Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41: Hận...?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Tư Truy đi cạnh Kim Lăng đến hỏi thăm thường dân nơi này, nhưng dường như mấy người buôn bán đều không biết. Căn bản vì họ chẳng bao giờ đặt chân đến thượng nguồn làm gì. Kim Lăng lại mải suy nghĩ chuyện khác, buột miệng hỏi Lam Tư Truy:

- Lam Nguyện, ngươi có thấy Trạch Vu quân cùng đạo hữu kia rất kì lạ không?

Lam Tư Truy cười cười, biết Kim Lăng hay suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đáp lại:

- Chuyện trước kia qua lâu rồi, Tông chủ cũng không thể cứ mãi cố chấp. A Lăng đừng quá suy nghĩ.

Lam Tư Truy cũng thấy kì lạ, nhưng hắn biết cái gì nên hỏi cái gì không nên, cái gì được phép tò mò cái gì không. Kim Quang Dao trước kia là chấp niệm, thời gian dài dường như đã thành cấm kị của Lam Hi Thần. Có lẽ, theo suy nghĩ của Lam Tư Truy, đối với Trạch Vu quân mà nói, y sẽ dùng cả đời lưu giữ hình bóng người kia trong tim, không cho phép ai nhắc đến hắn trước mặt y, không cho phép người khác đụng đến hắn trong tâm y. Y luôn cảm thấy y sai, y nợ Liễm Phương Tôn, vì thế cũng sẽ dùng cả đời để hối lỗi. Sự xuất hiện của Tịnh Liên, có thể là chìa khóa y dùng khóa hết thảy quá khứ lại. Gặp gỡ là do duyên phận, nếu Tông chủ đã quyết định cùng Tịnh Liên kết bái, tự khắc cũng ý thức lại bản thân nên thế nào.

Kim Lăng đứng lặng giữa hẻm nhỏ. Không biết hắn cùng Lam Tư Truy từ lúc nào đã đi đến đây. Xung quanh không có một bóng người, chỉ nghe tiếng bước chân nhỏ của Lam Tư Truy. Thấy Kim Lăng khác thường không đi tiếp, Lam Tư Truy liền nhanh chóng dừng bước, hỏi:

- A Lăng sao thế?

Mi mắt Kim Lăng hơi trùng xuống, giọng cũng không có vẻ cao ngạo như bình thường, do dự một hồi mới chịu lên tiếng:

- Lam Nguyện...

- Ta ở đây.

Lam Tư Truy đi lại gần hắn, cười nhẹ. Vẫn luôn như vậy, nụ cười dương quang thiếu niên, giọng nói nhỏ nhẹ trong trẻo, đứng bên cạnh Kim Lăng. Kim Lăng ngẩn người, không biết có nên nói tiếp không. Lam Tư Truy vẫn kiên nhẫn chờ, Kim Lăng thở dài:

- Nếu tiểu thúc thực sự có thể trọng sinh, ta... ta có nên hận y không?...

- ...

Lam Tư Truy kinh ngạc, nhất thời toàn thân cứng lại, miệng cũng không thể phát ra thanh âm. Kim Lăng nhìn hắn, trên mặt thoáng nét mệt mỏi, nói tiếp:

- Ta cảm thấy Tịnh Liên rất giống tiểu thúc... Lúc trước chưa nhìn rõ dung mạo y hay hiện tại đi nữa, đều luôn cảm thấy rất quen thuộc.

Giọng nói của Tịnh Liên, ánh mắt của Tịnh Liên, đến cả dáng vẻ cũng có nét tương tự nhau. Khi Tịnh Liên tháo khăn che mặt xuống, chẳng ai thấu Kim Lăng hồi hộp đến mức nào. Vừa mong là tiểu thúc, vừa mong không phải. Nếu thật sự là tiểu thúc, hắn rõ ràng sẽ bối rối hơn ai hết, vì vốn chẳng biết nên ứng xử thế nào. Nhưng rõ là không phải, hắn lại có chút thất vọng.

Thấy Lam Tư Truy hồi lâu không đáp, Kim Lăng lúc này cũng không nhìn qua, chỉ đứng yên. Hai thiếu niên sóng vai với nhau, ánh nắng khẽ đổ xuống vai. Lam Tư Truy hơi lắc đầu, nhẹ giọng:

- A Lăng, mọi tội lỗi của Liễm Phương Tôn chẳng phải đã dùng sinh mệnh bù lại? Không chỉ sinh mệnh mà còn rất nhiều thứ khác. Hắn mất đi thân nhân, mất đi danh vị, mất đi nhân tâm, mất đi huynh đệ bằng hữu, mất đi sự tin tưởng của người hắn xem trọng nhất,... Đến chết cũng đã thê thảm tột cùng. Nếu thật sự trọng sinh, hắn muốn thay đổi thì thế nào? Không ai muốn đi vào vết xe đổ cả. A Lăng, đừng quá chấp nhất.

