Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 86: Luyến tiếc

Nói về bầu không khí bữa cơm gia đình Vongola thì nhộn nhịp thôi là chưa đủ mà còn phải dùng hai chữ 'náo loạn' mới đủ tả thực.

Mới đầu mọi người ăn uống rất vui vẻ, nhưng nếu chỉ dừng lại ở đó thì Vongola sẽ chẳng còn là Vongola nữa.

Mười phút sau, Gokudera với Belphegor đánh nhau.

Lý do gì? Bởi vì họ thích gây gổ.

Hai người đánh chẳng nhìn mặt ai, hệ lụy là lỡ tay hất cả dĩa sashimi vào mặt Squalo.

Squalo nổi giận gào lên 'Voi' một tiếng, tham chiến.

Yamamoto trên tinh thần hòa giải cũng bị Squalo kéo vào cuộc ẩu đả.

Ở đâu có đánh nhau, ở đó có Hộ vệ Mặt Trời, Ryohei nhanh chóng nhảy vào vòng chiến.

Trong phút chốc phòng khách của nhà Hibari vốn luôn tuyệt đối yên tĩnh lúc này biến thành một trận nháo nhào.

Gia chủ nào chịu được cảnh quậy phá ngay tại nhà mình, thế là xách tonfa lao tới điên cuồng 'cắn chết'.

Bên cạnh những thành phần máu lửa trên, các thành viên còn lại của Varia thì nhiệt tình cổ vũ, còn những người khác thì vội vã mạnh ai nấy bưng đĩa thức ăn của mình trốn vào trong góc, vừa ăn vừa xem.

Mukuro và Reborn vẫn thói nào tật nấy liên tục châm lửa cho đám người đánh nhau hăng hơn, nhưng cả hai vẫn không quên chắn trước Tsunayoshi, ngăn mấy thứ đồ linh tinh bị ném qua bên này.

Tsunayoshi gắp miếng thịt cá hồi béo bở tươi ngon bỏ vào miệng, nghĩ thầm lát nữa phải dùng cách gì để dỗ Hibari mới được, nếu không hắn sẽ cắn chết cậu thật.

Sui, Harmon, Cecilia trốn sau lưng Fon, Colonnello và Lal Mirch, thò ba cái đầu ra nhìn đám người điên cuồng đánh nhau. Lambo nấp sau lưng Chrome. Sau nhiều lần bị vạ lây trong lúc những người khác đánh nhau, Hộ vệ Sấm sét tự mình rút ra kinh nghiệm nên cẩn thận tránh xa thì hơn.

Basil một tay cầm đũa một tay cầm dĩa, gắp đồ ăn cho Guren, thi thoảng còn phất tay một cái, hất đi những cái chén hoặc ly bị ném qua đây.

Nhóm người bên này nhìn Basil vừa chu đáo gắp thức ăn cho Guren, vừa cẩn thận đảm bảo an toàn cho cô, người nào cũng thấy ngưỡng mộ Môn Ngoại Cố Vấn vô cùng.

Guren liếc mắt nhìn khung cảnh hỗn loạn bên kia, nhóm người đã đánh ra tới ngoài sân rồi. Cô lắc đầu, lòng nói ồn ào quá.

Basil thấy Guren lắc đầu, đoán được cô mất hứng. Hắn gắp miếng cá hồi chiên sốt mù tạt vào chén Guren, mỉm cười bảo cô ăn.

Guren ngước mắt nhìn Basil, gắp cá cho vào miệng, gật gù khen ngon.

Basil thấy Guren thích món này liền gắp thêm mấy miếng, bảo cô ăn nhiều vào.

Tsunayoshi nhìn hai người mà cười tít mắt, cảm giác như ngày uống rượu mừng không còn xa nữa.

Mukuro nỗ lực lấy lòng Tsunayoshi, bảo cậu không cần ghen tị với hai con người chưa xác định rõ ràng kia, muốn ăn gì hắn gắp cho.

Tsunayoshi ném cho Mukuro một cái nhìn khinh bỉ, nói hắn không ga lăng bằng một góc của Basil.

Mukuro đau lòng ngả qua mách lẻo với Chrome, bảo Tsunayoshi ghét bỏ hắn.

Chrome bất đắc dĩ cười trừ vỗ nhẹ lưng Mukuro an ủi.

Tsunayoshi nhìn đồng hồ, quyết định tự mình dẹp loạn. Đệ Thập ngửa mặt hít vào một hơi, sau đó hướng tới nhóm người ngoài sân gào lên: "Mấy người kia!!!"

