Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giản Tùy Anh đứng dậy phủi phủi lông động vật khỏi người rồi quay lại nói với Lý Ngọc:

- Hôm nay tôi có việc phải đi Bắc Kinh một chuyến, cậu không cần chờ cơm tôi đâu. Lần này có vẻ phải đi tầm 4 5 ngày gì đó, có gì để ý nhà cửa hộ tôi nhé.

Lý Ngọc tròn mắt trước câu nói của Giản Tùy Anh, sao lại đi tận 4 5 ngày chứ? Hơn 2 tháng vừa qua anh ta thậm chí còn chẳng bao giờ bỏ bữa cơm do cậu nấu, đều đi vẽ sau khi ăn sáng, trở về trước bữa trưa, và rồi đi tiếp lúc chiều, lại có mặt ở nhà trước khi Lý Ngọc nấu cơm tối.

Thói quen được hình thành chậm rãi trong vô thức, Lý Ngọc vô tình đem một người khác vào trở thành một trong những 'thói quen' của mình. Vốn 'thói quen' ấy cũng có cuộc sống của riêng mình, và hơn hết, anh ấy không là của cậu.

- Tùy Anh, anh đi đâu vậy, có phải trở về Bắc Kinh không?

- Có chút chuyện thôi, mà có chuyện gì sao?

- Tôi cũng muốn về thăm gia đình một chuyến, anh cho tôi đi chung với. Tôi cũng không biết mấy vụ bắt xe ở nơi này. Hôm nay mẹ tôi giục về đó, tôi cũng muốn về nhà để mẹ bớt lo chút, khi nào về thì anh hẹn địa điểm đi, hai chúng ta lại cùng nhau trở về.

Giản Tùy Anh mím môi suy nghĩ, mãi mới gật đầu chấp thuận. Dù sao cho cậu ta đi chung một chuyến cũng có gì đâu chứ.

- Mà anh chỉ đi xe buýt một vài chặng là đến sân bay rồi, đi cho nhanh.

- Được, anh mua hộ em một cái vé đi, lát nữa em chuyển khoản trả anh.

- Thôi không cần trả, ăn cơm nhà cậu hai tháng cũng chưa có trả tiền, thôi thì có mỗi cái vé máy bay thì có gì chứ. Tôi đi vẽ một bức cũng bằng 10 cái vé rồi.

Lý Ngọc thấy anh lại bày cái giọng kiêu ngạo là biết tai mèo lại vểnh lên trời rồi.

- Bức tranh lần trước anh nói tặng tôi đâu rồi, tôi muốn mang về treo luôn.

- Cái đó chưa được, khi nào cậu rời khỏi đây tôi mới đưa cho cậu được.

- Tại sao lại thế? Không phải là xong rồi sao?

- Đương nhiên là xong rồi, nhưng tôi chưa thích đưa cho cậu.

- Vậy mà nói là tặng cho tôi? Lời của đàn ông đều không đáng tin!

Giản Tùy Anh bĩu môi liếc cậu một cái:

- Được rồi, tôi là đàn ông, vậy cậu là cái gì?

Lý Ngọc vươn tay ôm lấy eo của anh từ phía trước, khiến anh cứng đơ người không phản ứng lại được chút nào. Cậu khoái chí thủ thỉ vào tai anh:

- Là người đàn ông của anh.

- Đệt...

- Nào nào lại nói bậy rồi, bây giờ còn phải gọi điện cho chủ của đám này đến ôm chúng về chăm sóc nữa, anh cũng đi thay đồ đi, không phải muốn mặc đồ như vậy về Bắc Kinh chứ?

Giản Tùy Anh vẫn không tin vào tai mình, cái quái gì đang xảy ra mà anh không tài nào hiểu được vậy chứ? Cậu ta có ý thức được mình vừa nói gì không vậy?

Lý Ngọc bỏ mặc Giản Tùy Anh còn đang đứng đơ người giữa nhà mà lên phòng tắm rửa thay đồ, cho một số vật dụng với điện thoại, máy tính bảng vào ba lô. Hôm nay còn đột nhiên muốn xịt chút nước hoa với đeo băng đô thể thao, còn làm điệu vuốt tóc lên nữa.

Lý Ngọc tự nhủ: ăn mặc lịch sự cho mẹ vui chứ không vì ai cả!

