Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Hi Thần và Kim Quang Dao nếu đã biết rõ thân phận Dạ Mặc và Nhàn Vân, tự khắc có suy tính riêng. Theo lí mà nói, y có thể rời đi lúc này, tránh khỏi thị phi. Nhưng y sẽ không làm thế. Lam Hi Thần không muốn nhìn thấy cảnh người khác mất đi người mình yêu thương nhất, như y trước kia... Đau đớn nhất là gì? Là nhìn thấy người mình tâm niệm dần chết đi trước mắt mình, là không bảo vệ nổi người đó.

Nhàn Vân lúc này không có tâm trạng nghĩ đến đôi chân của hắn, nhưng nếu không chữa ngay, tình trạng hiện tại sau này rất khó lành lại. Hơn nữa, nếu bây giờ chân hắn được chữa khỏi, có thể đi tìm Phí Đình rồi. Nghe Dạ Mặc và Lam Hi Thần khuyên hồi lâu, cuối cùng Nhàn Vân cũng đồng ý.
Kim Quang Dao biết, nếu chữa chân cho Nhàn Vân bây giờ, Lam Hi Thần nhất định sẽ bị tổn hại, hơn nữa tổn hại không nhỏ. Chính y cũng đang bị thương đấy thôi. Nhưng hắn không khuyên được y, không thay đổi nổi quyết định này của y. Hắn không muốn y bị tổn thương... Hắn đau... Trước kia chuyện gì Lam Hi Thần cũng nghe Kim Quang Dao nói, cũng vì một câu “Không muốn” hay “Không thích” của hắn, đều nguyện đổi. Duy chỉ lần này, hình như lời nói của Kim Quang Dao chẳng có trọng lượng. Vậy nên hắn chỉ còn cách im lặng, im lặng ở bên y, chờ y mệt mỏi sẽ chăm sóc y, không để y hao tổn thêm chút sức lực nào nữa.


Nhàn Vân nghe lời Lam Hi Thần hướng dẫn, uống đan dược y luyện ra. Hắn thử vận chuyển dòng linh lực trong cơ thể, chỉ cảm thấy cơ thể ngày một nóng lên, khó chịu. Các kinh mạch cứ như bị thứ gì đó chặn lại, xương cốt dường như bị thiêu cháy. Lam Hi Thần ngồi phía sau, nhẹ giọng:

-Ban đầu có thể hơi khó chịu, nhưng không sao. Chỉ cần công tử ổn định được kinh mạch sẽ tốt.

Nhàn Vân không nói, cố gắng bình tâm trở lại. Mồ hôi dần đổ xuống khắp cơ thể hắn, khiến y phục bị ướt một mảng. Dạ Mặc quan sát cẩn trọng, lặng im. Hắn không biết cách của Lam Hi Thần có chữa khỏi được chân Nhàn Vân không, nhưng có cơ hội còn hơn không. Chân Nhàn Vân đã nhiều năm không còn bước linh hoạt được nữa, đã thử qua nhiều cách, nên lần này Dạ Mặc cũng không trông chờ quá nhiều. Chí ít Lam Hi Thần cũng là tiên thủ, hẳn sẽ không gây tổn thương thêm cho đôi chân dường như đã phế kia.

Lúc Nhàn Vân gần như đã điều chỉnh được cơ thể, vẻ mặt cũng giãn ra, nhịp thở đều hơn. Lam Hi Thần lấy ra tuyết lộ. Kim Quang Dao nhanh ý đưa đến cho y một cái chén rỗng. Lam Hi Thần đổ tuyết lộ vào chén, đưa cho Nhàn Vân uống.

-Hiện tại công tử gắng vận linh lực lưu chuyển toàn thân, đừng để bị phân tâm.