Kim Lăng lặng im không đáp, lời Lam Tư Truy nói không hề sai, hắn cũng không hiểu chuyện đến mức phản bác lại. Có lẽ, tiểu thúc hắn đáng trách, nhưng cũng đáng thương. Trước kia không có gì trong tay, phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, toan tính nhiều chính hắn cũng tự mệt mỏi thôi. Trở thành Tiên Đốc người người kính sợ nhưng mấy ai thật lòng với hắn? Liễm Phương Tôn, dù vô tình tàn nhẫn đến đâu vẫn sẽ có chỗ mềm yếu. Huống chi nhiều năm chăm sóc Kim Lăng, hẳn hắn cũng đã đặt tình cảm của mình vào đó.

Lam Tư Truy lại tiếp tục nói:

- A Lăng, nếu buông bỏ được thì nên buông. Còn cả người giống người không hiếm gặp, đừng để chuyện này ảnh hưởng đến ngươi. Khả năng Liễm Phương Tôn trọng sinh căn bản không hề có.

Kim Lăng điều chỉnh lại tâm trạng, “hừ” lạnh một câu, nhìn Lam Tư Truy nói:

- Bỏ đi. Ta tự biết nặng nhẹ.

- Được. Chỉ cần ngươi đừng suy nghĩ nhiều thôi.


Lam Tư Truy và Kim Lăng hỏi thăm mãi, cuối cùng tìm đến nhà một tiều phu. Thân hình gã cao lớn, da đen sạm, quần áo trên người đã cũ kĩ đang chẻ củi trong sân. Cách chỗ gã không xa còn một bàn gỗ uống trà. Kim Lăng quan sát một hồi, nhà cửa đơn sơ, cửa đã mục nát, sân phơi đầy rơm. Chẳng hiểu sao, cả Lam Tư Truy và Kim Lăng lại chợt nhớ đến chuyện ở Nghĩa Thành, liếc mắt nhìn nhau, rõ ràng đều thoáng buồn phiền.
Thấy có người lạ vào, gã cũng không tỏ ra kinh ngạc mấy, vẫn bình tĩnh chẻ củi. Kim Lăng nhíu mày, chuyện xảy ra gần đây hắn không nghe hay sao mà thấy người lạ lại không sợ? Đến cả cửa nhà cũng không thèm đóng. Lam Tư Truy nói nhỏ với Kim Lăng vài câu, xong lễ phép tiến lại phía người kia:

- Đại ca, chúng ta có thể hỏi chút chuyện không?

Rìu hạ xuống, chẻ đôi khúc gỗ ra. Người kia cũng không hề nhìn đến, tiếp tục chẻ. Kim Lăng có chút mất kiên nhẫn, nói:

- Đại ca, chúng ta muốn nói chuyện với ngươi.

Người kia chẻ thêm ba khúc gỗ mới chịu nhìn hai thiếu niên trước mắt. Gã lau mồ hôi, ngồi vào bàn uống trà, nói:

- Ngồi đi.

Lam Tư Truy và Kim Lăng nghe theo liền ngồi xuống. Lam Tư Truy chờ hắn uống trà xong mới mở lời:

- Ta nghe nói đại ca là tiều phu, thường xuyên lên phía thượng nguồn đốn củi.

Kim Lăng chỉ ngồi một bên, đánh giá gã một chút. Trả trách người dân nói hắn cao ngạo, cũng không sai. Gã dường như không có ý định nghe tiếp, nói:

- Không biết.

Thời gian tiếp chuyện mấy người không rõ nguồn gốc này, chẳng bằng hắn đi chẻ củi kiếm thêm ít ngân lượng.
Kim Lăng đặt mạnh thỏi bạc xuống bàn, người kia nhìn thấy, liền ngồi lại. Lam Tư Truy cười gượng, hỏi:

- Không biết vì sao gần đây thượng nguồn lại có nhiều lá khô như vậy, đại ca có biết không?

Người kia không khách khí cầm lấy bạc bỏ vào người, nói:

- Từ lúc Lan Lăng xảy ra chuyện thì đã biến thành như vậy, không rõ nguyên do.

Lam Tư Truy nhìn Kim Lăng, thấy hắn định lên tiếng nói lung tung vội ngăn lại, bản thân nhanh chóng hỏi tiếp:

- Nhựa cây ở đó cũng rất lạ. Màu hơi đỏ. Thân cây khi chém vào một lúc sau liền không còn dấu vết.

Lam Tư Truy câu sau cùng là suy đoán, hắn tin hôm đó hắn không nhìn nhầm. Vị đại ca kia liền nhíu mày, sau đó ánh mắt có chút khinh bỉ, nói:

- Cây ở thượng nguồn gọi là Tử Ích, nhựa từ xưa đến nay đều vậy. Trời sinh Tử Ích đã có khả năng tự lành lại dấu vết bị thương tổn, có gì đáng nói chứ?

Này rõ ràng có ý bảo bọn hắn là kẻ ngốc! Kim Lăng định đứng dậy đạp gã một cước, Lam Tư Truy vẫn là phát hiện ra vội vàng ngăn lại rồi kéo người rời đi. Vì ở lại cũng chẳng hỏi thêm được gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top