Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 81: Khăn quàng cổ

Hiện tại, trong tay Crystalia đã có đủ điều kiện để tố cáo Ennis Eugene, cô sẽ đem chúng về cho cậu mình, gia tộc Wright nhất định không bỏ qua cho Ennis Eugene.

Sau khi hoàn thành việc mình muốn làm, Crystalia tạm biệt nhóm Tsunayoshi để trở về nước Anh.

Trước khi đi, Crystalia đến Khu Y tế gặp Guren, tặng cho Guren một chiếc nhẫn.

Guren lắc đầu không nhận. Crystalia nhất quyết đem nhẫn nhét vào tay Guren, bảo rằng cứ coi như quà gặp mặt, cô cảm thấy mình với Guren khá hợp ý nhau, nhân dịp này xem như là đã kết thành bạn bè, tặng một món quà không có gì là không ổn.

Guren bất đắc dĩ thành thật bảo rằng bản thân không thích đeo nhẫn, chiếc nhẫn của Crystalia vừa quý vừa đẹp, tặng cho cô chỉ uổng phí mà thôi.

Crystalia nghe xong càng thích thú với Guren hơn, hiếm khi cô gặp được người vừa thành thật vừa không tham lam như vậy. Nhưng lời đã nói cô sẽ không rút lại, kiên quyết bảo Guren nhận.

Guren hết cách đành nhận lấy, còn nói đợi lúc về phòng sẽ cất nó cẩn thận.

Crystalia nhìn Guren một lúc, khóe miệng cong lên một nụ cười tươi tắn làm cho gương mặt vốn xinh đẹp trở nên rực rỡ hơn, cô vươn tay nói: "Guren, cảm ơn nhé. Vì đã nói lời mà tôi muốn nghe nhất."

Guren nhìn Crystalia rồi nhìn xuống bàn tay đang duỗi nọ, cô nâng bàn tay bắt tay với Crystalia, đáp: "Không có gì."

"Tôi nghĩ, có lẽ hai chúng ta có khá nhiều nét tương đồng. Gặp được một người như cô, đó là niềm vinh hạnh của tôi."

"Tôi mới là người nên nói câu đó."

"Tôi sắp đi rồi, có lời khuyên nào dành cho tôi không?"

"Ừm, sống cho tốt, cô hạnh phúc thì mẹ của cô cũng sẽ hạnh phúc."

Crystalia lắc tay Guren, cười xán lạn: "Được. Có lẽ lần gặp tiếp theo sẽ là khá xa, cho nên tôi muốn gửi lời trước với cô, nếu thích ai đó thì hãy nắm bắt cơ hội ở bên người đó đi, đừng chần chừ nữa."

Guren xua tay: "Đi nhanh đi, không tiễn."

"Ngại ngùng ư?" Crystalia cười khúc khích, "Được rồi, tôi đi đây. Chúng ta đã trao đổi phương thức liên lạc rồi đấy, cô gặp khó khăn gì thì nói với tôi, tôi sẵn sàng hỗ trợ hết mình."

Guren gật đầu: "Cảm ơn."

Chào tạm biệt Crystalia xong, Guren một mình đứng yên trong sảnh, giơ chiếc nhẫn được chế tạo tinh xảo và hoàn mỹ lên cao mà ngắm nghía.

Ánh mặt trời chiếu lên viên kim cương trắng sáng lấp lánh, dù nó chỉ nhỏ xíu xiu nhưng cũng đủ khiến Guren lóa mắt.

"...Đeo thứ này ra đường sẽ không bị người ta chặt tay chứ?" Guren lầm bầm tự hỏi.

Trong lúc đang mải mê xem chiếc nhẫn, điện thoại của Guren thình lình đổ chuông.

Guren ấn nút nghe: "A lô."

"Guren-dono, cô có đang rảnh không?" Bên kia truyền tới tiếng nói của Basil.

"Tôi đang rảnh. Sao thế?" Guren vừa xoay chiếc nhẫn vừa đáp, trong lòng nghi hoặc, hiếm khi Basil gọi cho cô trong giờ làm việc của hắn, trừ khi có chuyện quan trọng.

"Cô đến CEDEF đi."

