Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 88: Thử thuốc

Guren đang không hiểu vì sao Tsunayoshi lại gọi mình bằng giọng điệu hốt hoảng như thế thì Basil ở bên cạnh vội vàng túm hai cánh tay cô, sắc mặt lộ vẻ lo lắng thấy rõ.

"Guren-dono!"

Guren nhìn hắn trong sự mờ mịt, cô phát hiện ánh mắt mọi người nhìn cô cũng không bình thường như hồi nãy nữa. Đang lúc định mở miệng hỏi, Guren đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng. Cô đưa ngón tay quệt dưới mũi, nhìn lại mới thấy tay mình dính phải vệt màu đỏ.

Máu.

Guren vội xoay người, nghiêng thân mình về phía trước, dùng đầu ngón tay cái và ngón trỏ bóp chặt hai bên cánh mũi.

"Hayato-kun, khăn giấy!" Tsunayoshi đứng bật dậy, kêu lên.

Gokudera nhanh chóng chạy qua kệ tủ lấy gói khăn giấy, tiện tay rút liên tục mấy miếng ra dúi vào tay Guren.

"Guren-san?" Uni vươn tay giữ cánh tay Guren, gương mặt biểu lộ vẻ sốt sắng.

Guren nhận khăn giấy từ Gokudera lau máu, bởi vì mũi đã bị bịt lại, cho nên Guren hé miếng để thở. Cô xua tay trấn an mấy người đang lo lắng kia, nói: "Không sao, chảy chút máu thôi. Xin lỗi mọi người."

"Guren-don, cô khó chịu ở đâu?" Basil nhìn thấy máu không ngừng nhỏ giọt từ mũi Guren, lo lắng đến hoảng sợ, một tay hắn đỡ Guren, tay còn lại vội vàng rút khăn giấy lau máu cho cô.

"Không sao." Guren vỗ nhẹ cánh tay Basil, trấn an hắn, cô quay lại chỉ văn bản trên bàn, nói với Tsunayoshi, "Đệ Thập, cái đó là báo cáo cuối năm của Khu Y tế, nếu có vấn đề gì thì ngài trao đổi với Harmon và Cecilia nhé."

"A, anh không gấp. Guren, em thấy trong người thế nào? Có choáng váng hay buồn nôn gì không? Sao tự dưng lại chảy máu?" Tsunayoshi cau mày vòng qua bàn làm việc tiến gần Guren, nói, "Em quay lại Phòng Y tế đi."

"Tôi xin phép." Guren nhìn Uni kế bên, nói, "Uni, xin lỗi vì làm cô lo lắng, tôi không sao."

"Vâng, chị nghỉ ngơi trước đi."

Basil trực tiếp bế Guren lên, nói với Tsunayoshi: "Sawada-dono, tôi đưa Guren-dono tới Phòng Y tế."

Tsunayoshi lập tức nói: "Đi đi, chăm sóc em ấy cẩn thận."

Gokudera đặt gói khăn giấy lên đùi Guren, Yamamoto mở cửa cho Basil bế Guren ra ngoài.

"Nhắc mới để ý, sắc mặt của Guren hôm nay trông rất tệ." Reborn nói.

Bởi vì Guren có làn da trắng nhợt nhạt như bị bệnh cho nên mọi người nhìn riết thành quen, không ai phát hiện điểm bất thường, lúc này nghe Reborn nói thì cả bọn mới phát giác.

"Bảo sao tôi cứ thấy Guren có gì đó rất lạ, còn tưởng cô ấy lạnh quá nên phờ phạc cơ." Colonnello nói.

"Bị bệnh mà không nói, con bé này thật là." Lal Mirch khoanh tay nói.

Reborn suy nghĩ gì đó, hỏi Uni: "Uni, tương lai mà cháu thấy về Guren, có liên quan đến vụ vượt ngục này không?"

Câu hỏi này của Reborn đã đánh thẳng vào vấn đề mà Tsunayoshi đang nghĩ, mọi người tập trung nhìn Uni, ngược lại Uni rất tự tin mà lắc đầu: "Không hề."

