Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Hi Thần động tác vô cùng nhẹ nhàng băng lại vết thương trên người Kim Quang Dao, tâm trạng không mấy vui vẻ. Y ở ngay đó, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị thương. Còn nói sẽ bảo vệ hắn thật tốt gì chứ. Hóa ra cũng chỉ là tự cao tự đại! Tay y không biết tự lúc nào đã siết chặt lại, làm nhàu một góc y phục. Kim Quang Dao dường như không để tâm đến vết thương này, nói:

- Nhị ca, đệ không sao! Huynh xem, đệ vẫn rất tốt mà!

- ...

Lam Hi Thần không đáp. Tốt gì chứ. Hắn kiếp này có lẽ chưa từng bị thương do kiếm đâm, lần này có thể coi như lần đầu, sao lại không sao. Kim Quang Dao là vì không muốn y lo lắng đi.

- A Dao...

- “Cốc...Cốc...”

Lam Hi Thần vốn định lên tiếng, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa. Y thở dài, điều chỉnh sắc mặt ra ngoài. Lam Tư Truy và Kim Lăng đang đứng đợi ngoài cửa. Lam Hi Thần thoáng kinh ngạc, nhìn về phía Kim Quang Dao. Hắn vội vàng đưa tay lấy khăn voan che mặt.

Lam Tư Truy và Kim Lăng ngồi bên bàn trà, Lam Hi Thần chậm rãi ôn nhu đỡ Kim Quang Dao ngồi xuống. Nếu ai không biết, còn tưởng y đang đỡ phu nhân mang bầu sắp đến ngày sinh nở mới cẩn trọng như vậy. Nội tâm Kim Lăng không biết nên nói gì... Là vì Trạch Vu Quân quá ôn nhu, quá quan tâm lo lắng cho người khác sao...? Lam Tư Truy sắc mặt cố giấu đi nét khác lạ, không tiện hỏi đến. Làm phiền y nghỉ ngơi giờ này, thật không nên. Nhưng tình hình cụ thể chuyện ban nãy, Kim Lăng vô cùng nóng lòng.

Chuyện Lam Hi Thần và Kim Quang Dao ở cùng một phòng khách trạm, ban đầu cả Lam Tư Truy và Kim Lăng đều cảm thấy kì lạ. Sau này nghe y nói vì Kim Quang Dao thường xuyên ngủ không ngon giấc, chuyện quá khứ không êm đẹp luôn xuất hiện liền cho qua.

Kim Lăng chau mày, hỏi chuyện:

- Lam Tông chủ, người có thấy rõ kẻ ban nãy không?

Gã mặc hắc y, còn đeo mặt nạ quỷ, trời mới thấy rõ gã! Lam Hi Thần lắc đầu, đáp lại:

- Không rõ. Chỉ biết là nam nhân, kiếm pháp rất tốt.

Lam Tư Truy nghĩ ra chuyện gì đó, vô thức buột miệng:

- Nam nhân lại lột da mặt thiếu nữ mới lớn? Không phải thích sưu tập chứ?

- ...

- ...

- ...

Cái giả thiết này cũng không phải không thể xảy ra... Thiên hạ rộng lớn, kẻ biến thái bệnh hoạn rất nhiều! Kim Quang Dao lại không nghĩ theo hướng đó, nói:

- Nếu hắn bị người khác sai khiến?

Lam Hi Thần chắc chắn có niềm tin vào những lời này hơn. Y gật đầu đồng tình:

- Rất có khả năng.

Kim Lăng im lặng lắng nghe. Dù là thế nào đi nữa, kẻ này mà xuất hiện trước mắt Kim Lăng, đừng mong sống sót với hắn. Ngang nhiên ở địa phận Kim thị làm loạn, là không xem hắn ra gì đi!

Sáng hôm sau, Lam Hi Thần và Kim Quang Dao, Lam Tư Truy, Kim Lăng đang ở hậu viên khách trạm bàn chuyện liền gặp huynh muội Nguyệt gia. Nguyệt Tâm nhìn sắc mặt vẫn tràn đầy sinh khí, Nguyệt Hồ trầm lặng như nước. Nàng khẽ vẫy tay với Lam Hi Thần, cười cười:

- Lam công tử đi dạo sao?

Lam Hi Thần tay đang đỡ lấy Kim Quang Dao, cũng chỉ cười cười xem như đáp lại. Nguyệt Tâm nhìn đến Lam Tư Truy và Kim Lăng, tò mò hỏi:

- Hai vị này là...?

- Ta...

- Tiểu bối là môn đồ của Lam công tử. Hắn là bằng hữu của tiểu bối.

Lam Tư Truy giành nói trước Kim Lăng. Kim Lăng đã thay thường phục, trừ điểm chu sa thì những điểm khác về ngoại hình đều ổn. Hắn ra ngoài điều tra, lại là Tông chủ Lan Lăng, hình như không tiện lắm. Cho dù nghe qua Lam Hi Thần nhắc về hai người này ở vùng Đàm Liêm, chuyện bên ngoài không biết gì nhiều cũng nên tránh đi. Kim Lăng lúc này mới hiểu, ý thức bản thân quá nóng vội, “hứ” nhẹ.

- Tịnh Liên công tử không khỏe sao?

Nguyệt Tâm vẫn luôn chú ý đến hành động của Lam Hi Thần, liền đoán ra. Kim Quang Dao lắc đầu, giọng nói so với bình thường mỏng hơn:

- Không sao, vết thương nhỏ.

- Nếu thế nên điều dưỡng thật tốt, cũng không thể coi thường!


Nguyệt Tâm đi sát cạnh Lam Hi Thần, có lúc không biết vô tình hay cố ý sẽ gần chạm tay y, Lam Hi Thần lại tinh ý tránh. Nàng gợi chuyện kể Lam Hi Thần nghe, song y không có tâm tư, chỉ qua loa giữ lễ đáp lại. Hoặc là Kim Quang Dao buồn miệng tiếp lời.

Nguyệt Hồ thủy chung theo sau nàng, vẫn như lúc đầu rất hiếm mở miệng. Nhìn bóng dáng hai huynh muội rời đi, ánh mắt Lam Hi Thần hơi đổi khác. Kim Quang Dao nhìn xuống ao cá trước mắt, càng không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top