Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 33: Buổi sáng vui vẻ

Sáng sớm hôm sau, Duagloth đã đến tìm người. Mở cửa phòng bước vào, hắn chỉ thấy một cô gái ngồi trên ghế, hai chân gác lên bàn, váy được kéo lộ hai cặp đùi trắng

- A, mới sáng sớm công tước đại nhân đã đến tìm bé Est ư?

Nàng ta cười, nói. Duagloth không quan tâm, chỉ hỏi lại

- Em ấy đâu?

- Ai da, gấp gáp gì thế? Sáng sớm cậu ấy đã đi, chỉ gửi lời nhắn lại

Nói rồi, Ruth đặt hai chân xuống, đứng dậy, tiến lại gần hắn

- Tòa nhà này khá rộng nhỉ? Tổng cộng hơn 27 phòng và 73 người hầu kể cả binh lính phải không? Esther nói cậu ấy muốn chơi trốn tìm. Nội trong ngày, nếu công tước tìm được cậu ấy, thì cậu ấy sẽ đi theo công tước. Nhưng ngược lại thì ngày mai quay lại đây

Duagloth nghe Ruth nói xong thì quay lưng rời đi.

- Đừng gấp thế

Ruth gọi. Hắn cũng dừng lại

- Cậu ấy bảo tôi cho anh gợi ý: đừng nghĩ tìm theo đặc điểm bên ngoài có thể thấy được cậu ấy. Cậu ấy có thể đổi màu mắt và màu tóc đấy. Hehe, tôi thấy nên kiểm tra ngực thì hơn đấy. Vòng một cậu ấy nhỏ lắm. Hehe...

