Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 96: Thực Nhãn cùng chân tướng

Một tiếng gọi 'Chúa công' khiến Basil và Tsunayoshi chú ý đến người đứng trên cao kia, người đó là gia chủ gia tộc Ichihara sao?

Guren đặt chân xuống nhìn Ichihara Kichirou như người vừa quen vừa lạ, ánh mắt không rõ là cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt cất giọng nói: "Mong là ông chưa quên tôi, Chúa công."

Đối diện với cặp mắt như muốn nhai sống mình của Guren, Ichihara Kichirou biết mình không thể làm gì được nữa, đành thở dài đáp: "Đương nhiên. Những năm qua, cô cùng bọn họ luôn xuất hiện trong cơn ác mộng của ta."

"Đó gọi là báo ứng. Chờ tôi xử lý xong Ichihara Jiro rồi sẽ tới lượt ông." Guren nói.

Akihiko nhìn Kichirou xong lại dời mắt vào ba người ở đối diện, lên tiếng hỏi: "Kotone, em làm gì ở đây?"

Nhóm ba người gồm hai nữ một nam, trong đó người nữ búi tóc tên là Kotone, người nữ tóc ngắn tên gọi Amaya, người nam là Isora.

Kotone cầm trong tay vật gì đó được bọc lại rất cẩn thận, cô không đáp lại Akihiko, điều này khiến cho hắn có hơi khó chịu.

Ba người Kotone, Amaya và Isora hướng về tế đàn quỳ xuống, đồng thanh gọi: "Guren-sama!"

Nhóm Basil ngạc nhiên, họ quen với Guren sao?

Fon hiển nhiên nhận ra ba người, trước kia họ là người hầu của Hideyoshi, vô cùng trung thành với Hideyoshi, cũng đối xử với Guren rất tốt. Sau khi Hideyoshi mất, Guren bỏ đi, ba người họ vẫn luôn lau dọn Biệt phủ, quét tước mộ của Hideyoshi cẩn thận.

Guren rũ mắt nhìn xuống ba người Kotone, nói: "Đứng lên đi."

Kotone ngước mặt nhìn Guren, vành mắt tức khắc đỏ lên: "Guren-sama, cuối cùng người đã trở về."

Amaya mếu máo nói: "Chúng tôi đợi ngày để gặp lại người rất lâu."

Isora dụi mắt, kiềm chế xúc động hỏi: "Guren-sama, chúng tôi thật sự rất nhớ người."

"Tôi rất vui khi thấy ba người vẫn khỏe mạnh." Guren nói, "Tới đây."

Ba người lập tức chạy lên tế đàn.

Kotone đem đồ trong tay đưa cho Guren: "Guren-sama, đây là thứ người muốn."

"Cảm ơn." Guren nói, "Những năm qua vất vả cho các cô cậu rồi."

Amaya lắc đầu: "Không vất vả ạ. Phục vụ người là chức trách của chúng tôi."

Isora nói: "Chỉ cần có ích cho người, dầu sôi lửa bỏng đối với chúng tôi chẳng là gì hết."

Guren gật đầu, vỗ nhẹ vai Isora thay lời cảm ơn. Cô tiến tới một bước, nhìn xuống tất cả mọi người, mở khăn vải bọc đồ vật trong tay, để lộ ra một quả cầu màu vàng kim to bằng cái đầu người.

Vừa thấy đồ vật trong tay Guren, Wataru kinh ngạc thốt lên: "Thực Nhãn!"

Basil hỏi Fon: "Đó là gì vậy?"

"Tôi nghe Hideyoshi nói, Thực Nhãn là bảo vật của gia tộc Ichihara, nghe bảo nó là mắt của Thần, có thể xem thấy sự việc trong quá khứ một cách chính xác. Có thể nói, Thực Nhãn là bằng chứng rõ ràng nhất không ai có thể chối cãi." Fon nói, có lẽ Guren muốn dùng nó để vạch trần Ichihara Jiro.