Tsunayoshi thở phào, thầm nhủ không liên quan thì tốt.

"Nhưng mà, vẫn nên kết thúc càng nhanh càng tốt." Uni thần bí nói.
...

Khi Basil bế Guren ra ngoài, Guren đã muốn lên tiếng bảo hắn thả mình xuống, có điều trông thấy sắc mặt hắn, cô cũng không dám nói nữa.

Tay trái Guren bóp chặt hai cánh mũi, tay phải cầm khăn giấy ấn dưới mũi, máu thấm vào khăn giấy biến màu trắng thành màu đỏ đậm, Guren bất giác nhắm mắt, cơn choáng váng bất chợt ập đến.

Mắt thấy Guren nhắm mắt cau mày, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu, Basil cũng nhíu mày theo, tăng tốc bước chân.

Guren hé mắt nhìn Basil, nhỏ giọng nói: "Tôi đang nghiên cứu thuốc hạn chế thời gian tái phát."

Bước chân Basil vẫn giữ tốc độ, hỏi: "Kết quả thế nào?"

"Thành công." Guren nói, "Tôi sử dụng hoa enlif để chế thuốc."

Basil mở to mắt nhìn Guren: "Chẳng phải cô nói thành phần hoa enlif có phản ứng mâu thuẫn với chất độc sao?"

Nói tới đây, hắn dường như nhận thức điều gì, nghiêm túc nói: "Lẽ nào cô...?"

"Ừm, tôi uống rồi. Anh thấy đó, đây là dấu hiệu của tác dụng phụ." Cô chỉ mũi mình, sau đó xua tay, "Đừng lo, tôi thử thuốc thành công rồi, chút máu này không phải chuyện to tát gì đâu."

Nghe Guren nói xong, chân mày đang nhíu chặt của Basil mới giãn ra, bước chân dần dần chậm lại, hắn thở dài bất lực nói: "Cô phải nói với tôi sớm chứ, tôi đã lo lắng cho cô biết bao."

Guren nói: "Tôi xin lỗi."

Cảm giác như máu không còn chảy nhiều nữa, Guren buông tay, dùng khăn lau sạch máu.

"Nên nói thế nào với Fon-dono đây?" Basil hỏi.

"Thời tiết lạnh thì chảy máu cam là chuyện bình thường." Guren nói.

Khi đi qua ngã ba hành lang, Guren và Basil chạm mặt với mấy người đang đi tới, toàn là người quen. Bọn họ vừa thấy hai người liền gật đầu chào hỏi, còn nở nụ cười hết sức không bình thường nhìn cả hai.

Guren khều vai Basil: "Basil-dono, anh thả tôi xuống đi."

Bây giờ Guren mới nhận ra nãy giờ Basil bế cô đi gần hết nửa vòng Trụ sở chính rồi, rốt cuộc là có bao nhiêu người đã nhìn thấy vậy?

Basil mỉm cười, từ chối yêu cầu của Guren: "Sawada-dono lệnh cho tôi chăm sóc cô cẩn thận, chưa tới Phòng Y tế thì tôi không thể thả cô xuống đâu."

"Đệ Thập đâu có ở đây."

"Không được, tôi phải nghiêm túc với trách nhiệm của mình." Basil nói đầy quả quyết.

Guren bất lực giơ hai tay che mặt, từ chỗ này tới Khu Y tế còn khá xa đấy, bị người ta nhìn như vậy quả thật không ổn chút nào.

Mặc dù lý do để Basil bế cô thế này là chính đáng, nhưng Guren thấy tình hình này khá ngượng ngùng.

Basil cười nhẹ nhìn Guren, nhưng trong lòng vẫn có chút băn khoăn, hắn hỏi: "Guren-dono, thuốc kia có thể hạn chế thời gian tái phát bao lâu?"

Guren trầm ngâm vài giây rồi trả lời: "Có thể kéo dài thêm một hoặc hai tuần. Dù sao tôi chỉ mới thử thuốc, chưa chắc chắn kết quả."

