Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 29: Thân phận của bọn họ là...

Được rồi. Thời gian vui chơi đã kết thúc, đến lúc nghiêm túc rồi...

- Chán quá đi... Không còn ai để vòi  vĩnh nữa rồi!

- Chứ bình thường như thế nào?

- Cũng vậy thôi

-...

************************************************************************

Ngày đầu tiên vắng Duagloth ở cùng Ruth...

- Chúng ta làm gì giờ?

Tôi bắt đầu than vãn

- Chứ bình thường cậu làm gì?

Ruth bắt đầu bực bội sau khi bị tôi nhét đầy vào tai những lời than vãn

- Chẳng làm gì cả?

- Thì bây giờ cũng vậy đi

- Không được... Chán lắm...

- Chịu thua cậu. Vậy chúng ta ra khỏi lâu đài đi

Nói đến đây tôi bỗng sực nhớ một điều.

- A... Ruth, cậu có thể kiểm tra ADN không?

- Được chứ

- Tớ muốn 10 phút sau có kết quả

Tôi đưa cho Ruth hai lọ máu nhỏ

- Kiểm tra ADN chứ có phải xét nghiệm máu đâu. Chỉ cần mẫu tóc là được rồi.

- Nhiều chuyện. Tớ thích máu đấy. Làm gì nhau nào!

- Chịu thua cậu

Ruth nhận lấy hai lọ máu rồi bắt đầu đi kiểm tra. Cậu ấy đọc rất nhiều sách, nên cậu ấy rất giỏi và biết làm nhiều thứ vượt qua khả năng của người bình thường. Dù gì đó cũng do di truyền từ mẹ tôi mà (?). Nói thật là tôi không hiểu mẫu thân tôi và phụ thân của Ruth đã làm gì mà tôi và cậu ấy lại đặc biệt đến như thế: tôi sinh ra lại có sở thích về dược liệu và điều chế của phụ thân Ruth, còn Ruth lại thích thú về kiến thức giống mẫu thân của tôi. Haiz... Có khi nào tôi và cậu ấy là chị em ruột không nữa? Nếu không vì sự ra đời khác biệt của tôi và Ruth thì tôi chắc chắn đã nghi ngờ lâu rồi. Tôi và Ruth đều sinh ra nhờ ma thuật từ máu. Ma thuật này không khó nhưng nó khá phức tạp về nguyên liệu để tạo ra một đứa con hoàn hảo. Vì cha mẹ tôi không thể ăn nằm với nhau nên đã quyết định dùng ma thuật để tạo ra tôi. Cha mẹ Ruth cũng ham vui làm theo. Hai "ông già" đã hứa hôn cho chúng tôi nếu tạo ra một trai một gái. Ai ngờ cả hai đều là gái chứ? Tôi lại được còn nghe mẫu thân kể khi thi triển ma thuật thì cần máu của cả hai người vợ chồng nhưng phụ thân lại sợ mẫu thân đau nên không cho cắt tay để lấy máu. Hai người giành co nhau. Thế là mẫu thân vô ý cắt sâu vùng động mạch ra cả một chén huyết. Nên tôi được thừa hưởng từ mẹ nhiều hơn. Nghe thật hài phải không? Và từ đó, cha tôi ghét tôi vì tôi đã làm mẹ đau. Haiz... Đúng là cuồng vợ mà bỏ con cái...

- Này!!! Có kết quả rồi nè! Lại ngẩn ngơ gì đó?

- A! Xin lỗi. Kết quả thế nào?

- Chủ nhân của hai lọ máu ấy có quan hệ xa

- Là sao?

- Tức là có thể là chú cháu hoặc là ông cháu đấy *cốc*. Ngốc quá đi

Vừa nói, Ruth vừa gõ đầu tôi một cái đau điếng.

- Hả?! Không ngờ Duagloth lại già như thế

- Của hắn à? Không nhất thiết là già đâu. Có thể là con cháu của anh em hắn đấy. Việc này cũng dễ hiểu mà. Chỉ là quan hệ họ hàng thôi. Hơn nữa... *cốc* Người ta trẻ vậy mà bảo già. Cái này đánh thay cho hắn

Nói rồi, đầu tôi lại bị nổi thêm cục u nhỏ. Xoa xoa đầu với khuôn mặt ủy khuất nhìn Ruth. Xui thật. Sao ai cũng nhắm đầu tôi mà đánh vậy

- Tại cậu ngốc quá mà? - Ruth như nắm được ý tôi

- Ai bảo ngốc hả? Chỉ là làm biếng suy nghĩ thôi! - tôi phản bác lại - Đi thôi!

- Đi đâu?

- Gặp chủ nhân lọ máu còn lại

************************************************************************

Bây giờ tôi thấy Ruth bảo tôi ngốc là rất đúng. Sau khi thoát khỏi cái đám người hầu ồn ào thì chúng tôi lại bị lạc trong rừng.

Đi đâu cũng lại cây, thật chóng mặt, chẳng biết phương hướng nào. Đã vậy, lại còn mùi ẩm mốc, cây rừng chằng chịt khó đi. Thật bực.

Bỗng nhiên trong bụi rậm gần chỗ tôi đứng có động. Cả hai người chúng tôi đều rút kiếm để phòng trường hợp xấu nhất. Nhưng không ngờ, một cái đầu quen thuộc nhoi lên, với cái điệu bộ quen thuộc

- A, cô lại lạc đường à?

- Fen!!!

*************

Thật không hiểu tôi có duyên với Fen đến như thế hay là cái lãnh địa chết tiệt này ghét tôi đến như thế mà lúc nào ra khỏi lâu đài tôi cũng bị lạc và cũng bị Fen dắt về ngôi nhà tồi tàn này

- Chị Esther

Bell thấy tôi liền chạy ra ôm chầm lấy, nhanh chóng hỏi thăm

- Ủa, không phải chịu tìm được người thân rồi à? Sao còn quay lại đây

- Chị trở lại để thực hiện lời hứa đấy. Chị sẽ chữa bệnh cho Delta. Lần này chị có đủ "đồ nghề" rồi

Tôi xoay đầu nó cười hiền. Nhanh chóng lục khắp người, tôi bỗng phát hiện thuốc của tôi đã bị "mất tích"

- Sao thế?

Ruth lo lắng nhìn tôi hỏi

- Mất rồi?

- Mất cái gì?

- Viên thuốc dạng con nhộng của tớ không thấy đâu cả. Có khi nào để quên ở lại không?

- Ai da, tớ bảo cậu ngốc là phải

Nói rồi Ruth lấy trong người ra một viên thuốc dạng con nhộng đưa cho tôi

- Cậu để quên trên bàn đấy. Lần sau đừng gắng mà nhớ

- Cảm ơn nhé

Tôi cười trong sự nhẹ nhõm. May mà Ruth có lấy giúp nếu không thì phải chạy về lâu đài rồi. Bỗng tôi sực để ý một điều

- Delta đâu rồi?

- Anh Delta đang ngoài bờ suối. Anh ấy bảo muốn đi dạo cho khỏe

Bell nhanh chóng cung cấp "thông tin" cho tôi rồi còn chỉ hướng đi ra bờ suối. Sau khi bí mật dặn dò Ruth vài điều. Tôi quyết định sẽ đến đó, vừa chữa tận gốc bệnh của Delta, vừa hỏi cho rõ thân phận thật sự của bọn họ. Dù gì cậu ấy cũng là anh cả, chắc chắn sẽ biết gì đó. Thậm chí còn nhiều hơn thế nữa. Và tôi cầu mong rằng đừng đúng như suy đoán của tôi, nếu không thì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top