"Thực Nhãn là vật quý hiếm, bao năm nay được giấu rất kĩ, chỉ có Chúa công và Hộ thần biết." Akihiko nói.

Kouga nhìn nhóm người trên tế đàn, lớn tiếng chất vấn: "Isora, các người thật to gan, dám uy hiếp Chúa công, còn trộm Thực Nhãn cho kẻ thù. Các người muốn phản bội sao?"

Nụ cười của Isora đầy vẻ châm biếm đáp trả: "Chúng ta vốn chưa từng trung thành với các người, sao lại tính là phản bội?"

Amaya nói: "Dù sống hay chết chúng tôi vẫn chỉ một lòng với Hideyoshi-sama và Guren-sama!"

Akihiko lặng thinh nhìn Kotone, cô cũng cúi đầu nhìn hắn, trong mắt chẳng có chút gợn sóng nào.

Nhận thấy điều không hay, Jiro nổi giận tới đỏ cả mặt, gã lớn tiếng quát ầm lên: "Hay lắm lũ rác rưởi các người, ta nhất định phải băm vằm các ngươi ra!"

"Câm miệng lại, đồ man rợ! Loại người vô lương tâm đến người nhà cũng giết như ông không có tư cách chỉ trích chúng tôi!" Amaya như nhịn nhục đã lâu hôm nay mới được nói, liền cất cao giọng mắng nhiếc Jiro, "Là ông đã giết hại Hideyoshi-sama, ép Guren-sama uống thuốc độc suýt nữa mất mạng, lại còn vu khống người giết Hideyoshi-sama. Chính ông mới là thứ rác rưởi! Ông là đồ súc sinh giết hại cháu ruột của mình!"

Akihiko cùng Wataru ngạc nhiên, cha họ ép Guren uống thuốc độc?

Guren giơ tay ra hiệu Amaya im lặng, cô cất tiếng nói: "Nói thêm chỉ gây tranh cãi, chi bằng để Thực Nhãn cho các người xem minh chứng rõ ràng đi."

Nói rồi, Guren quay người đem Thực Nhãn để vào chậu.

"Ngăn chúng lại!" Jiro gấp gáp ra lệnh.

Tứ Hộ binh nhanh chóng chạy lên tế đàn, nhưng chưa đặt chân lên bậc thang liền bị Basil cùng Fon chặn lại.

Fon thủ thế: "Tôi nhịn mấy người hơi lâu rồi đấy!"

Basil nghiêng mặt nhìn Guren trên tế đàn.

Sau khi đặt Thực Nhãn vào chậu, Guren cầm con dao mà Isora đưa tới, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, bởi vì khi để Thực Nhãn tái hiện quá khứ, đồng nghĩa cô sẽ đối mặt với cơn ác mộng ngày hôm đó một lần nữa.

Mặc dù Guren có một nửa không tình nguyện, nhưng ngày hôm nay, cô bắt buộc phải chứng minh rằng cô bị vu oan, đồng thời vạch trần bộ mặt của Ichihara Jiro, đem tội ác của gã phơi bày cho toàn bộ tộc nhân Ichihara thấy.

Guren hít vào một hơi, cô cắt một đường ngang lên ba đầu ngón tay, để máu nhỏ giọt xuống Thực Nhãn. Máu rơi xuống mặt quả cầu, thấm vào bên trong, Thực Nhãn phát ra ánh sáng vàng chói lòa, dần dần lan rộng, như ngọn đèn thắp sáng cả vùng trời.

Thực Nhãn nâng lên cao, lúc này thật sự trông giống một con mắt lơ lửng giữa không trung, từng chút lan tỏa ánh sáng nhàn nhạt, sau đó chiếu vào khoảng không, tạo thành một lớp gương thật lớn.

Tất cả mọi người nhìn vào tấm gương trên trời, yên lặng chờ đợi điều sắp diễn ra.

