Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Lam Hi Thần khỏe hơn nhiều rồi. Y từ nhỏ đã tu đạo, khả năng hồi phục như thế cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng Kim Quang Dao vẫn lo lắng cho y không thôi, cứ cách hai canh giờ lại thay thuốc giúp y đều đều.
Lam Hi Thần đến dược phòng xem lò luyện đan. Hơn 3 ngày, đan dược có lẽ đã luyện xong. Xem ra, y sắp tìm được một phần hồn của Kim Quang Dao. Nhanh thôi! Chỉ là, cũng không thể bỏ mặc người ta lúc hoạn nạn được.

Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao đến sương phòng hôm qua, xem tình hình của Dạ Mặc. Kim Quang Dao có kể sơ bộ tình hình của người kia, rồi tường thuật lại lời Nhàn Vân nói, còn lại không biết gì hơn. Nhàn Vân từ tối qua vẫn luôn ở lại. Thứ nhất vì chân hắn, thứ hai vì hắn lo cho Dạ Mặc. Kim Quang Dao vì chuyện của Lam Hi Thần, cũng quên mất Nhàn công tử kia đi...

Vẫn là Kim Quang Dao chu đáo, đi chuẩn bị nước rửa mặt cho Nhàn Vân cùng Dạ Mặc. Vì Dạ Mặc cũng tỉnh rồi. Lam Hi Thần sắc mặt không được như bình thường, nhưng so với hôm qua là tốt hơn rất nhiều. Bộ dáng thảm hại kia, cũng không còn nữa. Y khẽ chào hỏi, song chờ hai người kia lau mặt xong.

Dạ Mặc tựa người trên giường, vết thương đã ngưng chảy máu. Khuôn mặt tuy có phần nhợt nhạt vẫn không che hết vẻ phong lưu tùy ý của hắn. Lam Hi Thần khi nãy quan sát bên ngoài, thấy nơi ấy khung cảnh hỗn loạn hơn, vết máu loang còn dính, vẻ mặt ai cũng căng thẳng, trong lòng tự biết đã xảy ra chuyện. Y không thể không hỏi:

- Nhàn công tử, những ngày qua, đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao không thấy Phí Đình cô nương?

Nhìn Kim Quang Dao, có lẽ cũng không biết nhiều. Nếu rõ, sớm đã kể với y rồi. Nhàn Vân day giữa mi tâm, gợi lại chuyện mới vừa xảy ra hôm qua.

Những ngày đầu Lam Hi Thần rời đi, vốn chẳng có gì to tát. Nhưng sáng hôm qua, Kim Quang Dao ra ngoài giúp Phí Đình mua ít đồ, liền có chuyện. Dạ Mặc không hiểu sao bị thương nặng, chạy đến biệt phủ của Nhàn Vân. Sau đó liền có một đám hắc y nhân nhanh chóng đuổi đến. Dạ Mặc bị thương, vẫn phải gắng sức cùng Nhàn Vân tiếp tục đánh nhau với bọn chúng. Võ công đám người đó không tầm thường, lại đông, chân Nhàn Vân không tiện đi lại, vốn chẳng trụ được lâu. Phí Đình cứ như vậy bị bắt đi trước mắt hai người. Bọn chúng cư nhiên bắt người xong, cũng không đụng đến Nhàn Vân và Dạ Mặc nữa. Lúc Kim Quang Dao quay về, mọi chuyện đã diễn ra hết rồi. Hắn chỉ có thể đưa Dạ Mặc vào trong, giúp người ta xử lí vết thương, đỡ Nhàn Vân lại đó luôn. Nhàn Vân không có vấn đề gì khác, chỉ là chân càng lúc càng nặng hơn. Mỗi giờ mỗi khắc đều cảm thấy như bị người ta bẻ nát từng khúc xương.

Lam Hi Thần nhìn Kim Quang Dao, suy tư hồi lâu. Kim Quang Dao hiểu ánh mắt ấy, chỉ khẽ gật đầu nhẹ. Quả nhiên những người này thân phận không tầm thường. Nếu không, làm sao có thể ở nơi thôn dã này chọc đến một đám đâu đâu chứ. Xem tình hình, là có can hệ từ trước.

Lam Hi Thần thấp giọng, có ý hỏi tiếp:

- Mạn phép muốn hỏi Nhàn công tử, trước kia là từ đâu đến?

- Ta...

Nhàn Vân lưỡng lự, vẫn không chịu nói. Giúp được hắn lúc này, có lẽ chỉ có Lam Hi Thần. Nhưng chuyện quá khứ của hắn, cũng đủ mệt mỏi rồi. Hiện tại lại kéo thêm người khác liên lụy, rõ ràng không nên. Nhàn Vân cùng Dạ Mặc trao đổi ánh mắt, song Dạ Mặc kéo tay áo hắn, ý để tự Dạ Mặc nói:

- Lam tông chủ, chuyện này vẫn là nên để nói sau!

