Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 91: Tìm

Tờ mờ, Toto đứng trong sân ngửa mặt nhìn lên trời cao. Bầu trời thời điểm này còn chưa sáng hẳn, là một màu u tối nhạt nhòa, phía chân trời trải dài màu vàng óng ánh của bình minh chưa hoàn toàn ló dạng.

Khi Mặt Trời nhô lên một nửa, nơi chân trời hừng sáng xuất hiện một chấm xanh đen thật nhỏ, dần dần càng lớn, dần dần hiện rõ trong tầm nhìn của Toto.

Guren ôm Sui đang ngủ trong cái chăn thật dày bay tới thị trấn, từ từ đáp xuống sân nhà Toto.

"Vào nhà trước đã." Toto không chờ Guren lên tiếng đã nói trước, ông nhìn đôi tay bị đông lạnh tới nỗi đầu ngón tay trắng bệch cứng đờ của Guren, nhíu mày trách cứ, "Tại sao không đeo bao tay hả? Con nhỏ ngu ngốc!"

"Lâu lâu gặp lại nhau đừng dùng câu đầu tiên để mắng mỏ." Guren giao Sui cho Toto, để cậu nằm trong lòng Toto thật thoải mái.

"Cô bay suốt một đường từ Vongola về đây? Không sợ chưa đánh nhau đã kiệt sức chết à?" Toto thấp giọng hỏi, tránh đánh thức Sui.

"Yên tâm." Guren trả lời ông, cô quay đầu nhìn phía xa xa.

Toto nhìn theo, thấy Kouen cõng trên lưng một người lao như bay về hướng này. Tới gần nhà, nó giảm tốc độ, để người nọ nhảy xuống.

Fon ở ngoài cửa chắp tay cúi chào, nói: "Toto, lâu rồi không gặp."

Toto nhìn Fon: "Chú em cũng tới à?"

Fon mỉm cười tiến vào, chỉ Guren: "Tôi phụ trách hộ tống cô ấy về."

Toto hiểu câu này Fon muốn biểu đạt cái gì, ông gật đầu, bảo hai người vào nhà.

Fon cùng Guren ngồi bệt bên lò sưởi sưởi ấm. Toto ẵm Sui lên phòng ngủ trên tầng rồi đi xuống, đem ra hai ly trà nóng cho hai người.

"Lát nữa ông dỗ Sui đi, cậu ấy khóc hết nửa đường về rồi." Guren nói.

Toto nhướng mày.

Fon thay Guren giải thích: "Sui biết chuyện Guren sắp đi cho nên khóc với cô ấy rất lâu."

Toto khoanh tay: "Muốn đi thì đi mau chút, lát nữa nó dậy náo loạn trận nữa thì hai người tự mà dỗ."

Guren uống hớp nước trà, không đáp.

Fon nói: "Chúng tôi định đi đây."

"Phi cơ riêng của Cosmo đang chờ, có thể đi bất cứ lúc nào. Lora sẽ chở hai người một đoạn." Toto chống tay lên ghế, nói, "Hai người đi trước, ta sẽ tới sau."

Nói rồi ông nhìn sang Fon: "Nó đã nói với cậu chưa?"

Fon chớp mắt: "Nói gì?"

Guren giơ tay ngăn Toto, nói: "Dọc đường tôi sẽ nói với anh ấy."

"Ừ." Toto đáp, ông nheo mắt, "Cô thật sự không định nhờ vả Vongola?"

Guren lắc đầu.

Fon khẽ thở dài.

Guren nghe Fon thở dài, cũng biết hắn lo lắng chuyện gì, cô vỗ vai hắn, nói: "Đây là quyết định của tôi, không liên quan anh. Sau khi mọi chuyện kết thúc, họ biết được nỗi khổ tâm của chúng ta thì sẽ không làm khó anh đâu."

Fon lại thở dài: "Chỉ sợ không đơn giản như cô nói."

Guren ậm ừ đáp, cô liếc xem đồng hồ trên tường, chống tay lên sàn lấy điểm tựa đứng lên, nói: "Nên đi thôi."

