Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 37: Đánh cược

Mấy ngày sau. Tôi và Ruth đều ở lì trong phòng. Ngoài trừ một vài lúc đi dạo ở khu vườn nhỏ gần đấy thì chúng tôi đều ở phòng tập trung làm việc và nghiên cứu. Dù ở đâu thì chúng tôi cũng không thể quên trách nhiệm của một nữ hoàng. Một mình Lyted không thể gánh vác được hết nên chúng tôi phải giúp đỡ hắn.

Duagloth cũng rất ít đến đây. Ngoại trừ những buổi chiều để dùng bữa ăn chung thì dường như anh ấy rất ít có mặt ở phòng. Mà cũng phải, hoàng cung đâu có nhỏ. Có lẽ anh ấy đã tìm một nơi khác để nghỉ ngơi. Tôi kể từ lần ấy cũng ít nói chuyện với Duagloth. Ngoài trừ những câu xã giao hoặc những câu quan tâm tối thiểu của một anh trai với một em gái nên có. Có lẽ vì sắp chiến tranh nên anh ấy không để ý lắm. Tôi mong là vậy.

Nơi đây khá vắng vẻ, rất ít người hầu qua lại. Nhưng mỗi lần có người thì tôi lại nghe những câu chuyện về tôi và Duagloth. Có lẽ tôi nổi tiếng thật rồi.

Tôi cũng muốn gặp giáo hoàng đại nhân nhưng thời gian trôi qua quá nhanh nên cũng đã đến lúc tôi và Duagloth khởi hành đến Anh quốc. Kể từ khi đến đây, tôi vẫn chưa thấy hoàng đế La Mã, nhưng tôi cũng không mong được gặp hắn lần nữa. Tôi đã quá mệt mỏi rồi.

.

.

Theo như kế hoạch, tôi, Ruth và Duagloth đến Anh Quốc bằng hắc ma pháp do Duagloth thi chuyển. Nhờ thế tôi rất đỡ mất sức. Nhưng như thế, trái tim của tôi rất đau. Và tôi hiểu tại sao...

---***---

Xứ Wales...

Vì một số trục trặc kĩ thuật, có thể cho là vậy. Tôi bị tách khỏi Duagloth và Ruth. Tôi đã đến một khu vực của những nông dân thay vì là lâu đài lãnh chúa.

Ở đây tôi đã gặp một cô gái tóc đen, mắt đen. Đó là người chơi!!!

Tôi lén theo dõi cô ta. Cho đến khi tôi gặp được Parsi Fal - một tên bị nguyền rủa có hai nhân cách.

Hắn đã hợp tác với Lâm Linh giúp một cô gái khỏi tay lãnh chúa nơi này. Tôi thật mắc cười khi cô ta cải trang thành cô gái tóc vàng. Trông thật ngu ngốc. Tôi tự hỏi tại sao Duagloth lại có thể có cảm giác với cô ta được.

Lén theo chân Lâm Linh vào lâu đài. Thì bỗng nhiên, tôi đã bị Ruth kéo đi. Cậu ấy dẫn tôi đến một tòa tháp, bảo tôi đợi Duagloth. Thật không hiểu nổi.

- Tại sao chỗ này nhiều muỗi vậy?

Tôi vừa đập muỗi vừa càm ràm. Tại sao thời này nhiều muỗi thế?

- Suỵt, im lặng tí nào. Có người kìa

Ruth đứng gần cầu thang nhìn xuống, ra hiệu cho tôi im lặng. Tôi tò mò, đến gần. Cầu thang xoáy ốc nên tầm nhìn bị che khuất rất nhiều nhưng những cái bóng và tiếng động đã nói lên tất cả. Có hai người đang ở đó!

Tôi từ từ đi xuống, rồi nấp ở một góc khuất nhìn những người ở dưới.

Lâm Linh đang chật vật với tên lãnh chúa béo ú thì Duagloth xuất hiện.

Tôi nhìn hết cả đối thoại giữa Lâm Linh. Cả cái cách mà tên lãnh chúa ấy phạm phải điều cấm kỵ và cả cái cách Duagloth giết hắn cách nhanh gọn. Cả cái cách Lâm Linh xin sự tự do cho những người nông dân và đặc biệt là cái điện thoại bị rơi ra của Lâm Linh. Cả quá trình Duagloth đều rất bình tĩnh.

Sau khi Lâm Linh đi khuất, tôi mới bước ra

- D...Duagloth!

Tôi khẽ gọi tên anh ấy

- Là em à? Do một vài trục trặc nên anh nhờ Ruth tìm em. Em ổn không?

Ánh mắt Duagloth dịu đi khi nhìn tôi. Đưa tay dẫn tôi đi qua cái xác đầy máu

- Thế nào?

- Em cũng nghe rồi đấy. Tất cả đều theo ý. Em thích gì ở đây cứ lấy.

Duagloth vuốt nhẹ mái tóc tôi, cưng chiều như một món đồ quý

Tôi phùng má, ôm anh ấy

- Em cần anh thôi!

- Thế đã nghĩ thông rồi?

- Ừ, hiện tại chúng ta còn bao nhiêu thời gian thì cứ tận hưởng. Em không muốn sau này phải hối hận.

Tôi khẽ đặt đôi môi hồng lên của Duagloth. Một cách nhẹ nhàng, không cuồng nhiệt, không mạnh mẽ đoạt chiếm, chỉ đơn giản là khẽ chạm nhau. Một cách nhẹ nhàng.

- Em chắc chứ?

Duagloth buông tôi ra, hai đôi mắt đối diện nhau.

- Ruth không ngăn cản thì chẳng có việc gì cả. Em và cậu ấy đã bàn bạc kỹ rồi. Chỉ cần anh một lòng với em, thì từ bây giờ đến thời gian đó. Em sẽ không bỏ anh.

Tôi khẳng định. Đúng vậy! Tôi đã quyết định. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên tôi phạm phải lỗi này. Nhưng Duagloth bây giờ đã chiếm địa vị rất cao trong lòng tôi. Không hiểu tại sao, và khi nào. Có lẽ, tình cảm của tôi đối với anh ấy chỉ thua tình cảm của tôi đối với "tên ấy" một chút.

- Em mệt chưa?

Duagloth ân cần quan tâm.

- Không sao, chỉ một chút việc này làm sao làm khó em được. Hay là chúng ta nghỉ một đêm ở đây đi.

- Cứ theo ý em.

Duagloth dìu tôi đến đại sảnh. Anh ấy tiếp tục công việc theo kế hoạch, cũng không quên thực hiện lời hứa với Lâm Linh. Ngoài tiền tài và nhân lực, thì đất đai, Duagloth nghe theo lời đề nghị của tôi đã chia cho bọn tá điền.

Trong lâu đài, tôi cũng có thể tiếng reo hò của những người nông dân. Cảm giác thật chân thật.

- Cuối cùng cậu cũng quyết tâm

Ánh mắt tử sắc nhìn lên người tôi như muốn xâu xé.

- Xem như chúng ta đánh cược một lần vậy

Tôi nheo mắt nhìn bóng lưng Duagloth đang chỉ tay ra lệnh cho bọn thuộc hạ.

Một cuộc đánh cược lớn...

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Bạn có dám đánh cược vào tình yêu không? Giết tâm hay hình phạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top