối bọn họ như vậy, liệu họ có ghi thù không?"

Hibari tỏ vẻ không quan tâm, nói: "Tôi đang chờ xem bọn họ có thể làm được gì."

Tsunayoshi nhếch cao khóe miệng, hết sức hài lòng với thái độ của Hibari: "Không hổ danh là Hộ vệ Mây của em."

Hibari nghe vậy cũng cười khẽ một tiếng.

"Em ở đây một lúc nhé? Có phiền anh không?" Tsunayoshi hỏi.

"Cứ tự nhiên." Hibari đáp.

Được Hibari cho phép, Tsunayoshi chắp tay sau lưng nhìn quanh, cậu tiến qua kệ sách tìm kiếm một hồi, rút một quyển ra.

Nơi yên tĩnh trong Vongola ngoài Khu Y tế của Guren còn có nhà riêng của Hibari, nhưng mà Khu Y tế Tsunayoshi tới nhiều rồi, chỉ có nhà của Hibari thì ít khi.

Hibari nghe âm thanh loạt soạt, khẽ nhìn tấm lưng Tsunayoshi đang xem sách, hắn bỏ bút xuống, đứng dậy, tiến qua chỗ Tsunayoshi. Vòng cánh tay rắn chắc qua hông Tsunayoshi, Hibari tựa đầu lên vai cậu.

Động tác lật sách của Tsunayoshi khựng lại, cậu cười hỏi: "Hiếm khi thấy anh thế này."

"Tôi ôm người yêu của mình có gì sai?" Hibari hỏi.

"Không, chỉ là em khá bất ngờ." Tsunayoshi đặt sách vào chỗ cũ, nói, "Em hỏi này, anh thích em từ bao giờ vậy?"

Hibari nghiêng đầu nhìn vào mắt Tsunayoshi. Ở khoảng cách này, hai người đều cảm nhận được hơi thở của đối phương.

"Tôi không biết."

Tsunayoshi không ngạc nhiên, vì cậu biết kiểu gì Hibari sẽ nói vậy.

"Tôi thích em đơn giản là vì tôi thích em thôi. Em chỉ cần biết bấy nhiêu là được." Hibari nói.

"Vâng." Tsunayoshi đáp, sau đó nói một cách ngượng ngùng, "Em cũng thích anh lắm."

Hibari mỉm cười, không phải là cái nhếch môi kiêu ngạo thường ngày, mà là nụ cười dịu dàng từ tận đáy lòng, nụ cười chỉ dành cho một mình Tsunayoshi.

Hibari buông Tsunayoshi, xoay cậu đối mặt với mình, nói: "Em biết không, tôi vẫn luôn nghĩ kẻ mạnh nhất luôn cô độc trong lãnh địa của chính mình, giống như mây trôi tự do trong bầu trời, không bao giờ dừng lại ở nơi cố định nào, cứ đơn độc trôi mãi như thế."

Tsunayoshi yên lặng nghe hắn nói.

"Nhưng cho đến khi gặp em, tôi lại nghĩ, bầu trời rộng lớn, dẫu mây có trôi đến đâu thì nó vẫn ở giữa bầu trời bao la ấy. Cũng giống như, dẫu tôi có đi đâu, làm gì, thì tâm trí tôi vẫn luôn nghĩ về em, trái tim tôi không thể quên được em."

Giây phút này, Tsunayoshi lặng người.

Hibari vuốt tóc Tsunayoshi, tiếp tục nói: "Nếu thứ ràng buộc sự tự do của tôi là em, Sawada Tsunayoshi, tôi tình nguyện bị giam giữ bởi xiềng xích của em, tuyệt đối tự nguyện."

Tsunayoshi ngước cặp mắt nâu sẫm nhìn Hibari, trong ánh mắt chứa đựng sự ngạc nhiên lẫn sững sờ. Trong trí nhớ lẫn hiểu biết của cậu về người này, hắn không bao giờ nói ra những lời thâm tình như thế.

Tsunayoshi mấp máy môi: "Hibari-san..."

Hibari nâng cằm cậu, hạ xuống một nụ hôn lớt phớt trên trán, khẽ nói: "Gọi tên tôi, Tsunayoshi."

Chất giọng trầm chứa đựng sự dịu dàng của người đàn ông trước mặt như mật ngọt rót vào tai, Tsunayoshi gọi hắn: "Kyouya..."

Lại một nụ hôn nữa rơi xuống, Hibari vân vê bờ môi người trong lòng, đôi mắt xám bạc vốn lạnh nhạt giờ phút này chan chứa tình cảm sâu đậm.

"Ừ. Tôi đây."

Trong trái tim của Hibari có một bầu trời, bầu trời này không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để hắn nâng niu.
.

Giấc ngủ này của Guren không mấy ngon lành, toàn thân cô cứ như lênh đênh giữa đại dương, lúc thì nhẹ tênh, lúc thì nặng nề. Guren không phải không muốn dậy, chỉ là mắt mở không lên, cơ thể rất mệt mỏi, ý thức mơ hồ.

Trong đầu Guren lóe lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng lại không thể cử động. Bất lực, Guren đành nằm yên mặc kệ, bây giờ cô chỉ muốn được ngủ ngon giấc mà thôi.

Cảm giác bàn tay được ai đó nắm lấy, vai cũng bị lay nhẹ.