"Ta đi gọi Lora." Toto nói.

Ba người cùng rời khỏi nhà Toto, Guren và Fon ra cổng trấn trước.

Fon ngoái lại nhìn thị trấn yên tĩnh buổi sớm, hỏi Guren: "Cô đi mà không nói lời nào sao?"

Guren không quay đầu. Thà rằng cô cứ im lặng mà rời đi, còn hơn phải nói lời tạm biệt với mọi người. Guren sợ, nếu mình quay đầu nhìn một cái hay nói một câu, cô sẽ lại lưu luyến những điều tốt đẹp mà mọi người dành cho cô.

Cả mọi người ở Thị trấn E và Vongola, Guren thật sự rất luyến tiếc họ.

Chưa kể, cô còn nợ tình cảm của một người. Nghĩ đến người kia, Guren hơi ngước mặt nhìn lên bầu trời đã sáng hẳn, bao trọn một màu xanh nhạt êm đềm. Cô bất giác nhớ đến đôi mắt xanh ngời ấm áp của người kia.

Fon không nói gì nữa.

Một lúc sau, chiếc xe màu trắng lao ra cổng trấn.

Ngay lúc Guren và Fon định lên xe, phía sau truyền tới tiếng gào khóc. Cả hai quay đầu liền thấy Sui để chân trần chạy tới, nước mắt dầm dề, sau lưng cậu nhóc là Toto đang đuổi theo.

Khi nãy Sui vì khóc quá lâu mà mệt mỏi thiếp đi, đến khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã về nhà, cậu hoảng hốt chạy xuống phòng khách, không thấy ai thì chạy ra ngoài. Thấy Guren và Fon đứng ngoài cổng, đồng thời xe của Lora cũng dừng kế bên, cậu biết Guren sắp phải đi, hai mắt liền đỏ bừng, nước mắt rơi lã chã, không thèm quan tâm mang giày dép mà chạy ra cổng ngay.

Guren bị Sui bổ nhào tới bằng hết cả tốc độ lẫn sức lực, cô chao đảo ngả về sau, may mà có Fon đỡ kịp. Hai người ngạc nhiên nhìn xuống Sui ôm thắt lưng Guren cứng ngắc, không ngừng khóc nức nở mà gọi tên cô.

Ánh mắt Guren nhìn Sui dịu dàng, cô ôm cậu vỗ về: "Đừng khóc, Sui."

Sui ngửa mặt nghẹn ngào gọi: "Guren... Đừng đi mà..."

"Suỵt..." Guren xoa đầu Sui, "Xin lỗi, giáng sinh năm nay không thể cùng cậu trang trí cây thông."

Sui khóc nấc lên. Toto ở phía sau đi tới nhẹ nhàng kéo Sui: "Sui, để Guren đi đi."

Sui càng ôm chặt Guren, không chịu buông tay.

"Sui, nghe lời nào." Guren khẽ nói, "Sui là cậu bé ngoan mà."

Sui mím môi siết Guren một cái thật chặt, qua một lát mới chậm rãi nới lỏng tay.

Guren rũ mắt nhìn Sui, sau đó ngước nhìn Toto, quỳ xuống.

Fon chưa kịp phản ứng, vô thức đưa tay ra định đỡ Guren, có điều nhìn lại hành động của cô, hắn hiểu được, bèn thu tay lại.

Toto kinh ngạc chìa tay ra: "Cô..."

"Cảm ơn, Toto. Từ tận đáy lòng, cảm ơn ông." Guren cúi xuống, dập đầu với Toto, đem tất cả lòng biết ơn sâu sắc của mình biểu đạt qua cái dập đầu này.

Toto bị hành động này của Guren làm cho sững sờ, ông vội tiến tới kéo cô lên.

Guren im lặng để Toto lôi mình lên.

Toto nhìn Guren, khẽ thở dài, bàn tay nhẹ nhàng vỗ đầu cô: "Đừng làm vẻ mặt đó. Ta hứa, sẽ giúp cô hoàn thành tâm nguyện."

