Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sáng ngày hôm sau Giản Tùy Anh và Lý Ngọc đã phải dậy từ sớm để lên xe ngựa. Hai người không được mang một thứ gì bên người, kể cả người hầu kẻ hạ.

Giản Tùy Anh vốn dĩ đã quen với chuyện lên chùa này, nhưng hắn lo Lý Ngọc được chiều chuộng từ nhỏ, thân thể không ổn lại được phụ hoàng và mẫu hậu bảo vệ càng them phần cẩn thận, sẽ không chịu nổi chút cực khổ này.

Hắn thở dài, ngồi trong xe ngựa rung lắc dữ dội vì đường đi không mấy thuận lợi cũng hơi đau đầu. Lý Ngọc hơi cau mày nhìn ra ngoài qua rèm cửa ở bên cạnh. Mãi một lúc lâu sau, người lên tiếng trước là Giản Tùy Anh.

- Lý Ngọc, chuyện này không thể trách ta, rõ ràng không liên quan đến ta, cho nên ngươi có chuyện gì cũng đừng đổ thừa cho ta làm ngươi liên lụy. Nếu sức khỏe có chỗ nào không ổn thì phải nói với ta ngay, đừng cố quá, ta không muốn ngươi đổ bệnh rồi lăn ra đấy chết, người ngoài không biết lại nói bản thái tử đây có tướng sát phụ.

Giản Tùy Anh nói một hồi, khẽ hé mắt liếc sang bên Lý Ngọc xem biểu hiện của y thế nào. Thấy Lý Ngọc khẽ cười nhưng không đáp lại, Giản Tùy Anh hậm hực khó chịu cau mày dẩu mỏ phàn nàn kẻ ngồi cạnh.

- Biểu hiện thế kia là ý muốn gì chứ, thật chả ra làm sao, ngươi phải nói ta mới biết ý ngươi chứ. Chả hiểu tại sao lúc đầu lại thấy ngươi đẹp nữa, giờ chỉ thấy ngươi đáng ghét thôi. Ta nói trước, lát nữa đến chùa rồi phải quét dọn cả cái sân chùa to lắm, còn phải đi gánh nước từ suối dưới chân núi, còn phải nhặt cỏ, tưới rau, sau đó đi cắt củ cải... nói chung là việc gì cũng không thể trốn, sau bữa trưa sẽ được nghỉ nửa canh giờ, rồi vào phòng để kinh thư. Ta thường xuyên ở đây, cho nên trong đó có cả một cái bàn lớn dành riêng để chép kinh rồi, cái đó ngươi chỉ cần làm theo ta là được.

- Được rồi, ta biết, ta chỉ sợ người gục trước là thái tử thôi.

Lý Ngọc đột nhiên ngồi thẳng dậy, đưa mặt lại gần Giản Tùy Anh, trong mắt hiện lên ý cười nồng đậm, rõ là đang móc mỉa và đánh giá thấp kẻ trước mặt mình, khiến lòng tự tôn của Giản Tùy Anh bị đả kích nghiêm trọng.

- Ta không tin mình lại thua tên ma bệnh như ngươi, cứ chờ xem!

- Ngươi thua nhiều lần rồi, đâu phải bây giờ mới thua đâu mà phải căng thẳng như vậy? Ngươi cố chấp muốn thắng ta cũng được, miễn là phu quân muốn, ta sẽ chiều chàng ngay thôi.

Nửa sau câu nói, Lý Ngọc ghé miệng vào sát tai của Giản Tùy Anh mà thì thầm đầy ái muội. Ban đầu vốn chỉ muốn trêu một chút, không ngờ tai của hắn lại nhạy cảm như vậy. Màu hồng lan dần từ vành tai đến cổ, nhưng gương mặt xinh đẹp kia vẫn cố tỏ ra bản thân đang ổn.

- Có phải ngươi đang cảm thấy mình run rẩy không? Có thể là đang khát tình đấy, muốn làm ở chốn núi rừng hoang sơ này thì cũng được thôi, thử chút cảm giác mới lạ này ta cũng thấy thú vị...

