Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Dạ bẩm hoàng thượng, thái tử và thái tử phi đã hồi cung ạ.

- Thật chẳng ra làm sao! Chúng còn coi trẫm ra gì nữa không? Để xem chúng vác mặt đến đây trình bày với trẫm như thế nào. Nực cười, xem hoàng thượng và hoàng hậu tương lai tự ý xuất cung thế này, giặc đánh đến không còn một ngõ nào của hoàng cung chắc cũng chả biết gì. Xét cái tư cách đã chẳng đủ rồi.

Giản Đông Viễn quát lớn trong cung điện khiến các đại thần trong triều sợ hãi quỳ mọp xuống đất không dám hó hé câu nào.

Hai mắt ông long lên sòng sọc vì tức giận. Ông không thể chấp nhận nổi nhi tử của mình sau khi kết hôn lại có thể ăn chơi đàng điếm không quan tâm chính sự như vậy được.

Vốn bản thân Giản Tùy Anh sinh ra bởi hoàng hậu trước của ông, được nuông chiều bởi mẫu phi của mình vô cùng. Sau nàng mất sớm, tiên hoàng lại cảm thấy tiểu tử này xứng đáng được bao bọc bằng tình yêu của lão, cho nên Giản Tùy Anh cứ thoải mái mà vui chơi với cái danh thái tử của mình từ nhỏ tới lớn, không coi ai ra gì. Giản Tùy Anh dù ngỗ nghịch là thế, nhưng thành tích chưa từng để thua kém hoàng tử hay thiếu gia nào trong cung cùng học.

Trước đây ông có thể dung túng nhắm mắt làm ngơ hành động tùy hứng vô phép của hắn, nhưng kể từ khi...

Chuyện kể ra cũng dài, phải kể ra thì rằng hậu cung 3000 phi tần tranh đấu chẳng ngừng nghỉ, hoàng hậu trước là mẫu phi của Giản Tùy Anh, sinh được một quý tử, vốn xuất thân từ gia đình của tể tướng uy quyền trong triều, lúc ấy ông còn trẻ, trong tay chẳng có gì, thậm chí chỉ là một hoàng tử có chút tài mọn không đáng để phụ hoàng để vào mắt. Sau này lấy được nhị tiểu thư nhà tể tướng, từ quân cho đến tiền đều như từ trên trời đổ về chỗ của ông. Sau này được nhà tể tướng giúp đỡ, thành công lên ngôi, hoàng hậu đương nhiên thuộc về Lý Úy Lan thê tử xuất thân danh giá của ông.

Năm Giản Tùy Anh lên 12 thì Lý Úy Lan bị một phi tần trong cung bày kế ám hại chết. Mỗi lần nhớ lại ánh mắt thù hằn ấy của nàng, Giản Đông Viễn lại cảm thấy lạnh sống lưng. Chính tay ông đã cùng ái phi kia của mình hại chết hoàng hậu, tức mẫu phi của Giản Tùy Anh.

Lý Úy Lan trúng độc, miệng phun ra cả ngụm máu đỏ còn vương trên môi, nàng cười mỉa mai, hai mắt mở lớn nhìn Giản Đông Viễn cùng Triệu Nghiên:

- Uổng công ta và phụ thân giúp đỡ ngươi hết long hết dạ, không phải vì ngươi cứu mạng mẫu thân ta trong lần đi săn ấy, ngươi nghĩ loại rác rưởi như ngươi cũng đòi đăng cơ làm hoàng thượng sao? Sao nào, ngươi có dám cãi không Giản Đông Viễn?

Nàng thở hấp hối, dù còn chút hơi tàn vẫn cắn răng mà rằng:

- Các người thành công rồi đấy, cứ coi như ta đời này thất bại, sai lầm nhất chắc chắn là thành thân với loại sói mắt trắng như ngươi! Ta nói cho hai ngươi biết, Lý Úy Lan ta sẽ nguyền rủa các người, chết không toàn thây. Nếu Giản Tùy Anh có mệnh hệ gì, hay là ngôi vị thái tử của nó bị cướp mất cho bất kể ai, dù là nghiệt chủng do con ả tiện nhân họ Triệu kia sinh ra, chắc chắn cái vương quốc này của ngươi sẽ đổi chủ, không một ai họ Giản xứng đáng với ngôi vương này! Ha ha ha ha...