Guren không đáp lời, chỉ gật một cái rồi quay lưng ngồi vào xe.

Chờ Fon và Guren lên xe rồi, Lora lái xe rời khỏi thị trấn.

Sui muốn chạy theo nhưng bị Toto giữ lại, vác lên vai.

Sui nằm trên vai Toto, gào đến khàn cả tiếng.

"Im đi!" Toto quát, sau đó xoa đôi mắt cay sè tự bao giờ của mình, thấp giọng mắng, "Mẹ nó!"
...

Guren và Fon ngồi trên máy bay riêng của Cosmo. Theo lời Toto nói, Cosmo đã sắp xếp từ đầu tới cuối cho chuyến đi này, cho nên việc mà hai người cần làm là lên máy bay thôi, còn lại đã có người lo hết.

Máy bay cất cánh, Guren dựa lưng vào ghế, trong lòng lúc này chợt dâng lên cảm giác hồi hộp khó tả. Đã rất lâu cô không về Nhật Bản, mà chuyến đi lần này lại còn dẫn đến một cuộc chiến sống còn của cuộc đời cô.

Guren nắm đuôi khăn quàng cổ trầm mặc.

"Hồi hộp sao?"

Fon ở bên cạnh nhìn ra vẻ băn khoăn của Guren, hắn đặt tay lên vai Guren, trấn an cô.

"Bình tĩnh, có tôi đây."

Guren kéo khăn quàng cổ che cái cằm, khẽ nói: "Tôi nghĩ đến Hideyoshi."

Từ sau khi Hideyoshi qua đời, cô không hề về thăm mộ một lần, hàng năm nhờ có Toto thay cô về viếng mộ, sau đó kể lại cho cô nghe tình hình bên đó. Mỗi khi nghĩ tới chính mình không được về thăm mộ Hideyoshi, Guren lại nhớ về ngày xưa, mỗi lần như vậy cô đều giận đến nghiến răng.

Nếu không vì bọn chúng, Hideyoshi sẽ không chết. Nếu không vì bọn chúng, cô và Hideyoshi sẽ có thể tiếp tục những ngày tháng yên bình ở Biệt phủ. Nếu không vì bọn chúng, cô cũng không phải chịu nỗi đau giày vò suốt sáu năm.

Bàn tay Guren nắm lại, gồng đến nổi gân. Thái dương bên phải chợt bị chạm vào, cô khẽ liếc mắt.

Ngón trỏ và ngón giữa của Fon chạm vào đuôi chân mày của Guren, ấn nhẹ, hắn chậm rãi nói: "Đừng nóng vội."

"Tôi không vội." Guren nói, cô thả lỏng chống khuỷu tay lên tay ghế, tựa cằm lên bàn tay, "Phải rồi, chẳng phải anh luôn hỏi tôi về chuyện năm đó sao? Vẫn còn thời gian, tôi sẽ kể cho anh nghe, có rất nhiều điều anh cần biết."

Fon nói: "Tôi đang nghe đây."
.

Tại Vongola, phòng Đệ Thập hiện tại bao phủ một mảng không khí ảm đạm rõ rệt.

Tsunayoshi mặt mày nhăn nhó đập bàn: "Con bé này! Nói tới vậy mà còn không chịu nghe! Tức thật mà!"

Sắc mặt Basil tối sầm, hắn cảm thấy mình sắp nổi điên rồi.

Cả đêm qua hắn không ngủ vì suy nghĩ tìm cách để nói chuyện với Guren, sáng nay đến phòng cô muốn thử nói thêm vài câu, biết đâu Guren có thể lắng nghe hắn. Ai ngờ chờ mãi không thấy Guren đi ra, Basil nhìn đồng hồ, thầm nghĩ chẳng lẽ là Guren không muốn gặp hắn cho nên mới trốn trong phòng.

Nhưng Basil nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ này, vì hắn có cảm giác rất lạ. Hắn áp tai lên cửa nghe thử, chẳng nghe thấy tiếng động nào, mọi thứ thật là tĩnh lặng.