- Anh Giản, anh xong chưa vậy?

- Rồi rồi, đang vuốt tóc một tí nữa thôi.

Giản Tùy Anh lại mang theo đống họa cụ đi theo, nhưng lần này bỏ vào vali chứ không đựng trong ba lô như lần vẽ cho cậu.

Anh ta mặc một bộ quần áo được phối rất đẹp, lúc thấy chiếc khuyên dài đeo bên tai phải thì cậu mới biết Giản Tùy Anh có xỏ lỗ tai. Nhìn chiếc khuyên bạc đong đưa trông rất thích mắt.

Nhìn Giản Tùy Anh như thế này người ta không nghĩ là minh tinh mới lạ ấy...

- Lý Ngọc hôm nay bảnh tỏn quá nha! Trông như đi hẹn hò ấy.

- Đâu có...

Giản Tùy Anh tiến lại gần cậu, ngửi ngửi phần cổ áo rồi chun mũi đánh giá:

- Còn xịt cả nước hoa cơ, trước giờ anh còn tưởng cậu không có nổi một lọ nước hoa trong nhà kìa.

- Chỉ là không thích với không có dịp dùng thôi.

- Đẹp trai lắm, dù khen cậu bao nhiêu lần cũng không diễn tả được, nhưng tôi rất muốn vẽ hình cậu rồi bỏ vào ví đấy.

Lý Ngọc đỏ mặt, lúng túng không biết làm gì, bèn kéo lấy chiếc vali Giản Tùy Anh đang kéo mà kéo đi trước.

- Ây chờ với, cậu định đi bộ ra ngoài bến xe à?

- Vậy anh định đạp xe rồi bỏ xe ngoài bến xe sao?

Anh vỗ vỗ vai của cậu rồi chỉ ra cổng, nơi có một chiếc xe chở hàng của một ông bác trong làng. Ông ấy còn vẫy tay chào hai người nữa.

- Chào bác.

- Lên đi, bác cho hai đứa đi nhờ.

- Dạ cháu cảm ơn ạ. Lúc về cháu sẽ gửi bác chút quà Bắc Kinh nhé!

- Thôi thôi tôi già rồi, lần nào về cậu cũng mua tặng tôi quà bổ quà quý quá, tôi tiếc quá có dám ăn dám uống đâu.

Giản Tùy Anh lên xe trước, vì đằng sau chỗ chở hàng cũng có hai hàng ghế, có vẻ cũng tranh thủ chở người đi cùng đồ đạc. Lý Ngọc lên sau, được Giản Tùy Anh vươn tay đỡ lấy, rồi cũng kéo vali về chỗ mình.

- Hai đứa đi hẹn hò ở Bắc Kinh à? Thằng nhóc Giản Tùy Anh này thế mà chẳng nói cho bác biết là đã kiếm được cậu người yêu ưng ý. Có biết mấy cô mấy cậu trẻ trong làng ngày nào cũng tìm cách tán hai đứa không? Chậc chậc, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chắc thằng nhóc kia đi từ Bắc Kinh xuống vùng này, ra là để ở với nhóc Giản à?

- Ây bác à, bọn cháu có gì đâu chứ?

Giản Tùy Anh ngồi phía sau, dẩu mỏ đáp lại ông bác đang lái xe kia.

- Đừng hòng lừa được lão già này, đừng tưởng tôi già mà qua mặt. Trông hai người như kiểu vừa đi ra từ bể nước tình yêu, nhìn mặt là biết, nói không có gì thì lão đây chẳng tin.

Thấy cả hai im lặng nhìn nhau, ông bác càng khẳng định chắc nịch hơn là hai đứa này chắc chắn yêu nhau mà giấu giếm.

- Thằng nhóc đẹp trai kia tên gì?

- Lý Ngọc ạ.

- Thấy Tùy Anh thế nào? Định đưa về ra mắt gia đình hả?

- Có cần phải nói không ạ? Cái đó cũng không quan trọng lắm...

- Cái bọn trẻ này thật là thiếu kế hoạch mà, cứ yêu đương xong hỏi dự định thì ngớ người ra, chẳng được cái tích sự gì cả.

