Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Blue Hydrangea

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tassi

Beta:  littlegirl0519
___

Thế hệ kỳ tích... Thế hệ kỳ tích...

Kuroko không biết làm thế nào bản thân về nhà được giữa cái tiết trời nắng nóng trong khi em chẳng có lấy một cái ô để che. Thật đáng ghét, lại say nắng rồi, vanilla milkshake cũng chẳng thể cứu rỗi cơ thể yếu đuối này được nưã.

Nhìn lại cổ tay nhỏ xíu của mình, trong đầu nhớ lại dáng vẻ cường tráng của cậu trai da ngăm và chiều cao đáng ngưỡng mộ của anh chàng tóc tím ấy...Kuroko mong bản thân chi ít cũng phải có cơ bắp một chút, ít nhất thì cũng nên bằng Akashi, không thể để người ta nhầm cậu thành con gái như tên tóc xanh kia được.

À... Akashi...

Kuroko nghĩ mình đã biết lý do bản thân có mặt trước cổng trường Teiko là gì, đại khái. Một trận thua quá dễ dàng của những cầu thủ mạnh từ một ngôi trường danh tiếng, ngay cả khi có đội trưởng của họ ở đó_kẻ luôn bất bại trên sân đấu. Thành công khơi dậy sự tò mò của một thiếu niên luôn đem theo gương mặt băng lãnh, bộ não của Akashi phải hoạt động nhiều thế nào mới nghĩ ra cái ý tưởng biến em thành người chủ động đi tìm cậu ta kia chứ?

Kuroko rất coi trọng đội bóng rổ Meiko, cậu ta biết. Kuroko có kiến thức không tầm thường về bóng rổ, cậu ta cũng biết. Tạo ra một tình huống nào đó, biến cái hiển nhiên thành một thứ đặc biệt chưa bao giờ xảy ra, kích thích sự tò mò của người ta. Bị cái 'sai' của trận đấu chi phối tâm lý, đúng hơn là giày vò, nếu như em muốn giải thoát bản thân khỏi mớ bòng bong này thì phải đi tìm câu trả lời cho đề bài hóc búa này trước. Và bước chân của em vô thức tìm đến Teiko_nơi duy nhất mà em biết có "lời giải".

Không biết cố ý hay vô tình, ngay cả ngày chủ nhật cũng gặp phải người không muốn gặp nhất, lại còn một địa điểm người kia hay xuất hiện, nếu nói không phải em chủ động đến tìm người ta, ai tin?

Chẳng thế mà bên phía Akashi_người hiếm khi góp mặt tại Maji Burger nhất cũng theo lời mời của "bạn bè" tụ tập lại đây giải thích cho bọn họ về chàng thiếu niên bí ẩn.

"Tetsuya à? Chẳng phải tôi nói cậu ấy là phó quản lý của Meiko rồi sao?" Akashi nhàn nhã uống nước. Khí chất, sự tự tin của cậu ta chính là yếu tố quyết định giá trị của mọi đồ vật xung quanh. Một cái ghế sofa, bàn cà phê loại bình dân, một cốc nước lọc mà cứ cảm giác như tham gia tiệc tùng ở biệt thự sang trọng vậy.

Đúng là cái giao diện hiện tại của Akashi không hợp để ngồi ở chỗ này. Nhưng trong số bọn họ, kẻ (từng) thân nhất với cậu ta cũng không dám lên tiếng nói cậu về, cũng không thể để cậu ta về khi thứ muốn biết vẫn còn là ẩn số.

Kise thả chiếc khăn tay đã khô một nửa lên bàn, từ từ ngồi thẳng, lên tiếng hỏi: "Cậu có hẹn gì với Kurokocchi không mà cậu ấy lại lặn lội đi tới đây thế? Meiko xa lắm đó!" Có lẽ do cơn say nắng, thanh âm của thiếu niên vẫn còn đem theo chút mệt mỏi.

"Kurokocchi? Cậu ta có điểm nào để cậu công nhận à, nanodayo?"

"Không biết nữa, thuận miệng thôi"

"Đúng là tôi đã nghĩ Tetsuya sẽ đến, nhưng vẫn muộn hơn so với dự kiến"

"Aka-chin , cậu nói nghe chẳng hiểu gì cả. Với lại cái cậu ở Meiko đó là ai mà bọn tớ lại không biết thế?"

