Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Lý Ngọc tỉnh dậy đã là gần trưa, vốn đồng hồ sinh học của cậu cực kì chuẩn, nhưng tại vì quá giấc, gần sáng mới bắt đầu ngủ được, thành ra cả người mệt mỏi không muốn rời giường.

Lý Ngọc với tay lên tủ cạnh giường cầm điện thoại lên xem giờ, cũng đến lúc dậy nấu bữa trưa rồi.

Cậu ngồi dậy thu dọn chăn gối rồi làm một lèo mấy việc vặt, sau đó mới đi xuống bếp lấy đồ tươi mà hôm qua có mang theo đã cất vào trong tủ lạnh. Ban đầu tính là làm vài món nho nhỏ thôi, cuối cùng nhìn rau với thịt còn nhiều quá, không ăn sớm thì để lâu cũng hỏng mất, gần đây hẳn cũng phải có chợ chứ, không nhất thiết tích trữ lại làm gì cả.

Thành ra Lý Ngọc làm tận bốn món thịt, hai món rau, một mình ăn đương nhiên không thể hết được, liền nảy ra ý định mang sang cho nhà hàng xóm, tiện thể nhắc nhở anh ta một chút.

Cậu trong bụng tự khen mình thật thông minh hiếm có, hí ha hí hửng xúc đồ ăn vào một cái hộp cơm nhiều ngăn, mỗi thứ một ngăn, kể ra cũng khá nhiều.

Vừa bước ra khỏi cổng liền nhìn sang nhà bên cạnh lại thấy mấy người đàn ông ăn mặc hở hang, rách trên rách dưới, còn trang điểm lòe loẹt, tóc tai bù xù cũng vừa bước ra từ bên trong.

- A, chào cậu em, trông cậu em đẹp trai quá nha, đây là số điện thoại và weixin của anh, nếu có hứng thú thì liên hệ nha!

Lý Ngọc gương mặt liền tỏ ra khó chịu, rõ ràng là không hài lòng chút nào. Cậu không có hứng thú với đàn ông, đừng nói là cái thể loại ẻo lả này, cậu mới không thèm liên hệ với trai bao nhé.

Nhưng thái độ của Lý Ngọc cũng chẳng ảnh hưởng đến nụ cười tươi trên môi của người đối diện, anh ta nháy mắt với cậu một cái rồi quay lưng đi mất.

Rõ là đêm qua đã nghe mấy cuộc đối thoại của bọn họ nhưng Lý Ngọc vẫn chưa tin tưởng lắm, đến bây giờ thì không những tin vào dự đoán của mình, cậu còn cực kì ghét bỏ lối sống vô tổ chức của tên hàng xóm kia.

Đang định ôm hộp đồ ăn về nhà thì cửa nhà hàng xóm lại mở ra một lần nữa, là hai người đàn ông bước ra. Tuy quần áo có chút lộn xộn nhưng không phải là phong cách khó tả giống người vừa rồi, chỉ là một người nhuộm tóc vàng hoe trông rất chói mắt, một người lại nhuộm tóc đỏ hung, gương mặt tươi cười nói tạm biệt nhau.

- Này Tùy Anh, lần sau cần người cứ gọi tao, tao sẽ dắt đến tận cửa phòng ngủ luôn.

- Đệt, nói vậy người ta sẽ hiểu nhầm đó cái thằng này! Giờ thì về đi, vợ mày ở nhà còn chờ chồng kìa.

Người đàn ông tóc vàng trước khi đi còn vỗ mông người đàn ông tóc đỏ hung một phát, cười khằng khặc rồi chạy mất.

- Aish cái thằng điên này! Lần sau mày quay lại chắc chắn tao sẽ tụt quần mày ra dạy cho mày một bài học!

Lúc này anh ta mới quay ra thấy Lý Ngọc đang đứng ở cổng nhà bên cạnh, anh ta liền cười cười, vẫy tay với cậu mà chào hỏi:

- A xin chào, nhìn cậu rất là lạ nha, có vẻ mới chuyển từ nơi khác đến à?

