Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Giáo sư

Đến khi bốn người về tới Vongola thì trời cũng đã tối. Sasagawa Ryohei dừng xe trong sân cho ba người kia xuống trước, còn mình thì chạy xe vào ga ra.

Ba người vừa ra khỏi xe đã bắt gặp Sawada Tsunayoshi đứng chờ sẵn. Cậu khoanh tay nhìn Lambo rồi nhìn Guren, ngón trỏ khẽ gõ lên cánh tay.

"Cô cậu hay nhỉ, đùng một cái nói đi là đi chẳng cần báo với người khác một tiếng!"

Guren chắp tay sau lưng, thẳng lưng nghiêm chỉnh nói: "Tôi có để lại thư."

"Cái đó là thư sao? Em để lại một câu không đầu không đuôi rồi đi mất, còn lén lút bày trò với Mukuro. Em còn nhớ công việc chính của em là gì không? Còn nữa, cái đầu vàng khè đó là sao? Muốn làm thiếu nữ nổi loạn à? Về phòng thay đồ rồi tẩy sạch thuốc nhuộm cho anh!" Tsunayoshi nói xong thì quay qua Basil, "Cậu cũng đi thay quần áo đi. Tớ bảo người nấu trà giải cảm cho hai người."

"Vâng." Basil ngó Lambo đang núp sau lưng mình, bày tỏ vẻ bất đắc dĩ, hắn cứu cậu không nổi rồi.

Đợi Guren và Basil đi rồi, Tsunayoshi mới dời sự chú ý qua Lambo.

"Lambo!"

Cậu chàng quay lưng muốn chạy thì bị Tsunayoshi vươn tay kéo lỗ tai lại.

"Aaaaaaa! Tsuna, tôi xin lỗi mà!!!" Lambo nắm cổ tay Tsunayoshi, đau khổ van xin.

"Ha! Dám trốn học đi làm nhiệm vụ, gan dạ quá nhỉ, coi anh xử nhóc thế nào!"

"Ối đừng đừng, tôi sai rồi, sau này không dám nữa đâu!!! Oaaaa! Đứt đó, kéo nữa là đứt thật đó, Tsuna!!!"
...

Trong phòng làm việc của Đệ Thập, Basil và Guren thay đồ xong ngồi ở sô pha thổi tách trà nóng hổi còn bốc khói. Guren đã tẩy thuốc nhuộm, tóc trở lại màu đen vốn có. Chrome ngồi kế Guren giúp cô lau tóc.

Đối diện bọn họ là Tsunayoshi, Reborn, và Mukuro đang xoa đầu gối. Gokudera và Yamamoto mang hai cái ghế tới. Ryohei đứng cạnh Basil, phía sau hắn là Lambo đang cố giấu thân mình đi, chỉ ló cái đầu xoăn ra nhìn mọi người. Đối với người ghét tụ tập như Hibari, tất nhiên hắn sẽ không tham gia cho nên đã về phòng của mình rồi.

Vừa thấy Mukuro, Guren lại nhớ chuyện lúc chiều, suýt chút nữa hất tách trà nóng vào mặt hắn, cũng may là có Ryohei và Chrome ngăn lại.
...

"Tức là, tên mặc áo blouse đó bắt cóc người để mổ nội tạng rồi đem chúng ngâm trong chất lỏng kì lạ gì đó để bảo quản, biến chúng thành bộ sưu tập của hắn?" Reborn nói.

Guren gật đầu: "Hắn ta biết dùng ảo thuật cho nên muốn bắt một hay nhiều người là chuyện trong tầm tay, có điều giấu là một chuyện, đưa đi là chuyện khác."

Cô hỏi Basil: "Chỗ chúng ta gặp hồi chiều là ở đâu?"

"Đó là khu rừng nằm giữa hai ngọn núi ở hướng Bắc, nơi đó khá hoang vắng lại ít người tới, nghĩ đi nghĩ lại thì chỗ đó đúng thật là nơi thích hợp nhất để ẩn náu."

"Ừm, từ thị trấn Tây Bắc đến đó mất khá nhiều thời gian, một người bị tật ở chân thì rất khó để chuyển người đi. Hắn phải có đồng bọn để làm những việc này."

"Chờ đã, cô vừa mới nói tên điên kia bị tật ở chân?" Gokudera hỏi.

Guren nói: "Đúng vậy, ban đầu tôi thấy gã chống gậy cũng thấy lạ, quan sát kĩ mới thấy chân trái của gã giống như bị tật, tuổi tầm trung niên lại đi rất chậm, khi bước đi cơ thể không giữ thăng bằng, mũi chân trái có hơi hướng vào trong."