Cả mảng sân chìm trong tĩnh lặng.

Gokudera và Belphegor giữ nguyên tư thế nắm tóc nhau nghiêng mặt nhìn Tsunayoshi. Yamamoto bị Squalo đè úp mặt xuống đất vươn tay về phía Đệ Thập cầu cứu. Ba người Hibari, Xanxus và Ryohei cũng đình chỉ động tác, liếc qua bên này.

"Cần tôi dạy cho mấy người biết ý nghĩa của bốn chữ 'bữa cơm gia đình' không?! Lần nào cũng vậy, mấy người gặp nhau không đánh nhau thì chết à?! Có để cho người khác ăn cơm không? Vào đây, ngồi xuống, ăn cho tôi!!!"

Gokudera tức khắc chạy vào quỳ cạnh Tsunayoshi, bày ra vẻ mặt hối lỗi nói với cậu: "Xin lỗi Đệ Thập!"

Xanxus kéo Squalo vào trong, những người bên ngoài ngoan ngoãn bước vào. Yamamoto ôm đầu xuýt xoa Squalo đập hắn đau gần chết. Ryohei sờ soạng trên mặt, ngồi xuống cạnh Lambo với Chrome. Mammon và Fran giúp Belphegor vuốt lại mái tóc rối bù, không ngừng trêu chọc hắn.

Hibari cất tonfa ngồi xuống kế Tsunayoshi, trừng mắt với cậu một cái.

Tsunayoshi cười nịnh nọt rót cho hắn ly rượu rồi quay qua xem đầu của Yamamoto, lại vuốt vuốt tóc rối cho Gokudera.

Mọi người tụ tập ăn uống no nê, quậy phá cũng hết sức nhiệt tình. Đương nhiên vẫn tuân theo quy định mà Hibari đưa ra, đúng tám giờ, tất cả mọi người tự giác ra về, không dám ở lại lâu.

Ryohei và Lal Mirch tiễn Varia ra cổng. Cecilia với Harmon cùng đi chung để đón xe về nhà. Chrome và Lambo về phòng ngủ của mình. Còn lại Colonnello, Fon và Reborn ngồi ở trong sân tiếp tục uống rượu.

Guren, Basil và Sui cũng về phòng. Đi nửa đường, Sui muốn tới chỗ Lambo chơi, sẵn tiện hỏi Lambo về trường học nên cậu nhóc rẽ sang hướng khác.

Basil thấy thời gian còn khá sớm, đề nghị Guren đi dạo một vòng. Guren đồng ý. Hai người vòng qua con đường đến khuôn viên phía sau. Cả hai song song đi cùng nhau, Basil đút hai tay vào túi áo, nhìn ngắm cảnh vật. Guren im lặng rũ mắt xuống con đường lát đầy khối đá dưới chân, cô hơi ngước mắt lên nhìn Basil, hắn vẫn đang ngó qua cái hồ ở đằng xa cho nên không để ý.

Bước chân của Guren chậm lại, giữ một khoảng cách hai bước sau lưng Basil, chăm chú nhìn Basil từ phía sau.

Ánh trăng chiếu xuống đỉnh đầu người đàn ông, xuống cả bờ vai rộng cùng tấm lưng vững chãi, làn gió đêm thổi bay những sợi tóc dài sau gáy Basil. Guren lặng lẽ nhìn thân hình cao lớn trước mặt, muốn đem dáng dấp của người này khắc sâu vào trong đáy mắt, in đậm trong đáy lòng.

Cô thừa nhận, bản thân đã phải lòng người đàn ông này từ lúc nào chẳng hay, từng ánh mắt, nụ cười, cử chỉ của người này, từng chút từng chút khiến cô không thể ngừng nghĩ đến.

Có điều càng nghĩ, trong lòng Guren lại càng khó chịu. Bởi vì dù cô có thích Basil thì cũng không thể nào nói cho hắn biết. Bởi vì, Guren biết rõ, chính mình không bao giờ có cơ hội ở bên cạnh hắn.

Guren nâng bàn tay hướng tới lưng của Basil, nửa muốn chạm vào, nửa lại ngập ngừng.

Cuối cùng, bàn tay đang duỗi ra khẽ nắm lại, bất đắc dĩ đành bỏ xuống. Guren dừng lại cúi đầu, giấu đi cảm xúc le lói trong đôi mắt.

Basil đi mấy bước thì quay sang nhìn Guren, phát hiện cô cúi đầu đứng yên, hắn bước lại gần, lo lắng hỏi: "Guren-dono, cô sao vậy?"