Chỉ thấy trong tấm gương dần dần hiện rõ hình ảnh khá mờ, phải qua một lúc mới có thể thấy rõ.

Cảnh tượng diễn ra trong một buổi tối của mùa đông, nơi đó là sân trước của Biệt phủ, khi ấy tuyết trắng lờ mờ bao phủ mặt đất.

Đến khi hình ảnh trở nên rõ ràng, mọi người nghe thấy tiếng leng keng của đồ vật gì đó rơi xuống, sau đó nhìn thấy giữa sân có một thiếu nữ chân trần quỳ trên nền đất, hai cánh tay bị hai người đàn ông giữ chặt. Thiếu nữ không ngừng giãy giụa, lại bị người đàn ông đứng ở trước mặt thô bạo bóp mạnh quai hàm ép cô mở miệng, sau đó người kia cầm lấy lọ chất lỏng có màu nửa xanh nửa xám đổ vào miệng thiếu nữ, ép cô uống.

Mọi người đều nhận ra thiếu nữ kia chính là Guren.

Khác với Guren của sáu năm sau, thiếu nữ Guren lúc bấy giờ có da có thịt, da dẻ hồng hào, không giống như bộ dạng gầy gò hay sắc mặt tái nhợt như Guren sau này.

Sau khi bị ép uống chất lỏng kì lạ kia, Guren bị hai gã đàn ông ném quật xuống đất, cô ôm cổ ho mấy tiếng, tức giận quát kẻ vừa mới bóp miệng mình.

"Ông cho tôi uống cái gì?"

Nương theo ánh trăng chiếu xuống, khuôn mặt Ichihara Jiro hiện rõ, gã lạnh lùng đáp: "Thuốc độc."

Guren ngược lại không ngạc nhiên, cho Jiro một cái lườm khinh bỉ: "Muốn diệt cỏ tận gốc sao?"

"Đúng vậy." Jiro thẳng thắn trả lời, "Để mày sống đến ngày hôm nay là sơ suất của tao. Tao không thể để mày tiếp tục tồn tại thêm một giây phút nào nữa."

Guren chống tay xuống nâng thân mình lên, nói một cách mỉa mai: "Sao nào? Bởi vì khi tôi càng lớn càng giống người mà ông sợ nhất đúng không?"

Câu nói này của Guren giống như kim nhọn chọc vào tim Jiro khiến gã nổi giận, gã vươn tay túm tóc Guren, khuôn mặt vì giận dữ mà trở nên vặn vẹo: "Mày cũng giống như nó, khiến tao căm ghét đến nỗi muốn ăn tươi nuốt sống!"

Guren đau đớn kêu một tiếng, không chỉ phần tóc bị nắm khiến da đầu cô đau buốt, mà từ ngực xuống bụng cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu, cô rít lên từng chữ: "Sớm muộn gì ông cũng gặp quả báo!"

Jiro cười gằn: "Còn mày thì phải chết ngay bây giờ!"

Guren áp bàn tay lên mặt đất, kéo một đường, từ trong cái bóng của cô vươn ra những gai nhọn màu đen bao bọc cơ thể Guren.

Jiro cùng thuộc hạ lùi lại, chỉ thấy Guren đã biến mất trong phút chốc.

"Nó chỉ trốn trong bóng tối thôi, đốt lửa." Jiro ra lệnh, mấy tên thuộc hạ nhanh chóng cầm đuốc ném xuống.

Lửa lan ra xung quanh, vì quanh đó có nhiều cây, dẫn đến mảng sân lớn phút chốc bốc cháy, nhất thời tầm nhìn được soi rõ hơn. Trong ánh lửa bập bùng, thân hình Guren hiện rõ, cô ôm bụng nửa quỳ nửa ngồi, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Thấy lửa dần cháy lên, Guren phẫn nộ trừng mắt: " Lũ khốn! Các người dám đốt Biệt phủ!"