- Lý Ngọc! Ngươi mau im miệng cho ta!

Giản Tùy Anh tức giận không thể kiềm chế, nhổm người sang bịt miệng Lý Ngọc. Hắn không tài nào hiểu được một người có vẻ ngoài lãnh đạm, cao ngạo, không nhiễm bụi trần như y lại có thể nói ra những câu thế này. Trước đây hắn cũng hay đi trêu chọc người ta như vậy, nhưng không thể ngờ đến một ngày bản thân lại trở thành người nằm dưới, đã vậy còn bị trêu ghẹo không cãi lại được, thực là bực bội mà!

Lý Ngọc thấy Giản Tùy Anh căng thẳng như vậy, y cũng không nói gì trêu chọc hắn nữa. Giản Tùy Anh thấy tư thế hiện tại không được ổn lắm, lúc nãy nhổm sang bịt miệng y, giờ cả người đều dựa vào y, dù không ai nhìn thấy nhưng vẫn thực mất mặt. Giản Tùy Anh rụt tay lại như bị bỏng, cả người nhanh như cắt thu lại chỗ cũ.

- Ta nói trước, từ lúc bước vào chùa, nhất định không được trêu ta nữa. Mẫu hậu ta ngày trước có nói, chùa là chốn thanh tịnh, nhất định không được làm những chuyện trái quy tắc của các nhà sư. Trước đây chỉ có một mình, ta thấy chúng cũng không quá phiền toái, nhưng giờ có them ngươi...

Giản Tùy Anh dừng một chút, có vẻ hơi ái ngại, nhưng vẫn quyết định nói nốt để cho y nắm rõ.

- Không được làm chuyện phòng the, không được chửi thề, không được đùa cợt,... cho nên là ta mong ngươi có thể chấp hành những điều trên, cũng đừng khiến ta liên lụy phải tăng hạn ở lại chỗ này. Có khi ra được đến cổng chùa rồi lại thấy giang sơn đổi chủ ấy nhỉ?

Lý Ngọc thoáng chốc ngưng trệ khi nghe đến chuyện giang sơn đổi chủ, nhưng y biết Giản Tùy Anh không biết về chuyện sư phụ y phán ra, cũng không biết chuyện xưa thế nào, cho nên rất nhanh quay trở về trạng thái cũ.

- Được, ta sẽ.

- Mong chúng ta sẽ chung sống hòa bình trong ba tháng tới.

Giản Tùy Anh và Lý Ngọc được các sư chào từ tận cổng, rồi đưa đến tận phòng thay đồ.

Trước khi đi, vị sư tên Thục Kính có giao phó cho hai người phải đổ đầy 50 chum nước ở sau khu nhà bếp. Sau đó phải tưới rau cải và đậu tương ở góc vườn cạnh khu kinh thư, giáp với nhà bếp. Khi nào xong thì vào kho chứa củi để lấy củi ra chẻ, mang vào bếp rồi phụ trong bếp cho đến khi ăn trưa.

Công việc này so với Giản Tùy Anh nói lúc trên xe ngựa cũng không quá khác biệt, cho nên Lý Ngọc cũng gật gù tỏ ý đã hiểu.

- Lần này Tùy Anh còn mang theo một người nữa, thế này thì làm việc đỡ mệt hơn rồi. Ta nhớ con hồi còn nhỏ cũng hay bị phạt, làm mấy cái này đều khóc muốn vang trời, lớn một chút thì hiểu chuyện hơn, nhưng ngày nào cũng mệt đến mức cơm ăn không nổi, mẫu hậu con còn phải mời cả thái y đến chùa để khám cho con. Chắc nàng cũng nóng ruột lắm, nhưng đành trách là tại hoàng thượng quá nghiêm khắc, đã vào chùa là phải đến lúc hết hạn mới được ra, hoàng hậu có nói gì cũng vô dụng. Haiz... một nữ nhân tài sắc vẹn toàn lại đoản mệnh...