"Tôi đến ngay." Guren không hỏi nhiều, Basil kêu cô tới hẳn là có điều cần nói, đến đó sẽ biết là chuyện gì. Cô đem chiếc nhẫn đeo vào ngón trỏ, nghĩ bụng ghé qua gặp Basil xong cô sẽ đem nhẫn về phòng cất.

Không mất nhiều thời gian, Guren đứng trước cổng lớn của Trụ sở CEDEF ngó nghiêng, nghe nói công việc của CEDEF mang tính bảo mật cao, giờ cô đột ngột đi vào sẽ không bị những người ở trong chĩa súng vào đầu chứ?

Đương lúc Guren còn đang nghĩ sẽ gọi điện cho Basil thì bên trong có một người đi ra.

Guren nhận thức đối phương, chính là một trong những trợ lý đắc lực của Basil, Oregano.

"Chào Guren, Basil bảo tôi đón cô." Oregano cười tươi như hoa.

"Làm phiền cô." Guren nói.

"Không phiền, không phiền. Được đón tiếp cô là niềm vui của CEDEF." Oregano che miệng cười khúc khích.

Nhờ có hai cái miệng nhiều chuyện của Colonnello cùng Oregano mà cả CEDEF đều biết Thủ lĩnh của bọn họ đang theo đuổi vị nữ Dược sĩ Vongola.

Ban đầu người nào người nấy đều có chung một biểu cảm, đó là kinh ngạc. Basil làm việc với họ suốt nhiều năm từ khi hắn còn là thiếu niên. Làm việc chung ở một Trụ sở nhiều năm, bọn họ chưa bao giờ tưởng tượng nổi cái ngày Basil lại thích ai đó.

Vì sao ư?

Vì Basil từ hồi niên thiếu cho tới khi trưởng thành đều luôn hướng tới ba điều quan trọng nhất trong đời hắn là Vongola, công việc và luyện tập. Chưa kể hắn của ngày thường vừa cứng nhắc vừa nhạt nhẽo, đừng nói là tình yêu nam nữ, ngay cả giao lưu với phái nữ hắn cũng không có hứng thú. Ai mà ngờ đùng một cái hắn thích con gái nhà người ta.

Thành viên CEDEF không quá nhiều, thế nhưng tin này vừa ra khỏi miệng hai người Colonnello và Oregano thì người trên tầng cao xuống tới người dưới tầng thấp đều trợn mắt kinh ngạc, có người còn đập bàn tỏ vẻ không tin.

Colonnello và Oregano đứng trước những ánh mắt hoài nghi thì chỉ thản nhiên hướng ngón trỏ ra cửa: Không tin thì mấy người tự coi đi.

Nhóm người vừa tò mò vừa nghi ngờ, vội vàng kéo tốp năm tốp ba chạy đến Khu Y tế âm thầm xem vị Dược sĩ nọ là ai.

Hôm đó vừa vặn là cuối tuần, cộng thêm nắng không gay gắt, cho nên Guren mang mấy tấm rèm cửa ra sân phơi một lúc, Basil rảnh rang cũng giúp một tay.

Các thành viên CEDEF, có người núp sau cột, có người chui trong bụi cây, có người hai tay cầm nhánh cây, cùng chung mục đích là lén lút quan sát. Lại nói, những người này là thành viên ưu tú của Tổ chức tình báo bậc nhất, tai thì thính, mắt cũng nhìn xa. Cách một đoạn vẫn có thể xem được tình hình bên nọ.

Thời điểm chuyển mùa sang đông, thời tiết trở nên lạnh buốt hơn. Guren vừa đắp miếng rèm ngang thanh sắt, cơn gió lớn đột ngột nổi lên thổi bay rèm cửa phất phơ cùng làn tóc đen. Guren nhanh chóng giơ hai tay túm tấm rèm, nhắm mắt. Basil thấy thế vội dùng kẹp cố định rèm cửa trên thanh sắt, sau đó dùng thân chắn gió cho cô.

Đợi khi gió ngừng thổi, Guren mới mở mắt hoàn toàn, nói với Basil may là không phơi chăn, nếu không có khi đến ngày mai cũng không khô nổi.