Guren chớp mắt hai cái, ngẩng lên nhìn Basil, nói: "Không có gì, ăn no quá nên lười vận động."

Basil nghe cô nói vậy thì mỉm cười đề nghị: "Hay là tôi cõng cô nhé?"

"...Thôi, đi bộ cho tiêu thực." Guren quấn khăn quàng cổ thêm một vòng, nói, "Tôi thấy anh nhìn cái hồ bên kia nãy giờ, nó có gì thú vị sao?"

Basil cười hỏi: "Qua xem không?"

Guren gật đầu.

Hai người bước trên những ô đá lục giác xếp thành con đường dài, tiến qua hồ nước bên cạnh nhà chòi.

Hồ nước xanh biếc trong vắt, giữa hồ phản chiếu mặt trăng tròn sáng. Basil và Guren đứng sát bên mép hồ, Guren cúi xuống nhìn vào trong hồ nước phát ra ánh sáng xanh nhạt, cô tò mò hỏi Basil: "Trong hồ có gắn đèn à?"

Basil cười đáp: "Không phải đèn."

Hắn quỳ một chân bên hồ nước, kéo tay áo lên, cúi người thấp xuống.

Guren thấy Basil định cho tay vào hồ nước liền vội ngồi thụp xuống chộp cánh tay hắn: "Anh định làm gì?"

"Cho cô xem thứ thú vị."

"Chờ đã, trời lạnh mà anh còn nghịch nước, muốn bị bệnh à?" Guren kéo tay Basil.

"Không sao mà, chỉ một giây thôi." Basil nói.

Guren đành buông tay ra, để coi hắn muốn làm gì.

Basil vươn tay vào trong nước mò mẫm, sau đó vớt lên một cục đá màu trắng tròn như quả trứng.

Guren ngó viên đá nọ, hình như lúc Basil vớt nó lên, cô thấy trên viên đá có mấy đường hoa văn xanh xanh tím tím thì phải.

"Tôi không hoa mắt nhỉ?" Guren dụi mắt.

Basil nâng viên đá lên ngang mắt Guren, nói: "Cô không nhìn lầm đâu. Loại đá này khi thả vào nước sẽ nổi lên những hoa văn xanh tím nhạt, có điều nó chỉ hiện ra vào ban đêm thôi, ban ngày thì như trong suốt ấy, không để ý là nhìn không thấy."

"Thần kỳ vậy sao?" Guren cảm thán, đúng là thế giới có quá nhiều thứ kì lạ.

"Khi nãy cô hỏi tôi có phải trong hồ có gắn đèn hay không, thật ra không phải đèn, là do mấy viên đá nằm dưới đáy hồ tỏa ra ánh sáng thôi, dưới tác động của ánh trăng, các viên đá sẽ càng sáng hơn." Basil nói.

Guren nghe Basil giải thích thì nhìn xuống hồ, ngoài một mảng sáng xanh thì cô chẳng thấy gì khác hết.

"Loại đá này được gọi là gì? Sao Vongola có được thứ kì diệu này vậy?"

"Tôi cũng không biết, mười mấy năm trước Đệ Cửu cùng sư phụ đào được ở trong núi, lúc đầu nghĩ nó là đá vụn không đáng giá, có điều Đệ Cửu vẫn mang về, mục đích là để cầm chơi thôi, nào ngờ tối nọ vô tình đánh rơi nó xuống hồ." Basil nói, hắn nhìn Guren, "Cô hẳn là đoán được sau đó nhỉ."

Guren gật đầu: "Thế nên hai người họ liền đem nó để trong hồ trang trí?"

"Đúng vậy.

"Nhưng vật này thú vị như vậy, hẳn là có giá trị." Guren nói, "Trong cái hồ này chứa bao nhiêu viên đá?"

"Chắc là khoảng... mấy trăm viên."

"Nhiều vậy sao?"

"Ừm, sư phụ với Đệ Cửu đồng lòng đào hết đem về, bảo rằng mình không lấy thì người ta cũng lấy thôi."

Guren chớp mắt, nghĩ lại thì quả thật rất giống phong cách của hai người đó.

"Cho tôi xem một chút." Guren xòe tay.

Basil đặt viên đá vào lòng bàn tay Guren, thấy Guren hạ tay xuống định để vào trong nước, hắn liền ngăn cản.

"Sao?" Guren hỏi.

"Nước lạnh."

Guren nhìn hắn: "Ban nãy anh cũng làm vậy mà."

