Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 25: Bị bệnh rồi!

Tôi đúng là ngu ngốc, đến kiểm tra định kỳ cũng quên. Thế nào Lyted cũng nổi điên lên, mắng tôi một trận. Cơ thể tôi từ nhỏ đã khác thường, nhưng khi tôi có phép thuật, cơ thể này khoảng một thời gian thì suy yếu hẳn đi. Cứ một ngày sẽ mất một giác quan, qua ngày hôm sau sẽ có lại giác quan đó nhưng mất một giác quan khác nữa. Cứ như thế mà không được uống thuốc tôi sẽ không còn khả năng sử dụng phép thuật và trở thành một con người bình thường. 

Mặc dù bây giờ tôi đã có lại ý thức nhưng thật sự tôi chẳng muốn mở mắt dậy. Mất một giác quan là một chuyện rất lớn, ảnh hưởng đến chính bản thân tôi và những người xung quanh. Có điều, nếu tôi không tỉnh lại thì Duagloth sẽ rất lo lắng. Tôi không muốn làm anh ấy lo lắng

Cố gắng cử động những ngón tay, tôi chớp chớp mắt. Cả cơ thể bây giờ thật nặng nề. Mắt - vẫn còn thấy, tai - tuy nghe hơi nhỏ nhưng còn được, mũi - vẫn ngửi được mùi mốc ẩm, vậy chỉ còn vị giác và xúc giác, thứ nào sẽ mất đây?

Bỗng nhiên có một giọng một bé nhỏ vui mừng vang lên:

- Ah! Chị Esther tỉnh rồi!

Là nhóc Bell, sau tiếng  của cô bé là tiếng động lớn và tiếng bước chân. Bell ôm chầm lấy tôi, vui vẻ đỡ tôi dậy. Fen và Duagloth cũng xuất hiện

- Tỉnh rồi? 

Vẫn là giọng lạnh lùng đó, mà sao tôi cảm thấy ấm áp đến thế. Tim tôi cứ đập thình thịch. Cảm giác này là...?

- Em không sao. Anh đừng lo, chỉ là bệnh cũ tái phát thôi

Tên Fen đáng ghét khi thấy tôi đã tỉnh táo rồi thì trêu chọc tôi mấy câu

- Y sĩ mà bị bệnh thì chữa bệnh như thế nào? Đúng là con gái nhà giàu yếu đuối.

- Hứ, im đi nhóc con. Chị đây có thể tự chữa bệnh chứ không vô dụng như nhóc đâu

- C...cô... Cô đang nói gì thế? Tôi mà là nhóc con. Tôi đã 16 tuổi rồi đó

- Xì... Tôi hai mươi rồi

- Nói dối! Cô bằng tôi thì có

- Tôi nói thật đấy, phải không?

Tôi liếc mắt qua Duagloth. Anh ấy suy nghĩ một tí rồi gật đầu. Tôi thì chênh lệch so với Duagloth khoảng vài tuổi thôi, mà Duagloth đã gần 22 rồi. Mà tuổi thật của tôi cũng nhiêu đó. Tuổi thọ của những người có phép thuật và những người con lai kì dị như tôi thì hơn mấy trăm ngàn. Nhưng, không biết phụ mẫu đã ếm bùa gì lên tôi mà mới 16 tuổi thì tôi đã hết phát triển trong khi những người khác đến 20 tuổi mới dừng phát triển. Vì thế một số bộ phận cơ thể vẫn chưa hoàn hảo ( đặc biệt là ngực :(((( ), thân hình trẻ con ( mặc dù đã 1m7), giọng nói bình thường chẳng có chút uy nghiêm nào và đặc biệt còn bonus thêm cái bệnh kì lạ này. Lâu lâu lại tái phát làm tôi mệt mỏi chế tạo thuốc để kìm hãm nhưng vẫn chưa có cách điều trị tận gốc. Ruth đã cố gắng tìm hiểu nhưng chẳng có kết quả nào. Thật là khổ!

- Đúng rồi! Anh này là phu quân của chị hả?

