Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi Lam Hi Thần đến Lan Lăng cũng đã 3 ngày, nơi này vẫn chưa xảy ra chuyện thiếu nữ bị lột da mặt. Buổi sáng thường dân vẫn buôn bán, qua lại bình thường. Nhưng sẩm tối liền mau chóng đóng cửa trở về, ai gọi cũng nhất quyết không ra ngoài.

Kim Quang Dao đi giữa phố xá đông đúc, ánh mắt vẫn luôn không ngừng chuyển động. Có những khi, hắn lại vô thức đứng nhìn một chỗ rất lâu. Sau đó cảm thấy đau đầu mới rời ánh mắt đi.


Lam Hi Thần dừng chân trước một quầy hàng bán trang sức cùng son phấn, chăm chú nhìn. Lão bản mấy ngày nay chưa bán được gì, thấy khách nhân liền vui vẻ cười nói:

- Công tử muốn mua tặng phu nhân sao?

Lam Hi Thần không phủ nhận, chỉ cười cười nhìn lướt qua Kim Quang Dao, song đáp lại:

- Lão bản, còn loại chu sa nào tốt hơn không?

Lam Hi Thần đặt hộp chu sa trên tay xuống. Lão bản đương nhiên vui vẻ mà lấy ra những loại khác đưa y xem. Kim Quang Dao không tránh khỏi tò mò, hỏi:

- Nhị ca, huynh cần thứ này làm gì?

- Có lúc sẽ dùng đến.

Giọng y hơi trầm xuống, không ngẩng mặt lên mà chăm chú xem hộp chu sa, tránh đi ánh mắt Kim Quang Dao.

Kim Quang Dao cũng không hỏi nhiều, thuận tay xem những thứ còn lại.

- A Dao, đệ đưa tay ra một chút.

Kim Quang Dao không hỏi nguyên do, chỉ ngoan ngoãn làm theo. Lam Hi Thần chấm ngón tay vào hộp chu sa đã mở nắp, rồi quệt lên tay Kim Quang Dao. Vết chu sa đỏ tựa máu, nổi bật trên tay hắn. Lam Hi Thần vừa ý gật đầu, nói:

- Lão bản, ta lấy loại này.

Tâm trạng Lam Hi Thần hôm nay hình như không tồi, lại dắt Kim Quang Dao dạo quanh rất nhiều quầy hàng. Không chỉ mua chu sa, y còn mua cả giấy mực, bút lông,... Cũng may đây là Lan Lăng, nên có thể tìm được loại tốt. Dù không so được với đồ y thường dùng, cũng là tốt nhất so với những thứ còn lại.

- Tông chủ!?

Phía sau Lam Hi Thần có giọng thiếu niên trong trẻo vọng lên, khiến y không thể không chú ý. Lam Tư Truy xác nhận đã đúng người, nhanh chân đến trước mặt y, cúi người tỏ lễ lần nữa:

- Tông chủ! Công tử!

Kim Lăng đi chậm hơn hắn vài bước, cũng từ từ tiến đến. Kim Quang Dao cười nhẹ, gật đầu. Lam Hi Thần nét mặt hơi cứng lại, song nhanh chóng điều chỉnh.

- Tư Truy, ngươi cùng Kim Tông chủ đến nơi này làm gì?

Vì gần đây không xảy ra chuyện, Kim Lăng lại là Tông chủ, nên ở trong Kim thị xử lí gia vụ mới phải. Lam Tư Truy nếu xuất hiện ở Lan Lăng, khẳng định sẽ không rời Kim Lăng nửa bước. Nên dù thế nào, cả hai giờ này nên là ở Tiên phủ Kim gia!

Kim Lăng lên tiếng giải thích trước:

- Con cùng hắn đến đây điều tra. Tránh mọi chuyện càng thêm nghiêm trọng.

Lam Tư Truy và Kim Lăng vừa đến nơi, lại gặp được Lam Hi Thần và Kim Quang Dao luôn, nên chạy lại chào hỏi. Lam Tư Truy còn định đi tìm Lam Hi Thần, vì hắn biết y đã đến Lan Lăng rồi. Sau chuyện của Liễm Phương Tôn, Lam Hi Thần gần như không đặt chân đến Lan Lăng nửa bước. Lần này hẳn rất hiếm có.

Kim Lăng chú ý đến hộp chu sa Lam Hi Thần cầm, lại nhìn đến vết chu sa trên tay Kim Quang Dao, trong lòng thầm kinh ngạc. Kim Quang Dao như bị người ta bắt quả tang làm chuyện xấu, vô thức giấu tay đi.

- Lam Tông chủ... Người mua chu sa?