Nói xong, Lý Úy Lan ngã ra đất, hai mắt vẫn mở, trừng trừng nhìn đôi nam nữ trước mặt.

Triệu Nghiên khi ấy còn run rẩy, ôm lấy Giản Đông Viễn:

- Bệ hạ, ngài phải làm chủ cho thần thiếp.

- Nàng không phải lo, lời hàm hồ của ả ta mà nàng còn phải lo sao? Yên tâm, Tiểu Lâm nhất định không phải chịu bất cứ ủy khuất nào, sau này dựa vào biểu hiện của nó mà ngôi vị có giao cho nó không, nàng cứ an tâm làm hoàng hậu của trẫm là được rồi.

Triệu Nghiên e thẹn, nũng nịu nói:

- Bệ hạ cứ trêu thần thiếp mãi thôi, vậy còn cái chết của Lý Úy Lan, phải làm sao bây giờ, không lẽ phải hi sinh kẻ nào đó ra thế tội?

- Để người hầu của nàng ta nhận tội, chúng ta cắt lưỡi nàng đi, xem còn ai có thể hỏi cung chứ. Kết tội xong xử tử, liền êm xuôi.

Thái giám run rẩy khẽ mở miệng:

- Bệ hạ, bệ hạ, người làm sao vậy? Sao tự nhiên lại ngẩn người ra như thế? Thái tử và thái tử phi đã hồi cung rồi.

Giản Đông Viễn lúc này mới dứt khỏi dòng hồi tưởng, lại quay về với bộ dáng khó chịu nhìn Giản Tùy Anh đang mệt mỏi quỳ gối giữa cung điện, bên cạnh là Lý Ngọc mặt lạnh, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Giản Tùy Anh vì sợ hắn ngã ra đất.

- Rốt cục hai người đã đi đâu? Các người cho rằng cứ thỏa thích muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm sao? Trong mắt hai người còn có trẫm không?

Giản Tùy Anh cau mày, cúi đầu không đáp. Lý Ngọc làm hắn quá mệt mỏi, hai chân quỳ còn không vững, đứng thì không thẳng lưng nổi, toàn thân không chỗ nào không cảm thấy đau nhức. Thực ra lí do chính mà hắn không muốn nói chuyện không phải vì Lý Ngọc mà là cảnh này đã tiếp diễn quá nhiều lần trước đây, không phải bị cấm túc một tháng thì cũng là bị phạt lên chùa chép kinh sám hối, hoặc là bị phạt 50 đến 100 trượng, mỗi lần như thế đều cảm thấy cuộc đời hắn còn có chút giá trị tồn tại trong mắt phụ hoàng. Nhiều lần như vậy, nhưng chỉ khác là lần này có thêm một người đứng cạnh là Lý Ngọc. Thực sự chẳng biết hắn nên khóc hay nên cười nữa.

- Dạ thưa bệ hạ, là do ta, tất cả là do ta. Thái tử vì muốn cho ta được đi thăm thú một chút nơi cảnh đẹp chốn rừng núi mà đã xuất cung, chỉ hai người đi mà không cho người hầu đi cùng. Đáng ra chỉ đi một ngày nhưng thật không may là trên đường leo núi lại gặp phải thích khách ám sát. Bệ hạ cũng biết ta bẩm sinh yếu ớt, không có chút năng lực phản kháng nào. Thái tử một mình đánh nhau với thích khách, còn phải khổ cực bảo vệ cho ta. Thành ra bị đánh cho trọng thương, phải dưỡng thương mấy ngày mới đỡ hơn một chút, vì lo chuyện chính sự bị ảnh hưởng nên ngài ấy nhất quyết đòi hồi cung, cũng là lo bệ hạ sẽ quở trách, khiến nhiều đại thần trong triều liên lụy. Ta cầu xin bệ hạ hãy xem xét kĩ lưỡng, đừng trách oan cho thái tử. Có trách thì ngài cứ trách ta vô dụng làm liên lụy đến thái tử! Mẫu hậu và phụ hoàng ta nhất định không oán trách vì thứ bệ hạ dạy bảo là tốt cho ta mà.