Câu hỏi bất ngờ của Bell làm tôi giật mình, điên cuồng lắc đầu

- Không, Dua... Duarte là anh của chị

- Vậy ư?

Bell tươi cười với Duagloth. Đúng là nguy hiểm quá, dù gì cũng phải dấu tên thật của Duagloth để tránh phiền phức. Duarte chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng nghe cũng được đấy chứ.

- Mà sao em lại ở đây vậy?

Tôi quay qua hỏi Duagloth. Anh ấy chưa kịp trả lời thì Fen đã chen vô

- Tôi đi trong rừng vô tình thấy hai người. Cô thì đang ngất đi nên tôi bảo hắn đưa cô về đây. Cô đã mê man như thế gần một ngày rồi

- Một ngày?

Tôi cảm thấy mừng trong lòng. Lần trước đã ngủ gần 1 tuần và Ruth lo lắng thái hóa nên đút thuốc cho tôi bằng... m... Mà thôi, chuyện kinh dị không nên kể.

- Em bệnh gì?

Duagloth đột nhiên hỏi, làm tôi bối rối không biết trả lời. Bệnh này thì cũng bị lâu nhưng tôi vẫn chưa biết tên hay nguyên nhân của nó

- Em không biết. Nhưng sẽ có người đưa thuốc cho em. Anh đừng lo

- Là hai người đó?

Hai người đó? Ý anh ấy là Lyted và Vamp? Hai người đó đã xuất hiện khi tôi bị ngất ở Roma. Có lẽ lần này cũng sẽ có người xuất hiện và giúp tôi như lần trước. Quả thật, Duagloth rất thông minh nhưng tôi cầu mong Lyted đừng bao giờ xuất hiện. Cậu ấy sẽ đánh tôi một trận vì tội quên khám định kì và uống thuốc mất

- Ừm, nhưng có thể không phải là hai người đó

Fen thấy tôi nói chuyện vừa khó hiểu vừa thiếu tự nhiên nên cầm tay Bell, đi ra ngoài, lại còn ném một câu

- Cặp phu thê các người nói gì thì nói đi. Chúng tôi không làm phiền nữa

- chứ!!! Đã bảo anh em rồi !

- Hiểu rồi, hiểu rồi

Fen vẫy vẫy tay đắc ý, rồi đóng cửa cái rầm.

Bây giờ trong phòng nhỏ xíu này chỉ còn tôi và Duagloth đang ngồi đối diện. Anh ấy cũng chẳng tò mò tại sao tôi quen bọn họ, chỉ im lặng nhìn tôi. Mà thứ tôi ghét nhất là bầu không khí yên lặng này, nó khó chịu đến đáng sợ. Bỗng nhiên, một ý nghĩ điên rồ xoẹt lên.

Tôi vẫy tay ra hiệu cho Duagloth lại gần

- Em có chuyện này, anh lại đây

Duagloth cứ làm theo lời tôi nói

- Gần tí nữa

Rồi bất ngờ, tôi vươn tay, kéo Duagloth lại. Hai đôi môi " vô tình" chạm vào nhau. Vì bất ngờ, Duagloth đẩy nhẹ tôi ra. Tôi cười thỏa mãn. Đột nhiên...

- Ưm...

Tôi bị cưỡng hôn a. Đừng nói là quả báo, tôi không chịu đâu. Đã vậy, cơ thể tôi còn phải ứng rất mạnh mẽ. Tôi xấu hổ đến đỏ mặt, tim cứ đập thình thịch. Cơ thể bắt đầu mềm nhũn ra, không thể phản kháng lại được.

Kiêu ngạo tôi còn đâu? Đúng là không lời nào diễn tả được

Sau khi thấy tôi không thể làm gì được nữa. Duagloth thả tôi ra, đặt tôi nằm xuống, rồi cười cảnh báo

- Lần sau đừng ngu ngốc mà chọc anh

Lần sau? Không có lần nào nữa đâu. Tôi sợ rồi T-T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top