Nhờ có tác động này, ý thức của Guren dần dần tỉnh táo. Cô miễn cưỡng hé mắt, nhìn vào khuôn mặt quen thuộc.

Basil quan sát nét mặt mệt mỏi cùng mờ mịt của Guren, nhẹ nhàng buông tay, nói: "Trông cô ngủ không ngon, tôi nghĩ cô gặp ác mộng nên mới gọi cô dậy."

Guren nằm trên giường y tế, mơ màng nhìn trần nhà.

"Mệt lắm sao?" Basil sờ trán Guren, thầm thấy may mắn vì cô không bị sốt.

Guren cứ nằm bất động khá lâu mới có thể mấp máy ra một chữ: "Nước..."

Basil rót ly nước đưa tới, nhân tiện đỡ Guren ngồi dậy. Guren nhận ly nước, một hơi uống hết, lại phát hiện trên tấm chăn đắp lên người mình còn có một cái áo khoác, không nghĩ cũng biết là của Basil.

Basil thấy cô nhìn cái áo bèn nói: "Chăn khá mỏng, tôi sợ cô lạnh."

Guren đáp một tiếng, nhìn đồng hồ treo tường: "Tôi ngủ lâu vậy sao?"

"Ừm, qua giờ cơm trưa rồi."

Guren dụi mắt, hỏi: "Anh... tới đây lúc nào?"

"Giữa giờ ăn trưa, nhưng lúc đó thấy cô ngủ say nên không gọi, đành ngồi ở đây chờ cô dậy." Basil nói. Hắn vốn tới sớm để tìm Guren ăn trưa, nhưng khi đến thì thấy Guren cuộn tròn ngủ trên giường y tế. Basil phân vân không biết nên gọi Guren dậy ăn trưa hay là để cô ngủ tiếp. Có điều nhìn Guren ngủ say, hắn không nỡ gọi dậy, ngấp nghé ngoài cửa suy nghĩ một hồi.

Sau đó Fon đi qua nói với hắn, cứ để Guren ngủ, khi nào cô đói thì sẽ tự dậy.

Basil nghe vậy, kéo ghế ngồi cạnh giường, tùy tiện rút một quyển sách trên kệ đọc trong lúc chờ Guren.

Khi hắn đọc hơn hai mươi trang, Guren ở trên giường chợt động đậy. Basil nhìn một cái, thấy nhịp thở của Guren bắt đầu không đều, ngón tay giật giật.

Nghĩ rằng cô gặp ác mộng nên Basil nắm tay Guren, không dám gọi bất ngờ mà nhẹ nhàng lay một chút.

Sau đó Guren đã tỉnh dậy.

"Anh chưa ăn cơm?"

Basil thành thật gật đầu: "Chờ cô dậy cùng ăn."

Guren nhìn Basil như nhìn một tên ngốc, nói: "Lần sau đói thì ăn đi, đừng chờ tôi."

"Tôi biết rồi."

Guren im lặng nhìn Basil, đưa cái ly không cho hắn: "Nhờ anh giúp tôi rót thêm một ly nữa."

Basil lại rót thêm nước.

Hai người đương nhiên nhớ rõ chuyện hồi sáng, nhưng lúc này đều lặng thinh không đề cập đến. Nhất là Basil, hắn biết Guren còn ngại ngùng nên giả vờ như không có gì.

"Đi ăn đi, tôi đói." Guren bước xuống giường, trả áo cho Basil.

"Cô muốn ra ngoài ăn hay đến nhà ăn?" Basil hỏi.

Guren vừa vươn vai vừa đi ra cửa: "Chúng ta ra ngoài ăn đi, đột nhiên tôi muốn ăn món ngọt."

"Chờ đã, trời khá lạnh, cô mặc áo khoác vào rồi đi." Basil đi theo sau Guren, nhắc nhở cô.

"Áo khoác của tôi rách rồi, chưa kịp mua cái mới."

"Vậy cô mặc áo của tôi trước, tôi đưa cô mua áo mới."

"Không cần, anh cứ mặc đi, tôi không lạnh."

Basil dứt khoát đem áo khoác lên người Guren, gài nút áo, dùng giọng điệu như dỗ trẻ con mà nói với cô: "Guren-dono, nếu cô không ngoan thì lát nữa không được ăn bánh ngọt đâu."

Guren bất lực nhìn hắn, trò này vô tác dụng với cô nhé.

Nhưng Guren vẫn yên lặng mặc áo khoác của Basil, không phản kháng cũng không cởi ra, cô kéo tay áo lên để lộ mấy ngón tay.

Basil hài lòng xoa đầu Guren, cười nói: "Được rồi, đi thôi."

"Anh không lạnh à?"

"Không lạnh." Vải của bộ đồ này của Basil có chất liệu giữ ấm, hơn nữa với cơ thể qua nhiều năm rèn luyện của hắn thì chút lạnh này không là gì.

"Đi mua áo khoác trước đi, tôi sẽ trả áo lại cho anh. Nếu anh bị cảm tôi sẽ áy náy."

Basil mỉm cười: "Nếu tôi bị cảm, vậy phải nhờ Guren-dono chăm sóc rồi."

Guren kéo cao cổ áo che khuất cằm và miệng, lầm bầm: "Nói vớ vẩn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top