Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Quang Dao ngồi xuống bên một khóm cỏ cây trước mắt, quan sát thật kĩ. Hắn buông gùi trên vai xuống, thuận tay ngắt một ngọn cỏ đưa lên xem. Lam Hi Thần cố nhịn cười, quan sát người kia hết lật đi lật lại ngọn cỏ lại đưa lên mũi ngửi. Y cúi người xuống, tay nhẹ cốc đầu Kim Quang Dao, nói:

- Đệ ngốc à? Đệ không học y thuật, làm sao biết mấy thứ này được.

Cái cốc đầu kia rất nhẹ, Kim Quang Dao cũng không thấy đau. Hắn ngước mắt nhìn y, cười cười:

- Đệ học là được mà!

Lam Hi Thần gật nhẹ đầu, khẽ nói:

- Chờ trở về, ta dạy đệ.

Lam Hi Thần nói xong liền cười khẽ. Song y đưa tay cũng ngắt một ngọn khác, nhìn thoáng qua rồi nói:

- Cái này là Hương Nhu thảo, có thể dùng, đệ hái một ít đi.

Kim Quang Dao nghe lời, nhanh chóng hái bỏ vào gùi. Đi đoạn mỗi lần thấy hoa thảo giống thảo dược, Lam Hi Thần liền xem xét một lát, có thể dùng sẽ hái về. Nào là bạch hoa, ích mẫu, xạ can, bán hạ nam,... Kim Quang Dao như được mở rộng tầm mắt, cảm thán:

- Nhị ca, không ngờ a. Huynh biết nhiều thứ như vậy!

Lam Hi Thần cười khẽ không đáp, xoa xoa đầu Kim Quang Dao. Từng có một thời gian, Lam Hi Thần ngày ngày đều đọc sách dạy về y dược, từ đó cũng biết được ít nhiều.

Kim Quang Dao hiện tại, hình như so với kiếp trước, hoạt bát hơn nhiều. Lời nói không kiêng kị quá nhiều, không suy nghĩ quá nhiều, vẻ mặt cũng tự do hơn. Lam Hi Thần thầm thở dài trong lòng, khẽ lẩm bẩm:" Cũng phải. Dù sao A Dao trước kia cũng coi là con cháu thế gia". Hình như Kim Quang Dao nghe được loáng thoáng gì đó, quay đầu lại hỏi:

- Nhị ca, có chuyện gì sao?

Hắn nghe y lẩm bẩm "A Dao". Lam Hi Thần nhanh chóng phủ nhận, thấy hắn gật gật đầu đi tiếp rồi thôi.

Bên trong biệt phủ của Nhàn Vân còn một căn phòng trống, có thể dùng tạm làm dược phòng. Lam Hi Thần đem thảo dược hái được hôm nay rửa qua một lượt, mang ra bên ngoài phơi nắng. Kim Quang Dao vừa tìm được lò luyện đan đã lâu không dùng tới, đem đến cho Lam Hi Thần xem qua. Y cầm lên, quan sát hồi lâu, song nhẹ giọng nói:

- Vẫn tốt!

Có một điều, Kim Quang Dao vẫn luôn không hiểu, chân của Nhàn Vân đến cùng là xảy ra chuyện gì?? Nhìn hắn nhất định là không thiếu tiền tìm lang y giỏi, cũng nhất định gặp qua không ít, sao lại chẳng ai chữa được? Nghe Kim Quang Dao nói, Lam Hi Thần dừng tay chốc lát, giải thích:

- Kinh mạch toàn thân từng đứt đoạn hết, may được cứu chữa kịp thời nên giữ được mạng. Nhưng sau đó nhất định là trọng thương ở chân tiếp, khiến linh lực không lưu thông được xuống, nên mới ra nông nỗi này. Thực ra chân Nhàn Vân không khó hồi phục, chỉ cần là người tu vi đủ cao, thay hắn đả thông lại căn cốt, linh mạch, thêm đan dược bổ sung khí huyết, một thời gian ngắn sẽ ổn.