"Cô quá liều lĩnh rồi, hoa enlif đối với cô mà nói vừa là thuốc cũng vừa là độc. Lần trước tái phát sớm đã đủ thấy nó nguy hiểm với cô cỡ nào, lỡ như hôm nay tác dụng phụ của nó không đơn giản là chỉ khiến cô chảy máu cam mà nghiêm trọng hơn thì phải làm sao?" Basil chau mày nói.

Guren thấy Basil có dấu hiệu tức giận, cô dụi nhẹ đầu mũi, nhỏ giọng nói: "Tôi đâu có ngốc, hơn nữa tôi là Dược sĩ, biết rõ thứ thuốc đó nguy hiểm hay không mà. Anh đừng giận."

Basil rũ mắt nhìn Guren, ổn định lại tâm tình rồi mới nói: "Tôi chỉ nhất thời hoảng sợ thôi."

Vì điềm báo tương lai kia mà hắn vẫn luôn bất an trong lòng, hôm nay lại thấy Guren chảy máu, trong khoảnh khắc vừa rồi, Basil thật sự đã vô cùng sợ hãi.

Guren cẩn thận quan sát nét mặt Basil, cô nói: "Tôi xin lỗi, lại khiến anh lo lắng."

Basil lắc đầu, nói một cách chân thành: "Đừng xin lỗi, cô không sao là tốt rồi."

Guren lặng lẽ đặt tay lên ngực, không nói gì.
...

Bốn người Chrome, Enma, Adelheid và Kouyou ra khỏi nhà tù Thành phố D, đồng loạt quay lại nhìn một cái.

Để trấn an dư luận đang xôn xao về việc tù nhân vượt ngục ngoài kia, Enma đã đề xuất một phương án vừa đơn giản vừa hiệu quả, đó là sử dụng ảo ảnh phủ định lại sự thật ban đầu. Chỉ cần mọi người nhìn thấy các tù nhân vẫn còn ở trong ngục, họ sẽ cảm thấy an tâm hơn, đồng thời cũng có thể kéo dài thời gian cho Vongola hỗ trợ theo dõi bắt người.

Đối với vấn đề cần phải bảo mật một cách cẩn thận như này, Enma cần người có đủ sự tin tưởng từ hắn và cả Tsunayoshi lẫn Basil, không thể tùy tiện dẫn một hay vài Thuật sĩ đi làm việc này. Có điều Enma vốn dĩ không nghĩ nhiều, vì từ đầu hắn đã nghĩ ngay đến hai đối tượng hoàn toàn khiến Enma tín nhiệm, đó là hai Hộ vệ Sương mù của Vongola, Mukuro và Chrome.

Khi hắn gọi điện thoại cho Tsunayoshi, nói với cậu kế sách tạm thời của mình, Tsunayoshi lập tức đồng ý cử hai Hộ vệ đi nhưng Mukuro lại từ chối. Cuối cùng thành ra chỉ có mỗi Chrome tiếp nhận nhiệm vụ này.

"Chúng tôi thật lòng cảm ơn sự giúp đỡ của các ngài." Giám ngục giơ tay lên đầu, nói với bốn người.

"Nên làm thôi, nếu để người dân phát hiện thì phiền phức lắm." Enma nói, "Trước mắt thì cứ vậy đi, chờ tin tức từ Vongola thế nào."

Giám ngục gật đầu, tiễn bốn người lên xe.

Adelheid ngồi bên vị trí ghế phụ, Enma cùng Chrome ngồi ghế sau, Kouyou lái xe.

Trên xe, Adelheid nhìn Enma qua kính chiếu hậu, nói: "Thật lòng mà nói, có những lúc tôi mất chúng ta là mafia."

Chẳng có mafia nào lại đi tương tác với cảnh sát bắt tội phạm cả.

Enma nghe Adelheid nói vậy cũng thấy có chút buồn cười, hắn nhoẻn miệng, nói: "Tsuna-kun bảo chúng ta là mafia chính nghĩa mà."

Adelheid khoanh tay: "Chỉ có kẻ ngốc như cậu ta mới nghĩ ra được cái cách gọi đó thôi."