Guren duỗi hai tay, sử dụng sức mạnh thổi bay những kẻ vừa phóng hỏa.

Jiro nhanh như cắt lao tới chỗ Guren, hạ xuống một đấm. Guren lăn sang trái, nắm đấm kia uy lực cực lớn, nơi mà cô vừa quỳ giờ đã nứt ra một lỗ to.

Guren vội vàng đứng lên, nhưng cơn đau đớn bất chợt khiến cô không chịu được mà ngã xuống.

"A....!"

Hai tay Guren ôm bụng lăn lộn, thuốc độc mà Ichihara Jiro cho cô uống là gì? Tại sao lại đau như vậy?

Jiro thấy Guren lộ vẻ đau đớn thì đắc ý cười hai tiếng: "Đau lắm đúng không? Đó là thuốc độc đặc chế để giết mày. Tao đã trộn khá nhiều độc tố nguy hiểm nhất để bào chế, là thuốc độc không có thuốc giải. Chất độc này sẽ ngấm vào máu và lục phủ ngũ tạng của mày, khiến mày đau đớn tột độ mà chết."

Guren đau tới nỗi không thể thở, cô vô lực chỉ có thể trừng cặp mắt ẩn chứa phẫn nộ với Jiro.

"Tao không để mày chết nhẹ nhàng đâu, tao muốn mày chết một cách thống khổ nhất!" Jiro nhìn thẳng vào mắt Guren, chậm rãi tiến gần cô, "Mày biết không? Đôi mắt của mày là thứ khiến tao ghét nhất, cho nên, tao sẽ móc nó ra."

Jiro rút ra con dao, chĩa mũi dao vào mắt Guren, đâm xuống.

Guren nhắm chặt mắt. Sắc mặt mọi người quan sát qua tấm gương cũng trở nên căng thẳng.

Ngay lúc đó, một điểm sáng phát ra giữa Guren và Jiro khiến gã bị chói mắt lùi về sau mấy bước. Đồng thời, có một người nhanh như gió lướt tới, ôm lấy Guren, đem cô cách xa Jiro.

Trừ những người đã biết, Basil, Tsunayoshi và Sui đều lờ mờ đoán ra người vừa cứu Guren là ai.

Guren đứng trên tế đàn nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú cùng nét ôn nhu không bao giờ đổi của người trong tấm gương, ánh mắt ẩn chứa nỗi nhớ nhung cùng sự chua xót.

Trong tấm gương, thiếu nữ Guren sau khi được ôm đi liền mở mắt, ngước lên, yếu ớt gọi một tiếng: "Hideyoshi..."

Ichihara Hideyoshi cúi đầu nhìn Guren nhíu mày vì đau, hắn dịu dàng vỗ về cô, vẻ mặt đầy áy náy cùng đau lòng nói: "Xin lỗi em, Guren, anh đã về muộn."

Guren thở dốc, cô nắm áo Hideyoshi, cất tiếng nghèn nghẹn: "Tôi đau quá..."

Hideyoshi nhét vào miệng Guren một viên thuốc, nói: "Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để em chịu đau đâu."

Guren nuốt viên thuốc, hít thở mấy hồi, nói: "Ichihara Jiro ép tôi uống thuốc độc, không có thuốc giải, không chừng tôi sắp chết rồi. Hideyoshi, đừng lo cho tôi, hãy tìm cách giữ an toàn cho chính ngài đi. Hắn ta phát hiện ra rồi, sẽ không để yên cho chúng ta đâu."

"Hideyoshi! Giao con nhỏ đó cho ta!" Mắt Jiro sau khi nhìn rõ, thấy Hideyoshi bế Guren đứng ở góc xa liền gầm lên.

Hideyoshi dùng sức ôm chặt Guren, bình tĩnh đối mặt với Jiro: "Ông là nỗi ô nhục của gia tộc Ichihara, sau tất cả những gì mà ông đã làm, vậy mà ông còn không nhận ra tội lỗi của mình hay sao?"