Giản Tùy Anh nghe vị sư kia nhắc đến mẫu hậu đoản mệnh của mình không kìm được mà chỉ trong nháy mắt tâm trạng đã đi xuống trông thấy. Lý Ngọc mím môi, cúi đầu chào vị sư Thục Kính rời đi.

- Giản Tùy Anh, ta và ngươi đi thay đồ đi. Dù sao cũng không thể mặc đồ lộng lẫy như vậy để làm việc được.

Hai người lúc xuất cung cũng đã thay đồ giản dị nhất có thể rồi, nhưng nào có thể tìm mặc mấy cái đồ vải vóc bình dân mà dân chúng hay mặc. Dẫu nói là giản dị nhất cũng đều là vải vóc thượng hạng dành cho vua chúa và các phi tần được hoàng thượng sủng ái, cho nên hoàn toàn không phù hợp để lao động.

Giản Tùy Anh nghe vậy thì thở dài một tiếng, có lẽ chuyện cũ đã qua rồi cũng nên để cho nó qua đi. Mẫu hậu đã qua đời lâu như vậy, đến kí ức về nàng trong tâm trí của đứa trẻ 13 tuổi cũng đã phai nhạt. Nghĩ lại thì thấy đau lòng, nhưng cụ thể thế nào thì hắn chẳng tài nào giữ nó lại theo thời gian được. Thứ cho nghịch tử bất hiếu, hắn không thể cứ mãi níu kéo chút kí ức về người đã khuất được, huống gì người đã nằm sâu dưới lớp đất kia dù có làm cách nào cũng chẳng cải tử hoàn sinh được.

Nhớ lại mười mấy năm trước, Giản Tùy Anh mới 13 tuổi, lại trải qua niềm đau đớn mất đi người yêu thương, bao bọc mình nhất. Đứa trẻ ấy ôm theo bức tranh vẽ mẫu hậu chạy mấy nghìn bậc thang leo lên đến đỉnh núi, tìm gặp sư trụ trì, xin người hãy rủ lòng thương xót nữ nhân xấu số mà cứu lấy nàng khỏi tay thần chết.

Sư trụ trì lúc ấy cũng đã già, nhưng hai mắt tựa như thấu hồng trần, ông lão nhìn đứa trẻ quỳ gối trước sân, bất chấp nắng mưa một ngày một đêm để chờ đợi mình, trong lòng vị sư già lại nổi lên một cơn đau xót, chẳng biết là do cảm thấy mình không giúp được hay là cảm thấy thương cảm cho tình mẫu tử này, ông lão chỉ đứng ở hiên nhà mà chậm rãi nói:

- Tùy Anh, ta biết con là một tiểu tử có hiếu, tâm ngươi tốt, mà người tốt thì số mệnh họ được Thần Phật bảo hộ, hoàng hậu đã qua đời ấy là do số mệnh. Dù kiếp này hay kiếp trước, đều là cái giá phải trả cho lỗi lầm đã gây ra. Nhưng kiếp này nàng có được một hài tử như con, chắc chắn đã là một niềm hạnh phúc nhất trong đời rồi.

- Hu hu, bạch sư trụ trì, con muốn...

Giản Tùy Anh gương mắt đẫm nước mắt, tóc tai rối bù, quần áo cũng lấm lem bùn đất, nức nở lên tiếng.

