Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 90: Đi

"Từ chức?"

Tsunayoshi rũ mắt từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt thờ ơ của Guren, cậu lặp lại câu hỏi để chắc chắn mình không nghe lầm.

"Vâng." Guren đáp.

Gương mặt Gokudera không biểu lộ điều gì, chỉ im lặng nhìn Tsunayoshi và Guren.

Tsunayoshi cầm tờ giấy nọ, chính xác là đơn xin từ chức. Cậu dời mắt khỏi tờ giấy, chuyển sang Guren, hạ người ngồi trước mặt Guren, hỏi: "Nói anh nghe, tại sao em muốn từ chức?"

Guren đặt tay lên đầu gối, nói: "Tôi có chuyện quan trọng phải làm."

"Anh cho phép em rời Vongola làm chuyện em muốn làm, tuy nhiên sau khi hoàn thành thì phải lập tức trở về, còn nữa, để Basil-kun và Fon-san đi theo em, thế nào?"

Ngoài mặt Tsunayoshi tỏ ra bình thản, thực chất trong lòng cậu lúc này như có cơn sóng dâng lên, Uni mới nói với cậu về điềm báo không lâu thì Guren xin từ chức, muốn rời Vongola? Cậu không biết vì lý do sâu xa gì mà Guren làm vậy, nhưng siêu trực giác mách bảo cậu nhất định không được chấp nhận yêu cầu này.

Guren đã đoán được Tsunayoshi sẽ nói vế trước, có điều cô không hiểu vì sao cậu lại nhắc đến Basil và Fon. Nhưng Guren không muốn nhiều lời, chỉ nói: "Xin lỗi Đệ Thập, tôi sẽ không quay lại Vongola nữa."

"Tại sao?"

Guren im lặng.

"Không nói rõ ràng đừng hòng đi." Tsunayoshi nói.

Guren thật sự không hiểu vì sao Tsunayoshi cứ khăng khăng không cho cô đi, chỉ là từ chức thôi mà, không có cô cũng đâu mất cái gì.

"Đệ Thập, tôi thật sự phải đi."

Thấy Guren cương quyết như vậy, Tsunayoshi nhíu mày: "Em nói với Toto chưa?"

Guren gật một cái.

"Ông ấy đồng ý?"

Guren lại gật một cái.

Tsunayoshi đặt tay lên vai Guren, hỏi: "Guren, nói anh biết, tại sao em lại không quay lại Vongola kể cả sau khi làm xong chuyện muốn làm? Có phải em đang giấu bọn anh làm việc nguy hiểm gì hay không?"

Nhận ra vẻ ngạc nhiên trong mắt Guren, Tsunayoshi biết chắc mình nói đúng rồi.

Cậu nhẹ giọng nói: "Ngay từ đầu anh đã nói với em, Vongola là một gia đình, em là thành viên trong gia đình chúng ta. Nếu em gặp bất cứ khó khăn gì, hãy nói với bọn anh, bọn anh nhất định sẽ giúp em."

Guren không đáp lời, lặng thinh nhìn xuống đầu gối.

Tsunayoshi phẩy tờ giấy, nói: "Anh sẽ không duyệt cái này. Trừ khi em nói cho anh biết chuyện sắp tới em định làm là gì."

Guren trầm ngâm một lát, biết chắc không thể thương lượng gì nữa, cô đành nói: "Để tôi, suy nghĩ lại đã."

Tsunayoshi thấy Guren chịu nghe lời mình thì hài lòng gật đầu, cậu xoa đầu Guren, nói: "Được rồi, về phòng nghỉ ngơi đi."

"...Vâng." Guren dịch đầu gối lùi lại một khoảng, sau đó đặt tay trước đầu gối, cúi đầu nói với Tsunayoshi, "Cảm ơn Đệ Thập. Chúc ngài ngủ ngon."

Tsunayoshi cười nói: "Chúc em ngủ ngon, Guren."