"Hôm trước Akashicchi đi cùng đội hai tới Meiko đấu tập đó, bọn tớ gặp Kurokocchi, xong rồi Akashicchi có vẻ để ý cậu ấy lắm"

Thiếu niên da ngăm im lặng nhất nãy giờ biếng nhác mở mắt, lên tiếng: "Lọt vào tầm ngắm của Akashi mà chỉ là phó quản lý thôi sao? Còn tưởng phải là cầu thủ gì xuất sắc lắm chứ. Nói thử xem, hai cậu nhìn trúng điểm gì của tên nhóc yếu ớt đó vậy?"

"Nhan sắc!? Chắc vậy đó" Kise do dự mấy giây, dường như là thời gian suy nghĩ. Ánh hoàng kim trong đôi mắt như rực sáng chỉ trước một giây trước khi câu trả lời vang lên. Có thể xem như sau khi suy nghĩ xong, lời nói thốt lên từ cậu ấy chẳng còn do dự nữa. Đó là chắc chắn chứ không chỉ dừng ở "Chắc vậy..."

Không thể phủ nhận, giao lưu nhiều với đám bạn bè bóng rổ toàn là đàn ông, đứa nào đứa nấy đều cố gắng phấn đấu cao lớn hơn nên chẳng còn bao nhiêu dáng vẻ mềm mại của da thịt nữa. Nữ quản lý quanh đi quẩn lại cũng chỉ có bấy nhiêu, nhìn đã thành quen mất rồi. Và đột nhiên ra đường lại va phải một đoá hoa, nhỏ nhắn, xinh đẹp, đánh bay cái gọi là "tiêu chuẩn sắc đẹp" ra chuồng gà. Ai bảo là con trai thì không được trắng trẻo, mắt to môi hồng như con gái? Ai bảo cứ gán cho hai chữ "xinh đẹp" thì phải yếu đuối mỏng manh? Gọi em là một bông cẩm tú cầu vì ấn tượng để lại là một màu xanh dịu mát nhẹ nhàng, một cẩm tú cầu với những cánh hoa nhỏ xíu mỏng như tờ, nhưng cẩm tú cầu xuất hiện vào mùa mưa, cũng tức là em đủ khả năng gánh chịu những hạt mưa nặng trĩu trên cành lá và càng đủ sức để vươn mình lên cao đón cầu vồng sau mưa. Dáng người nhỏ nhắn, nhưng cả bắp tay, bắp chân đều chẳng phải dạng da bọc xương đụng là gãy, gió thổi là bay. Tuy gương mặt vẫn chưa tới thời kỳ trổ mã trở nên sắc sảo, gò má đầy đặn ửng hồng dưới nắng và ánh mắt trong veo, đầy mạnh mẽ chẳng những không mâu thuẫn với nhau mà còn tạo nên một nét đẹp riêng khiến người ta mê mẩn ở em.

"Hoa mọc tự nhiên thì rất đẹp, nhưng có mấy kẻ không biết ý tứ ngoài kia sẽ có ngày chà đạp nó. Muốn nó xinh đẹp mãi thì phải cho nó một môi trường sống an toàn" Akashi vẻ tùy hứng ném ra một câu không đầu không đuôi như vậy. Nhưng trong mắt những người ở đây, điệu bộ tay chống cằm kia chẳng còn xa lạ gì nữa. Cậu ta thật sự nghiêm túc với việc 'trồng hoa'. Phải đến khi thiếu niên tóc xanh lục hỏi cậu có ý gì, người này mới nhàn nhạt cất lời hỏi ngược lại: "Ban nãy nếu Ryota không lên tiếng, trong số các cậu có ai nhìn thấy Tetsuya không?"

Phải, vấn đề quan trọng nhất mà bản thân Kise cũng thắc mắc. Thật tiếc, cậu ta vừa ném mấy quả cà chua kia vào thùng rác xong.

Tất cả nhìn nhau đồng loạt lắc đầu. Cả thiếu niên tóc vàng cũng lên tiếng về câu chuyện quả cà chua chứ cậu ta chẳng thấy bóng dáng ai có mặt tại ghế đá đấy hết.

"Vậy đấy, tôi cũng chẳng thấy. Nhưng chính vì chẳng thấy được cậu ấy mà câu chuyện mới thú vị hơn nhiều, không phải sao? Cậu ấy cứ như...vô hình?"

"Này Akashi, đừng nói là cái thiếu sót mà cậu nói đợt trước..."

Đồng tử dị sắc loé lên ý cười khiến thiếu niên vừa lên tiếng rùng mình ớn lạnh. Gọng kính đã trượt xuống sống mũi một chút cũng quên đẩy lên. Giờ phút này cậu ta chỉ muốn hỏi, cái con người nhỏ xíu ngồi trước mặt này có thật là bằng tuổi cậu không? Bọn họ có phải đã từng là bạn bè không? Sao càng xoáy sâu vào con ngươi hồng đỏ diễm lệ kia càng chẳng hiểu gì hết. Akashi đang âm mưu cái gì điên rồ nữa vậy?