"Tôi khác, Guren-dono khác. Da thịt tôi dày, chịu lạnh được, tay cô mỏng mảnh thế kia sao mà ngâm nước lạnh được chứ." Basil nói, hắn giật viên đá trong tay Guren, ngửa tay đặt trong nước, "Đây này, cô xem đi."

Guren thấy vậy liền nhanh chóng cúi xuống nhìn thật kỹ. Chỉ sau một giây, mặt viên đá được tiếp xúc với nước liền hiện ra mấy đường hoa văn đẹp đẽ, màu xanh tím lan ra theo đường hoa văn, hòa với nước hồ xanh trong hắt lên những vệt sáng.

Guren chăm chú nhìn viên đá không chớp mắt, cảm thấy thứ này thật sự rất thần kì.

Basil nhìn Guren, khóe miệng cong lên, hắn biết Guren sẽ thích mà.

Guren nhìn đủ rồi thì thẳng lưng lên, nói với Basil: "Được rồi."

Basil rụt tay về, đặt viên đá vào tay Guren: "Nếu cô thích thì giữ đi."

Guren lắc đầu: "Đây là tài sản của Vongola mà."

"Tài sản gì chứ, chỉ là một viên đá thôi. Không sao đâu, cô giữ đi."

Guren nhìn viên đá trong tay, nói: "Vậy, cảm ơn nhé."

Basil xoa đầu Guren.

"Thật ra, tôi cũng muốn đưa cái này cho anh." Guren nói, cô lấy trong túi áo ra khối pha lê màu xanh.

Basil nhận ra ngay, nó là khối pha lê được Guren gọi bằng cái tên 'Sao rơi xuống biển', cũng là thứ mà hắn đã âm thầm thành tâm ước nguyện.

Guren giơ pha lê lên, nói: "Từ bây giờ, nó là của anh."

Basil ngạc nhiên nhìn Guren: "Của tôi?"

Hắn biết vật này đối với Guren vô cùng quan trọng, tại sao bây giờ cô lại đưa cho hắn?

"Anh đã ước với nó mà, phải giữ bên mình thì hiệu quả mới cao chứ." Guren nói, "Basil-dono, tôi mong điều ước của anh sẽ được đáp ứng."

Basil sững sờ, sau đó dùng hai tay cầm khối pha lê, nghiêm túc nói với Guren: "Tôi sẽ giữ nó thật cẩn thận."

Guren nhìn Basil, không hề nhận ra ánh mắt của mình lúc này đã trở nên dịu dàng như thế nào. Mà Basil cũng không phát giác cảm xúc khác thường của Guren.

"Có vẻ như trời lạnh hơn rồi, chúng ta về thôi." Guren đứng dậy.

"Được." Basil gật đầu, hai người rời khỏi nhà chòi, quay lại con đường ban nãy để về phòng ngủ.

Thấy Basil ôm khối pha lê trong lòng như báu vật, Guren lặng lẽ nắm chặt viên đá trong tay phải ở trước ngực, cô vươn tay trái kéo vạt áo Basil.

Basil quay sang nhìn cô.

Guren ngẩng đầu nhìn vào mắt Basil, khẽ nói: "Basil-dono, cảm ơn anh."

Vì đã thích cô.

Basil thấy Guren cầm viên đá trông rất thích thú, nghĩ rằng cô cảm ơn mình vì nó, hắn mỉm cười xoa đầu Guren, nói: "Đừng khách sáo, trong hồ còn nhiều lắm, nếu cô thích thì ngày mai chúng ta lại vớt thêm vài viên."

Guren bâng quơ nói: "Không cần đâu, một là đủ rồi."
...

Sau khi uống hết rượu, Fon một mình quay về phòng ngủ sớm. Colonnello khoác vai Lal Mirch, hai vợ chồng cười cười nói nói cùng nhau đi về.

Reborn nhẹ nhàng bước trên hành lang nhỏ trong nhà Hibari, hắn dừng lại trước phòng ngủ của Hộ vệ Mây, khẽ khàng mở cửa.

Trong phòng, Hibari mặc yukata ngồi ngay ngắn, tay cầm một cuốn sách, Tsunayoshi gối đầu lên đùi Hibari, nhắm mắt ngủ say. Mukuro nâng bàn chân Tsunayoshi để lên đùi mình, dùng khăn đã nhúng nước ấm lau cho cậu. Gokudera và Yamamoto một người trải nệm, một người giơ tấm chăn trước máy sưởi quơ qua quơ lại ủ ấm.

Reborn khép cánh cửa, bước vào ngồi xuống bên cạnh Tsunayoshi, vuốt tóc cậu, nhỏ giọng nói với mấy người còn lại: "Em ấy ngủ sớm vậy?"