"Ha, ta đang giúp gia tộc loại bỏ những thứ ô uế, ta không sai! Chính các ngươi mới là những kẻ bôi nhọ sự cao quý của Thánh thần!" Jiro chỉ vào Guren, nói, "Thứ nghiệt chủng đó không nên tồn tại trên đời này, nó cũng giống như mẹ nó, là quái vật sinh ra chỉ biết giết chóc, để nó sống chỉ mang lại tai họa!"

"Câm miệng! Guren không phải quái vật!" Hideyoshi tức giận quát.

Guren nhắm mắt, không nói gì.

Giữa màn đêm có âm thanh loạt soạt, sau đó xuất hiện khá nhiều người, đều làm động tác giương cung nhắm vào Hideyoshi và Guren.

Jiro uy hiếp: "Hideyoshi, nếu ngươi còn chống đối ta nữa, ta sẽ giết luôn cả ngươi!"

Hideyoshi quét mắt một vòng, hắn trầm ngâm một lúc rồi rũ mắt, trong ánh mắt chứa nhiều điều xót xa.

Jiro ngoắt tay: "Bắn tên!"

Hàng loạt mũi tên nhắm vào phía hai người.

Guren mở mắt, dùng sức vùng vẫy nhảy ra khỏi vòng tay Hideyoshi, đẩy mạnh hắn sang một bên, một mình hứng chịu mưa tên vút tới.

Có điều so với cô, Hideyoshi đã sớm có sự chuẩn bị, hắn nhanh chóng níu cổ tay Guren, giữ cô trong lồng ngực, dùng thân chắn tên cho cô.

Hai người ôm nhau xoay một vòng, chứng kiến thân hình Hideyoshi bị những mũi tên ghim vào, Guren tức khắc sững sờ, hơn hết chính là hoảng sợ, vội vàng vươn tay đỡ lấy thân hình sắp ngã của hắn.

"Hideyoshi!"

Hai người quỳ thụp xuống đất, thân trên Hideyoshi có lốm đốm vết máu đỏ tươi, mấy mũi tên xuyên qua từ lưng hắn ra trước ngực cùng bụng.

Hideyoshi điềm nhiên rút mấy mũi tên ra, cúi đầu mỉm cười với Guren như không hề có chuyện gì: "Anh đã nói là sẽ bảo vệ em mà."

"Ngài... sao lại ngốc như thế? Rõ ràng người bị nhắm đến là tôi kia mà." Trông thấy vai và ngực Hideyoshi chảy rất nhiều máu, Guren hoảng tới nỗi vành mắt đỏ lên, nhất thời không biết nên cầm máu từ đâu.

Mắt thấy Jiro nhặt vũ khí trên mặt đất lên, từng bước tới gần, Hideyoshi chống tay xuống, một lớp kết giới nhô lên bao bọc hắn cùng Guren bên trong.

Guren luống cuống tìm cách cầm máu cho Hideyoshi, không ngừng trấn an hắn, cũng như tự trấn an mình: "Không sao đâu, sẽ mau chóng lành thôi, không sao đâu."

Hideyoshi từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nụ cười ôn nhu, hắn xoa đầu Guren, dịu giọng nói: "Guren, xin lỗi em, anh đã không bảo vệ em chu toàn."

Guren liên tục lắc đầu, tiếng nói trở nên run rẩy, cô nén nhịn cơn đau do chất độc, dùng sức kéo Hideyoshi dậy, gấp gáp nói: "Đừng nói gì cả, tôi lập tức đưa ngài đi, chúng ta phải chữa trị vết thương của ngài ngay!"

"Đừng để ý vết thương của anh. Guren, nhìn anh này." Hideyoshi cản Guren, hắn ôm mặt cô, để cô nhìn vào mắt mình, mỉm cười nói, "Nhìn kỹ lại mới để ý, Guren hiện tại đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp như thế này rồi."