Basil mỉm cười vuốt lại tóc rối cho Guren, bảo cô cứ đem cho phòng giặt ủi làm, bên đó có máy sấy khô, dùng tiện hơn.

Nhóm CEDEF nhìn cử chỉ thân mật cùng nụ cười dịu dàng của Thủ lĩnh bọn họ, người nào người nấy đồng loạt hít sâu.

Tiếng hít thở của một người có thể không gây ồn, nhưng nếu như là nhiều người gộp lại thì chắc chắn nghe rõ. Mặc dù Guren không để ý lắm nhưng Basil thì có, dẫu sao hắn cũng là một trong những người ưu tú nhất CEDEF, kỹ năng quan sát tất nhiên không kém những người bên kia. Một tiếng động này lập tức bị Môn Ngoại Cố Vấn chú ý, hắn đảo mắt một cái liền thấy được vài gương mặt thân quen từ xa.

Basil bảo Guren vào trong lấy thêm kẹp gỗ cho hắn, chờ Guren vào trong sảnh, hắn chắp tay sau lưng, ánh mắt chăm chăm nhìn nhóm người nửa ẩn nửa hiện trong bụi cây, giọng điệu thản nhiên nhưng mang theo hàm ý đe dọa.

"Cho các vị mười giây, ai không quay lại CEDEF sẽ bị trừ nửa tháng lương. Một..."

Tức thời, những bóng đen lao như tia chớp bỏ chạy mất tiêu.

Nhóm thành viên CEDEF vừa cắn răng vắt chân lên cổ mà chạy vừa gào thét trong lòng: Thằng nhóc Basil đủ lông đủ cánh rồi!!

Sau vụ đó, thi thoảng nhóm người CEDEF sẽ 'trùng hợp' cảm thấy không khỏe mà chạy đến Khu Y tế tìm Dược sĩ xin thuốc. Thực chất mục đích chính của bọn họ là tìm cớ để tiếp cận Guren nhiều hơn, tiện thể thăm dò chút chút.

Không may, mới một buổi chiều đã bị Basil phát hiện.

Sau cùng, với nụ cười và ánh mắt đe dọa của Môn Ngoại Cố Vấn, nhóm người nơm nớp lo sợ vội vàng chạy biến, để lại Guren cầm khay thuốc chẳng hiểu mô tê gì.

Oregano và Guren một trước một sau tiến vào trong sảnh CEDEF. Sảnh lớn của CEDEF trông bình thường như các cơ sở kinh doanh, vừa qua cửa liền thấy một quầy tiếp tân, nơi đó có hai nữ và hai nam ngồi cùng nhau. Sau quầy tiếp tân có một lối đi rộng dẫn đến bộ phận làm việc, bên trái sảnh là thang bộ cùng thang máy.

Thời điểm làm việc hiển nhiên sẽ có người qua kẻ lại, trên tay mỗi người đều cầm theo tài liệu chạy tới chạy lui. Có nhóm hai, ba người đều đều bước chân, rũ mắt cúi đầu nhìn văn bản và thảo luận. Cũng có người một tay cầm tách cà phê, một tay cầm văn bản chăm chú xem.

Guren âm thầm quan sát, nơi này tương đối khác với tưởng tượng của cô, nhìn thế nào cũng cảm thấy Trụ sở này giống hệt một công ty hoặc văn phòng lớn nào đó.

Có điều Guren cũng phải cảm thán, CEDEF không hổ danh là Tổ chức Tình báo yếu lĩnh của Vongola, phong cách làm việc rất chỉnh chu, không gian rất yên ắng, ai làm việc nấy, tác phong làm việc cũng rất nghiêm túc.

Tuy nhiên, im lặng thế này hình như có hơi áp lực.

Những người đang ra vào trong sảnh vừa trông thấy Guren ở sau lưng Oregano, biểu cảm đầu tiên là ngơ ngác, sau đó đồng loạt trừng mắt.

"..." Guren nghĩ, không chỉ 'có hơi' đâu, mà là quá áp lực ấy chứ. Tại sao bọn họ lại nhìn cô bằng ánh mắt như trông thấy vật thể lạ vậy?