"Đêm qua Tsunayoshi vì chuyện của Guren mà mất ngủ, khi nãy lại uống rượu, cho nên vừa nằm xuống đã ngủ ngay." Mukuro nói.

"Cậu ấy thật sự rất lo lắng cho Guren. Dẫu sao sự việc kia có thể ảnh hưởng đến vài người, Tsuna không lo không được." Yamamoto nói, khi nãy hắn để ý Tsunayoshi vẫn luôn quan sát Guren, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.

"Liên quan đến người trong nhà mà, với tính cách của Đệ Thập thì ngài ấy không thể không để tâm." Gokudera nói, ủ chăn xong, hắn ra hiệu với Yamamoto.

Yamamoto bế Tsunayoshi lên, nhẹ nhàng đặt cậu nằm trên nệm. Gokudera đắp chăn lên người Tsunayoshi.

Lúc này, Tsunayoshi đột nhiên mở mắt bật dậy, dọa hai người sợ hết hồn. Ba người còn lại cũng giật mình.

Năm cặp mắt hoang mang nhìn Tsunayoshi.

Đệ Thập ôm trán hỏi: "Mấy giờ rồi? Lại phải tiếp tục kí giấy tờ sao?"

"..."

Trông thấy biểu cảm bất lực cùng không tình nguyện của Tsunayoshi, năm người vô thức cười trừ, cảm thấy vừa buồn cười vừa thương người yêu nhà mình.

Gokudera ấn Tsunayoshi nằm xuống, nhẹ giọng nói: "Đệ Thập, ngài còn hơn tám tiếng để ngủ lận, cứ ngủ tiếp đi."

Nghe nói chính mình có thể ngủ tận tám tiếng nữa, Tsunayoshi cười nhẹ một cái, an tâm nhắm mắt ngủ.

Yamamoto chỉnh lại chăn, vươn tay xoa đầu Tsunayoshi, nói: "Hình như công việc khiến cậu ấy quá mệt mỏi chăng?"

Mukuro nói với Reborn: "Hay là năm mới sắp xếp để em ấy về Nhật Bản đón Tết với Nana-san đi."

Reborn gật đầu, hắn cũng có ý định này. Tsunayoshi thật sự đã làm việc rất vất vả, bọn hắn nên giúp cậu thư giãn nhiều hơn.

Hibari luôn im lặng chợt lên tiếng: "Tsunayoshi đã ngủ rồi, đám các người cũng về đi."

"Đừng khó chịu thế chứ, tối nay chúng ta ngủ chung đi." Mukuro đề nghị.

Chân mày Hibari giật một cái, liếc Mukuro.

"Phải đó, đâu phải là chưa từng ngủ chung." Yamamoto cười nói.

Gokudera thì trực tiếp hơn, hoàn toàn tự nhiên mà đi lấy thêm chăn nệm thả xuống sàn nhà, nói đầy lý lẽ: "Tôi phải ở đây bảo vệ Đệ Thập khỏi mấy tên các người."

"Đừng nói như thể cậu là quân tử, ai mà biết trong thâm tâm cậu cũng có suy nghĩ bất chính với em ấy." Hibari vạch trần.

Gokudera á khẩu, nhất thời không biết phản bác thế nào.

"Quyết định vậy đi, đêm nay tá túc phòng ngủ của Hibari." Reborn nhếch mép rồi đứng lên, nói, "Hibari, tôi dùng nhờ phòng tắm nhé."

Nếu không phải sợ làm phiền giấc ngủ của Tsunayoshi thì Hibari đã đập cho Reborn một trận.

"Kufufu, tôi cũng dùng nhờ phòng tắm nhé Hibari-kun." Mukuro nhe răng cười, cũng đứng dậy đi theo Reborn.

Gokudera kiểm tra cửa sổ đã đóng kỹ hay chưa rồi điều chỉnh nhiệt độ của máy sưởi, nói với Yamamoto: "Trải nệm ra trước, chờ Reborn với Mukuro tắm xong thì tới lượt chúng ta."

"Ừm." Yamamoto đáp.

Hibari nhìn hai Hộ vệ Bão và Mưa hì hục trải bốn tấm nệm xếp quanh Tsunayoshi, bất mãn đến không nói nên lời.

Hắn đặt sách qua một bên, giơ tay vuốt ve gò má Tsunayoshi, nhìn khuôn mặt người yêu lúc ngủ say.

Có vẻ như, từ sau khi gặp người này thì độ kiên nhẫn của hắn đã vượt đến một tầm cao mới rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top