Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện: Bố vợ làm khó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mất bản thảo nên đăng tạm ngoại truyện vậy ㅠㅠ
______________________

Đây là bối cảnh của tương lai nhiều năm về sau, khi mà Hibari ngỏ lời kết hôn với Mei, và hắn buộc phải qua ải của "bố vợ" khó tính yêu con gái như mạng.

Trong phòng khách nhà Shiraishi, Shiraishi Antei nghênh cằm, vẻ mặt bất thiện nhìn Hibari ngồi phía đối diện.

- Muốn cưới con gái tôi thì cũng được thôi, nhưng...

Ánh mắt ông loé loé, lộ ra một nụ cười gian:

- Đấu với Mei một trận đi, nếu khiến tôi vừa lòng, cậu sẽ có sự đồng ý của tôi.

Không thể không nói, khẩu khí sặc mùi âm mưu này giống Mei như đúc, cô ngồi cạnh Kyoya cũng giật mình, ngay cả bà Shiraishi cũng khẽ kéo tay áo chồng ra chiều trách cứ.

Kyoya điềm tĩnh đáp, không chút do dự:

- Không được.

Hắn hơi nghiêng đầu, đón lấy ánh mắt kinh ngạc của Mei, vươn tay nhẹ nhàng xoa tóc cô.

- Người nhà Hibari không nội đấu.

Shiraishi Antei ngay lập tức đập bàn, phẫn nộ quát:

- Mei vẫn mang họ Shiraishi, đừng có mà nhận vơ! Không đấu thì không gả!

Hibari nhíu mày, ra chiều suy nghĩ. Mei lén vỗ lên mu bàn tay hắn, hướng về phía ba mình mà mỉm cười:

- Thôi mà ba, đừng làm khó anh ấy nữa.

Antei khoanh tay, hừ một tiếng:

- Đến cả yêu cầu cưới gả cũng làm không được thì không có tư cách thay họ cho con gái tôi, sao, cậu khinh thường nhà Shiraishi phải không?

Dưới gầm bàn, Hibari đột ngột nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mei, không đổi sắc mặt mà gật đầu:

- Vậy được.

Antei khó được nhếch miệng, sảng khoái đáp:

- Nếu vậy, ngày mai bắt đầu!

.

Trận đấu diễn ra ở sân huấn luyện của nhà Hibari, cả bốn vị phụ huynh đều đến đông đủ.

Kyoya vừa đón Mei về từ tổng bộ Vongola, vẫn mặc một thân vest đen đĩnh bạc, từ đầu đến chân tươm tất sạch sẽ, không có một chút gì gọi là khẩn trương. Kusakabe Tetsuya thân là thuộc hạ trung thành cũng đến, trao cho Mei một thanh kiếm. Đây là Kyoya hạ lệnh cấp tốc rèn cho cô.

Hibari Shuichi từ xa nhìn đôi tình nhân trẻ đang tiến tới, chậc lưỡi:

- Tôi không ngờ anh ấu trĩ đến vậy, Antei. Dùng trò này để làm khó Kyoya?

Ngoài dự đoán, Antei không tức giận, chỉ lãnh đạm đáp trả:

- Dù sao là Mei thích, tôi cũng không ngăn được. Tôi chỉ muốn thử thằng nhóc một chút, đảm bảo cho con bé sau này. Một thằng đàn ông dám ra tay với người mình thương thì chẳng khác nào cặn bã, phải không?

.

Mei lúc này đứng quay lưng về phía Kyoya, hơi cúi đầu, để hai bàn tay thon gầy của hắn luồn qua tóc nâu mềm mại, buộc lại thành đuôi ngựa.

Mei vẫn thường để xoã tóc, phụ trợ cho khí chất của cô càng thêm ôn nhu dịu dàng, nhưng khi buộc tóc lên, thoạt nhìn tươi mát sáng sủa không ít. Kyoya nhìn cái gáy trắng mịn của cô, không nhịn được mà khom người, nhẹ nhàng đặt môi lên đó.

Cảm nhận được hơi thở ấm áp phả lên trên gáy, Mei giật mình, nhưng ngay lập tức bị Kyoya ôm vai xoay người lại đối mặt với hắn.

- Đừng quá sức.

Nhìn đôi mắt đen thoáng hiện nhu hoà chỉ có bóng dáng của mình, Mei gật đầu, cong mắt cười, nhón chân hôn lên má hắn.

Kusakabe đứng một bên đột ngột bị vả một đống cẩu lương: "..." Tôi ổn.

.

Suốt cả trận đấu, Mei tấn công, Kyoya phòng thủ, không đánh trả bất cứ chiêu nào.

Antei gật gù:

- Hừm, cũng ra dáng đàn ông đấy.

Bà Hibari gật đầu, vẻ mặt dịu dàng.

- Xem kìa, hai đứa nhỏ không dùng đến lửa, chỉ đánh chay thôi.

Kyoya không châm lửa, vì đối tượng là Mei, cũng không phải hắn khinh thường gì, mà là hắn căn bản chưa bao giờ có ý niệm xuống tay làm tổn thương cô. Hắn chấp nhận trận đấu này chỉ do nhượng bộ thân phận bố của cô.

Mà Mei, vốn biết hắn không thích ảo thuật, nên không dùng đến. Cô không muốn hắn khó chịu. Mà đáp ứng đấu, cũng là vì tạo điều kiện cho Kyoya có chỗ đứng dễ chịu hơn trong mắt bố.