Oregano cố ý quơ tay một cái, ý bảo mấy người kia đừng có trưng cái mặt ngu đần đó ra, quay lại làm việc đi.

"Guren, phòng làm việc của Basil ở tầng cao nhất, chúng ta đi thang máy nhé." Oregano quay đầu nói với Guren, còn làm động tác mời Guren vào thang máy.

Guren gật một cái.

Cửa thang máy vừa khép lại, mọi người trong sảnh cũng thoát khỏi sững sờ, bầu không khí yên tĩnh phút chốc nổi lên một trận xôn xao.

"A! Người trong lòng của Thủ lĩnh tới!"

"Cô ấy tới tìm Basil sao?"

"Không lẽ tới tìm cậu?"

"Báo cho mọi người đi!"

"Bảo cái đám tầng trên dọn dẹp gọn gàng, đừng tạo ấn tượng xấu trong lần đầu gặp mặt với Dược sĩ. Khẩn trương lên!"

"Chuẩn bị trà bánh chưa? Dược sĩ thích hồng trà hay lục trà?"

"Mang hai loại lên đi, để cô ấy chọn."

Lúc này, Guren ở trong thang máy không hề biết sự xuất hiện của mình dẫn đến chấn động cho các thành viên CEDEF.

Cô và Oregano ra khỏi thang máy, Oregano chỉ sang bên trái: "Hướng này."

Hai người đứng trước cửa phòng có gắn bảng đen chữ vàng 'Môn Ngoại Cố Vấn' trên cửa, Oregano gõ cửa hai cái, nói: "Basil, tôi dẫn Guren tới rồi."

Tiếng nói của Basil vọng qua sau cánh cửa: "Vào đi."

Oregano mở rộng cánh cửa, giơ tay với Guren.

"Cảm ơn." Guren nói, cô bước vào trong, trông thấy Basil ngồi tại bàn làm việc, cô gọi hắn, "Basil-dono."

Basil dừng bút, ngước mặt lên nhìn Guren rồi cười một cái: "Guren-dono."

Oregano đứng ở ngoài trông thấy bộ dạng hớn hở của Basil khi vừa nhìn thấy Guren, cô nhe răng cười, khẽ khàng đóng cửa, để lại không gian yên tĩnh cho hai người.

"Qua đây ngồi đi." Basil đứng dậy xếp gọn những giấy tờ trên bàn thủy tinh rồi chỉnh nhiệt độ máy sưởi, "Lạnh không?"

Guren lắc đầu: "Không lạnh."

"Khi nãy Crystalia đến chào tôi để về Anh, cô ấy bảo sẽ ghé qua chỗ cô. Hai người gặp nhau chưa?" Basil hỏi, sau khi đem giấy tờ để qua bàn làm việc, hắn lại bước qua ngồi cạnh Guren.

"Gặp rồi, cô ấy còn tặng cho tôi một chiếc nhẫn." Guren đáp, gỡ chiếc nhẫn đưa cho Basil xem.

Basil cầm chiếc nhẫn nọ lên ngắm nghía, sau đó trả lại cho Guren: "Chiếc nhẫn này quý giá lắm đấy, xem ra cô ấy rất thích cô."

"Vậy thì tôi phải cảm thấy vinh hạnh rồi." Guren nói.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếp đến là giọng nói của nam giới: "Thủ lĩnh, tôi mang trà tới."

"À, vào đi."

Được Basil cho phép, người ở ngoài đẩy cửa bước vào trong phòng, tay trái bưng khay đựng hai tách trà.

"Dược sĩ, mời uống trà." Người thanh niên lịch sự chào một tiếng, đặt hai tách trà xuống, lên tiếng giải thích, "Chúng tôi không biết cô thích hồng trà hay lục trà, cho nên đã pha hai loại cho cô chọn. Cô thích uống tách nào thì uống nhé."

"Cảm ơn anh." Guren nói, duỗi tay cầm lên tách lục trà.

Ozil đặt ly cà phê xuống: "Thủ lĩnh, cà phê của anh."