Cậu bảo Kusakabe tiễn Guren. Hai người vừa rời đi, Tsunayoshi thu lại nụ cười, sắc mặt nghiêm túc nhìn đơn xin từ chức của Guren.

"Đệ Thập, phải chăng điềm báo tới rồi?" Gokudera hỏi.

"Đúng vậy, tớ dám chắc vấn đề nằm ở Guren." Tsunayoshi thở dài đưa tay kéo cửa, hỏi, "Các anh cảm thấy thế nào?"

Bên ngoài, bốn người Hibari, Reborn, Mukuro và Yamamoto đứng đó. Uri nằm ở dưới chân Hibari há miệng ngáp một cái.

"Guren muốn đi cứ để cô ấy đi." Reborn nói.

"Sao mà được? Anh quên Uni đã nói gì à? Nếu để Guren đi, không may em ấy gặp chuyện gì thì biết làm sao đây? Basil-kun với Fon-san sẽ giận em đấy." Tsunayoshi liên tục xua tay.

"Vừa nãy thái độ của Guren đã cương quyết vậy rồi, em cản có được gì đâu?" Hibari nói.

"Dĩ nhiên là được, nếu em ấy chịu nói với chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ có biện pháp ngăn chặn những chuyện không hay sắp xảy ra với em ấy."

Mukuro đặt tay bên eo Tsunayoshi, nói: "Em quan tâm Guren quá đấy, anh ghen tị."

Tsunayoshi híp mắt nhéo mặt hắn, nói: "Ghen tị cái gì? Guren là người nhà của chúng ta."

"Rõ ràng em quan tâm cô ấy hơn." Mukuro ôm Tsunayoshi lên.

Bốn người còn lại ở phía sau nhìn nhau.

"Đi, về phòng trải nệm cho ngài ấy nằm." Gokudera nói với Yamamoto, sau đó giơ tay ngoắt Uri.

"Cơ mà, tôi chợt nhớ, hình như chúng ta chưa nói chuyện tình cảm của chúng ta với Tsuna cho Iemitsu và mama nhỉ?" Reborn nói.

"Phải rồi, chưa nói." Yamamoto đáp.

"Để lần tới về Nhật Bản đón tết nói vậy." Hibari nói.

Gokudera sờ cổ: "Mấy người nghĩ phụ thân Đệ Thập có đánh chúng ta không?"

Reborn cùng Hibari đồng thanh: "Đánh là cái chắc."

"Nếu ông ấy muốn đánh nhau thì tôi chiều." Reborn nhếch mép.

"Có vẻ thú vị." Hibari cũng nhếch mép theo.

"Tớ thì không vấn đề, vì Tsuna, bị đánh chút cũng không sao." Yamamoto vô tư nói.

Gokudera cũng hạ quyết tâm, đúng vậy, vì Đệ Thập, hắn nhất định phải vượt qua ải phụ thân cùng mẫu thân của ngài.

Bây giờ lập danh sách mua quà là kịp rồi đấy.
...

Guren ở ngoài sân chào Kusakabe, chúc hắn ngủ ngon rồi quay lưng bước đi.

Ban đêm rất lạnh, Guren kéo sát hai bên cổ áo, thẫn thờ bước đi.

Xem ra Tsunayoshi sẽ không cho phép cô từ chức, cô cũng không thể nói nguyên nhân, nếu không sẽ rất phiền phức.

Guren thở dài, biết là Tsunayoshi và mọi người quan tâm cô, nhưng cô không thể không đi, hơn nữa phải là đi trong im lặng.

Gió thổi vù vù hất tung làn tóc, bàn tay Guren có cảm giác như đang ngâm trong một thùng nước đá, cô rũ mắt nhìn xuống cái bóng của mình, thì thào nói: "Hiou, lạnh quá."

Trong cái bóng của Guren mở ra đôi mắt xanh của Hiou, nó từ từ ló lên đứng trên mặt đất, hạ thân mình xuống một chút, thấp giọng hừ một tiếng.