Enma cười trừ, hắn quay qua nói với Chrome từ đầu tới cuối luôn giữ im lặng: "Chrome-chan, cảm ơn cậu đã giúp đỡ nhé. Thật có lỗi quá, trời lạnh còn bắt cậu phải ra ngoài."

Chrome lắc đầu nói: "Không có gì, giúp ích cho mọi người là tớ vui rồi."

"Mà này, tại sao Mukuro không chịu đi với chúng ta vậy?" Kouyou lên tiếng hỏi.

"Mukuro-sama không thích ra ngoài khi trời lạnh, với lại ngài muốn ở bên cạnh Boss hơn." Chrome nói.

Mukuro ghét lạnh, lý do là vì hắn từng bị giam trong thủy ngục lạnh lẽo của Vindice. Năm này qua tháng nọ, bất kể xuân hạ thu đông, thân xác hắn vẫn cứ luôn chìm nghỉm trong cái lồng thủy tinh chứa đầy nước cùng với dây xích chằng chịt quấn chặt tứ chi, không thể ngọ nguậy.

"Từ khi xác định quan hệ rồi thì nhóm bọn họ ít chịu đi làm nhiệm vụ nhỉ?" Enma nói.

Chrome gật gù: "Họ suốt ngày dính lấy Boss, từ chối mọi nhiệm vụ yêu cầu đi quá một ngày."

Enma khẽ cười, hắn cảm thấy hình thức yêu nhau của nhóm Tsunayoshi khá thú vị.

Cũng dễ hiểu thôi, nhóm Reborn kiên trì ngần ấy năm mới có thể cùng Tsunayoshi đạt kết quả viên mãn, đương nhiên cả năm người bọn hắn phải trân trọng từng giây từng phút ở cùng cậu.

"Lại nói, Basil-kun và Guren-chan dạo này thế nào? Có tiến triển gì không?" Enma tò mò hỏi Chrome.

Chrome mỉm cười đáp: "Rất hòa hợp, nhưng Guren vẫn chưa chịu hồi đáp gì với Basil-san cả."

"Coi bộ không dễ dàng nhỉ." Enma xoa cằm, "Chrome-chan này, cậu cảm thấy Guren-chan sẽ thích Basil-kun chứ?"

Chrome gật đầu nói chắc nịch: "Mọi người đều cho rằng Guren thích Basil-san rồi, chỉ là cô ấy không nói thôi."

"Vậy vấn đề ở đây là gì nhỉ?" Thấy con đường tình yêu của bạn mình có vẻ không được thuận lợi, Enma nâng cằm suy nghĩ, tìm cách giúp đỡ anh em tốt.

Adelheid ngồi đằng trước chen vào: "Thay vì nghĩ chuyện người ta thì cậu nên coi lại chính mình đi. Đều đồng trang lứa với nhau mà Sawada Tsunayoshi và Basil một người đã có người yêu, một người thì nỗ lực theo đuổi tình yêu. Còn cậu thì sao? Một mảnh tình vắt vai cũng chẳng có."

Enma xấu hổ xua tay: "Chuyện tình cảm phải dựa vào duyên phận."

"Cậu suốt ngày ở trong nhà với đống công việc chất cao như núi thì duyên phận nào tới với cậu?" Kouyou hừ một tiếng, "Lẽ nào cậu định ôm ảo tưởng có một cô gái từ trên trời rơi xuống phòng làm việc của cậu?"

"Chờ đã hai người, chúng ta đang nói về Tsuna-kun và Basil-kun mà, sao lại chuyển sang tôi?" Enma bất lực nói.

Chrome che miệng cười thầm.
...

Tại Phòng Y tế Vongola.

Fon đứng cạnh giường, tay cầm chén thuốc còn bốc khói, nghiêm mặt nói ra hai chữ: "Uống thuốc."

"Không." Guren nằm cuộn lại trên giường, đưa cái lưng cho Fon, "Tôi nói lần thứ tư rồi, chỉ là chảy máu cam thôi."