"Cảm ơn. Cậu có thể ra ngoài." Basil cho Ozil một ánh mắt sâu xa, đừng tưởng hắn không biết Ozil bưng trà lên đây là để dòm ngó Guren thay mấy chục con người ở những tầng dưới.

Ozil nuốt nước bọt, nghĩ thầm Thủ lĩnh đúng là Thủ lĩnh, liếc một cái đã phát hiện rồi.

Để bảo toàn tiền lương tháng này cùng với không bị bắt tăng ca, Ozil bất đắc dĩ phải lùi bước ra ngoài, báo cáo với các đồng nghiệp.

Nhiệm vụ thất bại.

Guren hớp miếng trà, hương hoa lài thơm thơm ngòn ngọt lan trong miệng, cô hỏi: "Anh để tôi tiến vào CEDEF sẽ không sao chứ?"

Basil hiểu ý Guren muốn hỏi, hắn lắc đầu đáp: "Không đâu. Chúng ta là người một nhà mà."

Guren tiếp tục uống trà, sao cô thấy câu này tuy nghe hợp lý nhưng mà có chút kỳ lạ nhỉ?

Cô hỏi Basil: "Mà này, anh gọi tôi tới có chuyện gì?"

Basil mỉm cười: "Muốn đưa cho cô một món đồ."

Guren nghiêng đầu: "Đồ?"

Basil lại đứng dậy bước qua bàn làm việc, lấy trong ngăn tủ một giỏ đựng bằng giấy.

Guren nhìn vào trong giỏ, cô ngước mặt nhìn Basil rồi cúi đầu, lấy ra một cái khăn quàng cổ màu trắng.

"Hai ngày nữa là qua tháng Mười hai, đến mùa đông rồi, tôi thấy cô chưa có khăn quàng cổ nên đã mua một cái." Basil nói, lắc lắc cổ tay phải, "Sẵn tiện làm quà đáp lại chiếc vòng tay này luôn."

Hai tay Guren nâng chiếc khăn quàng cổ, mặc dù cô không rành về các loại chất liệu, nhưng sờ vào thấy nó vừa mềm lại còn dày, bảo đảm giữ ấm rất tốt, thêm nữa là màu trắng tinh khôi khiến Guren thấy thích mắt.

"Cảm ơn Basil-dono." Guren nói với Basil, "Tôi thích nó lắm."

Basil nghe vậy liền cười tít mắt: "Thế thì tốt quá."

"Anh có mua cho chính mình một cái không đấy?" Guren hỏi.

"Có, mua cùng lúc đó." Basil nói, hắn chỉ chiếc khăn quàng cổ màu đen treo trên giá cạnh cửa ra vào, chiếc khăn nọ cùng với chiếc khăn trong tay Guren có cùng kiểu, chỉ khác mỗi màu sắc.

Nhất thời, trong đầu Guren hiện lên bốn chữ.

Khăn quàng cổ đôi.

Trí nhớ chợt hiện lên khung cảnh ở phòng Y tế hôm nọ, lời nói của Basil giống như còn lảng vảng bên tai, Guren đột nhiên có chút xấu hổ, ngoài mặt tỏ vẻ thản nhiên nhưng cô vội cúi đầu giả vờ xếp chiếc khăn quàng rồi quấn lên cổ.

Trong lúc Guren còn chìm trong suy nghĩ vu vơ, bỗng nhiên nghe được tiếng cười khẽ của Basil.

"Guren-dono, cửa sổ đóng rồi, trong phòng cũng có máy sưởi, cô vội đeo khăn quàng cổ làm gì?"

Guren chớp mắt hai cái: "...Tôi thử, được chứ?"

"Được, tất nhiên là được." Basil nhìn lỗ tai đỏ đỏ cùng dáng vẻ không tự nhiên của cô từ lúc thấy chiếc khăn quàng cổ màu đen, trong lòng hắn cũng đoán được Guren đã nghĩ tới cái gì.

Thật sự thì Guren nghĩ đúng rồi, hai chiếc khăn quàng cổ đó là một cặp khăn dành cho cặp đôi. Hôm qua lúc đi mua hắn cũng chẳng nghĩ tới điều này đâu, nhưng chị nhân viên hỏi một hồi, biết được hắn muốn mua hai chiếc khăn quàng cổ, một cái tặng cho cô gái, một cái là mua cho chính hắn.