Basil gõ cửa mấy cái gọi Guren. Bên trong không có hồi âm, cũng không có âm thanh. Trong lúc gấp gáp, hắn vô tình gạc xuống tay nắm cửa, thì ra cửa không khóa. Trực giác mách bảo Basil có điều không hay, phòng ngủ là nơi riêng tư, thường thì phải luôn khóa cửa, Guren có tính cẩn trọng, sẽ không lơ là việc này.

Cánh cửa hé ra một khoảng, Basil nhìn vào trong, phát hiện căn phòng đơn giản đã trống vắng hơi người, chẳng có ai ở trong phòng. Hắn hoảng hốt mở toang cánh cửa, chăn gối trên giường gấp gọn, bàn ghế ngay ngắn, giá treo đồ cũng trống không. Basil mở tủ quần áo, phát hiện bên trong trống rỗng.

Basil lờ mờ đoán được tình hình, vội vàng chạy đi tìm Tsunayoshi.

"Tsuna, tớ mới hỏi người gác cổng cùng các đơn vị trực tháp đêm qua, không ai nhìn thấy ba người họ đi đâu." Yamamoto mở cửa chạy vào báo cáo.

Reborn nói: "Có thể Fon đã đi cùng Guren rồi. Với năng lực của hai người họ, muốn tra ra hành tung là rất khó."

Tsunayoshi khoanh tay đi qua đi lại: "Rốt cuộc là Guren muốn làm cái gì? Tại sao em ấy không chịu nói gì mà bỏ đi? Phải chăng em ấy có khổ tâm khó nói?"

Basil trầm giọng: "Tôi sẽ đi tìm cô ấy."

"Chờ đã, cậu đi đâu tìm?" Tsunayoshi ngăn lại.

"Có một người biết rõ về Guren-dono, chúng ta đi gặp ông ấy sẽ biết được Guren-dono ở đâu." Basil nói. Đồ của Sui cũng không còn, chứng tỏ Guren đã dẫn theo cậu. Hắn không biết Guren muốn làm gì, nhưng cô sẽ không đưa Sui đi cùng, cho nên trước tiên cô phải đưa Sui về nhà. Mà người ở căn nhà đó đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Guren. Bây giờ hắn tới Thị trấn E tìm người nọ thì sẽ biết tung tích của cô.

Nghe Basil nói vậy, Tsunayoshi cúi đầu suy nghĩ. Không quá ba giây, liền có một cái tên hiện lên trong tâm trí.

"Phải rồi, Toto!" Tsunayoshi lại đập tay lên bàn, "Guren có nói Toto đã đồng ý cho em ấy rời Vongola, chứng tỏ ông ấy biết gì đó. Mau, đi gặp ông ấy! Kyouya, chuẩn bị phi cơ, chúng ta lập tức bay tới Thị trấn E!"

Hibari rút điện thoại gọi điện.

Basil không nói lời nào, cùng Tsunayoshi bước nhanh tới khu vực trang bị phi cơ của Vongola.

Gokudera, Yamamoto, Mukuro, Reborn và Hibari tất nhiên đi chung với Tsunayoshi. Chrome nghe tin liền chạy theo mọi người.

Basil yên lặng ngồi một góc cúi đầu nhìn chiếc vòng tay ở cổ tay phải. Hắn thật sự hoài nghi chính mình không tốt ở đâu mà Guren không chịu tin tưởng hắn. Tại sao Fon thì có thể theo cô mà hắn thì không được? Hắn không đáng để Guren tín nhiệm thế sao?

Mọi người nhìn Basil cùng một mớ khí đen đặc âm u vờn quanh người. Biết Môn Ngoại Cố Vấn lúc này cực kỳ không vui, ai nấy cũng tự giác nhích mông cách ra một chút.

Gokudera che miệng nói: "Tâm trạng cậu ta có vẻ tệ lắm."

Mọi người khẽ liếc Basil một cái, hắn ngước mắt nhìn lại bọn họ. Nhóm người vội quay mặt nhìn nhau. Chrome túm tay áo Tsunayoshi, Đệ Thập lắc đầu.
...