"Sao vậy Gokudera-kun?" Tsunayoshi nhìn hắn.

Gokudera vò đầu: "Không ạ, chỉ là tôi cũng nghĩ tới một người trùng hợp lại giống như Guren miêu tả."

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Gokudera: "Ai?"

"Thầy của Marco."

Trừ Guren, Mukuro và Reborn, những người còn lại đều trợn mắt.

"Thật đó, mấy hôm trước tôi đến trung tâm thành phố mua bánh ngọt cho Đệ Thập, nhìn thấy Marco cùng với một người đàn ông cũng mặc áo blouse trắng từ trong nhà hàng đi ra, Marco đỡ người kia vào trong xe, đặc điểm dáng đi y hệt như Guren nói, hắn cũng đeo mặt nạ màu trắng. Sau khi chiếc xe chở người kia đi, Marco mới quay lại, biểu cảm lúc thấy tôi khá sửng sốt, tôi hỏi người mới nãy là ai, anh ta bảo đó là thầy hồi đại học của anh ta."

"Có thể miêu tả cụ thể không?" Yamamoto nói.

Gokudera xoa cằm: "Người nọ có đôi mắt xếch, cao hơn Chrome một chút, chân trái có tật..."

"Cái gậy hắn chống làm từ loại gỗ đắt tiền, đầu gậy nạm một con rồng bằng vàng, miệng của nó ngậm một viên ngọc bích, có phải không?" Guren gợi ý cho Gokudera.

Hắn ngẩn người hai giây rồi búng tay một cái: "Đúng vậy, là nó! Tôi để ý nó rất kỹ, khi đó tôi còn nghĩ cái người kia sao mà sống xa xỉ như vậy, cái gậy đó đủ cho người nghèo ăn năm, sáu năm ấy chứ!"

Mukuro nghe xong, cười hăng hái: "Ấy thế mà người nào đó bẻ đôi cái gậy đủ cho người nghèo ăn năm, sáu năm mất rồi."

Mọi người chuyển tầm mắt sang Guren. Cô nhún vai, đó là vũ khí, phá hủy vũ khí của kẻ địch không có tội.

"Nhưng phải công nhận Trái Đất thật nhỏ bé, loay hoay qua lại thì ra có liên quan người nội bộ." Reborn nói.

"Thế chúng ta có nên điều tra Marco không?" Yamamoto hỏi.

"Anh thấy cậu ta thường ngày rất lễ độ, chắc không phải loại người xấu xa." Ryohei đưa ra ý kiến cá nhân.

Lambo nhắc nhở hắn: "Sinh vật trên đời không thể đánh giá qua bên ngoài, anh nhìn hết những người ở đây đi, ngày thường ai nấy cũng cà lơ phất phơ ngố ngáo, nhưng một khi điên lên thì có mà đất lở trời âm u. Nói chung là nhìn vậy chứ không phải vậy đâu!"

Những người 'cà lơ phất phơ ngố ngáo' đồng loạt ghim ánh mắt sắc như dao lên người cậu chàng.

May mà không có Hibari ở đây.

"Tôi có chuyện muốn nói." Guren giơ tay, "Vào hôm trước khi tôi đi, tôi nghe được tiếng của Marco đang gọi điện với ai đó ở trước phòng y tế, anh ta nói 'Tôi vẫn chưa tìm được người thích hợp, bên đó đã đổi yêu cầu rồi', sau đó không biết bên kia nói gì mà giọng điệu anh ta tức giận nói 'mấy người không có quyền ra lệnh cho tôi, Jester đã cho tôi toàn quyền sử dụng hợp đồng rồi'."

"Jester là tên của thầy hắn?"

Guren lắc đầu: "Không phải, lúc tôi đánh nhau với gã áo blouse kia cũng có hỏi về Jester, mặc dù gã phủ nhận nhưng quan sát biểu cảm của gã thì tôi chắc gã biết về người này."

"Tại sao em không nói với anh mà tự ý đi như vậy?" Tsunayoshi nhìn Guren.

"Mục đích ban đầu của tôi là gặp tên bắt cóc và hỏi hắn về Jester, nếu có thể thì đem tên bắt cóc về Vongola cho mọi người thẩm vấn, ai ngờ sự tình lại thay đổi."

Mọi người trầm ngâm.