Ruth chưa nói hết câu thì hắn đã ra khỏi phòng, đóng rầm cửa. Nàng lắc đầu

- Đúng là... Vẫn chưa nói hết cơ. Tôi cũng có thể tham gia tìm chung anh mà. Hơn nữa nếu ngày hôm nay không tìm được cậu ấy thì hôm nay phạm vi không phải trong tòa nhà này thôi, mà là cả thành Roma này. Nếu không quan tâm thì thôi, tôi sẽ đợi xem, anh có thể làm gì con nhóc quậy phá đó

~~~***~~~

Đó là tất cả những sự việc sáng hôm nay. Tôi đang nhí nhố trong trang phục người hầu ở nhà bếp. Thật sự ban đầu tôi cũng không có ý dĩ chơi trò trốn tìm này. Nhưng tối hôm qua, Ruth và tôi đè nhau. Đổi đủ kiểu tóc, màu mắt. Thế là sáng hôm sau, mới ra khỏi phòng đã bị nhận nhầm là người hầu. Nhưng không sao, dù gì cũng không phải lần đầu. Tôi bị rất nhiều lần, và tôi cũng rất hưởng thụ nó. Cảm giác rất tuyệt

- Ngọc, nghe không?

Viên đá hình trái tim giữa vòng cổ tôi phát sáng. Tôi nhanh chóng lấy tay che nó lại, nhỏ giọng

- thế?

- Duagloth đã biết

-
( chữ in nghiên là đối thoại giữa Esthet và Ruth qua phép thuật)

- Anh ấy đâu?

- Mới ra khỏi cửa thôi

- Cậu đi theo báo vị trí cho tớ được không?

- Chơi ăn gian nhỉ?

- Nhiều lời

- Được rồi, bây giờ đã xuống đại sảnh

Tôi nghe nói thế bèn cố gắng trốn ra khu vườn hoa phía sau

- Bây giờ hắn đã xuống phòng bếp

Ruth thông báo cho tôi. Tôi thở phào, quả nhiên rời khỏi đó là quyết định đúng đắn. Duagloth biết tôi ham ăn nên thế nào cũng thế. Nhưng tôi thông minh và nhanh chân hơn nhé

- Nay, hắn đã quay lại sảnh. Triệu tập những người hầu mắt ngân sắc đấy

- Đúng anh ấy. Cũng đã phát hiện tớ sẽ thể đổi màu giống anh ấy. Nhưng tiếc thay ngược lại

Đúng thế, tôi muốn thay đổi vẻ ngoài giống anh ấy. Nhưng tóc tôi màu bạch kim và đôi mắt lại màu đen. Tiếc thật đấy. Duagloth không thể nghĩ ra đâu. Lần này tôi thắng chắc

- Cậu đang đâu?

- Tớ đang trên gác mái. Trốn đây tốt nhất

Tôi đang cười thỏa mãn trong sự chắc chắn, chiến thắng đã nằm gọn trong tay. Bỗng nhiên, có tiếng bước chân gần đấy. Một giọng quen thuộc vang lên

- Esther, ra đi. Ở đó chật lắm đấy

Tôi giật mình, là giọng của Duagloth. Nhưng làm sao có thể chứ. Bỗng nhiên, tôi mới nhận ra một việc.

Tôi lao ra, nắm lấy cổ áo của đứa con gái đang đứng sau lưng Duagloth, đè xuống gằn giọng

- CẬU PHẢN BỘI TỚ

Ruth vẫn cười cười với giọng châm chọc

- Không phải tớ cũng được tham gia à? Cậu tin người quá rồi

- C...cậu...

- Được rồi, cả hai đứng dậy đi. Như vậy còn hệ thống gì nữa?

Duagloth cố gắng làm dịu tôi lại. Tôi bực bội đứng dậy, chỉnh lại quần áo. Theo Duagloth trở về phòng. Ruth cũng lẽo đẽo theo sau

---***---

Chúng tôi quay lại căn phòng ngủ. Tôi và Ruth ngồi xuống bàn, rót một tách trà. Duagloth dựa lưng vào tường nhìn bọn tôi. Một lúc lâu sau, anh ấy cất tiếng

- Anh muốn nói với em vài chuyện

Nói rồi Duagloth nhìn qua Ruth

- Cậu ấy không phải người ngoài. Không sao

Nhưng Ruth lại bước ra ngoài, xua xua tay

- Thôi, thôi. Hai anh em các người nói gì nói đi. Tôi ra ngoài trước. Dù gì, có ở đâu thì tôi vẫn biết hai người nói gì.

Sau khi Ruth đã đóng lại. Ánh mắt Duagloth chuyển lên người tôi. Giọng không nóng không lạnh, hỏi

- Sao em làm thế?

Tôi khẽ cười, mắt đối mắt

- Em nghĩ khi anh cho em quyền lực, anh cũng tính đến nước này chứ?

- Đúng thế. Nhưng anh muốn biết lí do

Tôi không vội trả lời. Chỉ im lặng nhìn bình hoa trên bàn. Khỏi nói cũng biết đây là thành quả của Ruth. Cách cắm rất đẹp, kỹ thuật và cách phối hợp rất tuyệt. Tôi đưa tay, rút ra một búp hoa. Quay nhìn Duagloth hỏi

- Anh biết ý nghĩ của lưu ly không?

Đưa búp hoa lên, đôi môi tôi khẽ chạm, liền nở thành một bông lưu ly xinh xắn

- Xin đừng quên tôi. Đó là ý nghĩ của bông hoa này. Em làm vậy cũng chỉ muốn mọi người tôn trọng anh hơn thôi

- Tại sao?

- Không phải anh rất cô đơn à? Như thế mà anh vẫn muốn mọi người khinh sợ à? Anh biết em sợ nhất điều gì không? Đó là sự quên lãng. Em không muốn khi bản thân chết đi, ai cũng không nhớ đến em, lại càng không muốn khi em mất, mọi người lại vui mừng thay vì khóc lóc. Em cũng muốn anh được tôn trọng. Em càng không muốn mọi người nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi và khinh thường. Em ghét như thế, rất ghét

Không khí trầm xuống. Duagloth nhìn tôi, vẫn bằng ánh mắt bạc ấy, nhưng bây giờ nó lại có một tia cảm xúc khó hiểu gì đó.

Duagloth thở dài, đến gần, gõ vào đầu tôi một cái

- Ngốc này, anh không cô đơn. Anh có em. Anh không cần bọn người đó tôn trọng. Anh chỉ cần em

- A...anh... Đúng là nói gì anh cũng không hiểu

Mặc dù vẻ ngoài như thế như trong lòng tôi lại có một cảm xúc ấm áp trào lên. Tôi thật hạnh phúc khi nghe Duagloth nói như thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top