Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Rơi ở đâu chứ... Ta nhớ lúc bước vào khách trạm vẫn còn mà...”

“ ... Không sao, từ từ tìm”

Sắc trời đã tối, trong khách trạm cũng không còn ai ra vào ăn uống. Nữ tử chu y cùng nam nhân Lam Hi Thần và Kim Quang Dao gặp hồi sáng đang lật từng góc sảnh lên. Gần nửa canh giờ rồi vẫn chưa tìm thấy ngọc bích, không phải mất thật chứ!

Lam Hi Thần và Kim Quang Dao xuống dặn dò tiểu nhị một vài câu, liền bắt gặp cảnh này. Kim Quang Dao đứng trước quầy hỏa kế, Lam Hi Thần nói với hắn vài câu rồi nhanh chóng bước về phía hai vị kia. Trên tay y là miếng ngọc bích nhặt được.

- Cô nương muốn tìm thứ này sao?

Nữ tử nghe giọng nói cách mình không xa, liền nhanh chóng quay lại, nhìn đến vị trí phát ra thanh âm. Trong thoáng chốc, ánh mắt nàng khẽ dao động. Tố y như tuyết, dung mạo tuyệt thế, môi mỏng khẽ nở nụ cười như gió xuân, phong thái ôn hòa lễ độ. Lam Hi Thần đưa miếng ngọc bội về phía cô nương ấy, nàng mới cơ hồ phát hiện bản thân có chỗ thất lễ, lại nhìn người ta bằng ánh mắt không phải phép như vậy.

- Đúng là nó! Sao công tử biết ta đang tìm thứ này?

Nam tử đi cùng nàng từ lúc Lam Hi Thần lại gần luôn đứng kề sát bên cạnh, quan sát đánh giá một hồi. Thấy y không có nửa điểm nguy hiểm, mới bớt đi cảnh giác. Lam Hi Thần nhu hòa đáp lại:

- Khi sáng cô nương ngang qua đánh rơi, ta vô tình nhặt được.

Tiểu cô nương như hiểu ra mọi chuyện, liền “ồ” lên. Sáng nay nàng và ca ca có chuyện gấp trở về, vội vã không để ý.

- Đa tạ.

Nam tử bên cạnh nàng nãy giờ cũng nhàn nhạt lên tiếng. Nếu nghe lần đầu, có lẽ ai cũng nghĩ hắn không có thành ý. Nhưng thực ra, hắn từ nhỏ đến lớn đều luôn như vậy.

- Ta tên Nguyệt Tâm. Vị này là ca ca ta, Nguyệt Hồ. Đa tạ công tử giúp đỡ!

Nguyệt Tâm cúi người, cười cười. Lam Hi Thần lúc này mới vô thức nhìn kĩ mặt nàng. Khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt xa xăm, khóe môi nhếch lên.
Kim Quang Dao bước về phía Lam Hi Thần, vừa đúng lúc nghe được Nguyệt Tâm tự xưng danh. Hắn lúc này không mang nón voan, chỉ dùng mạng che mặt mỏng, ánh mắt khẽ liếc qua Lam Hi Thần.
Kim Quang Dao không vấn tóc, chỉ tùy tiện buộc một phần phía sau, tóc mai cùng khăn voan cũng đủ người ta không nhìn được rõ ràng dung nhan hắn. Hắn khẽ lay tay áo Lam Hi Thần, nói:

- Nhị ca, huynh định đứng đây hết buổi?

Khi nãy y nói đem trả ngọc bội cho người ta, Kim Quang Dao dặn dò tiểu nhị xong chờ y quay lại là được. Nhưng y lại ở đây dài dòng, nên hắn đành tự thân đến tìm. Nguyệt Tâm lướt ánh mắt nhìn Kim Quang Dao, trong lòng thầm cảm thán. Không thấy được hết dung mạo hắn, nhưng đôi mắt kia, thực có hồn khiến người nhìn vào luôn có cảm giác thoải mái. Ánh mắt linh hoạt, giọng nói cũng rất dễ nghe.

Nguyệt Tâm dường như có ý làm quen với Lam Hi Thần và Kim Quang Dao, tiếp tục hỏi:

- Vị này là...

- Ta...

- Hắn tên Tịnh Liên. Là nghĩa đệ của ta.

Kim Quang Dao kinh ngạc, không nói nên lời. Hắn không nhìn Lam Hi Thần, vì nếu hướng ánh mắt về phía y, nhất định khiến người khác nghi ngờ lời y nói. Lam Hi Thần sát một bước lại Kim Quang Dao, nụ cười trên môi y vẫn phảng phất. Nguyệt Hồ nãy giờ không nói gì, cũng chỉ gật đầu với Nguyệt Tâm. Nói thêm vài câu, liền trở về phòng.

Kim Quang Dao tháo khăn voan, nhìn chính hắn trong gương. Tay Lam Hi Thần nhẹ nhàng di chuyển chiếc lược, tóc Kim Quang Dao cũng vì thể mượt mà theo.
Lam Hi Thần mở lời, vẫn chăm chú vào việc của y hiện tại:

- A Dao, nhớ kĩ, với người ngoài, đệ tên Tịnh Liên.

- Nhị ca thích là được rồi.

Khóe môi Kim Quang Dao khẽ cong lên. Một cái tên thôi, không sao. Trước kia cũng là Lam Hi Thần đặt tên cho y mà.

- Sau này, chỉ mình ta biết đệ tên Kim Quang Dao. Cũng chỉ mình ta được phép gọi “ A Dao”

Lam Hi Thần cúi người, ôm lấy cổ Kim Quang Dao, tựa đầu vào vai hắn. Lời y nói không hoàn toàn là thật, nhưng cũng không phải giả. Kim Quang Dao hiểu, chỉ là vẫn cố tìm một lí do tốt đẹp nhất lấp vào lỗ hổng của câu trả lời kia. “ Tịnh Liên” – tâm trong sạch, thanh tịnh như liên hoa giữa hồ. Lam Hi Thần chính là muốn Kim Quang Dao kiếp này luôn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top