"Shintaro đúng là không làm tôi thất vọng. Đúng rồi đấy. Nhưng cậu ấy không chịu, à, chưa chịu mới phải"

"Khác nhau à? Mà chịu là chịu cái gì? Cậu tỏ tình cậu ấy chắc?" Thiếu niên da ngăm xoay khớp cổ tay mấy cái. Cậu ta vốn không định tham gia cuộc bàn luận mờ ám của mấy người kia, nhưng bởi liên quan đến cái người kỳ lạ mà xinh đẹp gì đó nên miễn cưỡng ném cái lười biếng đi một chút.

"Chưa chắc cậu ấy có phải gu tôi không, mặc dù cũng thú vị lắm. Nhưng trước hết, cái tôi muốn là khả năng chơi bóng của cậu ta. Rất đáng để khai thác đấy chứ~"

"Vừa phải thôi, đừng biến cậu ấy thành một món đồ để cậu khai quật"

Thiếu niên tóc xanh với biểu cảm không được hài lòng lắm xách chiếc túi với mấy tờ rơi nhỏ đứng lên ra về.

Kise vốn muốn hỏi thêm cậu ta một chút, bởi trong số những người ở đây thì người có thể bắt kịp mạch suy nghĩ độc đáo của đội trưởng đại nhân chỉ có cậu học sinh ba tốt ấy: Midorima Shintaro, phó đội trưởng Tsundere không ai bằng trong câu lạc bộ.

"Kuroko, kế hoạch cho mùa hè sao rồi?" Ogiwara từ bàn cuối chồm người lên phía trước để đưa bản cam kết của các thành viên trong câu lạc bộ cho Kuroko_một chú gấu trúc mũm mĩm: "Ghê vậy sao? Làm công tác hỗ trợ đội bóng đến mất ăn mất ngủ như vậy, hay tớ gọi Reiji tới đọc sách xả stress giúp cậu nhé"

"Đọc đến khi tớ ngủ được thì người stress là cậu ấy đó".

Kuroko tự nhủ mình sẽ chợp mắt một lúc vào tiết Nhật ngữ tới rồi mượn vở Ogiwara chép lại sau vậy. Nhưng đó là trong trường hợp em thật sự có thể nhắm mắt yên ổn mà ngủ.

Nguồn cơn của sự kiện em cosplay gấu trúc này cũng là từ buổi sáng hôm qua. Em không biết rằng đêm qua căn hộ đối diện có mở đèn led ngũ sắc thâu đêm hay không mà trong cơn mộng mị không sâu của em luôn có những luồng sáng xanh xanh đỏ tím vàng đến chói cả mắt. Thậm chí không cần ngủ, nhắm mắt lại cũng mơ hồ bị sáng chói cả mắt mà bừng tỉnh.

Thế hệ kỳ tích với người đời chính là thế hệ cầu thủ bóng rổ trẻ tuổi đầy phi thường, nhưng với Tetsuya chắc sẽ là nguyên nhân dẫn đến bệnh đục thủy tinh thể trong tương lai á!

"Cơ mà từ sau khi đội mình đấu với Teiko thì câu lạc bộ bóng rổ được ưu ái hẳn nhỉ. Chi phí cho chuyến đi huấn luyện cũng được tăng lên nữa, đủ để thuê nhà trọ tốt hơn xíu rồi".

Giành thắng lợi trước một tuyển thủ giỏi? Mặc dù huấn luyện viên và quản lí đã hết sức đính chính lại phong cách thi đấu lạ lùng của đội bạn nhưng quý ngài hiệu phó vẫn nằng nặc đòi thông tin ngắn gọn nó lên bản tin toàn trường. Cái số tiền được trợ cấp cho chuyến huấn luyện hè ấy thực ra có thể hiểu theo một cách gọi khác là tiền mua anti cho câu lạc bộ bóng rổ. Kise Ryota và Akashi Seijuro 'bại trận' chính là nguyên nhân. Hết lòng ủng hộ đội nhà nhưng đội nhà thắng rồi thì mĩ nam phải thua. Một số thành phần thậm chí còn chẳng biết gương mặt lúc thua trận của Akashi "phấn khích" đến mức nào đâu, nhưng bọn họ bị tẩy não bởi mấy bộ phim truyền hình kịch bản ba xu liền cho rằng bây giờ bọn họ phải đang buồn lắm.