Chị nhân viên nọ nghe vậy liền ra dáng như một người có kinh nghiệm, nụ cười càng trở nên xán lạn hơn. Không biết là chị ấy nghĩ gì trong đầu, liền dẫn Basil qua quầy trưng bày khăn quàng cổ cho cặp đôi. Cũng chẳng biết Basil nghĩ gì trong đầu, chị nhân viên còn chưa nói hết hai câu, hắn liền chọn cặp khăn một trắng một đen có chất liệu cao cấp nhất, không nói hai lời liền đem đi thanh toán.

Suy cho cùng, Môn Ngoại Cố Vấn là một người rất tâm cơ.

"Vậy nên, anh kêu tôi qua đây chỉ để đưa khăn quàng cổ thôi sao?" Guren chỉnh lại chiếc khăn, hỏi Basil.

Basil chống tay lên ghế, nghiêng người sang trái gần sát Guren, cười hỏi: "Thế Guren-dono muốn thêm thứ gì khác sao?"

Guren ngẩn ra ba giây, phát hiện nụ cười ranh mãnh của Basil, cô giơ tay đẩy hắn một cái, nói: "Ý của tôi là, sao anh không đợi lát nữa rồi đưa?"

"Hôm nay bận quá mà, e là không có thời gian để gặp cô, cho nên mới gọi cô đến." Basil nói, "Buổi trưa tôi không ăn cùng cô được, cô đừng chờ nhé."

"Anh ở lại CEDEF ăn trưa luôn à?"

"Đúng rồi." Basil chỉ mớ văn bản chất cao trên bàn, "Cô thấy đấy, có nhiều việc phải làm, không chừng tối nay tôi sẽ về trễ."

Guren ngó ba, bốn chồng giấy như mấy cái cột cao, đột nhiên rất đồng cảm với hắn: "Người làm chức cao không dễ dàng gì."

Bảo sao Tsunayoshi vẫn hay than thở không thôi.

"Vậy, tôi đi đây. Không làm phiền anh làm việc." Guren đứng dậy.

"Tôi đưa cô xuống sảnh." Basil cũng đứng lên.

Hai người song song tiến vào thang máy xuống sảnh Trụ sở.

Mấy người trong sảnh trông thấy Guren với Basil bước ra khỏi thang máy đi ra cửa thì ngừng mọi hành động, im lặng nhìn hai người chằm chằm qua lớp kính.

Basil sửa lại khăn quàng cổ cho Guren, dặn dò: "Nhớ phải luôn để cơ thể ấm áp, ngày mai tôi lại mua cho cô một đôi găng tay."

"Không cần đâu." Guren bỏ hai tay vào túi áo, nói, "Thế này là được rồi. Tôi đi đây, tiện thể ghé qua nhà bếp xem có món ngon nào không. Nếu có sẽ để dành cho anh."

Basil xoa đầu Guren, nói: "Được, cảm ơn Guren-dono."

Đến khi Guren đi khuất bóng dáng, Basil mới quay vào trong, bàn chân mới thò qua cửa liền bắt gặp mấy cặp mắt dòm mình chằm chằm.

Nhóm người trong sảnh đồng loạt cho Basil một nụ cười xấu xa.

"Yêu rồi, yêu rồi."

"Ái chà, Basil biết yêu nhìn khác biệt hẳn ra, nom ánh mắt nhìn con gái người ta dịu dàng quá trời."

"Còn chỉnh khăn quàng cổ, xoa đầu người ta nữa, hí hí."

"Ơ mà, hồi nãy Dược sĩ tới đây đâu có đeo khăn quàng cổ?"

"Chắc chắn là Basil tặng, hôm qua tôi thấy cậu ta xách về túi đựng của tiệm bán khăn quàng cổ trong trung tâm thương mại đó."

"Ồ, thì ra là vậy."

Basil ho khan một tiếng, cắt ngang những tiếng xào xáo: "Các vị, tập trung làm việc đi."

Nói rồi thì vào thang máy trở lại văn phòng, tiếp tục một ngày bận rộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top