"Đừng chủ quan." Fon nói, "Cô coi có Dược sĩ nào ngày hôm qua mới hết cảm thì hôm nay chảy máu cam như cô không?"

"Vì mùa đông quá lạnh so với mức nhiệt độ tôi có thể chịu được."

"Sức khỏe của cô vốn không tốt, cần phải chăm nom, nghỉ ngơi đàng hoàng."

"Đang nghỉ ngơi đấy thôi." Guren kéo khăn quàng cổ lên che nửa mặt rồi kéo tấm chăn đắp lên người.

Fon kéo chăn xuống: "Uống thuốc."

"Không." Guren kéo chăn lên.

Fon lại kéo chăn xuống: "Không được bướng bỉnh, phải uống."

Guren lại kéo chăn lên: "Thuốc gì tôi cũng có thể uống, riêng thứ đáng ghét này thì mơ đi."

"Thuốc này có công dụng gấp mười lần những loại thuốc khác. Nghe lời nào, uống đi." Kéo chăn xuống.

"Nhưng nó đắng gấp trăm lần các loại thuốc khác." Kéo chăn lên.

"Chẳng phải cô bảo thuốc đắng dã tật ư?" Kéo chăn xuống.

"Loại đắng này uống vào chỉ có bệnh thêm thôi, tôi từ chối." Kéo chăn lên.

"Guren."

"Không."

Basil và Sui ngồi xổm ngoài cửa nhìn Fon với Guren giằng co tấm chăn. Fon nhất quyết bắt Guren uống chén thuốc mình đang cầm cho bằng được, ngược lại Guren quyết tâm thà chết chứ không uống.

"Thuốc đó là gì vậy? Dường như Guren-dono không thích uống thì phải." Basil nghiêng đầu.

Sui bày vẻ mặt ghét bỏ nhìn chén thuốc kia, nói: "Thuốc đó dùng để ngăn ngừa nhiễm phong hàn, độ đắng của nó rất kinh khủng. Đừng nói Guren, em cũng ghét nó."

"Rất đắng sao?" Basil hỏi.

"Cực kỳ đắng, Guren giỏi chịu đắng cỡ nào mà còn ghét nó đấy." Sui nói, "Lần đầu tiên chị ấy uống thuốc đó, mới uống một ngụm ít xíu xiu thôi mà đã nôn ra rồi. Đối với Guren thì nó chẳng khác gì thuốc độc cả."

"Lần trước cô ấy uống vào lúc nào?"

"Mùa đông năm trước ấy. Năm nào chị ấy cũng uống hết. Toto nói vì khi nhỏ Guren lưu lạc bên ngoài, chịu đói chịu rét quá lâu nên cơ thể bị suy nhược nghiêm trọng, nhờ Hideyoshi chăm sóc cẩn thận nên mới khá lên, nhưng không tránh khỏi những di chứng. Cứ đến mùa đông là thể chất của chị ấy sẽ yếu hơn, cũng dễ bệnh nữa, cho nên bắt buộc phải uống thuốc."

Nhìn hai người trong phòng giật chăn qua kéo chăn lại, Sui chống cằm lắc đầu: "Guren rất ghét uống thuốc đó, nhưng vì tốt cho chị ấy nên năm nào Toto cũng đè chị ấy xuống cạy miệng ép uống bằng được. Năm nay cứ tưởng trốn được rồi, ai ngờ lại không thoát khỏi tay chú Fon."

Basil nghe Sui nói, hắn quay đầu nhìn Guren đang liều mạng ôm chăn trên giường bệnh.

Trong phòng, Guren nắm chặt mép chăn đã bị Fon kéo gần hết, lạnh lùng lườm hắn: "Tôi nói lần cuối cùng, tôi không uống."

"Tôi biết cô không thích nó, nhưng nó tốt cho sức khỏe của cô. Ngoan nào, nghe lời tôi, uống xong tôi cho cô ăn kẹo." Fon buông lời dụ dỗ.

"Tôi không phải con nít, anh đem cái thứ này ra ngoài cho tôi, đem nó cách xa tôi nhiều chút." Guren nói.