"Kuroko! Kuroko! Kise Ryota đợi cậu ở cổng trường kìa!"

Ghi nhớ đi, sẽ chẳng có lần thứ hai Kuroko Tetsuya thất thố sặc nước bọt ngay trước mặt cậu đâu chàng trai.

Người vừa chạy vào lớp là thành viên câu lạc bộ, cậu ta mới được bác bảo vệ dặn nhắn lại với cậu học sinh tên Kuroko năm hai gì đó rằng có một nam sinh trường Teiko họ Kise muốn gặp.

Ban đầu còn tưởng cậu ta bông đùa vậy thôi, Kuroko không tin liền lách qua người bạn học ngó ra bên ngoài cửa sổ. Hình như ngoài cổng trường có nhiều phụ nữ hơn bình thường, cái cách mà họ di chuyển cũng thật chậm chạp. Như có một thứ gì đó thu hút khiến họ không nỡ phải rời đi ngay lập tức vậy. Ví dụ như: Mĩ nam.

"Thật luôn!?"

"Lát nữa cậu về trước nhé, Ogiwara-kun".

Thiếu niên tóc hạt dẻ nghe giọng em bình bình như không có chuyện gì xảy ra. Tuy vậy, những ngón tay bấu chặt thành cửa sổ đã gần như không thể giữ bình tĩnh thêm một giây phút nào nữa.

Khi tan lớp, Ogiwara cũng chỉ giải thích sơ qua với Reiji về cuộc gặp mặt bất ngờ giữa hai người. Có điều bọn họ không thể ngờ đến, cái người được hẹn gặp kia không biết vì lý do gì đã mất hút từ lâu trong đám đông tan trường.

___

[Tiểu kịch trường]

_Sân tập luyện bóng rổ thuộc đội một trường sơ trung Teiko_

Murasakibara: Aka-chin, nè~

Akashi: Tôi không ăn vặt, bánh của cậu quá ngọt.

Murasakibara: Phải bánh đâu, hạt giống mà.

Kise từ một xó bò lại, dường như mới gọi điện thoại xong: Akashicchi trồng hoa á? Thật nha, tớ không thể tưởng tưởng nổi hình ảnh đấy được đâu.

Midorima từ ngoài bước vào: Aomine báo vắng...tạm thời là vậy, Momoi đang đi tìm cậu ta. Khoan, cậu...đám hoa này là sao, Akashi, nanodayo?

Murasakibara: Hôm qua không phải các cậu nói muốn trồng hoa à? Tớ tiện mua đồ ăn nên là mua luôn cái này đó. Mà Aomine-chin lại nghỉ à? Vậy tớ cũng đình công luôn nhé, tớ cao hơn hôm trước rồi, bóng không lọt qua rổ được đâu.

Akashi: Tùy cậu. Còn nữa, đây là kẹo dẻo trái cây hình hoa, cầm đi đi.

Kise: Midorimacchi, Haizaki đâu rồi?

Midorima: Nijimura-senpai nói cậu ta ở quán net rồi. Muốn 1-on-1 thì đến chỗ cũ tìm.

Kise: Khỏi đi. Hôm nay tập không Akashicchi?

Akashi: Cậu có kế hoạch?

Kise: Vừa nhớ ra phải đến nhà người thân lấy đồ ý mà~

Akashi: Vậy ngày mai 1-on-1 với Haizaki ba trận. Shintaro, báo với đội hai ngày mai đấu tập nội bộ kiểm tra năng lực thành viên.

Midorima: Báo trước 1 ngày? Cậu đùa đấy à?

Akashi: Chúng ta cần Daiki đến sân để không quên cảm giác tiếp xúc với bóng. Còn nếu cậu ta không làm được gì nữa thì để tôi còn biết đường thay người. Cậu khóa cửa đi, tôi về trước. Hoa mà thiếu ánh sáng sẽ dễ chết lắm.

Kise, Midorima: Cậu ta trồng hoa thật đấy à?

___

W-U: |6.9.23|-|14.10.23|

Các chị mẹ muốn Thế hệ kỳ tích sẽ yêu thương nhau đằm thắm như anh em một nhà và cạnh tranh công bằng để xứng đáng với tình yêu đẹp đẽ chớm nở trong lòng?

Toii: Không có chuyện đấy đâu. Đặt phòng bệnh có sẵn cái máy thở oxi đi mấy mắ, hít hà drama bổ phổi nè.

Chill chill cuối tuần đeeee⁠(⁠⁠ω⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top