Guren nghiêng người ngả trên lưng Hiou, ôm cổ nó.

Hiou nhìn Guren một cái rồi phóng tầm mắt nhìn thẳng phía trước, vụt chạy. Nó cõng Guren chạy một đường về Nhà ở chung. Khi gần tới nơi, nó giảm tốc độ, chậm rãi đi vào trong sảnh. Mắt thấy người quen đang ngồi ở cầu thang, Hiou từ từ đi qua đó.

Guren nói với người nọ: "Trùng hợp thật."

"Không trùng hợp, tôi đang chờ cô." Basil nói, giọng điệu không nghe ra vui buồn.

"Chờ tôi?" Guren đặt chân xuống đứng thẳng, ra hiệu cho Hiou chui vào cái bóng của mình. Thấy nét mặt âm u của Basil, cô thầm đoán được điều gì đó.

Ánh mắt Basil nhìn Guren có chút sâu xa, nói: "Sawada-dono vừa gọi cho tôi, nói với tôi cô muốn định từ chức."

Guren thản nhiên đáp: "Đúng vậy."

"Cô muốn đi đâu?"

"Anh không cần biết."

Trước thái độ lạnh nhạt của Guren, trong lòng Basil dâng lên một chút khó chịu: "Tôi sẽ đi cùng cô."

Guren lắc đầu, nói: "Basil-dono, ở đây anh có tất cả mọi thứ, không cần phải..."

"Nhưng bên cạnh tôi không thể không có cô!" Basil gằn giọng ngắt lời Guren. Hắn kéo cô vào lòng ôm thật chặt, hít sâu, kiềm chế sự kích động trong lòng, khẽ thì thào vào tai Guren, nửa như hờn tủi nửa lại cầu xin, "Guren-dono, chẳng lẽ sau tất cả những gì tôi bày tỏ, cô vẫn không hiểu tình cảm của tôi dành cho cô sao? Cô đừng đi. Nếu cô muốn đi, vậy thì hãy cho tôi theo cùng đi, có được không?"

Basil siết chặt vòng tay. Nếu hắn không giữ Guren ở lại, phải chăng cô sẽ không bao giờ về bên hắn nữa có phải không?

Cảm nhận toàn thân Basil run lên nhè nhẹ, Guren lặng im trong cái ôm của hắn bất giác nhíu mày, đôi mắt xoẹt qua sự luyến tiếc, có cả tủi thân.

Đã từ rất lâu về trước, cô luôn luôn căm hận vận mệnh, nó cho cô thật nhiều hy vọng rồi lại đè nghiến cô, vùi dập cô vào tuyệt vọng hết lần này đến lần khác. Giống như thời điểm này đây, rõ ràng cô đã hạ quyết tâm buông bỏ tất cả, số phận lại để cô nảy sinh tình cảm với người đàn ông này, vừa day dứt vừa lưu luyến, ở không được, đi cũng không đành.

Guren hơi hé miệng hít sâu, kiềm chế sự buồn bã. Đã lâu rồi trái tim cô không khó chịu như vậy.

Hai tay đang buông thõng của Guren hơi nâng lên, cũng muốn vòng cánh tay qua để ôm Basil dù chỉ là trong một khoảnh khắc. Thế nhưng đôi tay giơ lên một nửa thì dừng lại, Guren thơ thẩn ngước lên nhìn chùm đèn chói lóa, hai bàn tay nắm lại, buông lơi.

Cô khẽ đẩy Basil, phát hiện lực tay hắn rất mạnh: "Basil-dono, tôi rất cảm động vì tình cảm của anh, nhưng tôi thật lòng xin lỗi, tôi không thể hồi đáp lại. Về sau anh sẽ gặp được ai đó thật lòng với anh thôi. Buông tôi ra đi."