Nghe Lý Ngọc nói như vậy, sắc mặt Giản Đông Viễn từ tức giận chuyển sang hơi tái, hàm ý trong câu nói của y rõ ràng như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới nghe không ra, cho nên ông đổi giọng ngay:

- Theo lời của thái tử phi, như vậy chúng ta đã trách lầm thái tử. Các khanh cũng đã vất vả những ngày qua, sẽ được thưởng chút vàng cho khổ lao của mình. Còn chuyện hai người tự ý xuất cung kia vẫn phải chịu tội, không thể đổi trắng thay đen được. Trẫm phạt thái tử và thái tử phi phải lên chùa dọn dẹp, chép kinh thư ba tháng, đến khi hết thời hạn chịu phạt, các vị sư trong chùa đều đồng ý thì mới được quay về. Công việc của thái tử chuyển sang cho nhị hoàng tử Giản Tùy Lâm làm thay trong ba tháng, các người đã rõ hết chưa?

- Dạ thưa bệ hạ, đã rõ.

Giản Đông Viễn khẽ vuốt vuốt chòm râu của mình, dù không quá thoải mái nhưng ít nhất ông đã giành được chút gì đó có lợi cho tương lai sau này của Giản Tùy Lâm. Nếu nó làm tốt, có thể sau này lúc đăng cơ sẽ không còn ai dèm pha, phản đối. Giản Tùy Anh phạm tội như vậy, càng có thêm cớ để ông tước đoạt ngôi vị của hắn. Đúng là ông ngồi thuyền gặp con nước đẩy ra biển lớn. Mọi chuyện đều nằm trong sự tính toán của ông.

Lý Ngọc cười nhạt, y thừa hiểu tâm tư của Giản Đông Viễn, nhưng cũng chẳng có hứng thú vạch trần.

Y biết Giản Đông Viễn sau khi nghe thấy y nhắc tới phụ mẫu liền sợ xanh mặt, mới không dám xử phạt nặng hai người. Nhưng chắc gì đã cần đến phụ mẫu y, đến cái mạng già của lão cũng chẳng giữ được lâu nữa đâu.

Giản Tùy Anh mệt mỏi, vừa được đưa về phòng ngủ liền nằm ra ngủ như chết. Lý Ngọc cau mày nhưng vẫn nhẹ nhàng cởi y phục bên ngoài ra cho hắn, để lại xiêm y trắng trên người mới dừng tay, cởi nốt y phục ngoài của mình, sau đó lên giường ôm lấy Giản Tùy Anh vào lòng.

Giản Tùy Anh ngủ say, hơi ậm ừ khó chịu một chút rồi thôi, để con sói đuôi to thành công chui vào chăn ôm lấy hắn như con gấu túi.

Lý Ngọc thủ thỉ bên tai hắn, dù biết người kia chẳng thể nghe được những gì mình nói:

- Sắp tới sẽ có trò vui cho bọn chúng rồi bảo bối của ta. Xem những kẻ kia còn bày ra trò gì nữa. Chậc, vị sư kia quả thực nói không sai chút nào, lời nguyền sắp ứng nghiệm rồi. Chỉ tò mò là nó sẽ diễn biến ra sao thôi. Tùy Anh của ta có tò mò không nào? Thôi không sao, sắp rồi, rồi ngươi sẽ được nhìn thấy chúng xâu xé nhau mà thôi...

---------

26/07/2022

#toka 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top