Lý Ngọc hơi ái ngại, đắn đo một chút lợi và hại khi bắt chuyện với tên hàng xóm đầy ác cảm này, cuối cùng cũng trả lời qua loa không mặn không nhạt:

- Vâng, tôi là người ở Bắc Kinh đến đây ở một thời gian.

- Ồ, nhìn cậu còn trẻ như vậy, gọi tôi là anh nhé. Anh cũng ở Bắc Kinh từ nhỏ, mãi sau này mới chuyển đến đây sống, thỉnh thoảng cũng có về nhà rồi lại đến đây. Nói chung là ở đây vẫn thoải mái hơn nhiều, cũng không phải nhìn mặt những kẻ không thích mình.

Lý Ngọc trong lòng thầm nghĩ xấu, rõ ràng anh ta sống như vậy thì lấy đâu ra người thích được chứ, có chăng thì cũng là mấy tên trai bao thôi, vậy thì mấy người bình thường nào ưa nổi chứ, chuyển về nơi xa xôi vắng người này cũng là bình thường thôi, đỡ đi người không ưa anh ta, nhà cách nhà cũng xa, có lẽ là không ai nghe thấy tiếng ồn ào từ nhà anh ta cho nên họ mới để yên như vậy. Có trách cũng chỉ biết trách tại sao hai căn nhà này lại xây sát vách nhau như vậy thôi.

- À anh tên Giản Tùy Anh, gọi là anh Giản là được rồi. Còn cậu, đừng nói là không muốn giới thiệu đó nha?

- Tôi tên Lý Ngọc, là sinh viên vừa tốt nghiệp xong.

- Lý Ngọc sao, nghe như tên của con gái vậy, đáng ra đặt trên người đàn ông khác thì hơi không hợp, nhưng đặt trên người cậu thì càng thêm hương vị nha.

Lý Ngọc nghe đến đây liền rợn hết cả da gà da vịt lên, khó chịu cả người, ý của tên này là gì chứ? Lại định gạ gẫm cưa cẩm cậu sao? Đừng có mơ!

- Cảm ơn lời khen của anh, nếu không còn chuyện gì thì tôi về nhà đây.

Giản Tùy Anh vui vẻ túm Lý Ngọc lại, gương mặt cực kì hào hứng mà nói:

- Kiệm lời quá rồi đó cậu nhóc, lại đây trò chuyện một lát đi, có mất miếng thịt nào đâu chứ, căng thẳng vậy làm gì? Chúng ta mới gặp nhau có một lát mà.

- ... Tôi không biết chúng ta còn gì để nói cả.

- Đây nè, cái hộp cậu cầm trên tay là cái gì vậy?

Giản Tùy Anh liếc nhìn cái hộp trên tay Lý Ngọc thì liền nghĩ ra chuyện để nói, trời ơi đất hỡi lại có con người nhạt nhẽo như tên nhóc này chứ?

Lý Ngọc được hỏi thì mới nhớ ra hộp đựng thức ăn định đem cho hàng xóm, cuối cùng chướng mặt định ôm về nhà cất đi khỏi cho nữa.

- Không có gì...

- Thôi vào nhà anh chơi một chút đi, hàng xóm sát nhau như vậy mà xa lạ thế làm gì chứ?

- Không, tôi còn có việc, tôi không vào nhà anh đâu.

Giản Tùy Anh thấy Lý Ngọc hoảng loạn thì cười haha mấy tiếng, trong đầu chỉ nghĩ là tên nhóc này hướng nội không quen tiếp xúc với người lạ mà thôi, thành ra không có ý gì là mất lòng cả. Mình là người lớn hơn thì cũng nên nhường nhịn mấy người trẻ tuổi chưa có kinh nghiệm sống một chút.

- Thế anh sang nhà cậu nhé! Có gì ăn ké nhà cậu luôn, anh cũng chưa có đi mua đồ ăn nữa. Ngày mai anh lại mời cậu sang ăn cơm coi như đáp lễ vậy.

Lý Ngọc rõ ràng không hài lòng lắm, nhưng cũng đỡ hơn là vào nhà anh ta chơi, biết đâu lại bị anh ta giở trò xằng bậy thì khó thoát.