"Tôi không buông." Basil nói kiên quyết, "Cô có biết sắp tới sẽ rất nguy hiểm không? Tôi không muốn cô xảy ra chuyện. Tôi chỉ muốn cô an toàn thôi. Guren-dono, cô nghe tôi đi, làm ơn."

Ánh đèn hắt lên hai thân hình dán sát vào nhau. Guren hít sâu một hơi dùng toàn lực đẩy mạnh Basil.

"Tôi xin lỗi." Guren vừa nói vừa nhanh chân bước lùi lên bậc thang, "Chúng ta sẽ không có kết quả như anh mong đợi."

Nói rồi liền quay người chạy thật nhanh lên lầu, như sợ Basil sẽ bắt được mình.

"Guren-dono!" Basil vội vàng chạy theo, có điều khi hắn vừa lên tới thì cũng vừa lúc thân hình Guren khuất sau cánh cửa, 'rầm' một tiếng rồi lại 'cạch' một tiếng, khóa cửa.

Basil áp lòng bàn tay lên cánh cửa, yên lặng đứng bên ngoài thật lâu...

Trong phòng, Sui bị giật mình bởi âm thanh đóng sầm cửa của Guren mà ngơ ngác, trên tờ giấy trắng viết chi chít chữ Hán bị quẹt một đường dài. Cậu chưa kịp hiểu gì, chỉ thấy Guren sau khi đóng cửa thì dựa lưng vào cánh cửa, từ từ trượt xuống ôm ngực thở gấp.

"Guren, chị sao đấy?" Sui chạy qua đỡ Guren đứng lên.

"Nhỏ tiếng thôi." Guren thấp giọng thì thầm, sau đó kéo tay Sui, nói, "Thu xếp đồ đạc của cậu đi, chúng ta phải đi trong đêm nay."

Cô liếc ra cửa, cầu mong Basil đừng manh động đập cửa xông vào, nếu không cô chỉ còn cách bỏ của chạy lấy người.

Nhưng bên ngoài rất yên ắng.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Sui vừa hoang mang vừa lo lắng.

Guren lặp lại một cách gấp gáp: "Chúng ta sẽ đi trong đêm nay."

Cô lấy điện thoại gọi cho Fon:
"Mau tới đây."

Vỏn vẹn ba phút, Fon đáp xuống ban công trước cửa sổ, cởi giày rồi mới đi vào phòng, đóng cửa lại.

"Sui, cháu làm gì vậy?" Fon thắc mắc khi thấy Sui gom hết đồ của mình nhét vào ba lô.

"Guren bảo chúng cháu phải đi trong đêm nay." Sui nói.

Fon đảo mắt qua Guren, muốn cô giải thích cho mình.

Guren cất viên đá màu trắng vào túi, búng tay, một màn chắn hình tròn xuất hiện bao quanh ba người trong phòng.

"Fon, đến lúc rồi." Guren nói ngắn gọn.

Fon kết hợp câu nói của Guren với tiên đoán của Uni, trong lòng đoán ra mười mươi sự liên quan lần này.

"Có vẻ điều mà tôi lo lắng đã tới." Fon thở dài, "Cô có biết Uni đã nói với tôi, Basil-san và Tsunayoshi-san điều gì không? Liên quan đến tương lai của cô đó."

"Giờ thì tôi hiểu rồi, những lời Đệ Thập và Basil-dono nói khi nãy quả thật hơi lạ, xem ra kết cục của tôi không tốt đẹp lắm nhỉ." Guren thản nhiên nói.

"Cô, biết rõ mà vẫn đi? Guren, tại sao cô không chịu tin tưởng Vongola? Chỉ cần cô nói, họ chắc chắn sẽ giúp cô."

Guren lắc đầu: "Vô ích thôi."

"Vì sao?"

"Tôi đã nói rõ với anh, nhớ chứ?" Guren nói, "Cái chết chính là kết cục của tôi."
.

Ngày hôm sau, không ai phát hiện bóng dáng Guren và Sui trong Vongola nữa.

Ngoài ra, cả Fon cũng biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top