Guren không hiểu, giờ khắc nguy hiểm thế này rồi mà Hideyoshi còn có tâm trạng để nói đùa, cô mím môi hỏi: "Hideyoshi, ngài lại muốn làm gì? Ngài đừng trêu tôi, bây giờ không phải lúc đâu. Ngài nghe lời tôi, để tôi đưa ngài rời khỏi đây trước được không?"

"Thuốc độc kia quả thật không có thuốc giải, nhưng anh vừa cho em uống một loại thuốc đặc chế, có thể ức chế chất độc và kéo dài thời gian cho em." Hideyoshi phớt lờ lời nói của Guren, bàn tay khẽ vuốt ve gò má cô, nói, "Sau này em phải ngoan ngoãn nghe lời Toto và Fon, có biết không?"

"Ngài... nói vậy là sao? Rốt cuộc ngài muốn làm gì?"

Hideyoshi cười nói: "Nghe này, cuộc chiến của chúng ta vẫn chưa kết thúc, anh đã thay em tính toán hết rồi, còn lại em phải tự mình đi tiếp. Guren, bọn họ bất công với em, vậy thì em phải sống tiếp để đòi lại công bằng cho chính mình. Anh đã dạy em rồi, còn nhớ không? Ichihara Jiro muốn giết hai chúng ta, hôm nay ông ta dám ra tay tại đây, nghĩa là ông ta đã có sự chuẩn bị. Anh và em không đánh lại ông ta, nhưng anh có thể giúp em rời khỏi đây. Anh đã gọi cho Toto rồi, ông ấy đang tới đây và sẽ đưa em đi. Anh chưa kịp nói với Fon, nhưng anh tin rằng cậu ấy sẽ thay anh bảo vệ em chu toàn. Giao em cho hai người họ, anh cảm thấy rất yên tâm. Guren, hãy sống, em phải sống tiếp để phơi bày tất cả ra ánh sáng, bắt Ichihara Jiro trả giá cho tội ác mà ông ta gây ra, như vậy thì anh và cha mẹ em ở thế giới bên kia mới an lòng yên nghỉ."

"Hideyoshi, ngài đang nói gì vậy? Ngài muốn bỏ tôi lại sao?" Nước mắt Guren không tự chủ rơi xuống, cô áp lòng bàn tay lên mu bàn tay Hideyoshi, nghẹn ngào cất tiếng cầu xin, "Ngài đừng bỏ tôi, Hideyoshi, xin ngài đừng bỏ tôi, tôi chỉ có mỗi ngài thôi."

Hideyoshi lau nước mắt cho Guren, có một mũi tên đâm xuyên qua phổi khiến hắn cảm thấy khó thở, thế nhưng Hideyoshi vẫn cố gắng nói: "Guren, thế giới rộng lớn lắm, anh tin chắc rằng, đâu đó ở ngoài kia sẽ có rất nhiều, rất nhiều người sẽ yêu quý em."

"Tôi không tin đâu. Ngài đừng nói nữa, tôi đưa ngài đi, chúng ta cùng đi có được không? Chúng ta đi tìm Toto và Fon, đi tìm Toto và Fon thôi." Guren nức nở nói, nước mắt chảy dữ dội hơn, cô áp hai bàn tay lên vết thương của Hideyoshi, "Hideyoshi, ngài chảy máu nhiều quá. Tôi sợ lắm, Hideyoshi, tôi sợ lắm..."

"Đừng khóc." Ngón cái Hideyoshi khẽ xoa đuôi mắt Guren, "Thật đáng tiếc, anh còn muốn đón năm mới cùng em, có Akihiko, Wataru, Toto, Fon, Kotone, Amaya, Isora, còn có Trưởng lão Nadeshiko và Trưởng lão Masahiko nữa. Thằng nhóc Wataru bảo nó mới mua một bình rượu rất ngon, anh chưa có kịp uống... Mà, chắc không còn cơ hội đó đâu."