- Ta biết, ta biết con muốn gì, nhưng con chép kinh thư nhiều, chính con phải hiểu số mệnh là do trời sắp đặt, lúc đã phải đi thì sẽ phải đi. Huống gì hoàng hậu cũng đã mắc phải một căn bệnh từ trước, chữa mãi không khỏi, nhưng nếu thuốc thang đầy đủ, sống an nhàn không lo âu thì sẽ sống đến già, nhưng chốn hậu cung xưa nay chưa một giây ngừng tranh đấu, lại bị kẻ xấu có lòng ác hại, tự nhiên lại phải đi sớm hơn, nhưng mà con không cần buồn, hoàng hậu vẫn đang mỉm cười. Nàng nói với ta là hãy chiếu cố đứa con duy nhất của nàng, nàng sẽ luôn bên con, sẽ tiếp tục bảo vệ con. Cho nên Tùy Anh, con có muốn làm mẫu hậu mình buồn không? Con có muốn làm tròn chữ hiếu với công sinh thành, dưỡng dục của nàng không? Cái ấy con sẽ tự hiểu, ta sẽ không nói gì thêm nữa. Chỉ cần nhớ mẫu hậu luôn bên mình, niềm vui của con chính là niềm hạnh phúc của nàng.

Thay y phục xong, hai người đều mặc đồ vô cùng đơn giản, tóc búi lên cũng được bao kín bởi một miếng vải nhỏ, gương mặt tuấn tú tràn đầy năng lượng.

- Đi thôi, đồ gánh nước để trong bếp, ngươi không được làm biếng đâu đấy!

- Yên tâm đi, ta sẽ gánh được nhiều nước hơn ngươi.

Giản Tùy Anh lúc này đã vui vẻ hơn, cười một chút, huých vai Lý Ngọc mà nói:

- Chậc, ăn nói bản lĩnh nhỉ, làm không dễ như nói đâu. Rõ là vừa nãy hứa sẽ không trêu chọc để ta mắng người rồi cơ mà.

- Ta chỉ nói sự thật thôi mà, thái tử mắng ta là không được đâu, ta sẽ cảm thấy bản thân bị bắt nạt đó.

Lý Ngọc làm ra vẻ bản thân mình bị trêu đùa, gương mặt xinh đẹp kia còn bày vẻ của kẻ bị hại, hai mắt chớp chớp liền đỏ lên trông thấy.

- Tùy Anh, Lý Ngọc, hai người còn đứng đó hả, tiểu tử Lâm Tịnh đã gánh được 5 chuyến rồi đó.

Một người đứng nói vọng ra từ khu nhà bếp, có vẻ là một vị sư trẻ trong chùa.

- Được rồi Lâm Tĩnh đại ca, huynh cứ phải gay gắt vậy với ta sao, người ta chỉ trò chuyện một chút thôi mà...

Giản Tùy Anh quay ngoắt ra, hai tay giơ lên miệng làm bộ muốn nói to lắm, nhưng cơ bản khu hai người đứng cũng chả cách nhà bếp quá xa, mà trong chùa thì không được nói lớn trừ trường hợp bắt buộc phải làm vậy.

Lý Ngọc nhìn thấy hai người họ thân thiết như vậy, cũng không thắc mắc gì, bởi Giản Tùy Anh chịu phạt ở chùa nhiều quá, quen thân với mấy chú tiểu và vị sư trong chùa cũng chẳng phải chuyện lạ gì, huống gì hắn còn hoạt ngôn, tính cách phóng khoáng, vẻ ngoài cũng là ưu thế khiến người ta thoải mái với người là thái tử này của bọn họ.

- Lý Ngọc, trong ba tháng này chúng ta đừng nghĩ gì đến chuyện chính sự nữa, ta với ngươi cứ coi như bằng hữu là được rồi. Để xem... hừm... ngươi gọi ta là Giản ca là được. Dù sao ở đây cũng có rất nhiều chú tiểu còn nhỏ cũng gọi ta như vậy.

- Ồ, ra là ta cũng chỉ bằng họ thôi, thái tử có vẻ không coi trọng ta nhỉ?

Giản Tùy Anh sốt sắng xua tay, cố gắng giải thích với Lý Ngọc.

- Không hề, chẳng phải chúng ta còn ở chung phòng sao, bọn họ đâu được, không thể bằng ngươi nha, ngươi là số 1.

- Được rồi, ta tin huynh, Giản ca.

------------

08/08/2022

#toka 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top