Reborn giơ ba ngón tay, nói: "Có ba trọng điểm, thứ nhất, nếu thầy của Marco bắt người để lấy nội tạng trưng bày, phục vụ cho sở thích cá nhân của hắn thì tội chỉ do một mình hắn gánh, thế nhưng theo lời Guren nói, khả năng Marco cũng dính dáng đến chuyện này là rất cao. Thứ hai, 'hợp đồng' mà Marco đề cập, nó là hợp đồng gì, mua bán cái gì và trao đổi cái gì? 'Người thích hợp' là ai? Không loại trừ khả năng nó có liên quan tới hành vi của thầy hắn. Thứ ba là kẻ bí ẩn nhất lúc này, Jester. Trước mắt chúng ta đã có đối tượng là Marco và thầy hắn, còn kẻ kia thì chưa rõ ràng. Cho nên điều chúng ta cần phải làm là điều tra Jester từ chỗ hai người kia."

"Điều tra thế nào? Thẩm vấn hai người họ sao?" Gokudera hỏi.

"Tớ nghĩ nên bắt tên kia trước rồi âm thầm theo dõi Marco. Hiện tại hành tung của Marco chưa rõ ràng trong phạm vi của chúng ta, chúng ta không có lý do để điều tra anh ta." Yamamoto nói, "Tóm thầy của hắn, hắn cũng sẽ lo sợ, khi đó tự nhiên hắn sẽ lộ sơ hở thôi."

"Tớ đồng ý với ý kiến của cậu, chúng ta sẽ hành động trước." Tsunayoshi nói.

"Kế hoạch là gì?" Mọi người nhìn cậu.

"Cần kế hoạch làm gì? Cứ xông vào bắt hắn thôi." Tsunayoshi thản nhiên nhún vai, "Đừng có nhìn tớ bằng mấy cặp mắt kì cục như thế, Guren và Mukuro đã giúp chúng ta tìm ra chỗ tên điên kia ở rồi, hơn nữa hai người họ còn làm hắn ta bị thương, việc còn lại của chúng ta là tới đó và túm hắn thôi."

Tsunayoshi uống ngụm nước rồi nói tiếp: "Tất nhiên nếu có xung đột buộc phải chiến đấu, rõ ràng bên ta cũng có lợi thế hơn, yên tâm đi."

Mọi người chớp mắt nhìn nhau, Boss họ nói sao thì nghe vậy đi.
.

Sau đó, Tsunayoshi lệnh cho Mukuro đi thăm dò căn cứ của đối phương trước rồi mới tiến hành truy bắt toàn bộ những kẻ ở đó về Vongola. Trong thời gian đó, Đệ Thập cũng cho người đi điều tra về thầy của Marco, biết được người đàn ông trung niên kia đã ngoài bốn mươi, là giáo sư có tiếng trong ngành y học, tên là Riccardo. Đệ Thập đem tấm hình kèm theo đưa cho Guren, cô ngẩng đầu lên nhìn một cái, gật đầu bảo chính là gã.

Mukuro đi một ngày, Guren và Lambo cũng bị phạt viết kiểm điểm một ngày. Nghe qua thì nghĩ nó rất đơn giản, nhưng Đệ Thập yêu cầu Guren phải viết đủ một ngàn chữ, cái này thật sự là làm khó cô. Kỹ năng viết của Guren rất tệ, cô có thể chép từ trong sách ra chứ không thể tự mình viết thành câu, vốn dĩ cách biểu đạt của Guren vô cùng hạn chế, viết năm mươi chữ đã khó, bây giờ phải viết tận một ngàn chữ còn đau khổ hơn.

So với Guren, Lambo cũng đau đầu không kém, Tsunayoshi bảo cậu viết kiểm điểm xong thì đem tất cả bài học và bài tập mà cậu đã bỏ suốt hai tuần học hết toàn bộ, đến tối Tsunayoshi sẽ kiểm tra tiến độ.

Hai người vò đầu bứt tóc một hồi, hoàn toàn rơi vào bế tắc. Ryohei thân là anh lớn nhìn hai đứa em như vậy cũng không đành lòng, hắn giả vờ đi qua đứng trước bàn làm việc đọc báo cáo, che đi tầm nhìn của Tsunayoshi để Chrome, Gokudera và Yamamoto tụ lại hỗ trợ cho hai con người khốn khổ đằng kia. Reborn vừa đọc báo vừa cười nhạo Lambo.