Nghe tới đây, vành mắt mấy người Akihiko và Wataru đỏ ao như sắp khóc.

Hideyoshi chậm rãi nói tiếp: "Guren, sau này anh không ở bên cạnh, em hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt, bị bệnh thì phải uống thuốc, ăn uống đầy đủ, em đó, ăn nhiều thịt không tốt đâu, phải ăn thêm rau củ và trái cây có biết chưa? Không có anh, em vẫn phải chăm chỉ học hỏi, tuy nhiên, không cần phải gượng ép bản thân quá nhiều, nếu mệt mỏi thì hãy nghỉ ngơi. Có chuyện không vui cũng đừng im lặng, hãy nói với Toto và Fon, hai người họ sẽ lắng nghe em. Cái gì có thể làm thì làm, không làm được cũng không sao. Guren, hứa với anh, hãy sống thật tốt, chỉ khi em sống tốt, anh mới thấy an tâm, cũng cảm thấy nhẹ nhõm."

Hideyoshi mỉm cười chua xót, nói: "Xin lỗi em, Guren, anh thật vô dụng. Đã hứa đợi khi em trưởng thành sẽ dẫn em đi khắp nơi, cuối cùng anh không thể thực hiện được, đừng giận anh nhé."

Guren lắc đầu, cổ họng nghẹn ứ không nói được lời nào.

Hideyoshi nắm cổ tay Guren, ấn mạnh vào cổ tay cô, nói: "Anh sẽ chuyển chất độc qua cho mình, mặc dù chỉ là một nửa, nhưng có thể giúp em sống sót. Còn lại thì để Fon và Toto giúp em."

Guren đè tay Hideyoshi, ngăn cản hành động của hắn: "Đừng mà, Hideyoshi. Tôi không muốn ngài chết, nếu bắt buộc chọn một người hy sinh thì hãy để tôi làm điều đó. Xin ngài đừng... đừng làm gì cho tôi nữa. Tôi xin ngài đó, Hideyoshi..."

Hideyoshi dùng sức ấn bàn tay Guren, nghiêm túc nói: "Anh phải làm, Guren, em bắt buộc phải sống, em xứng đáng được sống. Ngoan nào, hãy để anh làm tròn trách nhiệm đến phút cuối cùng."

"Ngài làm đủ rồi mà." Guren lắc đầu, nước mắt rơi lã chã trên gò má tái nhợt, cô nắm chặt tay áo Hideyoshi, nói, "Ngài làm cho tôi rất nhiều, tôi..."

"Không phải lỗi của em... Suy cho cùng, là do lòng người bạc bẽo mà thôi." Hideyoshi nói, hơi thở của hắn bắt đầu yếu đi, Hideyoshi cắn răng, đem không khí từng chút hít vào mũi cùng miệng, cố gắng dùng toàn bộ sức lực còn sót lại để hút chất độc cho Guren.

Kết giới đột ngột vang lên tiếng răng rắc giòn giã, Hideyoshi biết Jiro sắp phá được kết giới của hắn rồi.

Chất độc đang dần được chuyển sang cơ thể Hideyoshi, cánh tay hắn dần chuyển thành màu xanh tím, gân xanh nổi lên.

Thấy Hideyoshi nôn ra máu, Guren khóc không thành tiếng.

Kết giới sau lưng Guren nứt toác một lỗ khá to, cánh tay của Jiro đã thò vào được.

Hideyoshi ngước mắt, trước khi kết giới hoàn toàn bị phá vỡ, hắn kéo Guren vào lòng, ôm chặt lấy cô, dùng giọng điệu ôn hòa chan chứa yêu thương nói với Guren.

"Guren, em gái của anh, từ sâu tận đáy lòng, anh thật sự... rất yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top