Nhận thấy thời gian cũng vừa đúng, Kyoya né một đòn kiếm của Mei vung tới, nhanh tay lẹ mắt chộp lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng, giữ chặt.

Cả bốn vị phụ huynh ngồi ngoài xem đều bị diễn biến đột ngột này làm cho bất ngờ.

Antei đứng bật dậy, tức giận quát:

- Làm gì đấy, buông con bé ra!

Trái ngược với ông bố như muốn gào ra lửa kia, Mei khá là hưởng thụ nằm trong lòng Kyoya, thoải mái thả kiếm xuống, vòng tay ôm lấy hông rắn chắc của hắn.

Cảm nhận được hành động nhu thuận của cô gái nhỏ, Kyoya hài lòng mỉm cười, bàn tay to khẽ vỗ lưng cô, hướng mắt về phía Shiraishi Antei, nhàn nhạt thốt ra hai chữ:

- Nhận thua.

Antei tròn mắt, ngay cả Hibari Shuichi cũng kinh ngạc nhướng mày, không nghĩ tới con trai cao ngạo của mình cũng có ngày thuần phục.

Mei sửng sốt ngẩng đầu lên, Kyoya cũng cúi đầu, một ngón tay sửa sang lại tóc mai loà xoà trên trán cô, bình thản nói:

- Đến bữa trưa rồi, không nên muộn.

Đến lúc này, ai không nhận ra thì thực sự là quá ngu.

Mọi người đều biết Mei có bệnh dạ dày, mà người giám sát từng bữa ăn của cô chính là cậu Hibari Kyoya đây.

Mei nghe thế, khuôn mặt sáng rỡ:

- Hôm nay có mousse dâu tây tráng miệng đúng không?

Kyoya gật đầu, liếc nhìn Kusakabe đứng ngoài cửa. Thiên ngôn vạn ngữ hoá thành một ánh mắt, cậu ta lập tức hiểu ý, nhanh chóng rời đi chuẩn bị.

- Tuyệt vời, đi thôi Kyoya!

Cô gái nhỏ vui vẻ thốt lên, nắm lấy tay hắn, không đợi được mà thúc giục.

Sắc mặt Kyoya dịu đi, hắn gật đầu với bốn vị phụ huynh xem như tạm biệt, không nói không rằng kéo tay Mei đi khỏi.

Bà Shiraishi là người đầu tiên thoát khỏi ngẩn ngơ, tủm tỉm lên tiếng:

- Con rể chu đáo quá!

Ngay sau đó nhận được sự hưởng ứng của bà Hibari:

- Đúng vậy, con trai tôi thực sự quá đáng yêu!

Hibari Shuichi lúc này cũng bật cười, liếc nhìn Antei vẫn đang nghiến răng nghiến lợi, con gái có bạn trai thì không cần ba nữa, gia môn bất hạnh!

- Sao, anh vừa lòng chưa? Anh bảo đấu một trận, chứ không nhất định phải thắng, Kyoya xem như qua cửa rồi.

Antei hừ lạnh một tiếng, không tình nguyện nói:

- Cũng tạm được.

Không thể không nói, ông biết Hibari Kyoya kiêu hãnh và hiếu thắng đến mức nào, nhưng có thể vì Mei mà cam tâm tình nguyện hạ thấp cái tôi xuống, thực sự xúc động đến ông.

Bà Shiraishi cười cười ôm lấy tay chồng:

- Vậy chúng ta cũng nên chọn ngày cưới cho hai đứa nhỏ được rồi!

Antei quay mặt sang một bên, âm thầm đau lòng vì con gái sắp gả vào nhà người ta, nhưng cũng không đáp, dùng im lặng xem như đồng ý.

.

Bên này, Kyoya và Mei đã về tới căn hộ của riêng họ, Mei nhanh chóng giải quyết xong bữa trưa nhẹ nhàng mà hắn cố ý mời chuyên gia dinh dưỡng làm, hạnh phúc đón lấy mousse dâu tây Kusakabe đưa tới. Cô vừa ăn vừa nhìn Kyoya, không nhịn được mà hỏi:

- Kyoya này, chúng ta cứ đi như vậy có ổn không?

Kyoya nhấp một ngụm trà, ánh mắt dời từ văn kiện lên khuôn mặt xinh đẹp của người thương, khẽ vỗ đầu cô.

- Không sao.

Vừa nãy hắn vừa nhận được tin nhắn của mẹ rằng Shiraishi Antei coi như qua ải, nhưng hắn cũng không để tâm lắm, nếu không được đồng ý, hắn cũng có cách khác đưa cô vào cửa.

Shiraishi Mei, sớm hay muộn cũng trở thành Hibari Mei, hoàn toàn thuộc về hắn.

Nghĩ đến đây, tâm tình Kyoya lập tức tốt lên nhiều.

- Kyoya, ăn thử không? Ngon lắm!

Mei tủm tỉm cười, giơ miếng bánh cuối cùng ra trước mặt hắn. Kyoya cũng không từ chối, hơi cúi đầu, để cô cho vào miệng hắn.

Mei chưa kịp nói gì, trên eo đột nhiên ấm áp, một bàn tay to đặt lên sau đầu, kéo cô lại gần, trên môi lập tức mềm mại.

Vị dâu ngọt ngào tan trên đầu lưỡi, hơi thở nam tính tràn ngập trong khoang mũi, Mei nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy cổ Kyoya, để mặc mình chìm vào nụ hôn dịu dàng của hắn.
_____________________

Tác giả: Đã chết trong bể cẩu lương này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top