Chrome nhỏ giọng đọc cho Guren chép, còn Gokudera thì phân tích đáp án cho Lambo, Yamamoto giúp cậu chàng đánh dấu những chỗ quan trọng. Bí quá thì quay sang nhờ Reborn.

Đệ Thập dù sao cũng là Boss mafia, đâu dễ qua mặt như vậy. Đệ Thập nhìn Hộ vệ Mặt Trời với dáng đứng không tự nhiên gì mấy kia, xua tay bảo ai muốn giúp thì cứ giúp đi, bản kiểm điểm của Guren viết năm trăm chữ là được rồi, hạn nộp bài của Lambo dời lại chiều ngày mai.

Suy cho cùng, Tsunayoshi vẫn là một vị Boss rất bao dung.

Ngày thứ hai, Mukuro trở về đem thông tin mình quan sát được nói cho Tsunayoshi. Đệ Thập nghe xong thì gật đầu, giao nhiệm vụ cho Mukuro dẫn theo vài người đến đó tóm hết những kẻ kia, cậu đặc biệt dặn dò phải giảm thiệt hại hết mức, chủ yếu là bắt sống Riccardo.

Rokudo Mukuro dẫn theo Yamamoto Takeshi, Sasagawa Ryohei và Hibari Kyouya đi cùng. Đệ Thập nhìn tổ hợp phá hoại, trong lòng thầm thấy may mắn vì lần này không phải lo trả chi phí thiệt hại.
.

Bây giờ, nhóm Hộ vệ đang núp trong bụi cây nhìn đằng xa, nơi họ nhìn là một căn nhà gỗ đơn giản nằm giữa khu rừng. Ngôi nhà trông tồi tàn, hầu như đều mục nát, chẳng có dấu hiệu nào là có người ở.

"Bên trong căn nhà có một tầng hầm dẫn đến căn cứ của chúng, chúng ta theo đường đó mà đi." Mukuro nói.

"Chỉ có một con đường đó thôi sao?" Yamamoto hỏi.

"Ừm, bọn chúng dựng căn cứ này sâu trong ngọn núi, nếu muốn tạo con đường thứ hai thì chỉ có phá núi."

"Bây giờ làm gì đây?"

"Chỉ cần xông vào bắt người thôi, có bao nhiêu bắt bấy nhiêu."

"Này, không có kế hoạch gì sao? Cậu không sợ cả đám lọt bẫy à?" Ryohei trợn mắt.

"Trong đó ngoài ảo ảnh đánh lừa thị giác mấy người ra thì chẳng có bẫy nào hết. Hơn nữa, với năng lực của chúng ta còn sợ đám chuột nhắt trong kia à?"

"Câu này nghe lọt tai đấy." Hibari cong khóe miệng.

Thế là bốn người tiến vào căn nhà. Vào trong rồi, Mukuro dừng lại ở một góc tường, dùng chân gạc thanh gỗ qua một bên, khom người nhấc lên một tấm ván lớn. Những người còn lại nhìn bậc thang nối xuống đường hầm tối đen dưới tấm ván.

Ryohei ấn cái nút nhỏ trên đồng hồ đeo tay, ánh đèn sáng lập tức chiếu vào trong: "Tôi đi trước cho."

Đường đi không rộng không hẹp, Ryohei và Yamamoto soi đèn đi trước, sau hai người là Mukuro và Hibari.

Họ đi không lâu thì dừng lại trước một bậc thềm, Yamamoto tiến lên khẽ chạm vào tấm kim loại dày trên đỉnh đầu, nghiêng đầu lắng nghe rồi nhỏ giọng nói với những người còn lại.

"Có người." Yamamoto hỏi Mukuro, "Thật sự cứ vậy mà đánh tới?"

Mukuro gật đầu. Ryohei và Yamamoto đồng loạt tách ra hai bên, giơ tay làm động tác mời với Hibari. Ánh mắt Hộ vệ Mây lóe lên tia sát khí, bàn tay nắm chặt tonfa, vung lên.

Tấm kim loại bị uy lực mạnh mẽ đánh bật, va chạm trên sàn lầm rầm một tiếng rõ vang rồi nằm yên, giữa tấm kim loại móp méo một vòng tròn lớn.

Cùng lúc đó, Reborn dừng xe trước khu rừng. Gokudera vòng qua bung dù che cho Tsunayoshi xuống xe.

Ngón tay Đệ Thập giơ lên ngoắt một cái, nói với nhóm người mặc vest đen đứng nghiêm chỉnh phía sau: "Bao vây toàn bộ khu vực!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top