Lam Hi Thần kinh ngạc, Kim Quang Dao cũng kinh ngạc, không biết nên nói gì. Nhàn Vân trầm lặng. Lam Hi Thần chợt cười gượng, hỏi:

- Dạ công tử biết tại hạ?

- Cô Tô Lam thị, chẳng phải chỉ có một vị Lam Hi Thần hay sao? Người với người có thể trùng tên, nhưng khí chất cùng cách ăn mặc của Lam gia, không thể trùng được.

Nói đoạn Dạ Mặc lại liếc mắt về phía Kim Quang Dao, nhưng cũng nhanh chóng rời đi. Hắn không hỏi về Kim Quang Dao, cũng không nhắc đến Kim Quang Dao một câu. Cả Dạ Mặc và Nhàn Vân đều từng nghe qua chuyện của Tam tôn, rồi miếu Quan Âm nhiều năm trước, nhưng hai người họ tin, Kim Quang Dao bị phong bế kia, mãi mãi không thể siêu sinh. Trong mắt hai người mà nói, có lẽ là Lam Hi Thần quá mong nhớ Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao, nên muốn tìm một vị nghĩa đệ thay thế. Dung mạo Kim Quang Dao thế nào, từ lâu đã chẳng còn ai nhớ rõ nữa. Huống chi hiện tại, hắn không mặc gia phục Kim gia, không điểm chu sa, không có phong thái như trước kia. Nói đúng hơn, hắn hiện tại giống Mạnh Dao chứ không phải Kim Quang Dao.

Lam Hi Thần cười nhạt, không biết nghĩ gì liền che chắn phía trước Kim Quang Dao, nhẹ giọng nói:

- Đã vậy, ta cũng mạn phép suy đoán. Trên núi Côn Minh trước kia từng có một gia tộc lớn - Dạ gia. Nghe nói gia chủ Dạ gia có một nhi nữ, một nam tử, và một nghĩa tử. Sau khi Dạ gia xảy ra biến cố, nhi nữ theo một vị sơn nhân lên núi tu tập nhiều năm, nam tử không rõ tung tích, nghĩa tử dạo chơi bên ngoài, đến đi vô định, hành tung khó đoán, nhưng thực chất lại là tìm kiếm tung tích đệ đệ. Dám hỏi Dạ huynh, nghĩa tử kia có phải đang ở đây không?

Dạ Mặc chợt bật cười thành tiếng. Cũng khó trách nói Lam gia đều thiên tư hơn người, có thể từ một vài chi tiết mà suy đoán chính xác như vậy. Chuyện Dạ gia xảy ra biến cố lớn vì mâu thuẫn trong tộc, vốn chẳng phải bí mật gì. Nhưng thời điểm đó so với chuyện Di Lăng Lão Tổ trở về, người ta vốn chẳng ai để ý tới. Dạ gia cứ như vậy lao đao nhiều năm, đến nay chỉ còn những môn sinh được nuôi dưỡng dạy dỗ từ nhỏ cùng một số trưởng lão ở lại. Cũng có thể coi là tạm ổn.

Lam Hi Thần biết y đã đoán đúng, lại tiếp tục nhắc đến Nhàn Vân:

- Tỷ đệ Dạ gia từ nhỏ cùng Huyền công tử của Cách Lâm Huyền thị giao tình sâu nặng. Sau khi Dạ gia gặp biến cố, Huyền gia cũng chẳng yên ổn, Huyền công tử biến mất không dấu vết. Mà hiện tại, có lẽ ta đã gặp được Huyền công tử rồi.

Lam Hi Thần cười nhẹ, vô thức nắm tay Kim Quang Dao ở phía sau. Kim Quang Dao không nói lời nào, từ đầu đến cuối nhất mực giữ im lặng. Mọi chuyện Lam Hi Thần đều đoán trúng. Thời điểm tin Ngụy Vô Tiện trọng sinh bị phát tán khắp nơi, chuyện của Kim Quang Dao cũng dần lộ ra, y trong lúc tìm hiểu nghe được tin này. Dạ gia và Huyền gia trước kia quan hệ không tồi, vốn là dựa vào nhau để đi lên. Một trong hai bên xảy ra biến cố, bên còn lại cũng chẳng yên ổn.

Nhàn Vân không phủ định. Lam Hi Thần nếu đã đoán ra được Dạ Mặc, đương nhiên cũng có thể đoán ra hắn. Mà một phần cũng vị ấn kí song ngư trên cổ Dạ Mặc, là ấn kí đặc biệt dành cho nhi tử của Dạ gia.
-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top