Lam Hi Thần nói đến tường tận từng chi tiết nhỏ một, khiến người ta được mở rộng tầm mắt. Có điều, Kim Quang Dao vẫn còn nhiều điều muốn hỏi!

- Người có tu vi đủ cao? Nhị ca, thế nào là đủ cao?

- Chính là...

Là như y chẳng hạn! Vì thế nên y mới nói "không khó chữa". Nhưng thiên hạ rộng lớn như vậy, đâu phải chỉ mình Lam Hi Thần có tu vi cỡ đó đổ lên. Ở các gia tộc lớn hay danh sĩ ẩn cư vẫn còn rất nhiều, không thể hơn thì cũng có thể sấp sỉ, thua kém một chút mà. Chung quy vẫn có thể dùng. Nếu nói vì Nhàn Vân không biết đến cách này, nghe có vẻ vô lí. Xét tu vi, xét phong thái đều là dáng dấp danh môn đệ tử. Hắn chấp nhận đi đứng không tốt, lui về ở một chỗ khuất tầm nhìn thiên hạ, cứ như sợ người khác biết hắn tồn tại vậy. Có chăng là thực sự muốn chọn cuộc sống bình yên, không màng danh lợi thì ngay từ đầu, bước lên con đường tu đạo này làm gì chứ.

- Nhị ca, nếu là huynh, huynh có vì người mình yêu mà nguyện từ bỏ phong quang vô hạn, phù phiếm hồng trần không?

Lam Hi Thần từ chỗ kinh ngạc, rồi bỗng trầm lặng đi. Tay đang chọn thảo dược phối cũng khựng lại. Y không nói, cũng không nhìn Kim Quang Dao. Chỉ là lúc này trong đầu y, suy nghĩ rất hỗn loạn.

Có thể hay không? Bản thân y có lẽ tự có câu trả lời riêng. Kiếp trước đã bỏ lỡ một lần, kiếp này y không muốn tiếp tục hối hận nữa. Phong quang vô hạn thì thế nào? Cái gọi là danh vọng, chẳng qua chỉ khiến người ta mệt mỏi thôi. Lam Hi Thần y, không cầu những thứ ấy.

Kim Quang Dao đột nhiên thấy hắn như đã hỏi sai gì đó, liền tiến hai bước, nghiêng nghiêng đầu nhìn Lam Hi Thần. Trong lòng chợt sinh ra cảm giác như người có tội. Lần đầu hắn thấy y trầm lặng thế này...

- Nhị ca, đệ...

- Sẽ bỏ. Nếu là ta, ta sẽ bỏ.

"Vì người đó là ngươi, nên nhất định sẽ bỏ qua hết thảy phù phiếm... Đối với ta, chỉ cần có ngươi, những chuyện khác đều chẳng còn quan trọng nữa..." Kim Quang Dao hơi kinh ngạc, song gật nhẹ đầu, nói nhỏ vô cùng:

- Nhị ca trả lời kiên định như vậy, chắc chắn đã có người trong tâm rồi...

-...

Đã có, còn ở rất gần Lam Hi Thần. Chẳng qua hắn không hiểu tình cảm của y, không biết "yêu" - "thích" là thế nào. Chờ hắn hồi phục rồi, nhất định hắn sẽ hiểu ra...

-------------------------------------------------------
Hé lu các nàng, ta trở lại rồi đây. Đợt vừa rồi thi xong là ngoi lên liền 😂😂 Chắc nhiều người cảm thấy mạch truyện chậm, lại hơi lằng nhằng lắm đúng không?? Tại vì ta muốn Hi Dao có nhiều ngọt hơn một chút đó 😂😂 Với 1 chương ta viết có khoảng 1000-1300 chữ à 😂😂 Hơn nữa lại lâu lâu lâu mới ra. Nên cảm giác đọc truyện như xem "Cô dâu 8 tuổi" bản Hi Dao á 😂😂 Từ chap sau sẽ chuyển qua có biến cho nó bớt nhạt 😂😂

Cám ơn mọi người nhaaaa ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top