Thị trấn E luôn yên tĩnh chợt rầm rộ âm thanh của động cơ máy bay, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong thị trấn.

Lancelot chắp tay sau lưng nhìn phi cơ từ từ hạ xuống trước cổng trấn, nhìn biểu tượng kia đã đoán được đối phương.

Nhóm Basil đặt chân lên mặt đất, nhìn thị trấn. Trừ Basil, những người còn lại đều âm thầm quan sát Thị trấn E được đồn là nơi nguy hiểm hiếm người ở này.

"À à, tôi nhận ra cậu, là cái cậu trai trẻ đã đưa Guren về hồi tháng trước đúng không?" Lancelot chắp tay sau lưng đi tới, "Già rồi không nhớ rõ, cậu tên gì ấy nhỉ?"

"Basil thưa ngài." Basil nói, hắn hỏi, "Toto có ở nhà không ạ?"

"Có." Lancelot đáp, ông nhìn nhóm người sau lưng Basil, hỏi, "Các cô cậu là người của Vongola?"

Basil chỉ mọi người, giới thiệu sơ qua.

"À, ra là Đệ Thập, thật vinh dự quá." Lancelot gật đầu.

Tsunayoshi bước tới chào hỏi: "Chào ngài, xin lỗi vì đã làm phiền mọi người. Chúng tôi đến đây để tìm Toto."

"Ông ấy ở nhà. Betty, dẫn họ đến nhà Toto đi." Lancelot quay đầu gọi Betty.

"Vâng." Betty đáp.

Lancelot xoay người trở vào sân nhà mình, giơ tay lên làm động tác quơ tay rất tự nhiên.

Hành động này dẫn đến sự chú ý của bốn người nhạy bén nhất là Tsunayoshi, Reborn, Hibari và Mukuro. Yamamoto và Gokudera liếc nhau một cái. Basil hiển nhiên cũng để ý, nhưng hắn tỏ vẻ không quan tâm mà tiếp tục trả lời mấy câu hỏi han của Betty.

"Thấy gì không?" Mukuro thấp giọng hỏi.

"Ừ, hướng một giờ lóe lên một chấm sáng, sau khi người đàn ông kia quơ tay thì biến mất." Reborn nói, "Là súng ngắm, kẻ kia có kinh nghiệm, người thường sẽ không phát hiện đâu."

Chỉ có những người lăn lộn trong thế giới ngầm như bọn họ mới nhanh chóng phát giác thôi.

"Mai phục à?" Gokudera nâng cao cảnh giác, giả vờ tự nhiên đi trước đề chắn ngang Tsunayoshi. Yamamoto cũng tiến lên sánh vai với Gokudera, để Tsunayoshi đi giữa.

"Không phải." Hibari nói.

"Yên tâm, không có sát khí, họ không hại chúng ta." Tsunayoshi nói nhỏ, đè bàn tay chuẩn bị rút vũ khí của Chrome.

Reborn liếc một vòng thị trấn, ánh mắt xoẹt qua sự hứng thú, hắn nhếch mép cất giọng trầm trầm: "Thị trấn này, không đơn giản."

Betty dẫn tám người tới nhà Toto, chưa tới gần mà họ đã thấy người đàn ông khoanh tay đứng trong sân, dáng vẻ như đang chờ họ tới.

Ngoài Basil, những người khác tiếp tục lặng lẽ quan sát, đánh giá người được gọi là Người đàn ông mạnh nhất Bắc Ý. Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, cái khí chất này thật sự không phải ai cũng có thể bắt chước được.

Toto nghiêm mặt nhìn nhóm Tsunayoshi, ông không ngờ Vongola lại đến tận đây, cặp mắt tợn tạo trừng trừng.

Nhóm Đệ Thập: "..."

Không hổ danh là Người đàn ông mạnh nhất Bắc Ý, một cái nhìn thôi cũng đủ khiến họ thấy áp lực.

Song phương yên lặng một hồi, Toto lên tiếng: "Về đi. Guren sẽ không quay lại nữa đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top