Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Hi Thần ôm bội kiếm Hận Sinh đến trước một căn nhà gỗ nhỏ đã cũ phía sau Vân Thâm Bất Tri Xứ. Y bước từng bước nặng nề vô cùng, tâm trạng đương nhiên cũng chẳng vui vẻ gì.

Tiếng lá cây xào xạc, đám hoa long đảm trước nhà dập dờn theo từng cơn gió đem, ngàn vạn lưu luyến. Lam Hi Thần không biết vì sao đột nhiên muốn đến nơi này, đứng lặng thật lâu nhìn cánh cửa gỗ đã mục nát cũ kĩ. Bỗng y thở dài, rút Liệt Băng bên hông ra, thổi một khúc.
Tiếng tiêu trầm thấp, nghe kĩ một chút liền phát hiện cảm xúc không ổn định, hòa cùng tiếng gió đêm như đưa tiếng tiêu vọng xa hơn. Hiện tại đã quá thời gian quy định nghỉ ngơi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Trạch Vu quân lại ở nơi này thổi tiêu, nếu người khác nhìn thấy hẳn sẽ kinh ngạc vô cùng.

Thật lâu sau, tiếng tiêu mới ngừng hẳn. Gió đêm thổi qua khiến tóc Lam Hi Thần đã có phần rối loạn, nhưng y lại không hề để tâm. Từng ngón tay thon dài nhẹ miết lên thân bội kiếm Hận Sinh, kí ức trước kia nhanh chóng ùa về. Họa tiết tinh xảo, thân kiếm vàng óng, chuôi khắc hai chữ “Hận Sinh”. Là hận nhân sinh quá ngắn ngủi, hay hận hắn sinh ra vốn đã không bằng người khác? Kim Quang Dao, nếu một ngày nào đó ngươi nhớ ra, có thể hay không giải thích cho Lam Hi Thần nghe ý nghĩa của cái tên này...

Lam Hi Thần thật sự không ổn chút nào. Hận Sinh từ khi Kim Quang Dao bị phong bế đã tự động phong kiếm, ngày đó là Lam Hi Thần cố tình cất giữ bội kiếm này, đem về giấu kĩ trong hàn thất, không để ai nhìn thấy. Vậy mà Kim Quang Dao đột nhiên lại phát hiện, hơn nữa còn rút được kiếm ra... Y nên làm thế nào mới phải đây?
Hình như ngay từ đầu, Lam Hi Thần y đã là người sai... Y sợ, nếu y ở lại hàn thất, nếu y đối diện ánh mắt với Kim Quang Dao, y sẽ nói với hắn những chuyện không nên, hỏi hắn những chuyện hắn không biết...

Lam Hi Thần hít một hơi sâu, đứng dậy. Đêm đã khuya, có lẽ Kim Quang Dao đã ngủ rồi. Hoặc cũng có thể, hắn đang thầm trách y, trách y quá vô tâm...


Lúc Lam Hi Thần trở lại hàn thất, bên trong không có lấy một chút ánh sáng, cả không gian tịch mịch vô cùng. Lam Hi Thần điều chỉnh tâm trạng, bước đến bên giường xem Kim Quang Dao thế nào rồi. Nhưng không thấy người đâu! Trên giường chẳng có chút cảm giác ấm áp nào!
Lam Hi Thần hoảng hốt, đảo mắt nhìn xung quanh, dù đêm tối khiến y chẳng thể nhìn rõ. Y vẫn cảm nhận được hơi thở của Kim Quang Dao, vẫn nhận thấy sự hiện diện của hắn quanh đây. Nhưng hắn đang ở đâu chứ? Bước chân Lam Hi Thần hỗn loạn, giọng nói có phần lo sợ, gọi:

- A Dao...

Không một thanh âm nào vang lên. Lam Hi Thần vẫn tiếp tục bước đi, gọi tiếp:

- A Dao... Đệ có đây không...?

Vẫn là một mảng im lặng. Lam Hi Thần dường như sắp mất bình tĩnh, lại lên tiếng:

- A Dao...

- Nhị ca...