Giản Tùy Anh với Lý Ngọc đầu chảy nước đến nơi vẫn chưa thoát được ông bác này. Bình thường Giản Tùy Anh ra bến xe một mình thì ông ấy chỉ thỉnh thoảng mới đề cập đến chuyện yêu đương rồi kết hôn. Bảo lớn tuổi rồi thì phải có gia đình, không thể cứ ở vậy mãi được.

Anh cũng biết lí do ông ấy cứ nhất nhất cho rằng hai người là một cặp, có thể là do hai tháng qua hai người ở cạnh nhau quá nhiều, cho nên người trong làng không ai không biết. Cháu gái của ông bác ấy mê anh như điếu đổ vậy, trước ngày nào cũng mang hoa hồng cắm ở cổng nhà cùng với thư tình. Cũng tầm tuổi Lý Ngọc mà còn là con gái, đối với người trong làng thì cực kì khó chấp nhận, người ta hay gọi bọn họ là quá lứa lỡ thì. Trên các thành phố lớn hơn thì cái tư tưởng đó không còn nặng nề nữa, chỉ là nơi đây xa xôi quá, còn có nhiều chuyện cổ hủ khó nói.

Đối với chuyện Giản Tùy Anh là đồng tính, phải mất một thời gian người dân mới chấp nhận và tiếp thu được. Còn việc áp đặt suy nghĩ và cách sống của anh lên cuộc sống của họ thì chỉ có vô vọng mà thôi.

Cũng có thể là muốn Giản Tùy Anh sớm được 'gả' đi cho nên ông bác mới vậy, coi như là dẹp bớt con hồ ly sống trong làng, vậy thì con gái trong làng sẽ không còn tiếc thương gì anh nữa.

- Tạm biệt nhá, mong lúc về sẽ có tin mừng. Hai đứa đi hẹn hò vui vẻ nhá!

- Dạ cháu chào bác, bác về an toàn ạ.

Ông bác ấy gật gù, vui vẻ lái xe rời đi.

Lý Ngọc lẽo đẽo đi theo Giản Tùy Anh lên một chuyến xe buýt, cuối cùng chẳng hiểu sao anh ấy lại ngồi với một người phụ nữ trung niên mà bỏ cậu ngồi một mình.

Hừ, tên đàn ông bội bạc!

Lý Ngọc trong lòng bực bội lắm nhưng không còn cách nào khác, đành phải ngồi phía sau nhìn anh chòng chọc như sắp khoét được mấy cái lỗ sau gáy rồi.

Giản Tùy Anh đeo tai nghe rồi bật nhạc lên, hoàn toàn bỏ qua Lý Ngọc đang ngồi đằng sau nổi bão thế nào.

Đến chuyến thứ hai và thứ ba, Lý Ngọc học khôn, liền kéo tay Giản Tùy Anh đi sang chỗ trống, ba người ngồi cũng vừa chứ đừng nói là hai. Anh đành phải nghe theo sự sắp xếp của cậu mà ngồi vào vị trí bên cạnh.

Lúc như ý nguyện của mình, cậu còn cười tươi hơn hoa nở, đường cũng không xa lắm cho nên gần hai tiếng sau hai người đã có mặt ở sân bay rồi.

- Anh có đặt vé cho em ở cạnh anh không đấy?

- Có, vừa lòng cậu chưa?

- Cũng bình thường, ngồi đâu chẳng được...

Lý Ngọc thiếu điều nhảy cẫng lên thôi, nhưng ngoài miệng vẫn là 'chẳng sao cả', 'không có gì'...

Chuyến bay này cũng khá dài cho nên Giản Tùy Anh định ngủ một lát. Lý Ngọc nghĩ nghĩ gì đó rồi ngồi yên chờ Giản Tùy Anh ngủ rồi mới hành động.

Cậu đặt đầu của anh lên vai mình, chậc, cảm giác này không tệ chút nào. Mấy phim tình cảm đều thế này, tuy hơi mỏi vai nhưng Lý Ngọc đã thực hiện điều mình mong muốn bao nhiêu lâu nay.

Chỉ có điều chặng đường phía trước phải tạm thời chia tay mấy ngày... kể ra cũng hụt hẫng lắm. Nhưng không sao cả, ít nhất vẫn còn gần hai tháng cơ mà, vẫn còn thời gian...

----------

07/09/2022

#toka

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top