- Này Lý Ngọc, cậu cứ nhìn anh bằng cái ánh mắt xét nét đó là sao hả? Anh chọc cậu cái gì chứ?

Giản Tùy Anh cau mày nhìn cậu, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng không còn thoải mái như trước nữa.

Thật ra Lý Ngọc cũng âm thầm đánh giá anh ta, cũng vì tò mò không biết tên này làm cách nào để lũ trai bao vừa rồi yêu thích đến vậy. Nhìn một hồi thì cũng hiểu rồi, người đẹp trai như vậy không thích mới là lạ, huống gì làm trai bao còn được tiền, chậc, tính ra làm trai bao cũng lãi gớm nhỉ? Không thích mới là lạ đó.

Dù là biểu cảm nào cũng rất thu hút người đối diện, giống như là minh tinh nổi tiếng vậy, từ dáng người đến phong cách ăn mặc, gương mặt cũng xuất chúng hơn người, chỉ là... haizz cái lối sống này không thể ưa được, cho dù đưa cậu cả một căn biệt thự để lên giường với anh ta thì cũng chỉ có một câu trả lời thôi, là 'không bao giờ'!

- Cậu chờ một chút, anh lên nhà thay áo, đi sang còn rửa bát nữa, không thể ăn không như vậy được, cũng nên có chút thành ý với cậu hàng xóm đẹp trai chứ!

Giản Tùy Anh cười híp mắt, bỏ lại một câu rồi chạy thẳng vào nhà, để lại Lý Ngọc đứng ngoài cổng sững lại không biết đáp gì cả.

Thôi được rồi, anh ta đã muốn vậy thì cũng không còn cách nào, cần gì phải sợ chứ, dù sao anh ta cũng chẳng đánh lại cậu được. Cậu hồi còn đi học còn thi đấu quyền anh, thậm chí còn lên đến vận động viên cấp II quốc gia rồi, anh ta chẳng dễ gì gây khó dễ cho cậu được.

Cuối cùng quả thực là Lý Ngọc nghĩ hơi nhiều...

Giản Tùy Anh mặc một chiếc áo phông trắng oversize cùng một chiếc quần jeans rách ngắn đến trên đầu gối, để lộ ra cẳng chân trắng nõn thon gọn ưa nhìn.

Đúng là đẹp trai thì mặc gì cũng đẹp thôi...

- Nè, anh thay đồ xong rồi đó, cho anh ăn ké với.

- Anh ngồi vào bàn đi, để tôi dọn cơm ra cho.

Giản Tùy Anh vậy mà không nhiều lời, kéo ghế cho cả Lý Ngọc và bản thân ở cạnh nhau, rồi ngồi xuống chờ cơm. Lâu lắm rồi mới được ăn một bữa thế này. Bình thường Giản Tùy Anh toàn là mua đồ ăn từ tận quán ăn cách đó chừng 1km, cũng không xa lắm, ít nhất là không phải ăn mì tôm qua ngày.

Nếu muốn hỏi tại sao anh không chịu học nấu ăn thì thật là động đến nỗi đau của kẻ thù với nhà bếp mà, không biết vì sao Giản Tùy Anh cứ động vào thứ gì thì nó nhất định không thể vừa miệng được. Cháy nổ thì không đến mức nhưng mà có điều hơi khó nuốt.

- Ây yo, nấu được quá nha, một mình cậu ăn mà nấu nhiều như vậy hả?

Giản Tùy Anh ăn xong còn ngồi ưỡn ẹo ra ghế xoa xoa cái bụng có hơi phình ra vì ăn quá nhiều. Không ngờ tên nhóc này lại nấu ăn vừa miệng anh như vậy, mùi vị không quá ngon đến mức xuất sắc nhưng vẫn là ổn, hơn nữa còn sạch sẽ, ít nhiều mang đến cảm giác bữa cơm gia đình mà ngày trước khi mẹ anh còn sống vẫn nấu cho đứa con trai duy nhất ăn.

- Thay đồ như vậy rồi ăn xong vẫn không rửa bát hả?