Lam Hi Thần quên chưa cất, khi nãy lại lo trò chuyện với Lam Tư Truy cùng Kim Lăng, không để ý đến. Y cười gượng, nói:

- Có lúc sẽ dùng đến thôi.

Chu sa trước giờ trong tiên môn, cũng chỉ có Kim gia điểm. Hoặc nữ nhân dùng. Lam Hi Thần bên cạnh không có nữ nhân, càng không phải người Kim gia, mua làm gì chứ.

Kim Quang Dao lên tiếng giải vây, cắt đứt mạch suy nghĩ của Kim Lăng:

- Nhị ca muốn vẽ tranh hoa đào, nên dùng chu sa.

- ...

- ...

- ...

Lí do này không thuyết phục lắm. Vì thường thì vẽ tranh sẽ dùng mực chu sa mới đúng. Còn y đang cầm là loại chu sa để trang điểm. Không thể có chuyện Lam Hi Thần không biết được. Hoặc là... y muốn thử cách mới này...

Bất quá, cả Kim Lăng và Lam Tư Truy đều chú ý đến cách gọi của Kim Quang Dao. Hắn gọi y “Nhị ca”? Đáy mắt Kim Lăng xuất hiện một vài tia thảng thốt. Giọng điệu này...cách gọi này...là của tiểu thúc!! Lam Hi Thần cố gắng bình tĩnh, làm như không nhìn thấy vẻ mặt của Kim Lăng, ho khan hai tiếng, khẽ nói với Kim Quang Dao:

- Tịnh Liên nói không sai.

Kim Lăng nghe đến tên “Tịnh Liên”, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác nhẹ nhõm hơn. “Nhị ca”? Cũng không phải mình tiểu thúc hắn gọi Lam Hi Thần như thế. Có thể vị tên Tịnh Liên kia cùng Lam Hi Thần đã kết nghĩa, nên xưng hô như thế. Nhưng khoan! Nếu kết nghĩa, hắn nên gọi Lam Hi Thần là “Đại ca” mới phải. Như hiểu được mọi nghi hoặc của Kim Lăng, Lam Hi Thần giải thích:

- Ta cùng hắn kết nghĩa. Nhưng chuyện trước kia của Đại ca... Nghe đến cách gọi như thế, khó tránh đau buồn.

Kim Lăng trầm lặng không nói. Hắn vẫn luôn lắng nghe, cũng đồng thời suy nghĩ. Nhiếp Minh Quyết, Kim Quang Dao đều là vết thương sâu trong lòng y. Y căn bản không thể thờ ơ. Nghe người khác gọi y một tiếng “Đại ca”, sao có thể không nhớ tới kí ức đau buồn. Còn đối cách gọi “Nhị ca”, hoặc y đã mất dần đi cảm xúc, hoặc đau đến luôn muốn nhắc bản thân nhớ về.


Mọi hành động nhỏ của Kim Lăng một chút cũng không qua mắt được Kim Quang Dao. Hắn đối Kim Lăng luôn xuất hiện cảm giác thân quen, lại đột nhiên phát hiện cùng một họ, trong lòng vốn đã xuất hiện rất nhiều nút thắt. Kim Quang Dao thông minh như vậy, không thể nào không ý thức được điểm kì lạ. Hắn đang tính, tính đến một ngày nào đó, hẳn mọi chuyện sẽ rõ ràng, Lam Hi Thần sẽ chính miệng giải thích với hắn.

Cũng phải thôi. Kim Quang Dao bị phong bế trong quan tài, vạn kiếp bất luân hồi, càng không có cơ hội đoạt xá, làm sao đứng ở đây được chứ. Có lẽ, là Kim Lăng nghĩ nhiều, hắn đã đau thương hết mức với vị tiểu thúc ấy rồi. Nụ cười của Kim Quang Dao cô quạnh hẳn đi, hắn nhẹ lắc đầu, gọi Lam Hi Thần:

- Nhị ca, ta đói rồi.
- Được! Chúng ta trở về khách trạm thôi.

Đứng ở đây nửa ngày, lại chỉ nói được với nhau mấy câu. Lam Tư Truy kéo tay Kim Lăng, nhỏ giọng:

- A Lăng, đi thôi. Ở cùng một chỗ với Tông chủ dễ bề hành động.

Kim Lăng có lẽ vẫn còn khó chịu với suy nghĩ của hắn khi nãy, “hừ” một tiếng, phất tay đi theo. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, thấy không có gì chắc chắn. Điều muốn làm nhất bây giờ chính là tháo khăn che mặt của Kim Quang Dao xuống. Kim Quang Dao thoáng đưa mắt nhìn về phía sau, nụ cười trên môi dần lạnh đi. Kim Quang Dao hắn thật sự là ai chứ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top