Lời Lam Hi Thần vừa thoát ra khỏi miệng, cơ thể Nhàn Vân lại chợt có biến đổi. Nếu khi nãy nóng đến mức khó chịu, hiện tại nhất định là lạnh đến bầm tím ruột gan. Nhàn Vân như bị nhốt trong hầm băng ngàn năm. Xung quanh hắn còn tỏa hàn khí lạnh lẽo. Lam Hi Thần lấy một hơi dài, khẽ nhắm mắt. Trên tay y xuất hiện vệt lam quang nhàn nhạt. Lam Hi Thần truyền linh lực từ y sang Nhàn Vân. Bàn tay vốn ấm áp kia nay đã trở nên lạnh lẽo.
Kim Quang Dao không biết, y đang bị thương sẽ trụ được đến lúc nào? Linh lực y chưa hồi phục hoàn toàn, hiện tại còn phải hao tổn nhiều như vậy. Hắn không hiểu, là vì y quá tốt ư? Tốt đến mức vì một người xa lạ mà bỏ qua lời nói của hắn, vì một người xa lạ mà chẳng lo đến bản thân. Mãi sau này, có lẽ Kim Quang Dao mới hiểu, từ đầu đến cuối, Lam Hi Thần chỉ vì một mình A Dao. Đáng hay không đáng, tốt hay không tốt, chung quy lại cũng chỉ là A Dao.

Cả Kim Quang Dao và Dạ Mặc đều nghe rõ tiếng các khớp xương trong cơ thể Nhàn Vân như được nối liền lại với nhau. Hàn khí tỏa ra cũng dịu đi nhiều. Lam Hi Thần sắc mặt ngày một nhợt nhạt hơn, lam quang trên tay hình như yếu hơn khi nãy. Dạ Mặc chợt kinh ngạc:

-Đây là gì?

Lam Hi Thần mở mắt, chỉ thấy từ chỗ Nhàn Vân bay lên ánh sáng vàng nhạt yếu ớt, như sắp bị hòa tan vào không khí. Y hiện tại không thể thu linh lực. Một tay vẫn truyền linh lực cho Nhàn Vân, tay kia lấy ra Bát Diệp Liên Hoa. Hoa trắng trong như tuyết, hương thơm nhè nhẹ thanh dịu, xung quanh vẫn còn linh lực màu lam nhạt bao quanh. Lam Hi Thần lẩm bẩm một vài câu, ánh sáng kia bị thu vào liên hoa. Cánh hoa từ từ khép lại, ủ phần hồn ấy trong tâm hoa.

Nhàn Vân chợt ho ra một ngụm máu đen, từ chỗ chân bị thương có làn hắc khí mờ mờ tản ra, rồi tan biến hoàn toàn. Hàn khí cũng tan hẳn. Lam Hi Thần thu tay, sắc mặt tái nhợt, nhẹ xoa hai bên thái dương. Kim Quang Dao nãy giờ vẫn luôn quan sát, lúc này mới lại gần đỡ y rời giường. Lam Hi Thần dặn dò một vài câu:

-Ổn rồi. Để Nhàn Vân tập đi lại một vài ngày sẽ có thể linh hoạt. Hơn nữa hắn uống tuyết lộ, kinh mạch toàn thân đều thông suốt hết, căn cốt so với khi trước tốt hơn nhiều. Tu vi nhất định cũng sẽ tăng phần nào.

Lam Hi Thần còn chưa nói một chuyện, cũng sẽ không nói: tuyết lộ có thể giúp hồn phách kí sinh trên vật chủ dễ dàng thoát ra ngoài, nói đúng hơn là bị đẩy ra. Dạ Mặc khẽ gật đầu với y, đỡ lấy Nhàn Vân. Lúc rời khỏi, y vẫn nghe thấy tiếng cảm tạ của Dạ Mặc và Nhàn Vân phía sau. Kim Quang Dao dìu y, nhàn nhạt nói:

-Nhị ca thật tốt, vì chuyện của người khác mà bản thân cũng chẳng màng.

Lam Hi Thần khẽ cười không đáp. Y biết, Kim Quang Dao chỉ là lo cho y thôi. Đóa Bát Diệp Liên kia, như đang nở hoa trong lòng y. Cuối cùng, một phần hồn trong hồn phách kia của Kim Quang Dao, y có thể tìm được rồi. Chờ Kim Quang Dao “trở về”, y sẽ nói cho hắn biết, y chỉ vì hắn thôi. Bát Diệp Liên Hoa vì người mà giành lấy, tuyết lộ vì người mà không ngại hiểm nguy. Chẳng ai hiểu, Lam Hi Thần hiện tại và sau này, còn vì Kim Quang Dao làm nhiều chuyện thế nào. Giống như Lam Vong Cơ năm đó, vì Ngụy Vô Tiện mà bất chấp hết thảy, chỉ mong hắn có thể an yên, cho dù là 13 năm trước hay 13 năm sau khi hắn trọng sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top