Fon cảm thấy nói bằng miệng không đủ để thuyết phục cái tính ương bướng của Guren nữa, hắn buông bàn tay đang nắm chăn, lặng thinh nhìn Guren.

Guren thấy hắn chịu buông tay thì thở phào, thầm nghĩ chắc hắn bỏ cuộc rồi.

Nào ngờ Fon híp mắt cười một cái, cúi người nhỏ giọng nói với Guren.

"Bây giờ nhé, cô có hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn uống thuốc, hai là..." Khóe môi Fon cong lên nụ cười ma mãnh, "Tôi bảo Basil-san đút cho cô uống, dùng miệng đút. Cô nghĩ xem, liệu cậu ấy sẽ từ chối hay không?"

Basil và Sui ở ngoài cửa thấy toàn thân Guren cứng đơ trừng mắt nhìn Fon, cả hai tò mò không biết Fon đã nói gì với cô.

Guren mở to mắt nhìn Fon bằng thái độ khó tin, cô không ngờ tên này vậy mà dám uy hiếp cô kiểu đó. Có điều Guren đã quên mất, quả thật Fon là kiểu người nho nhã điềm đạm, thế nhưng nội tâm của hắn gian xảo và thâm sâu khó dò.

Fon đứng thẳng người, giữ nguyên nụ cười nhã nhặn nói: "Cô có ba giây để suy nghĩ và một giây để lựa chọn."

Nói rồi hắn ngoảnh lại ngoắt Basil: "Basil-san, vào đây tôi bảo chuyện này."

Basil đứng dậy đi vào, chờ Fon nói.

Guren không ngờ Fon dám làm thật, vội vã bật dậy giật chén thuốc trong tay hắn, nhắm mắt nín thở, ngửa cổ ừng ực uống hết trong tích tắc.

Basil kinh ngạc.

Sui há miệng.

Thần kỳ!

Fon vỗ tay khen ngợi: "Guren giỏi quá."

Guren ném cái chén trống không vào hắn. Fon nhanh tay chộp lấy cái chén, mỉm cười vô tư.

"Ưm..." Guren nhíu mày che miệng, cái vị đắng khủng khiếp này khiến cổ họng và dạ dày của cô khó chịu vô cùng, thật sự rất muốn nôn ra.

"Guren-dono." Basil tiến tới bên giường vỗ nhẹ lưng Guren.

"Mau đưa kẹo cho cô ấy đi." Fon nói.

Basil mở hộp thuốc ở đầu giường, đặt viên kẹo bên môi Guren.

Guren chau mày hé miệng ngậm viên kẹo, không để ý môi mình vừa mới vô tình chạm vào đầu ngón tay Basil.

Basil sững sờ nhìn đầu ngón tay mình.

Vị ngọt của kẹo tan ra trong miệng giúp Guren đỡ thấy đắng một chút, nhưng chưa đủ lấn át sự đắng nghét còn dư âm trong cổ họng, cô liếc Fon một cái, có chút xúc động muốn đạp hắn mấy phát.

Fon như không quan tâm ánh mắt đằng đằng sát khí của Guren.

Basil hoàn hồn, cọ xát hai đầu ngón tay với nhau, làm như không có gì mà hỏi Guren: "Ăn chocolate nhé? Tôi đi mua cho cô."

Guren gật đầu: "Cảm ơn."

"Anh Basil, em muốn ăn bánh crepe." Sui giơ tay.

Basil mỉm cười: "Chúng ta đi mua."

Fon dặn dò: "Nhớ mặc áo ấm đấy nhé."

"Tôi đi một lát thôi." Basil nói, Guren gật đầu.

Basil dắt tay Sui ra ngoài, đóng cửa lại.

Fon chỉnh nhiệt độ máy sưởi rồi đi ra. Guren thấy mọi người đã đi hết thì xuống giường đi tới bên cửa sổ nhìn ra sân qua tấm kính, cô lấy một tờ giấy được gấp gọn trong túi áo ra, lặng lẽ thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top