Lý Ngọc ngồi ăn xong liền lạnh mặt ngay, ánh mắt xét nét lại hướng về phía Giản Tùy Anh đang ngồi bên cạnh. Đáng lý ra không nên để tên vô lại này vào nhà, chả được tích sự gì cả.

Giản Tùy Anh ăn no quá cũng không có hứng đùa cợt, chỉ xua tay qua lại, nhìn về phía Lý Ngọc mà thỉnh cầu:

- Bé Ngọc Ngọc, cho anh 10 phút nữa được không, anh đang no quá, lâu lắm rồi mới có người nấu cơm cho ăn, chút nữa cậu có bắt anh rửa luôn cái nhà cậu anh cũng làm. Đi mà...

- Hừ, đúng 10 phút thôi đấy, tôi bấm giờ đây.

Lý Ngọc vốn chỉ muốn chọc anh ta một chút, ai dè anh ta quả thực không rửa nổi bát vì no, thành ra cậu cũng muốn lười biếng một chút, cuối cùng ngồi đến lúc đồng hồ bấm giờ kêu thì Giản Tùy Anh cũng bê đồ vào bồn rửa bát, thậm chí còn quay ra lau bàn xong mới quay vào rửa bát tiếp.

- Anh ở đây chắc cũng lâu rồi nhỉ? Gia đình anh không bắt anh kết hôn à?

Lý Ngọc ngồi mãi cũng chán, bèn tiến đến gần chỗ người kia đang hì hục cọ xoong chảo mà bắt chuyện. Thật ra cậu cũng không phải kẻ kiệm lời, nhưng chẳng qua là chuyện phiền toái đêm qua quả thực là đem hảo cảm quẳng vào sọt rác hết. Có khi mở lòng một chút cũng tốt mà, anh ta có tồi tệ đến đâu thì cũng chưa có làm gì cậu cả, không nên xấu tính như vậy.

Giản Tùy Anh vốn không nghĩ Lý Ngọc sẽ chủ động bắt chuyện khi mà lúc nào mặt cậu ta nhìn anh cũng khó đăm đăm cho nên hơi bất ngờ. Hai mắt anh mở lớn quay ra nhìn người đứng sau lưng một đoạn, thấy cậu ta nhìn mình không quá ác liệt như hồi nãy thì mới chậm rãi đáp:

- Cũng lâu rồi, anh theo học ngành mỹ thuật, sau khi tốt nghiệp có sống ở Bắc Kinh một thời gian cùng mẹ, sau đó mẹ mất thì anh chuyển về vùng quê này tìm kiếm cảm hứng nghệ thuật, cuối cùng lại lỡ yêu mảnh đất thanh bình này nên quyết định ở lại lâu một chút, vẫn sẽ về Bắc Kinh lo chút công việc nhưng đa phần thời gian là ở đây. Cũng được tầm 4 năm rồi, không quá dài nhưng cũng đủ để trải nghiệm không khí chốn làng quê.

Giản Tùy Anh thở dài, quay lại cọ rửa mấy cái dụng cụ nấu ăn, đầu lại nảy số gì mà hỏi Lý Ngọc một câu:

- Sao cậu không hỏi vợ anh đang ở đâu đi? Anh chờ câu đó mãi rồi.

Lý Ngọc cau mày, cậu không thắc mắc lắm, nếu anh ta gọi trai bao đến nhà chơi đùa quá nửa đêm thì quả thực anh ta là đồng tính rồi, vậy thì lấy vợ làm gì chứ? Tính ra câu này mới là câu hỏi thừa thãi nhất trên đời đấy.

- Đại khái có thể đoán được.

- Ây yo, cậu Lý lại đoán gì thế? Đẹp trai lại thông minh thì đúng là rất hợp khẩu vị anh đó!

Cậu nghe đến đây liền khó chịu quăng cho tên vô lại hoang dâm kia một ánh mắt khinh bỉ, biết ngay lời tên này nói ra chẳng câu nào là lời hay ý đẹp mà.

- Tôi không phải đồng tính, anh đừng đem cái chủ ý dơ bẩn đó áp lên người tôi! Tôi không phải trai bao, tôi sẽ không lên giường với anh.

----------

04/09/2022

#toka

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top