Lần này, là một giọng nói vô cùng quen thuộc đáp lại y. Lam Hi Thần nhanh chóng lần theo giọng nói ấy, tìm đến một góc khuất tối tăm. Đây...chẳng phải góc kệ gỗ khi sáng sao... Kim Quang Dao vậy nhưng ngồi yên mãi. Hắn ôm chặt đầu gối, giọng nói nghẹn lại, nghe vô cùng ủy khuất. Lam Hi Thần xót xa, tự cảm thấy bản thân càng sai nhiều hơn. Y chợt siết chặt tay, đè giọng hỏi:

- A Dao... Đệ sao lại ngồi đây? Tại sao không đi ngủ?

- Nhị ca...

Kim Quang Dao đột nhiên vươn tay, ôm chặt lấy eo Lam Hi Thần, úp mặt vào bờ vai rộng lớn của y. Giọng hắn vô cùng nhỏ, đứt quãng:

- Nhị ca... Đệ...đệ sai rồi... Sau này A Dao không đụng đến những thứ đó nữa... Huynh đừng bỏ rơi A Dao...

Lam Hi Thần lúc này đau đớn hơn ai hết. Đã nói trừ lần ở Hàn Sơn, sau này nhất định không bỏ hắn một mình. Là y thất hứa. Đối với Kim Quang Dao mà nói, cảm giác bị bỏ lại, đơn độc vốn vô cùng đáng sợ. Y, thật sự đã sai... Lam Hi Thần cảm thấy vai áo ươn ướt, Kim Quang Dao lại không hề ngẩng mặt lên. Hắn...đang khóc sao? Lam Hi Thần ôm chặt Kim Quang Dao, nói:

- A Dao... Xin lỗi... Nhị ca không nên đối xử với đệ như thế...

Kim Quang Dao không đáp, Lam Hi Thần nghe có tiếng nức nở nhỏ bên tai. Tâm y quặn thắt, trừ ôm hắn ra chẳng biết nói gì hơn.

- A Dao... Ta đưa đệ đi nghỉ ngơi...

Lam Hi Thần bế Kim Quang Dao đặt xuống giường, song thấy hắn vội đưa tay dụi mắt. Y thở dài, từng ngón tay thon khẽ chạm đến khóe mắt hắn, lau đi vài giọt nước còn đọng lại. Lam Hi Thần xoay người, định đứng dậy. Kim Quang Dao hốt hoảng, nhanh chóng bắt lấy tay Lam Hi Thần, như sợ buông ra y sẽ rời đi mất. Lam Hi Thần hiểu, vỗ nhẹ bàn tay hắn, nói:

- Ta thay y phục.

Nghe hiểu, Kim Quang Dao mới lơi lỏng, cảm giác lo sợ cũng giảm bớt.
Tâm trạng Lam Hi Thần vẫn phần nào nặng nề, cởi áo khoác treo lên khung gỗ. Mạt ngạch cùng trâm cài vừa tháo xuống, tóc dài đen óng liền tùy ý buông xõa.

Một bàn tay nhỏ nhắn chợt vòng qua ôm lấy eo y, khiến y có chút bất ngờ. Kim Quang Dao dựa đầu vào tấm lưng Lam Hi Thần, không lên tiếng. Lam Hi Thần cũng bất động, không có ý định thoát khỏi vòng ôm ấy. Thật lâu sau, giọng Kim Quang Dao có phần khó chịu, hỏi:

- Nhị ca... Huynh thu nhận đệ, có phải vì đệ rất giống một vị cố hữu của huynh??

Lam Hi Thần không đáp, miệng khô khốc, càng không biết nên nói gì lúc này. Kim Quang Dao thất vọng, giọng trùng xuống:

- ... Đệ hiểu rồi...

Nếu Lam Hi Thần trả lời “Không phải”, dù cho chỉ là một lời nói dối, Kim Quang Dao cũng nhất định tin. Lúc hắn có ý định buông tay, Lam Hi Thần chợt giữ lại, xoay người, ôm hắn vào trong ngực.

- Thu nhận đệ, vì đệ là “đệ”, không vì ai khác.

- ... Thật tốt.

Kim Quang Dao hiện tại không hiểu được hết ý nghĩa câu này, nhưng đối với hắn hiện tại, thế là đủ rồi. Thu nhận hắn, chỉ vì hắn, không liên quan đến người thứ ba.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top